Chị Em Họ Tô

Chương 19

Sáng hôm sau Tô Nhan phải đi làm, cô để lại một chiếc chìa khóa dự phòng và một ít tiền lẻ cho Tư Mộc rồi rời đi.

Sau khi cô đi rồi, Tư Mộc đứng dậy cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách trong nhà, sau khi xác định chắc chắn không có dấu hiệu của người đàn ông khác, cậu mới cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Cậu đến một sạp báo gần đó mua một tấm bản đồ thành phố, sau đó vào hiệu sách mua một số sách tham khảo và tài liệu luyện thi vào cao trung. Khi quay lại, lúc đi ngang qua một nhà hàng thức ăn nhanh có dán thông báo tuyển dụng ở ngay trước cửa, cậu liền đẩy cửa đi vào trong.

Hiện tại vẫn chưa phải giờ cao điểm ăn uống, chỗ ngồi được sắp xếp ngay ngắn chỉ có vài khách hàng, người phục vụ ăn mặc chỉnh tề tiến lên hỏi thăm vô cùng chuyên nghiệp, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười: “Xin chào, cho hỏi quý khách…?”

“Tôi đến đây xin ứng tuyển!”

Nhân viên nọ hơi sửng sốt một lúc, rồi dẫn Tư Mộc đi vào.

Ông chủ là một người đàn ông trung niên mập mạp, đồng thời cũng là đầu bếp của nhà hàng này, ông ta lau tay vào tạp dề, cười nói: “Chúng tôi rất cần một nhân viên làm trong mùa hè này, khi nào cậu có thể đi làm?”

“Mấy ngày nữa tôi đi tập huấn quân sự, xong xuôi tôi sẽ quay trở lại đây làm việc.”

Ông chủ cau mày: “Tập huấn xong chắc phải giữa tháng 8 rồi phải không? Cậu chỉ có thể làm trong nửa tháng thôi!”

“Được, sau này nếu cần tôi sẽ đến hỗ trợ.”

“Nếu không cố định thời gian, lương sẽ không quá cao.”

“Không thành vấn đề.”

Do dự một hồi, ông chủ quyết định: “Được, vậy cậu đến đây làm việc đi!”

Đàm phán xong xuôi, Tư Mộc đi thẳng về nhà.

Bây giờ đang là mùa hè, hầu như công ty nào cũng được nghỉ trưa, Tô Nhan thường cùng Trần Quần ra ngoài ăn cơm, sau đó trở về văn phòng nằm một lúc mới quay lại làm việc.

Nhưng sau khi Tư Mộc đến đây, cô có chút do dự, Trần Quần nảy ra sáng kiến: “Hay là cậu gọi điện rủ em ấy đến đây ăn cơm đi, ăn xong rồi lại về, dù sao khoảng cách cũng không quá xa, khá thuận tiện.”

Tô Nhan suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy chỉ còn cách này thôi, quay về nấu cơm cho cậu thì sợ không đủ thời gian, huống chi tay nghề nấu nướng của cô cũng không tốt lắm.

Cô lấy điện thoại di động bấm số, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, cô nói: “Tư Mộc, bây giờ em đến công ty chị đi, em có biết địa chỉ không? Ra ngoài, rẽ trái, cứ đi theo hướng bắc là đến.”

Tư Mộc bưng bát canh cuối cùng đặt lên bàn: “Sao không về nhà ăn?”

“Chị về còn phải nấu đồ ăn cho em sao? Lúc quay về sợ rằng đã muộn.”

“Em làm xong rồi.”

“Hả?” Tô Nhan sửng sốt: “Cái gì?”

Tư Mộc nhàn nhạt nói: “Em ra ngoài mua một ít đồ, đã chuẩn bị xong rồi, chị trở về ăn đi!”

Tô Nhan không khỏi quay đầu nhìn về phía Trần Quần, trên mặt đối phương lộ ra vẻ dò hỏi, cô thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng: “Được, chị biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Trần Quần đẩy vai cô một cái: “Em ấy nói thế nào?”

“Em ấy nói rằng đã chuẩn bị xong bữa cơm, bảo mình về nhà ăn đi.”

“Hả?”

“Đi với mình không?” Tô Nhan cầm lấy áo chống nắng mặc vào, nói: “Không cần phải ăn ngoài.”

Trần Quần lắc đầu: “Không, mình không muốn phơi nắng đâu, cậu tự đi đi, có cần ô không?”

Tô Nhan quay đầu nhìn bầu trời như thiêu như đốt ngoài cửa sổ, gật đầu nói: “Áo chống nắng vẫn tốt hơn.”

