Chỉ Nghiêm Túc Với Em

Chương 11
“Trông cũng ổn đấy.” Cậu nói.

Ôn Giản gật đầu: “Ừ, anh ấy rất tốt, lại nhiệt tình nữa, không kiêu ngạo tí nào luôn.”

Giang Thừa không nói gì, cậu đi vào lớp.

Ôn Giản nhìn cậu chằm chằm, haz cái người này lạnh lùng thật đấy.

Tự dưng cô lại nhớ đến chuyện hôm qua, lúc cậu cướp súng, dí vào trán gã đàn ông kia.

Hai người đi tới lớp, chỗ của họ vẫn đông vui náo nhiệt như vậy.

Vẫn chưa tới giờ vào học, các bạn đều thích ra chỗ cô ngồi, nói chuyện cười đùa rôm rả.

Ôn Giản đi tới đó mới biết bọn họ đang nói về chuyện tiếng súng ở quán bar tối qua.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng súng ‘đùng’ vang lên làm ai nấy đều hoảng sợ.

Mấy bạn sống cạnh đó bắt đầu bàn tán sôi nổi, “nghe nói cái nọ”, “thấy bảo cái kia”, những người khác thì tròn mắt chăm chú lắng nghe.

Nhà Hà Thiệu ở gần đấy, cậu ta dựa vào bàn, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt, nào là băng đảng xã hội đen đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì tranh đoạt phụ nữ.

Hà Thiệu càng nói càng hăng, nhìn thấy Giang Thừa đi tới, cậu ta kéo Giang Thừa, hỏi: “Thừa ca, nghe nói hôm qua chỗ quán bar có chuyện kinh khủng lắm luôn, anh đã biết chưa?”

Giang Thừa hất tay cậu ta ra, đáp: “Chưa.”

Cậu kéo ghế ra rồi ngồi xuống.

Lâm Bằng Bằng nhìn Ôn Giản, cầm tay cô: “Giản Giản, em nghe chuyện hôm qua chưa? Tối qua ở quán bar có bọn xã hội đen sống chết chém giết lẫn nhau đó đáng sợ lắm, mà hình như chỉ vì một cô gái thôi ấy. Có người còn nhìn thấy một người con trai kéo tay cô gái ấy chạy đi cơ, em biết không?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Em không.”

Cô nhìn trộm Giang Thừa.

Cậu đặt quyển sách lên bàn, bình thản ngẩng đầu nhìn cô.

Ôn Giản thấy tên cuốn sách là《Giáo trình kỹ thuật vật chứng》, quyển sách này chẳng liên quan gì đến kì thi đại học cả.

Các bạn khác đã sớm quen với cảnh tượng này nên chẳng kinh ngạc như cô, bọn họ vẫn không ngừng hóng chuyện tới tận lúc vào học mới thôi.

Đã sắp đến kì thi giữa kì, cô chủ nhiệm lại nhấn mạnh thời gian thi.

Ôn Giản vừa chuyển tới trường cấp 3 Chuyên Tùng Thành, cô không biết rõ tiến độ học tập ở đây. Dạo gần đây lại có nhiều chuyện xảy ra, cả người Ôn Giản sốt ruột không yên, giờ lại sắp phải thi giữa kì, cô lại càng lo lắng hơn.

Dường như Lâm Bằng Bằng biết Ôn Giản đang sốt ruột, vừa tan học đã chạy tới tìm cô, hỏi cô đang ôn tập thế nào rồi.

Ôn Giản không chắc lắm nên chỉ khiêm tốn trả lời Lâm Bằng Bằng, cô bảo mình chưa ôn hết.

Ôn Giản không ngờ câu trả lời này lại kéo thêm một đống chuyện, Lâm Bằng Bằng cau mày, vỗ vai cô, nói: “Không sao, để chị dạy kèm cho em.”

Lâm Bằng Bằng nhìn Hứa Nhiễm rồi hỏi mấy ngày tới họ có thể đổi chỗ cho nhau không, cô nàng ngồi cạnh Ôn Giản thì sẽ tiện hơn.

Hứa Nhiễm không vui lắm, cô nàng là người trầm mặc ít nói, gương mặt bình thường thành tích không nổi trội nhưng cũng không kém, lại dễ bị người ta coi thường, thậm chí còn bị bắt nạt. Hứa Nhiễm không giống Lâm Bằng Bằng được mọi người yêu thích, mà cô nàng lại không biết nên từ chối như nào.

Ôn Giản vội vàng nói: “Không cần đâu chị, em tự học được mà.”

Hà Thiệu ngồi sau cười với Lâm Bằng Bằng: “Này, em gái cậu còn học vượt lớp đấy, em ấy không cần cậu dạy cho đâu.”

Lâm Bằng Bằng không giận, cô nàng hay cười đùa với Hà Thiệu, liền giả vờ định đá cậu ta một cái, cười bảo: “Tôi muốn lấy cớ để được ngồi với Giản Giản thôi, cậu có ý kiến gì không?”

