Chị Em Họ Tô

Chương 9

Số lượng bài tập ở trường trung học không thể so sánh với trường trung học cơ sở được, 24 giờ một ngày cực kỳ chặt chẽ, ngay cả thời gian ăn uống và ngủ cũng bị vắt kiệt, nhìn lại cuộc sống trước đây của mình Tô Nhan bắt đầu cảm thấy thật là xa xỉ.

Trường học cứ hai ba tuần lại có một kỳ nghỉ, điều đó có nghĩa là Tô Nhan mỗi tháng có thể được về nhà một hoặc hai lần, mọi người đều không quan tâm đến điều này, bao gồm cả Tô Nhan, khi cuộc sống đầy sách giáo khoa và bài tập, cô cũng không còn có bất kỳ tâm tư gì để nhớ lại hoặc phiền muộn, hiện tại cô thậm chí  còn không có thời gian để oán giận.

Chỉ có Tư Mộc là ngoại lệ, cậu không phải là người dễ có thói quen, nhưng một khi đã có cái gọi là thói quen thì lại rất khó từ bỏ, cho đến khi cậu phát hiện ra lúc đi học không có người túm cổ áo mình cảnh cáo đi bên cạnh cô, hay là đến bữa không còn có người sốt ruột giục cậu ăn nhanh lên, trước khi đi ngủ nhìn qua chiếc giường phía đối càng không nhìn thấy người ham ngủ kia, cậu bắt đầu cảm thấy thì ra không có Tô Nhan sẽ khó thích ứng như vậy, cảm giác mới mẻ đối với việc Tô Nhan bắt đầu đi học cấp ba mới lạ cũng lập tức tiêu tan, thay vào đó là sự chán nản khó tả. Tư Mộc lại bắt đầu trở nên trầm mặc, thậm chí còn im lặng hơn so với trước kia.

Cậu không biết rằng sự ỷ lại như hình với bóng với với Tô Nhan trong hai năm qua đã ảnh hưởng đến cậu sâu sắc như vậy.

Sau hơn nửa tháng, Tô Nhan sau khi trải qua bao thử thách cuối cùng cũng có thể trở về nhà, cô vừa xuống xe buýt liền nghe thấy phía sau có người hưng phấn kêu lên: “Chị, chị!”

Tô Nhan quay đầu lại, liền thấy Tư Mộc vẫy vẫy tay hướng cô chạy tới, trên khuôn mặt đoan chính thanh tú nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, cậu nắm lấy túi xách của Tô Nhan, lại cười vui vẻ đến mức không thấy mắt gọi: "Chị!"

“A!” Tô Nhan sửng sốt, bị phản ứng kích động của cậu làm cho có chút sợ hãi, sau đó nói: “Sao em lại tới đây?”

“Tới đón chị.”

Hôm qua Tư Mộc có gọi điện thoại đến ký túc xá của Tô Nhan, nên cậu đương nhiên biết hôm nay cô sẽ về, hầu như ngày nào cậu cũng gọi điện thoại, nhưng số lần có thể gặp được Tô Nhan rất ít.

“Đợi bao lâu rồi?” Tô Nhan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu: “Em tới đây bằng cách nào?”

“Không biết!” Cậu không chú ý thời gian: “Em đi bộ tới.”

“Đi bộ tới? Hình như cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ phải không? Trong nhà có biết không?”

“Biết, em đã nói với bọn họ rồi!” Tư Mộc ngửa đầu cao hứng nhìn cô, vóc người hiện tại của cậu so với Tô Nhan vẫn còn thấp hơn không ít.

Tô Nhan nhíu mày, nói như thế nào thì cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, đi đường xa như vậy tới đây mà bọn họ cũng yên tâm để cậu đi một mình sao?

Cô đổi tay cầm đồ đạc, một tay khác khoác lên vai cậu: “Đi thôi, cẩn thận xe!”

Tư Mộc để cô dẫn mình đi, ánh mắt nhìn đồ vật trên tay cô: “Chị, để em xách giúp chị.”

