Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 81: 【 Trùm trường x Học sinh giỏi 39 】 Anh cũng rất ngốc
Phòng ngủ lớn và rộng ở cuối lầu hai chính là phòng của Đường Chi Vọng. Trong phòng chỉ độc mỗi tông màu trắng xám đen đơn điệu, nhìn qua có cảm giác lạnh lẽo, bên trong phòng tuy được quét dọn sạch sẽ nhưng lại giống như không có người ở.

"Sau khi ông già đón bọn họ về, thì anh dọn ra ngoài."

Đường Chi Vọng gạt đồ vật linh tinh trên bàn xuống đất, vẻ mặt uất nghẹn ngồi trên giường, trước giật cà vạt đã được thắt chỉnh tề xuống, sau đó áo vest cũng cởi ra, ném sang một bên.

"Rất giận sao?" Trầm Niệm đi đến ngồi xuống bên cạnh anh, sờ sờ cái đầu đinh ngắn ngủn của thiếu niên.

Đường Chi Vọng nắm ngón tay của cô chơi đùa: "Cũng không hẳn, đã tức giận từ lâu rồi. Hiện tại anh chỉ thấy khó chịu khi ông ta cứ dùng danh nghĩa là bố anh để ép buộc anh đủ chuyện."

"Tiền của mẹ anh đều trong tay ông ta à?" Trầm Niệm nhớ tới trong ký ức của nguyên chủ, bố Đường giao cho Đường Nhiên tất cả tài sản của nhà họ Đường, còn Đường Chi Vọng cuối cùng không có gì cả, cô cảm thấy có chút kỳ quái: "Theo lý mà nói, sau khi anh trưởng thành thì có thể bắt người giám hộ giao lại phần tài sản thuộc về anh mà ông ta đang quản lý cơ mà?"

"Có vài bất động sản do anh đứng tên, nhưng vốn lưu động và cổ phần đều nằm trong tay ông ta. Ông ta nói tiền cho ông đây chỉ còn lại quỹ ngân sách giáo dục khỉ gió gì đó, nếu anh không thi đậu đại học, anh cũng chỉ có thể vào công ty của ông ta làm. Đừng hòng nghĩ đến chuyện lấy tiền đó ra phung phí."

Thì ra là thế, chẳng trách sao. Nếu Đường Chi Vọng vẫn giống như trong trí nhớ của nguyên chủ, học hành không thể tiến bộ được, như vậy đến sau khi tốt nghiệp, bố Đường hoàn toàn thất vọng, nên mới ký thác toàn bộ kỳ vọng lên người Đường Nhiên, để cậu ta dần dần tiếp quản xí nghiệp của gia tộc. Đường Chi Vọng chán ghét Đường Nhiên như vậy, đương nhiên sẽ không vì tiền mà về công ty nhà họ Đường để nhìn sắc mặt của cậu ta, nên chỉ có thể cùng đám bạn bè của mình đổ đốn, kết quả lại là cuối cùng phải ngồi tù.

"Vậy anh sẽ thi trượt đại học sao?"

Trầm Niệm chẳng những không an ủi anh câu nào mà còn mở to mắt hỏi.

"Hừ, buồn cười! Chẳng phải học kỳ vừa rồi em bổ túc cho anh mỗi ngày à?" Đường Chi Vọng nhéo nhéo gương mặt trắng nõn nà của thiếu nữ: "Nhờ phúc của em, nếu anh còn không thi đậu nữa thì đúng là một tên thiểu năng rồi!"

"Hì hì, vậy mới phải chứ!" Trầm Niệm cười khen: "Bạn trai em thông minh như thế, làm sao không thi đậu đại học được?"

"Chúng ta chẳng những thi đậu đại học, mà còn đậu đại học tốt nhất cơ~"

"Vậy sao gần đây em còn để ý đến nhiều hoạt động ngoại khóa và giải đấu như vậy làm gì? Thật lãng phí thời gian." Dường như cảm thấy gương mặt mũm mĩm của thiếu nữ bóp rất thuận tay, Đường Chi Vọng dựa vào tủ đầu giường, ôm thiếu nữ vào lòng, nâng gương mặt cô lên hỏi.

"Làm như anh không như vậy đâu ha?" Trầm Niệm cười hắn: "Là ai mỗi ngày đều chạy tới sân bóng rổ chơi đến quên trời đất vậy nhỉ?"

"Ồ, đó là ông đây đang thư giãn."

"Cái tính tình nói một đằng làm một nẻo của anh tới khi nào mới thay đổi được đây?" Trầm Niệm cảm thán: "Đã lớp mười hai cả rồi, mọi người ai cũng liều mạng được ăn cả ngã về không. Nếu thật sự có thể tiến vào vòng thi toàn quốc, chẳng những sẽ có thêm điểm, mà lúc thi đại học bọn Lương Vũ cũng có thể tranh thủ cái danh học sinh năng khiếu thể dục, điểm chuẩn để tuyển chọn sẽ giảm đi rất nhiều."

"Ông đây cần gì phải thêm điểm, không cần thiết." Đường Chi Vọng phách lối khoát tay từ chối: "Đến lúc đó, anh sẽ đường đường chính chính thi đại học bằng thực lực của mình."

Trầm Niệm chống tay ngồi dậy, lấy điện thoại di động ra ấn mở trang web của trường, rồi lại vào một giao diện.

