Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 80: 【 Trùm trường x Học sinh giỏi 38 】 Chỉ nhiêu đó tiền sợ là không đủ
"Em thật sự muốn về nhà cùng anh à?"

Đường Chi Vọng cau mày khi bước ra khỏi phòng thử đồ, không thoải mái giật giật cà vạt trên cổ.

Trầm Niệm đứng dậy khỏi ghế salon, vỗ nhẹ chiếc váy nhỏ bồng bềnh của mình, rồi cười tủm tỉm đi tới chỉnh lại âu phục và áo vest cho thiếu niên.

"Đúng vậy, anh không muốn dẫn em về gặp người lớn sao?"

Cô làm động tác nhéo nhéo cổ thiếu niên: "Bạn trai à, đừng trách em không cảnh báo anh, bội tình bạc nghĩa thì không có kết quả tốt đâu."

"Hừ!" Đường Chi Vọng cúi đầu cắn lên đôi môi đỏ hồng đầy đặn của cô gái một cái: "Lời này nên để ông đây nói với em mới đúng. Đã câu được anh tới tay rồi thì vĩnh viễn đừng mong buông ra."

"Vậy chẳng phải anh biến thành kẹo da trâu rồi sao?~" Trầm Niệm cảm thấy rất có khả năng cô thật sự nhặt phải một viên kẹo da trâu, dính lấy cô đi đến tận hai thế giới. Có điều, viên kẹo da trâu này cũng khá ngọt ngào, chẳng những cô không thể ghét được, mà còn ăn sắp nghiện rồi.

"Anh thấy em muốn tạo phản đây mà!" Đường Chi Vọng nắm lấy gương mặt của cô gái, nhe răng: "Trở về sẽ cho em biết rốt cuộc có phải kẹo da trâu hay không!"

"Khụ, thưa ngài và cô đây, xin hỏi quần áo có vừa ý không ạ? Để tôi gói lại cho hai vị nhé?"

Người bán hàng đứng ở một bên hồi lâu không có chút cảm giác tồn tại, nhìn đồng hồ, rồi lúng túng tiến lên hỏi.

"Trực tiếp quẹt thẻ, chúng tôi thay luôn bộ này."

Đường Chi Vọng lấy một tấm thẻ đen từ trong túi quần áo đồng phục vừa mới cởi ra, thản nhiên đưa cho cô bán hàng.

Người bán hàng thầm kích động trong lòng, soái ca nhỏ đẹp trai lại còn giàu có quyền thế, hiện tại tình yêu của giới trẻ đều như chốn thần tiên khiến người ta ao ước như vậy sao?

Cô ta nhấc máy POS lên và vận hành một cách thuần thục, nhưng trên màn hình lại lấp lóe dòng chữ 'giao dịch thất bại' khiến nụ cười trên gương mặt cô ta trở nên lúng túng lần nữa.

"Ừm, thưa ngài, thật ngại quá. Tấm thể của ngài hiển thị… giống như đã bị đóng băng thì phải?"

Quả nhiên, tình yêu tuổi trẻ đều không thể qua được thử thách tàn khốc của tiền bạc.

"Khốn kiếp, chắc chắn ông già đã khóa thẻ của anh!" Đường Chi Vọng khó thở: "Tiền kia mẹ nó đều là do mẹ anh để lại cho anh cơ mà!"

Trầm Niệm vỗ nhẹ cánh tay thiếu niên, để anh không nên nóng vội.

"Không sao đâu, quẹt thẻ này đi." Cô lấy ra bóp tiền màu hồng từ trong túi xách đang móc trên tường, bên trong có các loại thẻ mà bố Trầm tự tay nhét vào cho cô.

"... Được."

Mặc dù không phải thẻ đen, nhưng cũng là một tấm thẻ bạch kim cơ đấy! Hiện tại em gái nhỏ cũng đều có tiền như thế sao!?

Ghen tị thật sự.

Người bán hàng thành công quẹt thanh toán một đơn hàng khiến cho chỉ tiêu hôm nay của cô ta đạt yêu cầu một cách dễ dàng, mặc dù trong lòng cô ta ghen tị đến chua loét, nhưng nụ cười trên mặt vẫn rất chân thành: "Để tôi giúp quý khách cắt nhãn giá, rồi gói đồng phục lại cho quý khách nhé?"

"Được, cảm ơn chị."

Trầm Niệm gật đầu, lấy lại thẻ đã quẹt, đang chuẩn bị cất lại trong bóp thì tay chợt ngừng.

"Đây, anh giữ đi."

Cô cười, rồi vỗ tấm thẻ lên khuôn ngực gầy nhưng săn chắc của chàng trai đang mặc vest phối cùng áo sơ mi bên trong kia, cố ý ấn vào cơ ngực căng phồng của anh: "Cứ tiêu xài thoải mái, không đủ lại đến tìm em."

Cô bán hàng đứng ở một bên há to miệng. Thì ra… không phải tình yêu ngọt ngào giữa cậu chủ độc tài và thiếu nữ đáng yêu, mà là play bao nuôi giữa tiểu công chúa có tiền và chó săn nhỏ bị phụ huynh kiểm soát tiêu xài, trên người không có một xu.

