Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 87 【Trùm trường x Học sinh giỏi】 Phiên ngoại 5: Đừng để lạc mất nữa (Hoàn)
"Khó mà quên được lần đầu tiên gặp em, một đôi mắt mê người......"

"Trong tâm trí anh, hình bóng em không thể rời xa......"

Thiếu niên có mái tóc màu xanh xám dáng vẻ rất đẹp trai, mặc dù trên trên người có đeo hoa tai, vòng tay kêu leng keng nhìn qua không giống người thành thật, nhưng mặc áo sơ mi trắng ôm đàn ghi ta ở dưới ký túc xá nữ hát vẫn là khiến cho một đám nữ sinh hai mắt phát sáng, âm thầm hâm mộ người nào có vận may như vậy.

Có đàn chị của Viện Khoa học xã hội quen biết: " Đây không phải là tiểu thiếu gia nhà họ Văn sao?"

Người bên cạnh tò mò hỏi: " Học chung trường với chúng ta sao?"

"Đúng rồi, năm nay là năm tư nhỉ, vẫn còn theo đuổi Trầm Niệm ư?" Đàn chị đó ngày nào cũng nhìn thấy cậu thanh niên hàng ngày chạy đến Viện Khoa học xã hội, thở dài nói: " Thích một cô gái xinh đẹp học giỏi của viện chúng ta, theo đuổi cũng mấy năm rồi."

"Oa, thâm tình như vậy! Vẫn luôn không theo đuổi được?"

"Người ta có người yêu rồi, nghe nói trung học thí đã yêu nhau rồi, tình cảm thật sự rất tốt."

Người hỏi bĩu môi chua xót nói: "Tình cảm thật tốt, cũng sẽ không trêu chọc đến những người khác đi."

Nhưng mà cô ấy không chú ý, chỉ nói hai câu, ngoại trừ phía trước còn có anh trai đang hát, xung quanh đều không có tiếng động.

Cô ấy nhìn lại với nhận thức muộn màng một bóng người cao lớn lướt qua cô.

"Chết tiệt, đẹp trai quá!"

"Trời ơi, hôm nay là cái ngày gì vậy, ngày trai đẹp tụ tập sao?"

"Nào, bạn nam này là ai? Tôi muốn biết số điện thoại của lớp anh ấy ngay lập tức!"

"Nhìn thấy bộ quần áo kia không, làm thủ công ở Ý, bộ vest, áo sơ mi, cà vạt ....Còn mặc trên cái người đàn ông như vậy! a đẹp chết mất."

"Cao như vậy, đều cao đến 1.9 mét đi?"

"Ừng ực...... Dáng người đẹp, gương mặt này có phải là em trai mới ra mắt không?"

"Nếu đó là sự thật, tôi sẽ gia nhập làm người hâm mộ."

"Nhưng mà..... em trai gương mặt lạnh, đôi mắt quá hung dữ!"

"Tận mắt chứng kiến Tu La tràng?"

"Nguyên nhân gì, tôi cũng muốn sẽ gặp lại anh ấy...."

"Tôi thật sự thật sự không muốn, chính là bị rơi vào bể tình như thế này.... oh oh."

Nam sinh bị một đám tượng binh mã vây quanh, như cũ vẫn đắm chìm trong giọng hát của chính mình, nhìn lên một căn phòng trong tòa ký túc xá nữ, vẻ mặt thâm tình.

"Chỉ sợ tôi...... á á á! Ai mẹ nó dám đánh ông đây!"

Văn Nhuận Sinh đang hát đến đoạn điệp khúc cao vút, đột nhiên có người túm lấy cổ áo từ phía sau, mái tóc bóng loáng bị một bàn tay mạnh mẽ tát mạnh lên.

"Tên họ Văn này, con mẹ nó có phải cậu lại ngứa nữa không?"

Một giọng nam ảm đạm từ trên đấu truyền đến khiến cho da đầu Văn Nhuận Sinh tê rần, xương cốt đau nhức. Anh ta run rẩy đứng lên trong tay ôm cây đàn ghi ta dường như tiếp thêm sức mạnh. Ưỡn ngực, đối mặt với người con trai cao hơn anh ta cả cái đầu nói: "Tôi theo đuổi cô gái tôi yêu, cậu không được cản trở tôi."

