Chị Em Họ Tô
Chương 18
Trần Quần có lẽ đã đoán được điều gì
đó từ cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cái gì? Tư Mộc đến đây học sao?” “Đúng vậy, em ấy muốn tới nơi này
học tập, hi vọng trong kỳ nghỉ có thể ở lại nơi này sinh hoạt.” Tô Nhan nhai
một miếng cơm, nói tiếp: “Dì Trâu đã mở lời, cậu nghĩ mình có thể từ chối sao?” Ai cũng biết Trâu Cát Phân đối xử
với Tô Nhan như thế nào, hiện tại chỉ có yêu cầu nhỏ nhoi như vậy, là người có
lương tâm thì chắc chắn sẽ không từ chối. Trần Quần gật đầu: “Vậy thì để mình
tìm một ngôi nhà khác, nếu không sẽ không có chỗ ở!” Hiện giờ hai người bọn họ ở cùng một
phòng là vừa vặn, nếu có thêm Tư Mộc sẽ không đủ chỗ. “Nhà đối diện không phải mới dọn đi
sao? Cậu trở về hỏi chủ nhà xem có cho thuê không, nếu có thì chuyển sang đó.” “Là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng
khách. Tiền thuê có thể đắt hơn rất nhiều. Cậu có đủ tiền không? Nếu không mình
sẽ cho cậu mượn một ít.” “Không sao, tiền nhà vẫn đủ.” Trần Quần cau mày: “Đừng cậy mạnh,
hàng tháng cậu đều gửi tiền về nhà, còn có thể tiết kiệm được bao nhiêu?” “Được rồi, yên tâm đi, không phải
mình vẫn còn công việc kế toán bán thời gian đó ư, nếu thật sự không vượt qua
được, mình sẽ không khách sáo với cậu đâu.” Trong hai năm qua, Tô Nhan tham gia
một kỳ thi để lấy chứng chỉ kế toán, hiện cô đang làm kế toán bán thời gian cho
một công ty tư nhân, Trần Quần biết rõ chuyện này nên cũng không còn lo lắng
nữa. Cô ấy chuyển chủ đề: “Lâu như vậy
không gặp Tư Mộc, đến lúc gặp mặt sẽ rất khó xử nhỉ?” “Khó nói trước được, chỉ là lúc nãy
nói chuyện qua điện thoại cảm thấy hơi ngượng ngùng.” Trước đây Tư Mộc là một
cậu bé nói rất nhiều, cho dù Tô Nhan cố tình phớt lờ cậu, Tư Mộc cũng có thể
làm ầm ĩ lên suốt cả ngày, không giống như bây giờ, cảm giác như cậu chẳng thể
nói nổi được mấy chữ. Trước đây Trần Quần không tiếp xúc
nhiều với Tư Mộc, mặc dù cô ấy và Tô Nhan khá thân thiết, thường xuyên gặp mặt
Tư Mộc, nhưng đứa trẻ kia không có chút phản ứng nào với người ngoài, chỉ ngoại
trừ Tô Nhan. Hiện giờ đã lâu không gặp mặt như vậy, Tô Nhan chắc cũng không
phải ngoại lệ rồi. “Cậu tự cầu phúc đi!” Trần Quần hả
hê nói, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, dù sao thì sống cùng Tư Mộc cũng
rất áp lực và căng thẳng. Về đến nhà, Tô Nhan lập tức sang căn
nhà đối diện tìm hiểu thử, nhà còn nhưng chưa cho thuê, chỉ có mấy hộ gia đình
đến thương lượng đàm phán. Chủ nhà cho thuê thấy cô đến hỏi cũng không nói gì,
trực tiếp cho cô thuê luôn, còn cố ý giảm tiền thuê nhà xuống một chút. Chủ nhà nói: “Cho người lạ thuê còn