Hà Thiệu cười: “Tôi lại thấy cậu có ý đồ khác thì đúng hơn.”

Cậu ta nhìn Giang Thừa.

Từ lúc Giang Thừa đi học lại, chỗ ngồi của bọn họ đông vui tấp nập hơn hẳn, những người thích Giang Thừa đông nườm nượp, nhưng mặt cậu lại treo bốn chữ to đùng: NGƯỜI SỐNG CHỚ GẦN. Chuyện bọn con gái thích Giang Thừa là thật, nhưng không ai dám chủ động nói chuyện với cậu. Nếu muốn lại gần Giang Thừa thì làm bạn cùng bàn của cậu là cách thức tốt nhất. Lâm Giản Giản vừa chuyển tới đây, mọi người đều lấy lý do vì bạn học mới đến nên hay tới chỗ này ngồi chơi, mượn cơ hội này để nói chuyện với Giang Thừa, mấy chuyện này Hà Thiệu hiểu hết.

Lâm Bằng Bằng bị cậu ta vạch trần, cô nàng bối rối, cười trừ đập sách lên bàn cậu ta, “Hà Thiệu, cậu nói vớ vẩn cái gì đó.”

Lâm Bằng Bằng nhìn trộm Giang Thừa.

Giang Thừa không quan tâm, cậu không thích nơi ồn ào nên đứng dậy đi ra ngoài.

Ôn Giản nhìn bóng lưng cậu, vẫn là cái dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo y như trước.

Lâm Bằng Bằng xấu hổ, tuy cô nàng là người vô tư nhưng khi bị người khác nhìn thấu suy nghĩ thì chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, gương mặt đỏ bừng, cô vứt sách lên người Hà Thiệu: “Cậu mà còn nói luyên thuyên thì tôi sẽ không chơi với cậu nữa.”

Dứt lời, Lâm Bằng Bằng về chỗ ngồi, các bạn khác cũng ra đó dỗ dành cô nàng.

Đầu Hà Thiệu hơi đau, nhưng cậu ta vẫn cười hi hi ha ha, mang dáng vẻ không hề để ý, không biết mình vừa làm cho người khác cảm thấy xấu hổ.

Ôn Giản nhìn cậu ta, cô lại nhớ đến anh trai nhỏ hồi xưa, tính cách hai người này khác nhau một trời một vực.

Cô do dự xoay người lại hỏi cậu ta: “Hà Thiệu, cái vòng hạt đào hôm qua là của cậu à?”

Hà Thiệu không nhớ rõ, hỏi lại cô: “Vòng nào cơ?”

“Chính là cái vòng hạt đào có dây màu đỏ ấy.” Ôn Giản nói: “Là cái vòng mà cậu cầm trong tiết tự học buổi tối hôm qua ấy.”

Hà Thiệu đáp: “À, cái đấy là của Thừa ca đó.”

Ôn Giản: “…”

Hà Thiệu nhớ lại dáng vẻ sầm mặt của Giang Thừa, lại nhìn thái độ của cậu hôm nay cậu ta thấy không ổn, ủ rũ nói: “Hôm qua tôi thấy Thừa ca để ở trên bàn nên cầm lên xem, các bạn khác cũng chạy tới hóng chuyện, nhưng hình như anh ấy không vui, có phải Thừa ca giận tôi rồi không?”

“…”

Ôn Giản sững sờ, cô nhớ đến khuôn mặt mơ hồ của anh trai nhỏ, lại nghĩ tới Giang Thừa, mọi thứ dần trở nên rõ ràng, cái bản mặt lạnh lùng kia giống nhau như đúc.

Hà Thiệu buồn rầu: “Thứ 6 tuần này là sinh nhật Thừa ca, hay bọn mình tổ chức sinh nhật cho anh ấy đi, giống như tạ lỗi để anh ấy không giận tôi nữa ấy?”

Thấy Ôn Giản ngẩn người, cậu ta lay ghế cô: “Này.”

Ôn Giản hoàn hồn, cô không nghe thấy Hà Thiệu vừa nói gì, ngơ ngác gật đầu: “Ừ…”

Hà Thiệu thở phào: “Cứ như thế nhé, cậu chuẩn bị đồ giúp tôi nha, cậu là con gái nên biết nhiều thứ hơn tôi. Hứa Nhiễm, cậu nhập bọn luôn đi.”

“Ơ?” Cuối cùng Ôn Giản mới thấy có chỗ không thích hợp.

Hà Thiệu vỗ vai cô: “Cứ thế nhá, cậu nhớ phải giữ bí mật đấy.”

Đúng lúc đó, Giang Thừa đi vào lớp.

Ôn Giản vô thức nhìn Giang Thừa, đôi mắt tròn xoe đen láy dõi theo từng bước chân cho đến lúc cậu ngồi xuống. Cô vừa hoang mang vừa bối rối lại ngây ngốc.

