Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 79: 【 Trùm trường × học sinh giỏi 37 】 Đưa chị dâu cậu nghe máy đi
Dạo gần đây bố Trầm rất thất vọng.

Con gái nhà mình đã học lớp mười hai, vào ban ngày thì không thấy bóng dáng đâu, đến sau khi con bé từ lớp tự học buổi tối trở về, lại trốn trong phòng tiếp tục đọc sách học bài, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai bố con đều trùng nhau, do đó đã mấy ngày rồi ông ta không được gặp con gái.

Bản thân đã vào tuổi trung niên, thứ khát vọng nhất ở tuổi này chính là tình thân, bố Trầm chỉ có thể tâm sự than vãn cùng ánh trăng sáng của ông ta là mẹ Từ, con gái đã lớn, người bố như ông ta cũng trở nên vô dụng rồi.

Mẹ Từ an ủi ông ta, nói con bé sẽ không như vậy, Trầm Niệm vẫn rất hiếu thảo, nghe nói thành tích cũng vô cùng tốt, hơn nữa còn đang quen với bạn trai gia đình giàu có, quả thật làm cho người ta ngưỡng mộ không thôi.

"Hừ! Thằng nhãi ranh!"

Trầm Bình Huy đã sớm biết Đường Chi Vọng, dù sao trước đó cũng gặp ở trường học một lần, thỉnh thoảng buổi sáng ông ta thức sớm còn có thể trông thấy con sói kia đón con gái ông ta đi. Ông ta vốn định phản đối, nhưng khổ nỗi con gái quá kiên định, ông ta còn chưa mở miệng làm kẻ ác giảng dạy đạo lý, thì đã bại trận, đành tự nhủ chỉ cần thành tích học tập của con gái không bị tuột dốc, ông ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Nghe nói… Đứa bé kia chính là cậu cả nhà họ Đường đấy, thế nhưng tính tình không tốt lắm." Từ Tinh khuấy ly cà phê, đầy ẩn ý nói: "Chỉ sợ tuổi thiếu niên hay thay lòng đổi dạ, đến lúc đó tội cho Tiểu Niệm trao trọn trái tim rồi nhận lấy tổn thương, người ta quay lưng đã đi cưới tiểu thư nhà giàu rồi."

Mặt Trầm Bình Huy lập tức trầm xuống: "Nó dám!"

Mặc dù ông ta chỉ là một ông già thô thiển và không biết cách dạy con, nhưng lại vô cùng nâng niu con bé.

"Nhà chúng tôi tuy không phải dòng dõi giàu có, nhưng cũng là gia đình có tiền có của." Trầm Bình Huy tức giận đập bàn: "Nếu như tên nhãi đó dám phụ lòng con gái tôi, thì dù thế nào tôi cũng sẽ tìm nhà họ Đường nói đạo lý!"

"Đừng nóng, đừng nóng" Từ Tinh vội vàng xoa dịu: "Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, hiện tại bọn chúng vẫn còn nhỏ mà."

"Hừ, nhỏ nhắn cái gì, đều đã mười tám tuổi rồi!" Trầm Bình Huy cảm thán: "Lúc tôi ở tuổi này cũng đã có mối tình đầu…"

Trầm Bình Huy nói xong mới nhớ ra mối tình đầu của bản thân năm đó lúc này đang ngồi trước mặt mình, qua mấy thập niên, đã cảnh còn người mất. Ông ta vội đổi giọng: "Khụ, dù sao Niệm Niệm nhà tôi ưu tú như thế, cũng không thiếu người theo đuổi!"

"Đúng vậy đó." Từ Tinh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Không giống Vi Vi nhà tôi, hiện tại học tập ở lớp một còn hơi khó khăn."

"Sao vậy? Có cần tôi bảo Niệm Niệm dạy kèm cho con bé một khóa không?" Trầm Bình Huy không biết lớp một và lớp chín khác nhau, chỉ nhớ thời điểm lần trước họp phụ huynh nghe thầy giáo khen ngợi con gái nhà mình đứng nhất lớp, nên vô cùng đắc ý: "Niệm Niệm cũng là nhờ học phụ đạo nên thành tích mới được tốt như vậy đấy."

"Ha ha, không cần đâu, con gái tôi đã tìm được một gia sư rồi." Từ Tinh phẩy tay từ chối: "Là một cậu thanh niên rất có triển vọng, theo tôi thấy, thành tựu sau này sẽ không thấp đâu."

"Ừm, thế à." Trầm Bình Huy không phải người để ý chuyện nhỏ nhặt nên cũng không hỏi nhiều, ngược lại người cố ý dẫn dắt tới chủ đề này là Từ Tinh lại vô cùng bực tức.