không bằng cho cô thuê. Thà kiếm ít hơn, nhưng là người quen nên còn an tâm.” Tô Nhan mỉm cười, cảm thấy mình rất
may mắn. Lúc sau, cô bắt đầu sắp xếp đồ đạc,
bận rộn vận chuyển hành lý, dọn dẹp nhà cửa, may mắn là nhà mới thuê ở ngay bên
kia đường, có Trần Quần giúp đỡ nên không quá mệt. Vào sáng chủ nhật, Tô Nhan nhận được
tin báo Tư Mộc đã xuất phát. Đến chiều, cô và Trần Quần đến nhà ga đón cậu. Đứng ở lối ra nơi dòng người đi lại
tấp nập, Trần Quần va vào vai Tô Nhan trêu chọc: “Này, cậu hồi hộp sao? Lâu
ngày mới gặp lại! Chắc là rất hồi hộp khi gặp lại cậu bé đấy nhỉ?” Tô Nhan liếc cô bạn một cái: “Đồ
thần kinh!” “Đừng như vậy chứ, chúng ta nói
chuyện đi!” “Còn có gì để nói? Vấn đề đó, cậu
cảm thấy tớ sẽ hồi hộp sao? Em ấy cũng không phải bạn trai tớ, sao tớ lại phải
khẩn trương? Tình cảm chị em thuần khiết thì chẳng có gì phải sợ.” Trần Quần bĩu môi: “Cậu nghĩ như thế
nào cũng không quan trọng, hai năm qua rồi, cậu không tò mò muốn biết đứa bé
năm đó có bộ dáng như thế nào sao? Mình nói cho cậu biết, từ gà con biến thành
gà trống chỉ cần hai năm thôi đấy!” “Đi thôi, cho dù em ấy có biến thành
chim trĩ, tớ cũng không quan tâm đâu!” Hai người nói chuyện phiếm một hồi,
khoảng chừng một giờ sau, ô tô bắt đầu tấp vào nhà ga, người người xách theo
túi lớn túi nhỏ đổ ra, hai người bọn họ nhìn xung quanh hồi lâu cũng không thấy
bóng dáng Tư Mộc. Trần Quần cau mày nói: “Hay là
chuyến xe tiếp theo?” Tô Nhan liếc nhìn thời gian: “Không
thể nào, đúng ra phải là chiếc xe này chứ!” “Chẳng lẽ em ấy thay đổi nhiều như
vậy, người đã đi qua rồi mà cậu không phát hiện ra?” Tô Nhan chớp chớp mắt, có chút không
rõ trả lời: “Không đến nỗi vậy chứ, cậu làm quá lên rồi, em ấy có thể thay đổi
như thế nào chứ?” Trần Quần hếch cằm: “Được, vậy thử
gọi điện thoại xem sao.” Tô Nhan lấy điện thoại ra, ấn ấn vài
nút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía lối ra, đột nhiên động tác tay hơi
ngừng lại, không động đậy nữa. Cô đút lại điện thoại vào túi, nói
với Trần Quần: “Đi thôi, phía trước có người đang đợi.” Nói xong, cô đi lên trước. Tư Mộc đang xách trên tay vài túi
đồ, dưới chân là một chiếc va li, mặc áo sơ mi đơn giản và quần jean, thân hình
cao lớn đĩnh đạc, diện mạo tuấn tú ưa nhìn thu hút rất nhiều ánh mắt người đi
đường. Tô Nhan đi đến trước mặt cậu,
nghiêng đầu nhìn kỹ một chút, cười nói: “Con trai lớn nhanh thật, so với chị đã
cao hơn nhiều rồi.” Tư Mộc mím môi, trong mắt lóe lên
một tia sáng nhỏ, một lát sau hơi cụp mắt xuống, bình tĩnh gọi một tiếng:
“Chị!” sau đó mới quay sang chào hỏi Trần Quần. “Ừm!” Tô Nhan đáp lời, cúi đầu nhìn
về phía túi xách trong tay cậu, trực tiếp cầm lấy, nói: “Đi thôi, đi ăn cơm