Giang Thừa đang đọc sách cậu nhìn cô: “Có chuyện gì à?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Không… Không có chuyện gì đâu.”

Cô rướn người, muốn nhìn xem ngăn bàn của cậu có vòng tay không.

Giang Thừa thấy động tác này của cô, hỏi: “Cậu tìm gì thế?”

Ôn Giản lúng túng, cô ngồi lại nghiêm chỉnh, gãi cổ nói: “Không có gì.”

Cô xoay người về chỗ, một tay chống dưới cằm, tay còn lại thì cầm bút, trông hơi thất thần.

Ôn Giản nhớ lại hôm mẹ cô tới đón, lúc cô đưa vòng tay cho Giang Thừa, cậu còn chê, bảo không lấy, nhưng lúc đó cô còn rất nhỏ, cảm thấy Giang Thừa đã giúp đỡ thì mình phải cảm ơn. Vậy nên Ôn Giản đưa cho cậu món đồ mà mình yêu quý nhất, ông nội bảo hôm đó là sinh nhật Giang Thừa, cô mặt dày tặng vòng hạt đào cho cậu, bảo đây là quà sinh nhật.

Hồi còn nhỏ, Ôn Giản coi chiếc vòng đó như bảo bối, lúc nào cũng mang theo bên người, có khi lúc ngủ còn bị dính nước miếng. Ôi trời, bẩn quá, thảo nào Giang Thừa không nhận, mà cô lại nằng nặc bảo cậu cầm lấy.

Bây giờ nhớ lại, mặt Ôn Giản đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, sợ cậu nhận ra người đó là cô.

Không biết bây giờ cô ‘tiêu hủy chứng cứ’ còn kịp không nhỉ?

Đến lúc tan học, Ôn Giản đợi cậu để cùng về nhà.

Giang Thừa ngạc nhiên nhìn cô, cậu cũng không nói gì, lẳng lặng đi lấy xe.

Cô nắm chặt quai cặp, đuổi theo cậu tới tận lán xe.

Giang Thừa dừng lại, đứng nhìn cô: “Cậu muốn tìm gì thì tìm đi.”

Nói rồi, cậu vứt balo của mình cho cô.

Ôn Giản khẽ lắc đầu, cô không dám lấy.

Giang Thừa ném balo lại vào giỏ xe rồi phi về nhà.

Ôn Giản phóng xe đuổi theo cậu.

Sau một ngày tập luyện vất vả, cuối cùng cô cũng biết đi xe đạp.

Giang Thừa nghĩ Ôn Giản sợ bị theo dõi, cậu mặc kệ cho cô đi theo mình, cũng chẳng nói gì, tối qua cô đã gọi cho Uông Tư Vũ, anh ta chắc chắn đang âm thầm bảo vệ cô.

Ôn Giản trầm mặc đi theo sau, thỉnh thoảng còn ngẩng lên nhìn cậu.

Hoàng hôn dần buông xuống, những tia nắng chiều chiếu lên gương mặt Giang Thừa, cả người cậu như có ánh sáng nhàn nhạt. Ôn Giản chỉ nhìn rõ một bên mặt cậu, gương mặt mang theo vẻ khí phách gan dạ, trầm lặng lại đơn độc.

Cô nhớ lại chuyện tối qua, lúc cậu cầm súng dí vào trán gã đàn ông, dáng vẻ khi ấy khác hẳn bây giờ.

“Cậu mà cứ nhìn tôi nữa thì sẽ đâm vào lan can đấy.” Giang Thừa đi trước, bảo cô.

“…” Ôn Giản còn chưa kịp hoàn hồn thì đã có một bàn tay kéo lại, quay ngược đầu xe của cô.

Giang Thừa đi chậm lại, cậu nhìn mặt tủ kính ở cửa hàng cạnh đường, bên trên còn hiện lên dáng vẻ ngơ ngẩn mất tập trung của cô.

Ôn Giản nhìn đôi tay cậu đang nắm chặt xe mình, mảnh khảnh nhưng có lực, các khớp tay rõ ràng, cô lại ngẩng đầu nhìn cậu.

“Cậu phản xạ nhanh thật ha.” Ôn Giản nói.

Giang Thừa: “Ờ.”

Ôn Giản: “Tôi nghe các bạn bảo cậu cũng mới chuyển tới à?”

Giang Thừa: “Ờ.”

Ôn Giản đuổi theo cậu: “Vậy trước đây cậu học ở đâu?”

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi không đi học.”

“…” Ôn Giản không hỏi nữa, cô sợ mình sẽ vô tình nhắc tới vết thương lòng của cậu.

“Hôm qua…” Ôn Giản lại đổi đề tài, cô nhìn cậu: “Hôm qua Hà Thiệu cầm một cái vòng hạt đào xinh lắm.”

Tay Giang Thừa hơi run, nhưng cậu mau chóng bình tĩnh lại, hỏi cô: “Thế à?”

Ôn Giản nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
Chương kế tiếp