“Không cần đâu.” Trong túi là một bộ quần áo để thay và một ít sách giáo khoa, mặc dù không nhiều nhưng khá nặng, tay chân nhỏ nhắn của Tư Mộc nhất định chịu không nổi.

Tô Nhan vốn định gọi một chiếc xe kéo để quay về, nhưng sẽ tốn tiền, số tiền này không quá lớn này nhưng cũng đủ để cho cô ăn hai bữa ở trường, điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là tiết kiệm càng nhiều càng tốt.

“Có thể tiếp tục đi bộ về không?” Tô Nhan cúi đầu hỏi Tư Mộc: “Nếu không chúng ta bắt xe về.”

Tư Mộc nhìn những chiếc xe kéo đậu ở ngã tư, kiên quyết nói: "Em có thể đi được."

“Thật sự?”

“Thật.”

“Nếu không đi thì nói chị.”

“Được.”

Sau khi băng qua đường lớn, xe cộ cũng dần thưa thớt hơn, Tô Nhan để cậu đi một mình, cô thỉnh thoảng đổi bên xách đồ, thực ra cũng có chút nặng.

Càng đi xa đường càng vắng vẻ, lác đác có mấy nam nữ thanh niên đi ngang qua, Tô Nhan đột nhiên nói: "Em đang học lớp mấy?"

“Lớp 6! Sang năm là lên lớp 7 rồi.”

“Có người yêu chưa?” lúc Tư Mộc đến nhà họ Tô thì cậu chỉ mới 9 tuổi, hiện tại đã hai năm, cũng không lâu, nhưng Tô Nhan cũng coi như là người chứng kiến quá trình cậu lớn lên, cho nên đối với ngoại hình Tư Mộ không có quá nhiều ấn tượng, nhưng những người đã nhìn thấy cậu đều nói rằng Tư Mộc rất đẹp trai, vì vậy chắc chắn ở trường học cậu được rất nhiều người yêu thích. 

Vấn đề này có chút đột ngột, Tư Mộc ngẩn người không kịp phản ứng lại.

Tô Nhan còn tưởng rằng cậu không hiểu, lại nói: “Nghĩa là em đã quen bạn gái chưa, em đã mười một tuổi, hiện tại trẻ con đều sớm phát triển, em chắc đã có bạn gái rồi đúng không?"

Sau khi Tư Mộc hiểu được lời cô nói tức khắc mặt liền đỏ lên, quan hệ của cậu cùng bạn học trong trường đều không thân cận, cũng không thế nào cùng bọn họ nói chuyện, quan hệ giữa mọi người đơn giản và có rất nhiều chuyện bọn họ còn khá ngây thơ nhưng điều này không có nghĩa cậu không biết ý nghĩa của bạn gái là gì, cậu không hiểu vì sao Tô Nhan lại đột nhiên hỏi vấn đề này, làm cậu vừa cảm thấy ngượng ngùng lại có chút nôn nóng xấu hổ.

“Em không có!” Cậu lớn tiếng phản bác.

Tô Nhan bị phản ứng kích động của cậu làm cho buồn cười, đẩy đầu cậu, cố ý nói: "Em còn nói dối, bộ dạng của em nhìn chột dạ chưa kìa, nhất định là có rồi."

Tư Mộc phủi rớt tay cô: “Không có! Chính là không có.”

Tô Nhan khăng khăng để tay đặt trên đầu cậu, còn nắm một ít tóc, “Còn nói dối, lớn lên đẹp trai như vậy sao lại không có cô gái nào thích chứ?”

Tư Mộc bị lời nói của cô làm cho khó chịu, cậu không ngừng quay đầu tránh đi sự đụng chạm của cô, lúc này cậu đột nhiên dừng lại, cậu không thèm quan tâm đến mái tóc đang rối của mình, chớp chớp mắt nhìn cô: “Em đẹp sao? Chị ơi, chị thấy em đẹp sao? Thật sao?"

