Chị Em Họ Tô

Chương 12

Tay cầm bút của cậu siết thật chặt, lồng ngực bức bối không thoải mái, bọn họ còn nhỏ như vậy, sao có thể yêu đương? Chỉ là những đứa nhỏ nhỏ hơn bọn họ bây giờ dường như cũng bắt đầu yêu sớm, nếu Tô Nhan thật sự có bạn trai thì là chuyện cũng rất bình thường.

Tư Mộc cau mày cúi đầu, cũng không thể nói được trong lòng mình là cảm giác gì, cậu từ nhỏ đến lớn chỉ thân cận nhất với mỗi Tô Nhan, từ khi Tô Nhan bắt đầu học cao trung(*), ngày nào cậu cũng có thói quen tính ngày tháng chờ cô trở về, mấy năm qua đã hình thành nên thói quen, cho đến bây giờ cũng là như thế, cậu cho rằng Tô Nhan cũng nên giống như mình chờ mong trở về gặp cậu.

(*Cao trung: trường cấp 3, giống với trường Trung học phổ thông ở Việt Nam.)

Cậu chưa từng nghĩ tới có một ngày Tô Nhan sẽ ở cùng một chỗ với một người đàn ông khác, người kia có lẽ sẽ trở thành toàn bộ của cô, sau đó bọn họ sẽ ở chung vĩnh viễn mà không có bóng dáng của cậu.

Nhưng hôm nay Mã Thành Thành nói những lời này lại làm cho cậu tỉnh táo lại một chút, có thể Tô Nhan dưới tình huống mình không biết đã có một người như vậy hay không, mà mình đã sớm bị cô bài trừ ra khỏi cuộc sống? Chỉ cần nghĩ đến điểm này, cậu liền không thể chấp nhận được.

“A, viết không tệ, đáng tiếc lại không ký tên.” Mã Thành Thành thất vọng nói, tiếp theo đem giấy viết thư gấp lại ném cho Tư Mộc. “Cất đi, có lẽ qua vài ngày nữa còn có thể sẽ có nữa, cậu nói xem có khả năng thu thập thành một quyển thư tình bách khoa toàn thư hay không.”

Tư Mộc cũng không thèm liếc mắt một cái trực tiếp vò thành một cục ném vào trong túi đựng rác bên cạnh.

“Chậc chậc chậc!” Mã Thành Thành nhìn cậu lắc đầu: “Cậu thật là máu lạnh!”

Tư Mộc là người không nói nhiều lắm, nhưng hôm nay trở nên đặc biệt trầm lặng, Mã Thành Thành ồn ào với cậu như thế nào cũng không có phản ứng gì, dường như cho rằng người này trúng tà.

Tô Nhan lần này trở về cũng nhận ra được Tư Mộc khác thường, ra khỏi trạm xe buýt chẳng những không giống như trước kia nhìn thấy mình liền ngây ngô chào hỏi, ngược lại là dùng một loại ánh mắt mười phần rối rắm nhìn mình.

Tô Nhan đem đồ vật nhét vào trong tay cậu, kỳ quái nhìn cậu: “Sao lại nhìn chị như vậy, bộ chị thiếu nợ em thứ gì sao? ”

Tư Mộc rất muốn đem vấn đề quấy rầy mình hơn nửa tháng nay hỏi ra, nhưng ngẫm lại hình như có vẻ không thích hợp, lại sợ cô thật sự thừa nhận, cậu nghĩ mình có thể sẽ có khả năng không thể tiếp nhận.

Cậu giống như là đi vào một cái vòng luẩn quẩn, hai bên đều không ngừng lôi kéo cậu, một nửa là lý trí, một nửa là xúc động, nhưng cậu là em trai của Tô Nhan, vốn không nên đặt mình vào tình trạng này, điều gì khiến cậu biến thành như vậy?

Mỗi lần vấn đề này xuất hiện cậu đều nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, theo bản năng cậu liền buộc mình phải suy nghĩ cẩn thận hơn, có vài thứ nếu không suy nghĩ kỹ sẽ dẫn đến vạn kiếp bất phục(*), cậu chợt cảm thấy tội lỗi đáng xấu hổ chột dạ, không dám đối mặt với Tô Nhan, cậu bắt đầu ý thức được mình không bình thường, cậu nhất định phải quét sạch những tâm tư không nên có trước khi gây ra đại họa.