"Nghe nói lúc này gia tộc nhà họ Đường bởi vì tranh giành tài sản mà gia đình rối ren." Từ Tinh đảo đảo tròng mắt, lại gợi ra một câu chuyện mới: "Ông chủ Đường hình như có con riêng lưu lạc ở bên ngoài, tháng trước vừa đón về, nghe nói vị trí của cậu cả nhà họ Đường có khả năng khó giữ được."

"Những chuyện này đâu liên quan gì chúng ta." Trầm Bình Huy tỏ vẻ không mấy quan tâm: "Nếu sau này thằng nhóc kia thật sự cùng Niệm Niệm ở bên nhau, vậy ở rể cũng được, tôi vốn rất cởi mở mà!"

Từ Tinh: "..." Ý của tôi không phải thế!

*

Reng reng reng —— reng reng reng ——

Từng đợt tiếng chuông phát ra từ áo khoác bóng rổ được vắt trên băng ghế dài để ngồi nghỉ ngơi ở sân bóng rổ.

"Anh Vọng, điện thoại di động của anh reo rất lâu rồi." Đội viên dự bị ngồi ở một bên, hô lên với cậu thiếu niên cao to vừa tâng bóng vào rổ.

Thiếu niên ừ một tiếng, lúc này đang kéo vạt áo lên lau mồ hôi, làm lộ ra mấy khối cơ bụng quanh eo, trong khi mồ hôi chảy ròng ròng, khiến cho cả đám nữ sinh trồng cây si trên khán đài lén liếc ngắm soái ca.

"Không cần để ý đâu." Đường Chi Vọng không định bắt máy, thế nhưng sau khi thấy bóng dáng vừa đi vào từ cửa hông, con mắt anh liền lóe sáng, giương cằm về phía đội viên kia: "Đưa chị dâu cậu nghe máy đi."

"Ôi, chị dâu tới rồi!"

"He he, chị đến cổ vũ cho anh Vọng đây mà!"

"Ô~ Chị dâu đến đón anh Vọng về nhà này!"

Trầm Niệm vừa đi vào sân bóng rổ, liền nghe thấy một đám thanh niên vừa cười vừa chọc ghẹo cô trên sân. Cô nhíu mày, cầm mấy ly đồ uống lạnh đi đến chỗ băng ghế của khu nghỉ ngơi.

"Định cho các cậu đồ uống mà có vẻ các cậu không cần."

"Đừng mà, chị Niệm, em đâu có tham gia vụ này đâu!" Lương Vũ vội nhấc tay, lao tới cướp lấy một ly trà sữa từ trong tay Trầm Niệm, miệng lớn hút một hơi, ly vốn đầy lập tức vơi đi phân nửa: "Chị muốn làm chị dâu thì là chị dâu, còn không muốn thì vẫn là chị Niệm của em! Em trai thành tâm tuyệt đối!"

Lương Vũ vỗ ngực cam đoan.

Bốp ——

"Ôi mẹ nó, khụ khụ khụ! Đứa nào dám ném ông vậy!"

Chính vì lời nói này, một quả bóng rổ từ phía sau vẽ ra một đường vòng cung mượt mà đập thẳng vào sau đầu của cậu ta, rồi dội ngược trở về, khiến Lương Vũ vừa bị sặc đến đỏ mặt, vừa ôm đầu kêu đau.

"Trận đấu còn chưa kết thúc, mà đã muốn bị đuổi ra khỏi sân rồi à?" Lương Vũ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy đại ca của mình kẹp bóng rổ ở bên hông, thâm trầm nhìn cậu ta.

"Đến ngay đến ngay, he he he! Không phải chỉ nghỉ giải lao một chút thôi sao?"

Lương Vũ vội vàng hút thêm hai ngụm trà sữa, ném chiếc ly rỗng lên không trung, rơi vào thùng rác cách đó không xa, hấp tấp chạy về sân bóng.

Đường Chi Vọng tặng cho Trầm Niệm một ánh mắt vừa lạnh lùng vừa khí phách, rồi mới xoay người tiếp tục trận đấu. Trong lòng Trầm Niệm cười không ngừng, sao người này cứ luôn ngây thơ và thích làm màu như thế chứ?

Có điều nói thật, đúng là rất đẹp trai, lại còn đáng yêu nữa.

Reng reng reng —— reng reng reng ——

Tiếng điện thoại bên cạnh vẫn kiên nhẫn vang lên, Trầm Niệm vạch áo khoác của Đường Chi Vọng ra, cầm di động lên.

Trên màn hình hiển thị tên "Ông già" không ngừng nhấp nháy.

Trầm Niệm nghĩ một lát mới ấn nút trả lời.

"Đường Chi Vọng, cái thằng ranh con chết tiệt này! Đêm nay nhất định phải về nhà lớn ăn cơm đấy, có nghe không hả?"

Trong điện thoại truyền tới tiếng la mắng vô cùng tức giận.

Calantha team

Chương kế tiếp