trước, sau đó về nhà!” Tay Tư Mộc hơi run lên, nơi Tô Nhan
vô ý chạm vào giống như có lửa đốt, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đã đi về
phía trước, ý thức được đây thật sự không phải giấc mộng, trong lòng kịch liệt
chấn động, cuối cùng cậu cũng được ở bên cô. Lúc này Trần Quần cũng chạy tới, phụ
giúp Tô Nhan mang theo một số đồ, nhân tiện thì thầm vào tai cô: “Này, sao em
trai cậu vẫn lạnh lùng như vậy? Hình như còn lạnh lùng hơn trước kia nữa! Trông
không giống người bình thường chút nào.” Tô Nhan cau mày: “Đừng nói như vậy,
em ấy vốn là người kiệm lời.” “Trước kia em ấy rất thích bám lấy
cậu mà, không phải bởi vì hai năm xa cách mà trở thành như vậy chứ? Thế này
cũng thay đổi quá nhiều rồi.” “Có lẽ vậy! Ai biết được!” Trần Quần xoa cằm, lại nói: “Nhưng
mà khi lớn lên trông càng ngày càng đẹp, mặt mũi ưa nhìn, có phải không?” Tô Nhan liếc cô ấy một cái: “Đừng
nói là cậu còn chưa nhìn rõ em ấy nhé?" “Làm ơn đi, mình chạy đến giúp cậu
xách đồ, đâu còn tâm tư ngắm nghía dáng vẻ em ấy ra sao cơ chứ!” Thế nên, so
với Tô Nhan thì cô ấy còn chưa nhìn Tư Mộc được nổi một phút. Tô Nhan đẩy cô một cái: "Câm
miệng!" Ba người đi dọc ven đường chờ xe,
lúc này đang là mùa hè, thời điểm nóng nhất trong năm, ánh nắng như thiêu như
đốt, Tư Mộc nhìn Tô Nhan đang che nắng, cậu vội nói: “Chị cứ để em cầm cho!” “Không sao, dù sao cũng không quá
nặng.” Lúc này, một chiếc xe trống rốt cuộc cũng chạy tới, cô dừng lại nói: “Lên
xe đi, nóng quá!” Ba người chen chúc lên xe, cùng nhau
đi tới một nhà hàng bọn họ thường xuyên lui tới, nơi này gần nhà, điều kiện vệ
sinh cũng tốt, món ăn đặc biệt ngon miệng. Trong nhà hàng đã bật điều hòa từ
lâu, chênh lệch nhiệt độ quá lớn giữa trong nhà và ngoài trời khiến người ta
vừa bước vào cửa đã phải rùng mình. Bọn họ tìm một góc trống ngồi xuống,
Tô Nhan đưa thực đơn cho Tư Mộc: “Muốn ăn gì thì gọi đi.” Trần Quần ở bên cạnh nói đùa: “Đúng
vậy, đừng khách sáo, chị gái em là người có tiền đấy.” Tư Mộc không nói gì, chăm chú cúi
đầu nhìn thực đơn, nhanh chóng gọi ra ba món. “Không muốn gì khác sao?” Tô Nhan
hỏi lại. Cậu lắc đầu: “Đủ rồi.” Tô Nhan đưa thực đơn cho Trần Quần,
đối phương nhìn xuống, cười cười: “Giỏi thật đó, em ấy gọi ba món, hai món đều
là món yêu thích của Tô Nhan, không hổ danh là em trai của cậu nha.” Tư Mộc mím môi, nhàn nhạt nói: “Thật
trùng hợp, vậy chị ấy không thích ăn món nào?" “Khoai sọ, lần trước đã ăn nguyên
một tháng, hiện giờ đã không còn hứng thú nữa.” Hoàn cảnh kinh tế lúc bấy giờ tương
đối khốn khó, mọi thứ đều phải tối giản, chỉ biết chọn những món ăn rẻ tiền, đủ