(*Vạn kiếp bất phục: Muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Đây là một câu thành ngữ có xuất xứ từ trung quốc mang ý nghĩa nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu 1 lần trong đời.)

Tư Mộc bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng: “Không có gì, có lẽ gần đây hay chơi bóng nên em hơi mệt mỏi thôi.”

Tô Nhan nhướng mày, cười nói: “Em vậy mà lại chơi bóng cùng người khác? Có tiến bộ, dấu hiệu tốt, cố lên!”

Tư Mộc thờ ơ đáp một tiếng, sau đó chở Tô Nhan về nhà.

Tô Nhan không ngốc, mệt mỏi chỉ là nhất thời, nhưng cho đến buổi tối tâm trạng của Tư Mộc vẫn rất chán nản như cũ, thời gian mệt mỏi của cậu không khỏi nhiều hơn một chút, điều này cũng gián tiếp chứng minh Tư Mộc có tâm sự, đương nhiên, tuyệt đối không có liên quan gì đến đá bóng.

Sau khi mỗi người leo lên giường Tô Nhan nhìn người đối diện, cô hỏi: “Có phải ở trường học đã xảy ra chuyện gì không?”

“Không có.”

“Thật hay giả vậy? Không có chuyện gì thì tại sao hôm nay em lại có tính tình như vậy?” Tô Nhan rõ ràng không tin, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có phải em đã có bạn gái rồi không?”

Tư Mộc sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt nặng nề, do dự lên tiếng: “Nếu như, em nói là nếu như thôi, em thật sự có bạn gái, chị thấy như thế nào?”

Tô Nhan chống tay lên cằm bắt đầu nghiêm túc mà tự hỏi, sau một lúc lâu suy nghĩ mới nói: “Tuy rằng tuổi còn nhỏ một chút, có điều đối với trẻ con bây giờ mà nói cũng là bình thường, áp lực học tập quá lớn thông qua cách này để thư giãn là điều không thể tránh khỏi, chỉ là không thể vì chuyện này mà làm xao nhãng việc học tập.”

Tô Nhan cười nhìn cậu: “Đối với điểm này chị đối với em ngược lại rất có lòng tin, tin tưởng em là một người có chừng mực.”

Tư Mộc nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình: “Cho nên chị sẽ đồng ý.”

“Ừm, cái này không có gì mà phải không đồng ý, nếu như chỉ một mực học tập, sau này nhớ lại cũng không khỏi cảm thấy đáng buồn.”

“Nói như vậy chị cũng đã có bạn trai sao?” Tư Mộc đột nhiên tăng âm lượng, ánh mắt sáng quắc trừng mắt nhìn cô. 

Tô Nhan bị phản ứng của cậu làm cho sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt có chút mất tự nhiên, ho khan một tiếng nói: “Không có gì thì lôi việc này lên người chị làm gì, hiện tại chị bận muốn chết làm gì có thời gian yêu đương.”

“Chị nói thật sao?”

“Thật!” Tô Nhan không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cậu một cái. “Chị gạt em chuyện này làm gì.”

Khóe miệng Tư Mộc không tự chủ được mà cong lên, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên thoải mái hẳn lên, cảm giác nôn nóng phiền muộn trong lòng tựa như bị gió thổi bay đi, cậu biết phản ứng như vậy thật sự không nên, lại không cách nào ngăn cản, nhưng cậu còn không muốn vào địa ngục, cậu còn phải tiếp tục cố gắng.

Kỳ nghỉ bắt đầu trước kỳ thi tuyển sinh đại học mấy ngày, Tô Nhan sau khi về đến nhà cũng không đặc biệt đi ôn tập, chỉ dựa vào mấy ngày này dù sao học cũng không được gì nhiều, còn không bằng thả lỏng tâm tình bảo trì tâm trạng thật tốt.

