Chị Em Họ Tô

Chương 13

“Nhưng tiền đề để giúp cho nó là phải có tiền, mà tôi lại không có tiền.”

“Nếu vấn đề chỉ là tiền thì tôi sẽ nghĩ cách, nhưng suy nghĩ này của ông không thể để cho đứa nhỏ biết.”

“Bà thì có thể có cách gì?”

“Tôi vẫn còn giữ lại một số đồ trang sức bằng vàng, dứt khoát dùng nó để lo liệu đi.”

“Bà giữ lại cho Tư Mộc đi, con bé không cần đến chúng, dù sao thành tích học tập của nó cũng chả ra gì!”

“Ông quyết tâm không cho con bé đi học đúng không?”

“Đúng vậy!” Tô Ngân Quốc rống lên.

“Ông điên thật rồi!”

“Tôi điên rồi, mẹ là hạng người gì thì con gái của bà ta sẽ là hạng người đó, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy đã là nhân từ lắm rồi, dựa vào cái gì mà muốn tôi tiếp tục nuôi một con sói mắt trắng*!”

*Sói mắt trắng (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Cuộc cãi vã vẫn tiếp tục, Tô Nhan đã không còn muốn nghe nữa, mặt cô không chút thay đổi cúi đầu xoay người quay về, cô không vào phòng mà trực tiếp ngồi xuống bậc thềm bên ngoài, bụi cỏ bên cạnh không ngừng phát ra tiếng côn trùng kêu to.

Bầu trời đêm nay rất đẹp, tuy trăng không tròn nhưng sạch sẽ và tươi sáng, trên trời cao có những ngôi sao tấp nập, không có nhiều nơi có thể nhìn thấy bầu trời đêm thuần túy như vậy.

Tô Nhan ngửa đầu sững sờ nhìn một hồi lâu nhưng bởi vì cổ đau nhức nên mới cúi đầu, sau đó nước mắt giống như hạt châu từng hạt từng hạt rơi xuống bậc thang.

Cô cảm thấy mình rất mất mặt, bản thân cô cũng không thân thiết với Tô Ngân Quốc, thái độ của ông đối với cô cũng không phải ngày một ngày hai, cô còn đau lòng vì cái gì chứ? 

Ngày thường ông ta cũng thường hay thốt ra những lời này, bây giờ thốt ra nữa thì cũng có gì lạ đâu.

Tô Nhan dùng sức lau mặt, chật vật sụt sịt mũi mấy cái, sau đó đi tới bên cạnh giếng lấy nước rửa mặt, rồi sau đó xoay người đi vào trong nhà.

Chờ đến khi cô rón rén bò lên giường, Tư Mộc mới mở to mắt, sững sờ nhìn bóng đen trong bóng tối ở phía đối diện.

Sáng sớm hôm sau Tô Nhan liền đi tìm Trần Quần, sau khi đến nhà cô liền gọi người từ trên giường thức dậy.

“Lần trước cậu nói là cậu không muốn ở lại đây đúng không?”

Trần Quần còn đang buồn ngủ nhìn cô, gật đầu: “Đúng vậy!”

Cô ấy từ sớm đã không có hứng thú với việc đi học nữa, sau khi ba năm qua đi đương nhiên chỉ toàn tâm toàn ý chuẩn bị để làm việc trong xã hội, cô ấy không muốn ở lại nông thôn làm việc, chuẩn bị đi thành phố để tìm đường ra, trước tiên không quan tâm đến lợi ích, ít nhất nơi đó là thành phố lớn, nhìn nhiều học nhiều tất nhiên là vô cùng có lợi.

“Mình đi cùng cậu!” Tô Nhan bình tĩnh nói.

Trần Quần sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên trợn to hai mắt trừng cô: “Cậu đang đùa cái gì vậy?”

“Mình không có nói giỡn đâu.”

Trần Quần tiến đến trước mũi cô cẩn thận nhìn một chút, nhíu mày: “Sắc mặt không được tốt cho lắm, tối hôm qua không ngủ ngon sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tô Nhan một tay vỗ lên mặt cô ấy, đẩy đầu cô ấy ra, lạnh nhạt nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đọc sách không thú vị, dù sao sớm muộn gì cũng phải làm việc, không bằng bắt đầu sớm một chút.” 