“Đúng vậy, mọi người đều nói như vậy!”

Tư Mộc nhấp nhấp miệng, trong đôi mắt đen bóng ập lên ý cười, ngoài miệng vẫn như cũ nói: “Em không có bạn gái.”

Sau khi về đến nhà, Tô Nhan lôi một ít quần áo ra giặt cho sạch sẽ, Tư Mộc đi lấy nước cho cô, không bao lâu Trần Quần liền chạy đến tìm cô.

“Yo, giỏi thật đấy.” Vừa bước vào sân, cô nàng liền kêu lên.

Tô Nhan không để ý đến lời trêu ghẹo của cô ấy, lấy quần áo của cô bên cạnh xong đem ít nước còn lại trong chậu đổ đi, nói: "Vừa lúc, giúp mình giặt hai bộ quần áo này đi."

“Cậu đùa cái gì vậy, mình tới đây là để giặt quần áo cho cậu sao?”

Tô Nhan giật giật cổ, vẻ mặt mỏi mệt: “Giúp một chút đi, tớ gần đây mệt muốn chết.”

Biểu cảm của Trần Quần giống như vừa nuốt trúng một con ruồi: “Cậu nói như cuộc sống của tớ cũng dễ dàng lắm vậy.”

Ngoài miệng thì lẩm bẩm như thế nhưng người lại không do dự đi qua cầm cái chậu lên giúp cô giặt quần áo, cô ấy lại hỏi: “Cậu thế nào? Ở chung với bạn cùng phòng có ổn không?”

"Ngày nào mình cũng không có thời gian để ăn và tắm. Lần trước mình xếp hàng mười phút mới được đi vệ sinh. Một tòa nhà như vậy mà chỉ có một cái nhà vệ sinh chung, cậu nói xem có ổn không?"

Trần Quần tiếp tục cười, Tô Nhan lại nói: "Những người trong lớp mình đều ham học hỏi, ngẫu nhiên nói chuyện cũng là nói về việc thi cử, hơn nửa đêm mà phòng ngủ ký túc xá còn dọn ghế ra ngoài cửa học bài, có một lần mình dậy đi WC thấy xong liền bị dọa chết khiếp, cậu nói xem mình có thể ở chung tốt không? Sinh hoạt kiểu này đúng là không dành cho loài người mà."

Trần Quần miệng cười không khép lại được: “Rất xuất sắc nha, vất vả cho đồng chí rồi, nhưng sao không nghe cậu nói qua điện thoại?”

“Nói khi nào?”

“Không phải mỗi ngày đều gọi điện thoại sao!”

“Nói cũng không được bao lâu, hơn nữa mấy người kia đều ở đó, mình sao có thể nói?” Tô Nhan đang đứng trước ống nước chà bọt trên quần áo, lúc này nước đột nhiên ngừng lại, cô ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Tư Mộc: “Tiếp tục đi!”

Tư Mộ tiếp tục kéo nước lên, chỉ là không tiếp tục làm người vô hình như nãy giờ, cậu nói: "Chị, mỗi ngày chị đều gọi điện thoại về sao?"

“Ừ!” Tô Nhan gật đầu, chạng vạng ở nhà ăn ăn cơm xong sẽ quay về phòng ngủ, khi đó sẽ có chút thời gian, cô và Trần Quần mỗi ngày đều vào thời điểm này gọi điện trò chuyện với nhau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Mộc lập tức tối ảm đạm, cậu cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có chút tức giận, cảm thấy Tô Nhan rất không công bằng, tại sao có thể đem thời gian chia cho Trần Quần lại không thể chia sẻ cho cậu một chút thời gian? Cậu không phải là em trai của cô sao? Hơn nữa bọn họ hàng ngày vẫn gọi điện cho nhau, nhưng cậu cả tuần cũng không thể nói với Tô Nhan một chút, sự chênh lệch lớn như vậy khiến Tư Mộc cảm thấy rất khó chịu.