"Có phải anh đã quên lớp mười và lớp mười một mình đã bị thông báo phê bình bao nhiêu lần rồi không?" Trầm Niệm đưa màn hình di động đến trước mặt thiếu niên: "Nếu anh không tranh thủ mang vinh dự về cho trường, coi chừng sẽ không có trường đại học nào dám tuyển anh đâu!"

"Rồi rồi, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành lấy vinh quang về cho trường, được chưa?" Đường Chi Vọng giơ hai tay lên đầu hàng, lẩm bẩm nói: "Chẳng biết bạn gái của mình kiếp trước có phải là giáo viên chủ nhiệm hay không? Sao cứ chuyên bắt học sinh hư thế này?"

"Anh nói gì đó?" Trầm Niệm nheo mắt lại.

"Khụ, không có gì, anh nói bạn gái anh kiếp trước nhất định là một công chúa nhỏ, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở." Đường Chi Vọng vội vàng nói sang chuyện khác: "Công chúa nhỏ, có chán không, muốn chơi game một lát không?"

Anh nhoài người ngồi dậy, bật chiếc máy tính cao cấp trên bàn làm việc.

"Ồ, anh còn biết lập trình sao?"

Trầm Niệm liếc nhìn giao diện vừa mới mở lên, có chút kinh ngạc.

Khoa công nghệ thông tin, một ngành học mới nổi trong xã hội hiện đại, đã từng khơi dậy sự hứng thú cực kì lớn của Trầm Niệm. Cùng với nó, còn có sự gia tăng của internet, cũng như đủ loại trò chơi và phần mềm thú vị. Sự phát triển của ngành học này trong tương lai chắc chắn sẽ càng lớn mạnh.

"Xem thường bạn trai em à?" Đường Chi Vọng hừ hừ: "Anh trai đây là người có nội tình không đơn giản, thứ em chưa biết vẫn còn rất nhiều."

"Phụt!" Trầm Niệm bật cười: "Ôi, để em xem xem, nội tình ở chỗ nào?"

Cô sờ loạn trên người thiếu niên một trận.

"Ở chỗ này." Đường Chi Vọng rũ mắt, cầm bàn tay nhỏ đang làm loạn đặt ở dưới hông.

"Cái này của anh không phải nội tình, đây là quần trong." Trầm Niệm tức giận nói: "Kiếm chế chút đi, không phải đang ở nhà anh đâu, giữa ban ngày ban mặt, không cho phép động đực."

"Rõ ràng là do em ra tay trước." Đường Chi Vọng cảm thấy mình rất vô tội.

"Là do em chắc chắn ông đây không nỡ động tới em phải không? Được rồi." Đường Chi Vọng chịu thua, ngồi vào bàn làm việc, ôm thiếu nữ ngồi trên đùi mình: "Chơi game, không động đực nữa."

"Anh nói cho em biết trước đi, anh đang viết phần mềm gì thế?" Trầm Niệm ấn một nút trên bàn phím, khung chương trình màu đen cùng hàng loạt chuỗi mã lệnh bên trong hiện lên trên màn hình, mặc dù nhìn không hiểu nhiều, nhưng Trầm Niệm lại cảm thấy thật thú vị.

"Do trước đó máy tính đã bị tên ngu ngốc nào đó tấn công, nên anh liền viết một cái phần mềm nhỏ, truy tìm lại thông tin tên đó và đánh sập máy tính của nó luôn." Đường Chi Vọng nhướng mày, ngón tay gõ trên bàn phím một hồi: "Ầy, vì vậy thứ đồ chơi này ra đời!"

Trên máy tính, một con chó đen nhỏ nhìn người ngoài màn hình cười to, rồi mới từ trong miệng thốt ra một câu: "Dám hack ông nội mi, kiếp sau quay lại đi, đồ chó ngu ngốc."

"..." Trầm Niệm mím môi, quay sang cậu con trai đang đắc ý phía sau chờ đợi được khen, không nhịn được chỉ vào con chó đang thè lưỡi trên màn hình: "Đây là do anh tự vẽ?"

"À, cái này là do Lương Vũ tìm, anh thấy nó đáng yêu nên sử dụng luôn."

Trầm Niệm: "... Ông nội của con chó ngốc cũng là một con chó ngốc."

Đường Chi Vọng sững sờ một giây mới kịp phản ứng: "Chết tiệt, cái tên ngốc Lương Vũ này!"

Trầm Niệm bật cười: "Anh cũng ngốc đấy thôi."

"Thật to gan, dám chế giễu bạn trai của em à!?" Đường Chi Vọng nghiến răng nghiến lợi, ôm chặt cô gái trên người, vươn tay bóp thịt mềm bên hông cô.

"A nha~ Ha ha ha ha, đừng chọc nữa, nhột quá~~" Trầm Niệm vừa cười vừa né tránh, nhưng lại bị thiếu niên như sói xám vồ lấy bé thỏ trắng, hai người cùng ngã trên giường.

"Em vẫn còn dám cười?" Đường Chi Vọng hôn khóe môi đang giương lên của cô.

"Ha ha, không, không cười nữa." Trầm Niệm lắc đầu, cười đến đau bụng: "Anh thông minh, thông minh nhất, không ngốc chút nào, phụt ha ha."

"Hừ, nếu ông đây ngốc, vậy em thích ông đây, chẳng phải em càng ngốc hơn sao?" Đường Chi Vọng ôm lấy thiếu nữ ngọt ngào khuấy động đầu lưỡi của cô một trận: "Được rồi, anh sẽ lây sang cho em, cùng nhau ngốc cũng không tệ."

Calantha team

Chương kế tiếp