Giờ học sinh cấp ba... Thật là biết chơi.

"Muốn bao nuôi anh sao?" Đường Chi Vọng đoạt lấy thẻ, thuận tiện siết cả tay thiếu nữ vào trong tay mình: "Ha ha, chút tiền này sợ là không đủ."

"Nếu bao gồm luôn chính em thì cũng còn tạm được."

*

"Ôi, hôm nay là sinh nhật của anh cả, vậy mà sao đứa nhỏ Tiểu Vọng này còn chưa đến?"

Bên trong biệt thự lớn đứng sừng sững ở trung tâm Lộc Hồ, hôm nay hiếm khi náo nhiệt. Một đám người ngồi vây quanh bên trong phòng khách chính, líu ríu nói chuyện phiếm.

Giọng nữ sắc bén cảm thán xong, lại một giọng the thé khác tiếp lời: "Đúng đấy, chẳng phải Tiểu Nhiên nói trường học của bọn chúng đang áp dụng hình thức giáo dục nhân tính hóa gì đó cho lớp mười hai, nên không còn giờ tự học buổi tối nữa sao? Đều đã tan học lâu rồi mà~"

"Ha ha, đứa bé kia, làm sao so sánh được với Tiểu Nhiên? Suốt ngày không liên lạc được, chắc chắn lại cùng đám bạn hư hỏng của nó chạy đi đâu chơi rồi!"

Một giọng nữ dịu dàng nhu nhược do dự mở miệng nói: "Không chừng bị kẹt xe trên đường, chúng ta chờ một chút xem."

"Haiz, mẹ của Tiểu Nhiên, cô còn chưa từng tiếp xúc với thằng bé nên không biết. Đứa bé ấy từ nhỏ đã biết gây họa, không để người ta sống yên ổn ngày nào, xưa nay không biết tôn trọng những người lớn như chúng ta đâu!"

"Đúng đấy, cũng may bây giờ Tiểu Nhiên trở về. Anh cả xem như có người nối dõi."

"Rầm —— "

Mấy người bàn tán sôi nổi, không chú ý đến có người trở về. Lúc này nghe thấy tiếng động lớn từ cánh cửa phía sau mới nhìn lại, nhân vật chính mà họ đang nói đến đang lạnh mặt nở nụ cười với bọn họ.

"Mấy năm không gặp, cái lưỡi của cô cả và cô hai vẫn còn chưa nát nhỉ?" Đường Chi Vọng quăng chìa khóa, một tay đút trong túi quần tây, lạnh lùng nói.

"Này, thằng nhóc kia! Sao cậu dám nói cô của mình như vậy!" Cô cả nhà họ Đường lên tiếng khiển trách: "Nói cậu không tôn trọng người lớn thì có gì sai? Xem cậu vừa nói cái gì kìa?"

"Hử? Tôn trọng?" Đường Chi Vọng liếc mắt nhìn mấy người xem nơi này như là nhà của mình nói: "Ở trong nhà tôi mà dám nói xấu tôi, lại còn muốn ông đây tôn trọng các người? Các người lấy mặt mũi ở đâu thế?"

"Đủ rồi, Tiểu Vọng! Họ đều là bề trên của con đấy!"

Sau tiếng quát, một người trung niên chậm rãi từ trên lầu đi xuống, ông ta nhíu mày, sắc mặt bởi vì nghiêm túc mà lộ ra nếp nhăn rất sâu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được lúc còn trẻ vô cùng điển trai.

"Hừ, một đám bề trên như đỉa hút máu sao?" Đường Chi Vọng dắt tay Trầm Niệm chuẩn bị đi lên lầu, không muốn để ý tới ông bố ngứa mắt của mình: "Ông muốn xem tiền như cỏ rác thì ông cứ việc, nể tình hôm nay là ngày sinh của ông, tôi đây không muốn cùng ông tranh cãi."

"Ông đây là bố của mày đấy!" Đường Mậu Nguyên tức giận đến nỗi đứng tại cầu thang chống nạnh quát to: "Đường Chi Vọng, có phải thằng nhãi ranh mày thích ăn đòn hay không!? Đã lớn như vậy rồi mà vẫn chẳng học được cái gì tốt à?"

Xem ra Trầm Niệm đã hiểu được cái tính khí hung bạo này của Đường Chi Vọng là di truyền từ ai rồi.

Thấy thiếu niên vẫn còn định cãi lại, cô vội giật giật tay anh, ngăn Đường Chi Vọng và bố anh giao chiến khắc khẩu, bản thân bước lên một bước chủ động mở miệng.

"Chào chú, cháu là bạn của Đường Chi Vọng, tên là Trầm Niệm. Hôm nay cháu xin phép đến làm phiền, chúc chú sinh nhật vui vẻ ạ!"

Hôm nay cô cố ý mua một chiếc váy liền áo màu hồng nhạt thể hiện mười phần ngoan hiền, kết hợp cùng nhiều lớp ren trắng tầng tầng lớp lớp từ cổ áo phủ xuống dưới tới đầu gối tựa như đường viền bánh gatô và một chiếc kẹp hình quả anh đào được ghim vào mái tóc ngắn nhỏ vụng của cô, trông cực kì đáng yêu.