Buổi tối, Tô Nhan ở trên bàn làm bài tập, trong phòng bọn họ chỉ có một cái bàn, hai người mỗi người chiếm một góc, Tư Mộc cảm thấy không sao, vẫn như mọi khi xem truyện tranh yêu thích của mình, chỉ là hôm nay nhìn như thế nào cũng không còn cảm thấy thích thú, thường ngước lên nhìn Tô Nhan với ánh mắt oán trách, nhưng mà vừa mãnh liệt vừa bất mãn như vậy cũng không làm cho Tô Nhan chú ý.

Tư Mộc nhịn không được mở miệng nói: “Chị, không phải mỗi ngày chị đều rất bận sao?”

“Ừ.” Tô Nhan thất thần đáp lại, tiếp tục thong dong lật xem tài liệu trước mặt.

“Vậy tại sao còn có thời gian nói chuyện điện thoại với chị Trần Quần?”

“Vẫn có chút thời gian giải trí chứ.” Tô Nhan đầu cũng chưa ngước lên nói.

Tư Mộc mày nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy không cam chịu, cao giọng nói: "Vậy tại sao em lại không thể? Chị không muốn bắt máy của em."

Tô Nhan không thể hiểu được liếc cậu một cái: “Không phải chị đã nghe điện thoại của em rồi sao? Bằng không sao em biết được hôm nay chị về nhà?”

“Hơn nửa tháng chị mới nghe điện thoại của em một lần, vậy mà các chị mỗi ngày đều nói chuyện với nhau!” Tư Mộc quai hàm phình phình.

“Mỗi ngày chị lấy đâu ra thời gian để nghe điện thoại của em?” Tô Nhan cũng có chút bực bội, áp lực học tập quá lớn làm hỏa khí của cô cũng tăng lên không ít.

“Vậy mà mỗi ngày chị đều có thời gian nói chuyện cùng chị ấy?”

Tô Nhan đập bút lên bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu: "Tại sao mỗi ngày chị đều phải nói chuyện với em? Một đứa con nít như em thì có chuyện gì mà nói? Nếu có chuyện gì, mẹ em cũng sẽ liên lạc với chị rồi. Bây giờ em nói mấy điều nói có thấy buồn cười không?"

Tư Mộc bị thái độ thờ ơ không thèm quan tâm của cô làm cho có chút đau lòng, trề môi, tay nắm chặt cuốn truyện tranh, cậu chỉ muốn nói chuyện với Tô Nhan mỗi ngày, vậy thì có gì sai sao? Tô Nhan là chị của cậu, cậu nhớ cô như vậy, mà cô tại sao chỉ  muốn cùng người khác tán gẫu mà không muốn nói chuyện cùng cậu?

“Chị thật quá đáng!” Cậu tức giận mắng Tô Nhan, sau đó đứng dậy chạy đến bên giường trèo lên, gắt gao dùng chăn đắp lại, hốc mắt lại nóng lên, lẩm bẩm: "Thật quá đáng, chị thật quá đáng." 

Cậu đối xử với cô tốt như vậy mà.

Tô Nhan nhàn nhạt liếc nhìn về phía Tư Môc, sau đó lặng lẽ cầm bút lên và bắt đầu tập trung viết bài, cô quá lười để đối phó với tính khí khó hiểu của đứa trẻ này, cô còn nghĩ rằng Tư Mộc sẽ càng ngày càng hiểu chuyện hơn so với lúc mới đến, nhưng bây giờ cậu lại không như thế, mới thời gian ngắn đã bắt đầu làm ầm ĩ gây chuyện.

Về phần điện thoại, cô thật sự không có thời gian, một phòng ký túc xá tám người đều phải dùng, ai biết Tư Mộc gọi tới lúc nào? Cô đương nhiên cũng không thể chủ động gọi điện về nhà, quá nhàm chán.

