Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 88 【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi 1】 Đánh anh thì làm sao?
"Trầm Niệm, cô cứ dây dưa như thế này là có ý gì? Hôm nay tôi đến đây để đưa ra thông báo cuối cùng cho cô, tốt nhất là cô nên thức thời một chút, nhanh chóng ký vào thỏa thuận ly hôn đi!"

"Làm người thì phải tự biết mình một chút. Mấy năm nay nhà cô đã hút rất nhiều máu của nhà họ Tưởng chúng tôi rồi, đã đủ chưa?"

"Cô nói ngoài việc cô bôi bôi xoá xoá, dưỡng dưỡng hoa hoa thảo thảo thì cô còn làm được cái gì? Điều tôi cần là một nữ chủ nhân nhà họ Tưởng có thể giúp đỡ tôi trong sự nghiệp và cuộc sống, chứ không phải chiếc bình hoa kéo chân tôi!"

"Cô nhìn lại mình mà xem, buổi tối ở nhà uống rượu champagne rồi trở thành dáng vẻ ma quỷ như thế này hả? Còn không thấy ngại mà khóc?"

"Cô còn muốn giả bộ đáng thương, bi thảm với tôi sao? Có thể đổi kiểu mới không hả? Tôi nói cho cô biết, ông đây sẽ không bị dáng vẻ này của cô lừa đâu!"

Giọng nam cằn nhằn thiếu kiên nhẫn văng vẳng bên tai, Trầm Niệm vừa nghe thấy đã vô cùng khó chịu, bực dọc trong lòng.

Cô cảm thấy đầu mình hệt như một tuần chưa ngủ, vừa sưng tấy vừa đau nhức, đồng thời, đôi mắt đang nhắm nghiền của cô cũng truyền đến một trận đau nhói, cực kỳ khó chịu.

Trầm Niệm cau mày đang muốn vận hành linh lực trong cơ thể để giảm bớt khó chịu, nhưng lại phát hiện ra đan điền của mình đã trống rỗng!

Cô lập tức quan sát thức hải bên trong cơ thể, may mắn, trong khoảng hư không bao la, linh đài của cô đã được ngưng tụ vững chắc ở trung tâm, bình an vô sự. Những mảnh thần hồn nhỏ giống như chín cái đuôi được buộc vào với nhau bởi những sợi tơ đan xen màu vàng óng ánh và một màu khói tím quấn quanh, lắc lư. Nhìn kỹ lại, hai mảnh tàn hồn lớn nhất đã dán chặt, ngưng kết lại, ngoại trừ một sợi vàng óng ánh ở giữa, hầu như không nhìn thấy vết rách.

Tình trạng này thì đã tốt hơn nhiều so với lúc thiên kiếp thất bại, tuy rằng linh đài vẫn yếu ớt như trước, nhưng ít nhất thần hồn cũng đã ổn định.

Cô đang định sắp xếp tình huống của thế giới này thì đột nhiên có người kéo mạnh cổ tay cô, truyền đến một trận đau nhói.

Cô bỗng mở mắt ra, ánh mắt bén nhọn bắn ra đồng thời cổ tay linh hoạt mà lật một cái, cánh tay thoát khỏi khỏi sự lôi kéo của người đàn ông trước mặt.

"Bốp!"

Không chỉ tránh thoát, cô còn cho anh ta một cái tát.

"Trầm Niệm! Vậy mà cô... Dám đánh tôi?"

Người đàn ông trước mặt mặc một bộ vest tinh xảo, lông mày rậm, khuôn mặt hẹp, các đường nét trên khuôn mặt anh ta cũng không quá tệ, đôi mắt phượng càng tô thêm sự rạng rỡ cho cả khuôn mặt, khiến anh ta trông cũng anh tuấn kiệt xuất, phong lưu phóng khoáng. Chỉ có điều lúc này, đôi mắt kia mở to vừa tức vừa giận, không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào Trầm Niệm, như thể anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ làm ra loại chuyện như vậy.

"Đánh anh thì làm sao?"

Trầm Niệm xoa xoa cổ tay, phát hiện lúc này mình đang ngồi ở trên ghế sa lon, liền thoải mái thả mình dựa vào lưng ghế mềm mại: "Đàn ông không tôn trọng phụ nữ đều nên bị đánh."

Hiện giờ, rõ ràng cô đã bị viên đá xấu xa đưa đến thế giới thứ ba, trong đầu cô vẫn rất cần thu nhận ký ức, nhưng Trầm Niệm cũng không vội tiếp nhận.

Cô đẩy người đàn ông vẫn đang che mặt trước mặt ra, uể oải đứng dậy, cầm dép đi vào bếp lấy một cốc nước lạnh, đổ vào miệng cho bớt mùi rượu đầy trong miệng của cô.

Không biết nguyên chủ mới vừa uống bao nhiêu rượu, quả thực mùi vị trong miệng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Uống xong hai cốc nước, Trầm Niệm mới cầm ly thủy tinh trở lại phòng khách.

Căn nhà này trang trí rất đẹp, diện tích rộng, lầu một nhìn qua có vẻ khoảng hai ba trăm mét vuông, nhưng nhìn trống trải, không có khói lửa, lạnh như băng.

"Cho nên chúng ta là vợ chồng?"

Trầm Niệm cúi xuống cầm lấy tập tài liệu bị người đàn ông ném trên bàn trà.

"Ha! Cô vẫn nghĩ rằng tôi sẽ không đi hả?" Người đàn ông rút chiếc khăn tay vuông trong túi quần, lau mặt cười nhạt: "Tôi cũng không phải người coi tiền như rác, cô mau chóng ký tên sau đó muốn yêu ai tìm ai thì làm đi."

Đã từng ở lại ở trong xã hội hiện đại mấy chục năm, Trầm Niệm cũng hòa nhập từ lâu, đương nhiên biết thế nào là thỏa thuận ly hôn, cô lật xem tài liệu, tò mò hỏi: "Tôi đi ra khỏi nhà?"

"Nếu không thì sao? Cô còn muốn gì?" Tưởng Kế Xuyên châm chọc, kéo cổ áo một cái, sốt ruột nói: "Hai năm qua chùi đít cho nhà cô, tôi cũng đã trợ cấp mấy triệu rồi. Căn nhà phía Đông cũng bị cô bán rồi, cô còn muốn lấy đồ gì của nhà họ Tưởng nữa? Cô có biết tôi ở nhà họ Tưởng cũng rất khó khăn không!?"

À. Có vẻ như nguyên thân là một kẻ nghèo khó, lưng cõng nhiều khoản nợ nần.

Trầm Niệm gật đầu lấy lệ, không có tiền thì không có tiền đi, cũng không có gì ghê gớm, tiền có thể kiếm. Chỉ có điều...

Như nhớ ra điều gì, vẻ mặt cô đột nhiên biến đổi, xoay người bước lên lầu.

Phía sau cô, Tưởng Kế Xuyên thúc giục nói: "Đêm nay cô không ký cái này thì đừng hòng ngủ!"

Trầm Niệm mắt điếc tai ngơ, làm lơ mà vội vàng theo ký ức thân thể của nguyên chủ đi vào phòng ngủ, mở phòng tắm ra. Một tấm gương lớn có thể soi được toàn thân được đặt giữa không gian trắng xóa.

Trầm Niệm đánh giá người phụ nữ trong gương, tuy trông hốc hác nhưng liếc mắt là có thể thấy đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.

Cô nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Trầm Niệm: Ly hôn đã là gì, đẹp mới là tất cả!

Calantha team

Chương kế tiếp