Chỉ Nghiêm Túc Với Em

Chương 10
Đường về nhà không quá xa.

Bây giờ trời đã tối muộn, con đường ban đêm trống vắng yên tĩnh, tiếng xe máy gầm rú băng băng trên đường nghe rất chói tai.

Ôn Giản ngồi ở yên sau, cô không hoảng sợ như vừa nãy nữa, vậy nên cũng không dám ôm eo Giang Thừa, cô bám tay vào thanh sắt phía sau để giữ thăng bằng.

Giang Thừa cũng không để ý, cậu ngồi phía trước vững vàng lái xe, trong đầu toàn là cảnh tượng Lâm Cảnh Dư nhìn mình, ánh mắt muốn nói với cậu: “Mau dẫn con bé đi.”

Rõ ràng hai người chẳng nói chẳng rằng, Giang Thừa cũng không biết vì sao mình liếc mắt một cái lại hiểu ý Lâm Cảnh Dư.

Giang Thừa không biết Lâm Cảnh Dư và Ôn Giản có quan hệ gì, nhưng trong ánh mắt của ông ấy có cả sự lo lắng xen lẫn nhờ vả.

Giang Thừa nhớ ngày ấy, cậu bị thương nặng sắp hôn mê, Lâm Cảnh Dư không để cậu mất đi ý thức vẫn cứ thao thao bất tuyệt bên cạnh cậu, còn kể mình có một cô con gái vừa xinh xắn lại đáng yêu.

Gió đêm thổi qua, Giang Thừa ngoảnh đầu lại nhìn Ôn Giản im lặng ngồi sau.

Ôn Giản đang ngẩn người, lại bị cậu nhìn cô vô thức ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt sững sờ nhìn cậu.

Giang Thừa không nói gì, chỉ nhìn cô một cái rồi thôi.

Ôn Giản thấy hơi lâng lâng, cũng không dám hỏi cậu làm sao, vì chắc chắn cậu sẽ trả lời ‘không sao’ cho xem.

“Chuyện tối nay là thế nào?” Hai người đi đến cổng tiểu khu, Giang Thừa đột nhiên hỏi cô.

“Lúc tan học tôi cảm thấy hình như bị người khác theo dõi, tôi lại nhớ lời cậu nói lúc chiều nên thấy hơi sợ, sợ mình cứ đi về thì bọn họ sẽ biết tôi ở đâu, tôi với mẹ vừa chuyển tới đây mấy ngày, tôi cũng không biết đồn cảnh sát ở chỗ nào, mấy quán ăn đều đóng cửa hết rồi, trên đường cũng vắng nên gọi điện thoại cho Uông Tư Vũ, chính là anh cảnh sát hôm nọ ấy, anh ấy bảo tôi đi tới chỗ quán bar vì nó náo nhiệt, mà anh ấy cũng ở gần đó, sau đó Uông Tư Vũ bảo không được cúp máy, phải làm ra vẻ nói chuyện tán gẫu bình thường, anh ấy sẽ chạy tới ngay. Rồi sau đấy tôi gặp cậu với mấy gã kia.” Cô càng nói càng nhỏ.

Giang Thừa gật đầu, cậu cũng không hỏi tiếp, đưa cô về đến nhà.

Nhà Ôn Giản ở khu nhà cạnh cổng sau, hơi khuất nhưng rất dễ tìm.

Ôn Tư Bình đang đợi cô về, nghe thấy tiếng xe máy thì nhanh chóng ra mở cửa, bà thấy Giang Thừa lái xe ngồi trước còn Ôn Giản ngồi sau, bà hơi sững sờ.

“Đây là?” Ôn Tư Bình cau mày, bà nhìn Giang Thừa, cảm thấy chàng trai này hơi quen.

“Cậu ấy là bạn cùng lớp của con ạ.” Ôn Giản nhỏ giọng nói, cô không muốn mẹ lo lắng, vậy nên bịa chuyện, bảo: “Nhà cậu ấy cũng ở gần trường, hôm nay bọn con tan học về muộn, cô giáo không yên tâm nên bảo cậu ấy đưa con về.”

Ôn Tư Bình không hề nghi ngờ, mỉm cười nói cảm ơn với Giang Thừa, khách sáo mời cậu vào nhà chơi.