Ngày hôm sau Tư Mộc vẫn còn cáu giận, mặc dù rất muốn nói chuyện với Tô Nhan nhưng cậu cảm thấy lần này Tô Nhan thực sự quá đáng, trước đây cậu chưa từng tức giận như vậy, trong mắt người ngoài, tính tình của Tư Mộc rất thanh lãnh, hành vi cư xử cũng rất chững chạc, là một đứa trẻ trưởng thành sớm, không đúng, có thể nói cậu căn bản không giống một đứa trẻ bình thường.

Chỉ khi ở trước mặt Tô Nhan, cậu mới lộ ra lộ ra một mặt giống như đứa trẻ bình thường, cũng có lẽ vì nguyên nhân này nên một khi có chuyện gì thì sự việc càng trở nên bùng nổ, hành động của Tô Nhan càng dễ dàng làm ảnh hưởng đến cậu.

Đối với điều này, Tô Nhan không phát hiện ra, mà Tư Mộc thì không hiểu.

Chỉ cần nhìn thấy Tô Nhan, Tư Mộc liền sẽ sinh ra  ý tưởng muốn đến gần cô, cho nên ban ngày một mình rầu rĩ ở bên ngoài góc tường nghịch bùn trong lòng sẽ tràn đầy chờ mong hy vọng Tô Nhan sẽ chủ động nói chuyện với cậu.

Nhưng nguyện vọng này cuối cùng cũng không thành, sau đêm nay, Tô Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại trường học.

Tư Mộc ngày hôm đó vẫn như cũ ở bên ngoài, cậu biết hôm nay Tô Nhan sẽ phải trở lại trường học, lúc này trong lòng cậu có chút hối hận, dù sao Tô Nhan thật khó khăn lắm mới trở về vậy mà quan hệ hai người con trở nên căng thẳng như vậy, lần sau muốn gặp cô phải chờ rất lâu, mà không biết Tô Nhan có còn tức giận hay không, sau đó lần sau trở về còn để ý đến mình nữa không? Nghĩ đến đây, cậu có chút không khỏi hoảng sợ.

Đang lúc lòng cậu còn đang tràn đầy rối rắm, Tô Nhan đã chuẩn bị rời đi, cô mang theo cặp sách xách đồ đi ra ngoài, nhìn thấy Tư Mộc ở trong góc tường, cô chỉ nhàn nhạt nói: "Nhớ khóa cửa cẩn thận, chị đi đây!" 

Sau đó cô bước đi mà không thèm ngẩng đầu nhìn lại.

Bây giờ mới là buổi sáng, Tư Mộc cho rằng buổi chiều cô mới  đi, cho nên đối với Tô Nhan đột nhiên xuất hiện, cậu cũng chưa kịp có phản ứng gì, cho đến khi bóng dáng Tô Nhan biến mất ở cổng, cậu  mới đột nhiên hoàn hồn, sau đó đuổi theo cô ra ngoài.

“Chị!”

Tô Nhan quay đầu nhìn đứa nhỏ vội vàng chạy tới, nhướng mày: "Còn có chuyện gì sao?"

Tư Mộ há miệng lại không biết nên nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu nhăn lại, một lúc sau mới rụt rè nói: "Chị, chị bây giờ đi sao?"

“Ừ! Em về nhà đi!”

“Em đưa chị đi!” Tư Mộc khăng khăng nói, trong giọng nói hàm chứa ý tứ lấy lòng.

“Không cần, em còn quá nhỏ, không an toàn, sau này lớn hơn rồi đưa chị đi!”

Tư Mộc náo loạn hai ngày, giờ chạy tới chủ động nói chuyện chính là có ý muốn làm hòa, Tô Nhan đương nhiên sẽ không so đo với cậu nữa, cô dịu dàng sờ đầu cậu: “Chị đi đây!”

Tư Mộc bắt lấy tay cô, do dự nói: “Chị, chị có thể cũng nhận điện thoại của em được không?”