"À, chào cháu, cháu chính là bạn học nhỏ trong điện thoại hôm nay à?" Vẻ mặt vốn biểu lộ ra vẻ hung ác của bố Đường trong nháy mắt đã chuyển đổi một trăm tám mươi độ, trở nên hòa ái dễ gần, ông ta đi xuống cầu thang, cười ha hả đi tới chỗ Trầm Niệm gật đầu: "Đứa trẻ ngoan, cảm ơn cháu. Trong nhà đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đấy, cháu hãy xem đây như nhà mình, cứ tự nhiên nhé."

Không phải không nhìn thấy hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, nhưng Đường Mậu Nguyên làm ăn phát triển như thế, đều là nhờ cách đối nhân xử thế khéo léo. Huống chi mặc dù ông ta thường xuyên đi công tác bên ngoài, mối quan hệ cùng con trai không tốt, nhưng ông ta vẫn luôn chú ý đến sinh hoạt của con trai.

Cậu con trai này của ông một năm nay có thay đổi rất lớn, không thể không nói, phần lớn đều nhờ công lao của cô bé này.

"Đây là món quà do cháu và Vọng chọn cho chú, hi vọng chú sẽ thích ạ."

Trầm Niệm lấy ra một hộp quà nho nhỏ từ trong túi xách, nhét vào trong tay Đường Chi Vọng, để anh đưa cho bố Đường.

Đường Chi Vọng trợn mắt, nhưng vẫn không làm mất mặt bạn gái, ném hộp quà vào trong ngực Đường Mậu Nguyên, thế nhưng lời nói ra vẫn rất gợi đòn: "Chúc ông cờ đỏ không ngã, càng già càng gân, sớm cho tôi thêm vài đứa em."

Nhất thời, ánh mắt của các họ hàng trong phòng khách đều hướng về phía người phụ nữ có hơi chật vật đang ngồi ở ghế chính cùng cậu con trai bên cạnh, người ở đây đều nghe ra được Đường Chi Vọng đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, đây chẳng phải đang nhắc đến mẹ con Đường Nhiên vừa được đón trở về nhà họ Đường sao?

"Mày!" Đường Mậu Nguyên bị lời này của Đường Chi Vọng làm cho tức giận, định ném đồ vật trong tay đi, nhưng vì sự xuất hiện của người ngoài như Trầm Niệm, nên đã kiềm chế lại tính khí của mình: "Nhiệm vụ chủ yếu của con bây giờ là học hành, chứ không phải chú ý đến những chuyện bát nháo kia!"

"Ha ha, ông cũng biết mình đã làm ra những chuyện bát nháo sao?" Đường Chi Vọng cười lạnh: "Tôi thật sự cảm thấy không đáng thay cho mẹ! Năm đó bà ấy đúng là mù mắt mới xem trọng người như ông."

"Đường Chi Vọng! Tao là bố mày đấy!" Đường Mậu Nguyên tức giận đến đỏ mặt: "Trước khi mẹ mày qua đời đã giao mày cho tao, không phải để biến mày thành cái bộ dạng quỷ quái như hiện tại đâu!"

"Tôi có bộ dạng gì!? Ông đây hút thuốc uống rượu đánh nhau thì liên quan gì tới ông?" Đường Chi Vọng cười lạnh: "Vài tháng nữa tôi thành niên rồi, lại càng không cần ông quan tâm!"

"Tốt nhất đến lúc đó ông nên thanh toán đủ những thứ mẹ tôi để lại cho tôi, đừng mong cho đám châu chấu kia một đồng một cắc nào." Đường Chi Vọng chỉ tay về phía phòng khách, mấy người xem náo nhiệt nơi đó với vẻ mặt đủ loại màu sắc trông rất đẹp mắt: "Nếu không, tôi đây sẽ không để yên cho ông!"

"Mày nghĩ hay lắm!" Đường Mậu Nguyên đập bàn quát to: "Nếu mà mày không tốt nghiệp được, thì một đồng ông đây cũng không cho mày! Tiền mẹ mày để lại cho mày là để mày sinh hoạt, chứ không phải để mày lấy ra hoang phí với đám bạn hư hỏng kia. Tao là bố mày, là người giám hộ của mày, ngày nào mày vẫn còn không chịu học hành cho đàng hoàng, thì ngày đó tao vẫn không cho mày bất cứ thứ gì!"

"..." Đường Chi Vọng nhếch miệng, liếc xéo Đường Nhiên đang trầm mặc ngồi ở phòng khách, nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời: "Tùy ông, tiền của ông và mọi thứ của ông, ông yêu ai thì cứ cho người đó."

Anh dắt tay Trầm Niệm đi lên lầu, để lại một bóng lưng kiên cường cho Đường Mậu Nguyên.

"Nhưng thứ thuộc về tôi, cuối cùng tôi cũng sẽ đòi về."

Calantha team

Chương kế tiếp