để thỏa mãn cơn đói. Tô Nhan đá Trần Quần một cái: “Nhiều
lời như vậy làm gì, mau gọi món của cậu đi!” Cô không muốn để người khác biết về
quá khứ của mình, dù chỉ là một chút. Tư Mộc liếc cô một cái, nhưng không
nói thêm gì. Đồ ăn được đem ra rất nhanh, hiện
tại còn là giờ cao điểm ăn uống, nhà hàng chật ních người, bọn họ cũng không ăn
nhiều nên rất nhanh sau đó liền về nhà. Bởi vì đường gần nên bọn họ không
bắt taxi đi nữa, cả ba đi bộ đến cổng tiểu khu, bước chân Tư Mộc hơi chậm lại. Tô Nhan phát hiện ra, quay đầu nhìn
cậu: “Làm sao vậy?” Tư Mộc thu hồi ánh mắt nhìn về phía
cái cây đại thụ bên kia đường, lần đầu tiên đến thành phố N cậu đã đứng ở nơi
đó, Tư Mộc hơi lắc đầu, khóe miệng giật giật: “Không có việc gì.” Sau khi đến nơi ở, Trần Quần trực
tiếp trở về nhà của mình. Tô Nhan dẫn Tư Mộc vào trong, đầu tiên giới thiệu
cách bài trí trong nhà, sau đó đưa cậu lên phòng, phòng không lớn lắm, liếc mắt
một cái cũng thấy đủ, cơ sở vật chất đầy đủ cơ bản, không có đồ trang trí gì
quá lòe loẹt. Tô Nhan cười nói: “Những thứ này đã
chuẩn bị từ trước, thiếu cái gì thì nói cho chị biết rồi chúng ta đi mua.” Tư Mộc xách hành lý qua một bên cất
đi: “Không sao, vậy là đủ rồi.” Tô Nhan không nói gì thêm nữa, xoay
người vào phòng tắm đi tắm, mùa hè chỉ cần đổ một chút mồ hôi thì cả người cô
sẽ nhớp nháp vô cùng khó chịu. Một lần nữa đi ra, Tư Mộc đang ngồi
xổm trên mặt đất thu dọn đồ đạc, dưới lớp áo sơ mi trắng lộ ra sống lưng rõ
ràng, trông cậu gầy quá. Tô Nhan đi tới, ngồi xuống bên cạnh
cậu, nhìn lướt qua từng quyển sách một cách đại khái. Cô hỏi: “Đã chuẩn bị chương trình
học ở trường cao trung chưa?” Cậu không ngẩng đầu lên đáp lại, chỉ
ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Tô Nhan sau khi tắm ngập tràn trong không khí,
rất lạ lẫm nhưng vô cùng thoải mái. “Quyển sách này từ đâu ra?” Tô Nhan
cầm một quyển sách, tùy ý lật ra xem. “Của chị.” Tư Mộc kéo ba lô, lấy ra
mấy quyển sách khác, đột nhiên đưa cho cô, ngữ khí lãnh đạm: “Nhìn quen không?” Một số trang của cuốn sách đã bị lộn
ngược, các góc cũng bị mài mòn, cho thấy cuốn sách này đã được người ta lật xem
rất nhiều lần. Tô Nhan nhướng mày, giọng điệu kỳ
quái của cậu khiến cô vô cùng khó hiểu, Tô Nhan cố ý phớt lờ nói: “Khó thế mà
em cũng tìm được, nhưng cũng đừng cố gắng quá, bây giờ có thời gian thì nên
nghỉ ngơi một chút đi, sau này sẽ rất mệt mỏi đấy.” Tư Mộc nhìn cô chằm chằm vài giây,
rồi cúi đầu đặt cuốn sách trở lại chỗ cũ. Tô Nhan bắt chuyện với cậu thêm một
lát, thấy phản ứng của cậu trước sau như một, bình thường lãnh đạm, cô cũng
lười làm quen với cậu nữa, liền đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.