“Sao em vẫn còn ở rối rắm việc này?” Tô Nhan kinh ngạc hỏi.

Ánh mắt Tư Mộc đầy ảm đạm, cậu cúi đầu không nói lời nào, biểu tình rất phiền muộn, xem ra chuyện này thật sự đả kích đến cậu, nhưng vấn đề là đây cũng không phải chuyện gì lớn mà.

Tô Nhan nhíu mày, không thể tin được nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng nói: "Nếu muốn gọi vậy thì gọi đi. Khoảng thời gian ăn tối sẽ gọi được, nhưng không phải lúc nào chị cũng có mặt ở đó, có khi lúc em gọi vô tình chị đã quay trở lại ký túc xá nên không nghe máy được."

Tư Mộc liên tục gật đầu, biểu tình liền sáng láng lên như có ánh mặt trời: “Em hiểu rồi.”

“Ừ.” Tô Nhan rút tay ra tay vẫy vẫy: “Chị đi đây.”

Tư Mộc đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn Tô Nhan đi xa, cho đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất không thấy, cậu mới rầu rĩ không vui trở về nhà.

Kỳ thi hàng tháng này điểm số của Tô Nhan vẫn không khả quan lắm, cấp ba mọi người đều rất cố gắng, cô nỗ lực thì những người khác cũng nỗ lực, nhưng những người đứng cuối bảng có thể tiến bộ được bao nhiêu? Áp lực của cô vô tình trở nên lớn hơn.

Nam giáo viên trung niên đang đứng trước bục giảng hùng hồn chỉ đạo buổi họp phụ huynh khi trở lại trường vào ngày mốt, nhấn mạnh tất cả nhất định phải có mặt, không được vắng mặt.

Tô Nhan càng u buồn, phụ huynh của cô Tô Ngân Quốc chưa từng tham gia qua lần họp nào, liệu lần này có thể tiếp tục vắng mặt được không? 

Nhưng khi về đến nhà cô vẫn đề cập đến việc này, vừa vặn là đang ăn cơm, Trâu Cát Phân cùng Tư Mộc đều ở đó, Tô Nhan nhìn chằm chằm chén cơm của mình trước mặt, nghe Tô Ngân Quốc ngữ khí không hề phập phồng nói: “Cha không rảnh, con tự nghĩ cách đi.”

Tô Nhan mím môi: “Thầy nói không thể vắng họp.”

Tô Ngân Quốc buông chén đũa nhàn nhạt liếc mắt cô một cái: “Con có thể tìm ba Trần Quần nhờ vả một chút, không phải quan hệ giữa con và Trần Quần rất tốt sao?”

Tô Nhan nghe thế liền không hề hé răng thêm lời nào nữa, chỉ nhàn nhạt nhìn ông, khóe miệng cong cong trào phúng.

Lúc này Trâu Cát Phân nói: “Tranh thủ chút thời gian chắc là cũng được, họp phụ huynh đối với đứa nhỏ rất quan trọng, không thể không đi.”

“Nhưng tôi không rảnh.” Tô Ngân Quốc lại lặp lại lời nói đó, sau đó ông ta đứng dậy đi ra ngoài, trên mình mặc bộ quần áo cũ mang theo dấu vết của năm tháng.

Trên bàn cơm tức khắc liền trở nên an tĩnh, Tư Mộc lo lắng nhìn Tô Nhan, thật cẩn thận kéo kéo ống tay áo của cô, Tô Nhan rút tay về không nhìn cậu.

Trâu Cát Phân gắp đũa đồ ăn nhét vào trong miệng, sau khi nhấm nuốt nuốt xuống xong, bà ta nhìn Tô Nhan liếc mắt một cái: “Để dì đi!”

Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Tô Nhan, bà ta cười cười: “ Dù sao dì cũng là trưởng bối của con, dì đi cũng đúng quy cách mà.”