"Ông đây......" Đường Chi Vọng nhìn chằm chằm vào sợi tóc nhỏ trước mặt, tức giận cười: "Đó là cô gái của ông đây, ai con mẹ nó là người của cậu!? Cậu không phải chính là cái tên thiếu đòn Văn Nhuận Sinh sao, ông đây hôm nay không dạy cho cậu một bài học, thì sẽ không mang họ Đường!"

Đôi tay của người con trai cao lớn đã bắt đầu tập trung lực thành nắm đấm, Văn Nhuận Sinh nhanh tay lẹ mắt nâng cây đàn ghi ta lên đỉnh đầu, hấp tấp nói: "Có nhiều người đang xem như vậy! Cậu đừng có mà làm ảnh hưởng danh tiếng của Niệm Niệm!"

Đường Chi Vọng tay đã giơ lên, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh ba tầng lầu, chỉ có thể thu tay lại. Nhưng anh vẫn tát vào đầu Văn Nhuận Sinh một cái, sau đó lấy điện thoại động từ trong túi quần ra vẻ mặt u ám: "Văn Bùi Sinh, ngay lập tức đến đây đưa em trai của cậu đi! Nếu cậu ta còn dám lảng vảng trước mặt bạn gái tôi một lần nữa, việc làm ăn của chúng ta không cần làm nữa!"

Bị một đám học sinh cùng tuổi đánh giá, Đường Chi Vọng cũng không cảm thấy không thoải mái, một tay đút túi quần đứng thẳng dậy, mày rậm mắt sáng như là ngọn đèn sáng rực trong đêm tối.

Anh rất ít khi đến trường học của bạn gái, nhưng vẫn nhớ rõ Trầm Niệm đang ở chỗ nào.

Ngẩng đầu liếc mắt lên nhìn một phòng ngủ ở lầu ba, trời tối đen như mực. Anh nhìn chằm chằm vào Văn Nhuận Sinh co rụt ở một bên bộ dáng đã thành thật hơn một chút: "Đồ ngốc."

Nghĩ đến mình đã chuẩn bị rất nhiều bất ngờ từ lâu, nhìn thời gian, Đường Chi Vọng càng thêm phiền muộn trong lòng, vì bị cái tên ngu ngốc Văn Nhuận Sinh này làm chậm trễ, vội vàng lấy điện thoại di động muốn hỏi Trẩm Niệm đang ở đâu. Có điều liếc nhẹ khóe mắt khi cúi đầu liền bắt gặp đôi mắt đào hoa rất quen thuộc.

Chủ nhân của đôi mắt đào hoa đang nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp, khóe miệng mang theo ý cười.

"Xem trò vui lâu như vậy, vui không?"

Đường Chi Vọng buồn bực đi đến chỗ đám đông lôi nấm lùn đang trốn trong đám đông ra ngoài.

"Ha, rất vui nha." Trầm Niệm cười đến sáng lóa, ôm lấy cánh tay Đường Chi Vọng: "Bạn trai của em thật sự rất đẹp trai nha."

Người con trai được khen như vậy vẻ mặt tốt lên rất nhiều, nhìn nam sinh cách đó không xa hừ lạnh một tiếng: "Cậu ta trước đây cũng quấn lấy em như vậy."

Rốt cuộc lúc anh không có ở đây, có bao nhiêu ruồi bọ ngấp nghé bảo bối của nhà anh?

"Không biết nữa," Trầm Niệm vô tội chớp chớp mắt: "Em bình thường rất bận rộn."

Ngụ ý là từ trước đến nay đều không chú ý đến những người khác việc khác.

"Hứ!" Vậy còn được.

Đường Chi Vọng liếc nhìn đám người đang xì xào tò mò, trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định phải xuất hiện nhiều hơn nữa, như vậy mới thể hiện được chủ quyền của mình!