Giang Thừa bình tĩnh đánh giá người phụ nữ trẻ trước mặt, bà không thay đổi nhiều, Ôn Giản thừa hưởng nét đẹp của Ôn Tư Bình, khí chất cũng gần giống nhau, đều là kiểu người dịu dàng ngoan ngoãn.

Cậu lại nhìn vào trong nhà, ở trong không có ai nhưng trên ban công có phơi quần áo nam.

Giang Thừa không nhìn nữa, cậu mỉm cười với mẹ Ôn, lễ phép từ chối: “Cháu cảm ơn cô ạ, bây giờ cũng muộn rồi, cháu phải về đây, cô và Ôn Giản cũng đi nghỉ sớm đi.”

Cậu nói xong thì đi tới chỗ đỗ xe máy.

Ôn Giản do dự nhìn cậu, cô bước tới, mím môi bảo: “Cảm ơn cậu nhiều nhé.”

Giang Thừa cúi xuống nhìn cô, cô lại ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe xen chút bất an, gương mặt đỏ bừng.

Cậu khẽ bảo: “Đừng khách sáo.”

Cậu lên xe rồi phóng đi.

Ôn Giản nhìn cậu đến khi khuất bóng mới thôi.

Ôn Tư Bình lo lắng nhìn cô: “Bạn con là người ở đâu? Lai lịch thế nào? Sao cô giáo lại bảo cậu ấy đưa con về?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu, cô cũng không biết lai lịch của Giang Thừa, trong đầu chỉ toàn hình ảnh lúc anh cướp súng rồi chĩa vào giữa đầu gã đeo kính, một loạt động tác lưu loát dứt khoát cùng với ánh mắt vừa lạnh lùng lại quyết liệt, dáng vẻ khác hẳn với tụi học sinh bọn cô.

Những động tác đó cô đã từng thấy ba thực hiện qua, đấy là những lúc ba dạy cô mấy chiêu phòng thân.

Thời gian ba ở nhà không nhiều, nhưng hễ lúc nào về thì sẽ dạy cô một vài đường cơ bản để phòng thân rồi cùng cô tập luyện. Ông hy vọng cô có năng lực tự bảo vệ mình, không cầu mong cô quá thông minh, chỉ cần thời khắc quan trọng bảo vệ tính mạng an toàn là được.

Bởi vì một đêm hoảng sợ hết hồn này mà Ôn Giản ngủ không ngon, trong lúc cô mơ màng thì cảm giác có người đẩy cửa phòng, dáng người cao lớn đứng ở cửa, ánh mắt thâm trầm, trong phòng khá tối chỉ ánh đèn đường hắt vào nên cô chỉ thấy hình dáng mờ mờ, khuôn mặt khuất trong bóng tối.

Ôn Giản ôm chăn, cô ngồi dậy, do dự gọi: “Ba ơi?”

Người đàn ông bước lại gần, gương mặt tuấn tú trở nên rõ ràng hơn.

Lâm Cảnh Dư ngồi ở đầu giường, ông đặt tay lên trán cô, khẽ vén tóc cô ra sau tai, nhỏ giọng hỏi: “Con có bị thương không?”

Ôn Giản nhẹ nhàng lắc đầu: “Con không sao đâu ba.”

Lâm Cảnh Dư mỉm cười, ông lại sờ tóc cô.

“Con ngủ đi.” Ông nói xong còn giúp cô đắp lại chăn rồi mới đi ra ngoài.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Ôn Giản không thấy ba mình đâu, cô muốn hỏi mẹ có phải tối qua ba về không, nhưng lại nhìn thấy sắc mặt ôn hòa bình thản của mẹ nên thôi, cô biết chắc chắn ba về, bởi vì lúc nào ba xuất hiện, mẹ cô sẽ có một vài thay đổi nhỏ, mà loại thay đổi này có chút nhã nhặn, mẹ cũng dịu dàng hơn.

Thấy vẻ mặt mẹ cô như thế làm Ôn Giản cũng vui vẻ hơn nhiều.

Buổi sáng, mặt trời lên cao, ánh nắng chan hòa tươi sáng, trên đường tấp nập dòng người ngược xuôi, khác hẳn với không khí trầm lắng vắng vẻ đêm qua, tựa như chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Ôn Giản vừa đi đến gần cổng trường thì gặp Uông Tư Vũ.

Hôm nay anh ta không mặc cảnh phục mà mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khí chất trong sáng, tươm tất giống y như sinh viên mới tốt nghiệp, suýt nữa Ôn Giản không nhận ra.