Trần Quần nghi ngờ nhìn cô: “Có thật không?”

“Thật sự là như vậy mà.”

“Cậu đừng có quậy nữa, đây cũng không phải là khu vui chơi của trẻ con, hơn nữa không phải lúc trước cậu rất phấn khích luôn một mực nói đến việc muốn đi đâu để học sao? Thật vất vả mới học xong cao trung cuối cùng cũng có thể vào đại học hưởng phúc, tại sao lại đột nhiên không đi?”

Hai người lúc này đều đi ra ngoài ngồi xổm trên mặt đất, Tô Nhan cầm một thanh gỗ nhỏ máy móc vẽ tới vẽ lui ở trên mặt đất.

Một lúc lâu sau cô vô cùng bình tĩnh nói: “Tô Ngân Quốc không có ý định cho mình đi học, bản thân mình lại không có tiền, chẳng lẽ thật sự để mẹ kế của mình bán hết của cải của bà ta đi để lấy tiền cho mình đi học sao?”

Cô cười khẽ một tiếng, trào phúng nói: “Cần gì phải làm như vậy! Cũng chỉ là một trường đại học mà thôi, cũng không phải bắt buộc mình phải đi.”

Trần Quần nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn gầy gò của Tô Nhan không nói một câu nào, cô ấy yên lặng thật lâu sau đó đột nhiên đứng dậy chạy vào trong nhà, lúc đi ra cầm một đống đồ đạc, có giấy có bút còn có cả tiền, cô ấy đem tất cả đặt ở trước mặt Tô Nhan.

“Lập kế hoạch xong chúng ta liền xuất phát, tiền của mình đều ở đây, đến lúc đó còn phải cân nhắc vấn đề nhà ở, những thứ này khẳng định không đủ, có điều chúng ta tiết kiệm một chút, lúc đầu khẳng định là rất vất vả, sau đó chắc sẽ tốt lên thôi.” Cô ấy khoác vai Tô Nhan, dũng cảm nói.

Tô Nhan cười cười, cầm lấy giấy bút, vừa thảo luận vừa lên kế hoạch cùng với cô ấy.

Hành trình có chút gấp gáp, Tô Nhan hy vọng càng nhanh càng tốt, cô một phút cũng không muốn ở lại ngôi nhà đó, Trần Quần không có ý kiến gì, vô điều kiện nghe theo sự sắp xếp của cô.

Nhưng giống như lời Trần Quần nói, lúc đầu không có khả năng tất cả đều thuận buồm xuôi gió, những chuyện nhỏ nhặt vấp phải cũng có một ít, việc các cô làm trước hết là cố gắng giảm thiểu số lượng chuyện nhỏ phát sinh trong phạm vi năng lực của mình, công tác chuẩn bị phải đầy đủ chua toàn mọi thứ.

Trần Quần tích góp không nhiều lắm, miễn cưỡng đủ để cô ấy sống một mình trong mấy ngày, nếu thêm Tô Nhan nữa, thì cũng không có gì khác biệt với ăn xin ở ngoài trời.

Mấy năm nay Tô Nhan vội vàng học tập căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ đến chuyện khác, tiền tiêu vặt bình thường cũng vô cùng khắt khe chứ đừng nói đến là tiền tiết kiệm.

Nhưng nếu thật sự muốn đi, cô nhất định phải nghĩ biện pháp lấy chút tiền, Tô Ngân Quốc và Trâu Cát Phân nghĩ cũng đừng nghĩ, người duy nhất còn lại chính là Tư Mộc, cô biết Tư Mộc có một cái quỹ đen nhỏ, chỉ là không biết có bao nhiêu tiền.

Tô Nhan bình thường không chú ý đến thói quen sinh hoạt của Tư Mộc, đương nhiên cũng không biết cậu bỏ tiền ở đâu.

Lúc chạng vạng Tô Nhan ngồi trong phòng chờ cậu tan học về, Tư Mộc vừa vào cửa, cô liền đứng dậy làm bộ bận rộn nói: “Tư Mộc, gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, chị đi mua kem, em có muốn ăn không?”