Dù đã có đủ biện pháp chống nắng nhưng Tô Nhan vẫn muốn ngạt thở vì cái nóng như thiêu đốt bên ngoài nên phải vội vã chạy nhanh về nhà.

Mười phút sau, cuối cùng cô cũng bước vào nhà, trên chiếc bàn vuông nhỏ trong phòng khách có mấy món ăn, Tô Nhan thu dọn đồ đạc đi tới, nhìn bề ngoài cũng có vẻ được, nhưng không biết mùi vị thế nào, bèn nếm thử một miếng nấm hương.

Tư Mộc thu dọn phòng bếp xong xuôi, ra ngoài nhìn thấy cảnh này bèn cau mày nhắc nhở: “Chị rửa tay trước đi.”

Tô Nhan hờ hững liếm liếm ngón tay, cười nói: “Hương vị rất ngon, từ khi nào em luyện tập được khả năng nấu nướng lợi hại như vậy?”

Tư Mộc híp mắt, chậm rãi đi tới, khẽ liếc nhìn bờ môi ẩm ướt của cô, càng nhấn mạnh câu nhắc nhở: “Chị rửa tay trước đi.”

Nụ cười trên mặt Tô Nhan tắt ngấm, cô liếc cậu một cái, cuối cùng cũng không nói gì đi vào phòng bếp rửa tay, lúc đi ra cô vẫn cố chấp hỏi lại vấn đề kia.

Hai mắt Tư Mộc không chớp nói ra: “Mẹ bận rộn công việc, không thể chăm sóc, lúc đói bụng chỉ có thể tự mình nấu cơm ăn, lâu dần sẽ tự biết.”

Con nhà nghèo thường trưởng thành sớm, đây là chuyện quá quen thuộc hiện nay, nếu lúc đó Tô Nhan vẫn còn ở cùng cậu, có lẽ cuộc sống của Tư Mộc sẽ dễ dàng hơn một chút.

Tô Nhan cúi đầu không nói gì, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, chỉ cần động đến chủ đề này, cô sẽ không thể tiếp tục cuộc trò chuyện, cô biết rõ trong hai năm qua Tư Mộc nhất định trách móc cô rất nhiều, nếu không cậu đã gọi điện báo cho cô biết mình sẽ đến đây rồi.

Nhưng cô còn có cuộc sống của riêng mình, không thể vì Tư Mộc mà thay đổi mọi thứ, cô biết bản thân mình là một người ích kỷ, cho dù được lựa chọn lại lần nữa, cô vẫn sẽ làm điều đó.

Tô Nhan thay đổi chủ đề, hỏi chuyện: “Vậy sáng nay em làm cái gì?”

“Em ra ngoài đi dạo, mua một vài cuốn sách và tìm việc làm.”

Tô Nhan dừng một chút, nghiêng đầu nhìn cậu: “Làm việc? Thật sự cần tiền sao?”

Tư Mộc nhàn nhạt nhìn cô một cái, khóe miệng câu lên: “Chị không cần sao?”

Giọng điệu có chút châm chọc khiến Tô Nhan vô cùng tức giận, cô thở ra một hơi để kìm nén cơn tức giận đang dâng trào trong lòng, nói rõ: “Bây giờ không giống như trước đó, nếu em cần tiêu gì có thể nói với chị, chị cho em, không cần phải làm việc, cao trung áp lực rất lớn, em không cần tốn thời gian vào việc làm thêm bên ngoài làm gì.”

“Em sẽ sắp xếp thời gian thích hợp, em thích dùng tiền của mình hơn.”

“Có cần phân biệt rõ ràng chuyện này như vậy không?”

“Không phải là chị phân biệt trước hay sao? Em chỉ học theo suy nghĩ đó của chị mà thôi.”

Tô Nhan ném đũa xuống bàn, lạnh lùng nhìn cậu: “Em nói vậy là có ý gì? Từ hôm qua đến giờ em luôn nói chuyện với giọng điệu kỳ lạ, chị chọc giận gì em à?”

Tư Mộc lạnh lùng nhìn Tô Nhan: “Em nói sai sao? Hai năm vừa rồi chị không về lấy một lần, không phải là vì không muốn liên lạc với mẹ con em sao? Mỗi tháng chị đều gửi cho mẹ một số tiền, đơn giản là vì trước đây mẹ chăm sóc chị mà thôi, nếu không, làm sao chị còn nhớ đến?”

Tô Nhan không thể tin nổi nhìn chằm chằm Tư Mộc, không ngờ em trai mình lại nói ra những lời này, tức giận nói: “Em có biết bây giờ em đang nói cái gì không? Nếu chị thật sự không muốn liên lạc với dì Trâu, làm sao dì Trâu có thông tin liên lạc của chị được? Vì ai mà chị phải đón em đến đây?”