Thấy cô nhìn mình, Uông Tư Vũ mỉm cười, hỏi: “Tối qua em không sao chứ?”

Ôn Giản mỉm cười lắc đầu: “Chuyện hôm qua cảm ơn anh nhiều ạ”

“Không có việc gì đâu, chuyện nên làm mà.” Uông Tư Vũ đút tay vào túi quần, cùng đi với cô, thuận miệng hỏi: “Em ăn sáng chưa?”

Ôn Giản gật đầu: “Vâng, em ăn rồi”

Nói xong cô lại hỏi: “Anh thì sao ạ?”

Uông Tư Vũ gật đầu: “Anh cũng thế.”

Ôn Giản đoán anh ta muốn cùng cô đi vào trường, hoang mang hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì không ạ?”

“Không có chuyện gì đâu.” Uông Tư Vũ mỉm cười, anh ta chỉ muốn chắc chắn cô được bình an mà thôi.

Hôm qua anh ta được cấp trên giao phó, đi điều tra camera quanh trường cấp 3 Chuyên Tùng Thành lúc tan học, xem Ôn Giản có bị theo dõi hay không.

Quả thật có hai chiếc xe một trước một sau xuất hiện gần trường, chiếc xe đến trước đi tới ngã rẽ thứ 3 thì đi đường khác.

Lúc Uông Tư Vũ đang chuẩn bị tính xem chiếc xe kia là trùng hợp hay có mục đích khác thì lại nhận được điện thoại từ Ôn Giản, cô nói mình bị theo dõi.

Giọng cô run run nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, không quá hoảng loạn.

Lúc đó anh ta ở gần đấy, ở giữa là phố quán bar, tuy không đông người náo nhiệt như mấy ngày trước nhưng ít ra còn hơn mấy con phố khác, vì vậy Uông Tư Vũ bảo cô chạy tới đó rồi anh ta tới ngay, chỉ là con phố kia khá phức tạp, ngoằn ngoèo, anh ta lại không nghĩ tới chuyện cô chưa quen với đường xá ở Tùng Thành, Ôn Giản đi theo bản năng theo ấn tượng của bản thân, mà Uông Tư Vũ lại càng không ngờ chỗ quán bar Dạ Mạt xảy ra chuyện.

Lúc Uông Tư Vũ nghe thấy tiếng súng trong điện thoại, anh ta cả kinh, vội vàng chạy tới thì không thấy cô đâu, hiện trường tan đàn xẻ nghé.

Lúc sau anh ta gọi cho Ôn Giản, may mà cô vẫn an toàn.

Hôm nay anh ta tới chỉ vì muốn xem cô thế nào, âm thầm tính toán các tình huống có thể xảy ra.

Anh ta không vào trường với cô, chỉ đi đến cổng trường thì dừng lại cười nhìn Ôn Giản, “Được rồi, em đi học đi.”

Ôn Giản cũng cười theo, “Vâng.”

Đúng lúc đấy Giang Thừa đạp xe qua, nhìn Ôn Giản rồi lại nhìn Uông Tư Vũ, ánh mắt lạnh lùng bình đạm.

Ôn Giản cũng thấy cậu, muốn chào hỏi vài câu nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia rồi lại thôi, chào tạm biệt Uông Tư Vũ rồi bước vào trường.

Ở lán xe, cô gặp Giang Thừa.

Cậu bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, cũng chẳng nói gì.

Ôn Giản chần chờ nhìn cậu, cô cũng không nói, để xe vào lán.

Hình như giữa cô với Giang Thừa, ngoài câu cảm ơn ra thì chẳng có chuyện gì để nói cả.

Ôn Giản từ lán xe đi ra mới phát hiện Giang Thừa vẫn chưa đi, đang đứng gần đó, chắc là đang đợi cô.

Hai người cùng đi tới lớp, dọc đường không ai mở lời trước.

Không hiểu sao Ôn Giản lại thấy hơi căng thẳng, tay nắm chặt quai cặp, im lặng đi theo cậu.

“Người vừa nãy là cảnh sát mà cậu gọi điện nhờ giúp đỡ à?” Đi đến lớp, cậu đột nhiên hỏi.

Cô quay đầu nhìn cậu, gật đầu đáp: “Ừ.”
Chương kế tiếp