Hiện tại thời tiết nóng cô không ngủ được, vừa ngủ được một chút đã sớm đã tỉnh lại, ngồi dưới mái hiên hóng mát, Tư Mộc cũng ngồi ở bên cạnh.

Cậu bẻ một nhánh cỏ đuôi chó nghịch nó trong tay, những chiếc gai đầy lông liên tục quét qua quét lại trong lòng bàn tay cậu.

Tô Nhan nhìn một hồi, sau đó dùng mũi chân đá đá cậu một cái: “Giúp chị bẻ một cây”.

Tư Mộc trực tiếp đem cây cỏ đuôi chó trong tay mình đưa cho cô: “Chị, bây giờ chị cảm thấy mình như thế nào? ”

Tô Nhan kéo dài một tiếng, lười biếng nói ra hai chữ: “Rất tốt.”

“Vậy chị định thi vào trường nào?”

“Sao chị lại phải tính toán đến việc này? Chị có thể đi đến bất cứ trường học nào mà mình muốn!”

“Chị sẽ chọn học ở thành phố này sao?”

Tô Nhan trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm bầu trời xanh nhạt bên ngoài mái hiên mà mơ màng, một lúc lâu sau mới không xác định nói: “Chắc là không đâu, chị muốn chọn nơi xa một chút, đi ra thế giới bên ngoài xem thử xem.”

Đầu ngón tay Tư Mộc run rẩy, đồng tử cấp tốc co rút lại, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng thở ra, dường như đang cố gắng áp chế cái gì đó: “Ừm, chỉ có điều đường xa một chút, đi lại cũng không tiện.”

“Đúng vậy, chị cũng sẽ không thể thường xuyên về nhà, nhiều lắm là vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể trở về, có điều thời gian ở đại học sẽ tương đối dư dả, nếu như đi làm thêm thì có thể trong kỳ nghỉ cũng sẽ không trở về được, đến lúc đó em thích cứ đến chỗ của chị chơi, chị gái sẽ tiếp đón em.” Nói xong cô hi hi ha ha vỗ vỗ bả vai Tư Mộc.

Tư Mộc nhìn cô một cái, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Được!”

Ba ngày sau chính thức bắt đầu đối đầu với kỳ thi đại học, phòng thi của Tô Nhan trùng hợp ngay tại trường này, hoàn cảnh quen thuộc cũng ít nhiều có thể an tâm được một chút, cô lơ mơ trải qua hai ngày, chết lặng điền đáp án vào đề thi, làm cái gì ngay cả chính mình cũng không rõ lắm, chỉ là lúc đối chiếu cảm thấy cũng ổn.

Lúc điền nguyện vọng, Tô Nhan sau khi về nhà liền đề cập đến chuyện này, trên bàn cơm Tô Ngân Quốc và Tư Mộc đều không lên tiếng, Trâu Cát Phân thì tỏ vẻ tôn trọng ý kiến của cô.

Đêm nay Tô Nhan không ngủ ngon, cô không ngừng suy nghĩ ưu khuyết điểm của các trường học, muốn tranh thủ chọn một trường đại học tương đối tốt để đi học, tuy nói cô cũng không có quá để ý đối với việc đi đâu, nhưng nếu có thể đi đến nơi tốt một chút thì cớ sao không làm?

Sau nửa đêm cô vẫn tỉnh táo như trước, mà bên ngoài dường như truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt, cô nhíu mày, sau đó thật cẩn thận đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng của bọn họ ở đối diện phòng ngủ của vợ chồng Tô Ngân Quốc, âm thanh là từ trong phòng bọn họ truyền ra.

Đôi vợ chồng hờ này mấy năm nay chung sống rất hòa thuận, chưa bao giờ xảy ra cãi vã kịch liệt gì, thậm chí dù là cãi vã nhỏ nhặt cũng chưa từng xảy ra.

Tô Nhan nghi ngờ tới gần vài bước, liền nghe được bảy tám phần nội dung đứt quãng.

“Ông đừng quên Tô Nhan là con gái của ông, giúp cho con bé học đại học là trách nhiệm của ông.” Trâu Cát Phân nói với giọng điệu khiển trách.

Chương kế tiếp