Tư Mộc gầm nhẹ: “Vậy vì sao chị không quay trở lại?”

“Bởi vì chị không còn nhà để về!” Tô Nhan xòe tay, chỉ vào chính mình, sau đó chỉ vào cậu, kích động nói: “Mặc kệ chúng ta có quan hệ tốt đẹp như thế nào, chúng ta cũng không phải chị em ruột thịt, không cùng quan hệ huyết thống. Tô Ngân Quốc chán ghét chị, mười mấy năm nay chị không gọi ông ta một tiếng “cha”, nhưng ông ta vẫn là cha ruột của chị.”

Tô Nhan gầm lên: “Em muốn chị trở về để làm gì?”

Tư Mộc sững sờ nhìn cô, bên tai văng vẳng tiếng nói bọn họ không có quan hệ huyết thống. Đúng vậy, bọn họ không có quan hệ huyết thống, cũng không phải chị em ruột thịt của nhau, nhưng cậu vẫn chờ, chờ cô về nhà mỗi ngày.

Hai người không nói nữa, một lúc sau tâm tình Tô Nhan mới bình tĩnh trở lại, cô vò đầu bứt tóc, thản nhiên nói: “Những gì nên nói chị đã nói hết rồi, em muốn oán muốn ghét thế nào cũng được, Tư Mộc, em không phải là chị, vẫn câu nói kia, em sẽ không hiểu được tâm tình của chị, nhưng chị sẽ không để bụng chuyện của em và dì Trâu.”

Tư Mộc nhìn theo bóng lưng cô quay người rời đi trở về phòng mình, lúc này cậu mới đột ngột nói ra suy nghĩ trong lòng: “Vậy chị đã bao giờ nghĩ về em chưa?”

Cô quay lưng về phía cậu, Tô Nhan ngừng lại, hơi cau mày cảm thấy câu hỏi này có chút kỳ lạ, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại, cũng không phát hiện ra được điều gì sai trái, huống chi trước kia Tư Mộc thường ra vẻ người lớn hỏi ngược lại cô.

Tô Nhan không chút nghĩ ngợi, tự nhiên nói: “Đương nhiên là có, em theo đuôi chị nhiều năm như thế, cũng không phải vô ích đâu.”

Tim Tư Mộc run lên: “Vậy tại sao chị không gọi điện cho em?”

Tô Nhan quay đầu, kỳ quái nhìn cậu: “Em cũng không gọi điện cho chị còn gì?”

Trước kia khi ở cùng nhau, Tư Mộc luôn là người chủ động thân thiết với cô, khi còn đi học Tư Mộc luôn tìm cách vào phòng Trâu Cát Phân để gọi điện thoại đến ký túc xá của cô, hai người tự nhiên trò chuyện với nhau. Nếu Tư Mộc đột nhiên ngừng liên lạc với cô, tuy cô có cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không bao giờ nghĩ đến việc chủ động liên lạc lại với cậu.

Tư Mộc nhìn cô chằm chằm, trong lòng tràn đầy sự không cam lòng xen lẫn bi thương, bất bình và rất nhiều cảm giác khác mà Tô Nhan không thể nào hiểu rõ.

Tô Nhan nhìn phản ứng của cậu, cảm thấy vô cùng sửng sốt, cô cho rằng đó chỉ là cảm xúc hưng phấn của một đứa trẻ con nên chỉ coi đó là chuyện bình thường, cô liền nói: “Được rồi, chị đi ngủ đây, về sau có chỗ nào không hài lòng cứ nói thẳng ra, đừng giấu giếm mọi chuyện ở trong lòng, khiến người khác cũng khó xử theo.”

Ngẫm lại chuyện này đã khiến cậu nhẫn nhịn suốt hai năm qua, nếu về sau còn như vậy, không phải sẽ nhẫn nhịn đến chết đấy chứ?

Tư Mộc nhìn bộ dáng thờ ơ, hờ hững của cô mà lòng đau như cắt, cậu còn chưa kịp nói gì đã phải trừng mắt nhìn Tô Nhan quay lưng, đóng cửa phòng lại. Đến khi nào cậu mới có thể quang minh chính đại nói cho cô biết mình muốn cái gì, đến khi nào mới chân chính có được cô đây?

Không cần lo lắng người ngoài tiếp cận cô.

Tư Mộc không khỏi có chút chán ghét bản thân mình quá mức nhu nhược.

Chương kế tiếp