Tô Nhan nhíu mày nhìn bà với ánh mắt phức tạp, Trâu Cát Phân là một người phụ nữ nông thôn điển hình, mỗi ngày lo liệu việc nhà, trên mặt dù là mỉm cười vẫn như cũ lộ ra mệt mỏi, người ở nông thôn có thể là do cuộc sống vất vả nên tương đối coi trọng lợi ích, đối với việc làm người khác không khắt khe với mình Tô Nhan cũng đã làm không tồi rồi, dù sao cô cũng chỉ là một đứa ngay cả cha mẹ ruột cũng không thương, nhưng Trâu Cát Phân lại…

Cảm xúc vừa có chút xúc động lại cảm kích, Tô Nhan có chút mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn...... dì, dì Trâu!”

Trâu Cát Phân cười cười: “Người trong nhà không cần phải khách khí, Tô Nhan, sau này có việc gì con có thể tìm dì.”

Bà ta cũng không phải là người thiện lương gì, nhưng cũng biết ít chuyện của Tô Nhan, cô so với người khác càng độc lập hơn, nhìn như vậy cũng khó tránh khỏi sẽ có chút trắc ẩn trong lòng, làm một người mẹ kế đây cũng là chức trách của bà ta, bà ta không có cách nào bức ép Tô Ngân Quốc, mặc dù việc Tô Ngân Quốc không đồng ý có thể hiểu được, nhưng đối với Tô Nhan thì lại quá mức tàn nhẫn.

Tô Nhan nhàn nhạt đáp lời “Được!”  rồi au đó bắt đầu đứng dậy thu dọn chén đũa.

Chờ khi cô cầm chén đĩa đi ra ngoài rửa, Tư Mộc tiến đến bên cạnh Trâu Cát Phân, kêu một tiếng: “Mẹ.”

“Hả?”

“Con cũng đi.”

Trâu Cát Phân xoa xoa tay lên tạp dề, lắc đầu: “Không được, đến lúc xong xuôi trở về thì trời cũng đã khuya, con ở nhà lo học bài đi.”

Tư Mộc mím môi, một phen túm chặt vạt áo của bà ta, giọng không lớn nhưng lại rất kiên định nói: “Con cũng muốn đi.”

Trâu Cát Phân kinh ngạc nhìn con trai mình, trong ấn tượng của bà ta, Tư Mộc rất ít khi cố chấp với chuyện gì đó, từ lúc cậu hiểu chuyện đến bây giờ có lẽ chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bà ta nói: “Sao con lại muốn đi?”

“Con ở đây cũng không có việc gì làm, cho nên muốn đi thăm trường học của chị một chút.” Tư Mộc cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

Trâu Cát Phân đương nhiên biết rằng Tư Mộc hàng ngày ở nhà thường không có nhiều bạn bè, so với những đứa trẻ khác ở độ tuổi này, cậu có vẻ thu mình và trầm tĩnh hơn.

Nghĩ đến đây, bà ta không khỏi có chút đau lòng, vỗ vỗ đầu Tư Mộc: "Được, chỉ là lần này con phải làm bài tập xong xuôi thì mới được đi."

Tư Mộc vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó xoay người chạy ra ngoài, mặt trời sắp lặn trong sân nhỏ xám xịt, bóng người nhỏ bé nhảy lên nhảy xuống trong màn đen, tăng thêm một chút sức sống tràn trề sức sống đồng thời  cũng biểu đạt niềm vui của mình mặc dù đây chỉ là một chuyện nhỏ.

Khuôn viên nơi Tô Nhan ở không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn trước kia, cơ sở vật chất của tòa nhà cũng tương đối lạc hậu, chỉ cần nhìn vào cổng lớn sẽ thấy được những dấu vết loang lổ.

Buổi họp phụ huynh được tổ chức ở phòng học đa phương tiện, Tô Nhan dẫn hai người đến đó, cô đang định quay về ký túc xá thì Tư Mộc đột nhiên kéo cô lại: "Chị, chị ở chỗ nào vậy, dẫn em đi xem với."

Chương kế tiếp