“Ding ding ding ——”

Tháp đồng hồ của trường kêu về đêm, đã chín giờ rồi,

Đường Chi Vọng nuốt mùi giấm chua vào bụng, ôm bạn gái đi qua đám người, đến đài quan sát có tầm nhìn đẹp nhất trường.

Nơi trước đây thường yêu thích nhất của các cặp đôi hôm nay hóa ra không còn ai, Trầm Niệm có chút kỳ quái, nhưng trong đêm đen, đôi mắt vốn được linh khí nuôi dưỡng tốt, có thể dễ dàng bắt gặp sau một tảng đá lớn cách đó không xa có mấy cái đầu ló ra nhìn.

Chính là Lương Vũ người anh em của Đường Chi Vọng, đang vẫy tay với cô một cách ngu ngốc.

... Này là muốn làm cái gì?

Trầm Niệm đang suy nghĩ, hai má bị lòng bàn tay khô lớn giữ chặt, ánh mắt nhìn về phía trước theo hướng lòng bàn tay.

Trường Đại học Thủ Đô nằm ở đường vành đai 2 của thủ đô, xung quanh là khu trung tâm và nhiều tòa nhà cao tầng, về đêm thì ánh đèn rực rỡ, nhiều màu sắc, là địa điểm ngắm cảnh về đêm được nhiều người khen ngợi và đánh giá cao.

Lúc này, mười mấy tòa nhà cao tầng trước mặt thực sự tối om khiến người ta vừa cảm thấy kỳ lạ vừa tò mò. Có một lồng ngực ấm áp áp ôm cô từ phía sau, cằm của anh đặt trên đỉnh đầu cô, Trầm Niệm nghe thấy chàng trai sớm đã trưởng thành thì thầm vào tai mình.

“Ba… hai… một”

Nó giống như sự đếm ngược đến từ phép thuật của ảo thuật gia. Khi từ "một" vừa vặn đến bên tai, bóng tối trước mặt nháy mắt lập tức đổ xuống, ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc theo đó là chín chữ hiện lên nhấp nháy như pháo hoa, nở rộ trong đôi mắt sáng của Trầm Niệm.

“Niệm Niệm, anh yêu em, gả cho anh nhé!”

Mỗi chữ trong số chín chữ này đều được thắp sáng bởi ánh đèn của một tòa nhà, giống như pháo hoa lộng lẫy nhất, từ từ bay lên trên mảnh đất này, nở rộ trong tầm mắt của cả thành phố, nhưng chỉ dành cho một người.

“Bạn gái, đây là cầu hôn, thích không?”

Đường Chi Vọng chưa bao giờ là người dây dưa, nhưng đối mặt với Trầm Niệm anh luôn có rất nhiều băn khoăn và do dự, muốn cho cô nhiều điều tốt đẹp.

Ngay từ khi rời khỏi khuôn viên trường trung học, anh đã có một quyết định. Anh phải dựa vào chính mình để mang đến cho cô gái một cuộc sống hạnh phúc và trọn vẹn nhất.

Suy nghĩ này dường như đã có từ rất lâu trước đây, anh không nỡ khi thấy cô đau, cô khóc, không nỡ khi thấy cơ mệt mỏi, vất vả. Cho nên mọi khó khăn gian khổ đều phải một mình chống chọi, điều anh muốn làm là cô ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, được anh che chở, làm tiểu công chúa cả đời.

Lời hứa này luôn quanh quẩn trong lòng anh, không hiểu sao lại nói ra. Trăng sáng ở trên bầu trời.

Cô gái dưới ánh trăng quay đầu lại, chớp chớp đôi mắt như sao. Đôi mắt kia như có chút mơ hồ mang theo ngọn lửa thiêu đốt, sáng lấp lánh.

“Lời này là chính anh nói đó.”

Cô gái kiễng chân lên và vòng tay qua cổ anh ta, như thể che người đàn ông và khóa chặt anh trong vòng tay của mình. Những lời tiếp theo biến mất giữa môi hai người, chỉ có thể nghe thấy tiếng thì thầm của gió đêm và trăng sáng.

"Vậy thì anh phải che chở sự bình yên cho em... Nắm lấy tay em và đừng để lạc mất nữa."

Calantha team

Chương kế tiếp