Tư Mộc buông cặp sách xuống, lấy một ít tiền từ một cái hộp ở đầu giường, nói: “Để em đi cho, chị muốn ăn loại nào?”

“Vị trái cây, tùy tiện chọn cái nào cũng được!” Tô Nhan nhìn chằm chằm cái hộp lấy tiền của cậu. “Sao em lại để tiền ở đây? Bị người ta lấy mất thì sao? Có phải tất cả đều để ở đây không?”

“Ừm!” Tư Mộc cười cười: “Không có ai vào căn phòng này cả, ai sẽ lấy được chứ? Là chị sao? Nếu như là chị thì chị cứ tùy tiện lấy mà xài cũng không có sao đâu.”

Tư Mộc sẽ không nghĩ tới chẳng bao lâu nữa thì câu nói đùa này chẳng những trở thành sự thật, còn làm cho cậu và Tô Nhan tách ra suốt hai năm trời.

Tư Mộc vội vàng đẩy xe lao ra ngoài.

Tô Nhan siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối, cô lợi dụng việc Tư Mộc đối xử tốt với cô, người em trai tốt này mấy năm nay thật sự coi cô như là chị ruột, đối tốt với chính cô dường như cũng trở thành nghĩa vụ của cậu, cũng chính vì điều này mà cảnh tượng lúc nãy đã được diễn ra, cô hiểu tất cả các phản ứng của Tư Mộc, lúc này trong lòng cô khó tránh khỏi có chút áy náy.

Nhưng kế hoạch rời khỏi nhà vẫn sôi nổi tiến hành như trước, mà ngày chính thức rời đi chính là ngày Tô Nhan lấy bằng tốt nghiệp, sau đó mới giao nộp nguyện vọng cho nhà trường.

Hôm nay Tô Ngân Quốc và Trâu Cát Phân vẫn rời nhà làm việc như thường lệ, bọn họ còn chưa đem chuyện Tô Nhan làm rõ, lớp giấy cuối cùng tạm thời còn giữ lại, tất cả mọi người đều rất ăn ý coi như không biết gì.

Tư Mộc thì đi học, bọn cậu còn vài ngày nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.

Sau khi mấy người họ đều rời đi hết, Tô Nhan nhanh chóng trở về phòng đem túi hành lý đã thu dọn xong lúc trước từ dưới gầm giường kéo ra, lại đem cái hộp đầu giường Tư Mộc lấy ra bỏ vào trong túi, vẻ mặt khi tay tiếp xúc với bề mặt hộp trong nháy mắt trở nên do dự sau đó lại chuyển thành quyết tâm.

Cô gặp Trần Quần ở cổng làng để cùng nhau đi lấy bằng tốt nghiệp, lúc trở ra liền đi thẳng đến nhà ga, vé xe đã được mua trước, hai người bước lên xe, đích đến là một đô thị cấp 1 sau ba giờ nữa, các cô sẽ bắt đầu chân chính phấn đấu ở nơi đó.

Đêm Trâu Cát Phân và Tô Ngân Quốc xảy ra cãi vã Tư Mộc cũng không có ngủ, cậu mơ hồ cũng hiểu rõ được một ít chuyện, chỉ là vẫn làm bộ như không biết gì, cậu biết Tô Nhan kiêu ngạo, cậu sợ nếu mình nói cái gì đó thì Tô Nhan ngược lại sẽ càng thêm xấu hổ.

Cho nên cậu lựa chọn im lặng, âm thầm tự hỏi nên giải quyết chuyện này như thế nào, cậu đã nghĩ kỹ muốn đem toàn bộ số tiền mình tiết kiệm giao cho Trâu Cát Phân để bà đưa cho Tô Nhan làm học phí, mặc dù số tiền này rất nhỏ không có tác dụng, nhưng cũng tốt hơn là không có, sau đó lại tiếp tục làm công, nếu thời gian cho phép cũng có thể làm thêm vài công việc, mặc kệ như thế nào cũng có thể có biện pháp giải quyết.

Nhưng cậu không ngờ tới Tô Nhan lại sẽ rời nhà trốn đi, vậy mà lại không nói một tiếng liền rời đi, cô đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi trò này chứ?

Chương kế tiếp