Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 92: 【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi 5】Thật thất bại
“A Bách à, ai đến vậy?”

Chần sơ con gà đất qua nước sôi rồi điều chỉnh lửa nhỏ lại để hầm từ từ, Mục Văn Bội cũng từ nhà bếp bước ra.

Thấy đứa cháu của mình đứng ở sảnh mở rộng cửa, bà lên tiếng hỏi.

“Không có ai cả.”

Mục Bách không thèm nhìn cô gái đứng bên cửa một cái, quay đầu nói nhỏ nhẹ với bà nội: “Đã quá trễ rồi, bà đi nghỉ ngơi đi.”

Anh vốn nghĩ rằng khu dân cư này an ninh rất tốt, người không liên quan sẽ không được vào, trước kia tình huống gặp phải lại con gái mê trai theo đuổi không ngừng trong công ty cũng sẽ không phát sinh, kết quả sao lại có một người muốn ăn vạ đến nhỉ?

“Buổi chiều đã ngủ mấy tiếng đồng hồ rồi, hơ hơ, lúc này còn sớm mà.” Mục Văn Bội mở đèn ở sảnh lên: “Là bạn của con sao, mau mời vào đây đi.”

“Không phải.”

Mục Bách thấy bà nội bước đến, lật tay chuẩn bị đóng cửa.

“Hic hic hic… hic hic hic…”

Vừa đóng được một nửa cánh cửa thì đóng không được nữa, Mục Bách cúi đầu xuống, phát hiện bên cửa, một cái chân thỏ bị kẹt lại.

Tiếng khóc la vừa uất ức lại vừa kéo dài cuối cùng cũng lọt vào tai của bà lão rồi, Mục Văn Bội bước lên đẩy cháu trai cao lớn ra, quan tâm sờ vào cánh tay nhỏ nhắn của cô gái đang ngồi dưới đất kia.

“Ây dô, đây là bé gái của nhà nào đây? Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi? Đừng khóc, đừng khóc nhé…”

Bị bàn tay già nua nắm chặt, Trầm Niệm nước mắt lênh láng ngẩng đầu nhào vào lòng của bà lão, thuận thế nặn ra thêm vào giọt nước mắt.

“Hic…bà, bà nội, cứu… cứu con…”

*

Trầm Niệm thành công bước vào cửa lớn biệt thự nhà họ Mục.

Lúc này cô đang ngồi ở trong phòng khách, dựa vào bên cạnh bà nội đang tràn đầy đau lòng, vừa rơi nước mắt vừa thuật lại về cuộc hội ngộ của nguyên chủ, đồng thời ngồi đối diện còn có một đại ma vương với gương mặt lạnh lùng.

“Không ngờ thằng nhóc nhà họ Tưởng lại là loại người này!”

Mục Văn Bội nghe thấy Trầm Niệm bị ép ly hôn bởi vì chồng ngoại tình, còn vào lúc nửa đêm, sau khi bị đuổi ra khỏi nhà thì người không có đồng nào, tức đến nỗi đập lên sofa.

“Bà nội, tuổi bà đã cao rồi, đừng kích động.”

Mục Bách trợn mắt nhìn cô gái mềm yếu một cái, dường như đang cảnh cáo đừng khiến cảm xúc của bà dao động quá lớn.

“Cô Trầm đã lớn như vậy rồi, chắc có thể nghĩ cách giải quyết những vấn đề này chứ mà.”

Trầm Niệm quay đầu đặt trên vai của Mục Văn Bội, vừa nhẹ nhàng nức nở, vừa âm thầm nghiến răng nghiến lợi ——

Lần này lại thay đổi gọi là Mục Bách rồi đúng không.

Được lắm, con rồng thối này, những lời hôm nay bà đây ghi nhớ từng chữ từng một!

“Cậu Mục… một cô gái yếu ớt như tôi thì có thể có cách gì chứ?”

Cô gái ngẩng đầu lên, mái tóc đen rũ lên bờ vai, còn có vài sợi dính nước mắt, dính trên gò má trắng nõn, làm cho cô càng thêm yếu ớt không nơi nương tựa.

“Bố tôi tự sát rồi, mẹ tôi bệnh nặng trên giường, nay ngay cả chồng tôi cũng không cần tôi nữa…”

Cô che mặt lại, giọt nước mắt trong suốt rơi từ khe hở ngón tay xuống: “Tôi sống thật là … quá thất bại rồi.”

“Hừ, đúng là rất thất bại.”

Mục Bách hừ lạnh một tiếng, anh không thích nhất là loại người gặp phải chuyện gì đều không có chủ kiến gì như này, loại con gái chỉ biết khóc lóc sướt mướt.

Mặc dù anh vẫn luôn bận bịu công việc nên vẫn chưa có bạn gái, nhưng trong lòng Mục Bách âm thầm cho rằng, người khác giới mà mình thích, chắc chắn là một người xinh đẹp sáng ngời, sự nghiệp thành công, là một cô gái tỏa ra ánh sáng tự tin.

So với người trước mắt, tuyệt đối là khác xa một trời một vực.

“Hic…”

Ở thế giới trước đánh nhau với Đường Chi Vọng cả một đời, Trầm Niệm vẫn mãi cho rằng đôi lúc đàn ông độc mồm độc miệng là niềm vui.

Nhưng lúc này lại nghe người đàn ông này nói như vậy, tại sao lại muốn đánh người như thế này?

“Đúng vậy... tôi như vậy, còn có ý nghĩa để tiếp tục sống sao?”

Cô ngước mặt đang vùi trong bàn tay mình, đôi mắt xám xịt vô hồn mơ hồ nhìn về phía trước vô định, khiến Mục Bách không nhịn được mà im miệng.

Cô gái này lại có ý muốn chết!

Chân mày của Mục Bách chau lại thành một chữ “xuyên” rõ rệt hơn.

“Ây dô! Con bé này, nói linh tinh gì vậy!”

Thẩm Văn Bội vội vàng kéo cánh tay của Trầm Niệm, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Bôs mẹ con khổ cực vất vả mới có thể nuôi con trưởng thành, sao con lại suy nghĩ đến cái chết dễ dàng như vậy!?”

“Năm đó bà nội một thân một mình đưa theo cháu nội, con gái thì để lại một đống nợ rồi không thấy bóng dáng đâu nữa, hai bà cháu chúng ta bị đòi nợ đến nỗi phải ở lỳ trong phòng ba ngày, màn thầu cũng không được ăn! Anh trai trước mặt con đói quá rồi, chỉ đành gặm góc bàn, cho dù là lúc đó… chúng ta cũng chưa từng có ý định muốn chết… cắn chặt răng, không phải đều sẽ trôi qua sao!”

Trầm Niệm từ trong lòng của bà lão, lén lút lộ ra một con mắt, đánh giá người đàn ông hình mẫu xuất sắc trước mặt.

Thì ra anh của thế giới này, thời thơ ấu lại thê thảm như vậy sao?

“Bà nội, đó đã là chuyện vụn vặt nhạt nhẽo từ rất lâu rồi, nói cho người ngoài nghe làm gì chứ!”

Mục Bách dường như không ngờ mình lại dễ dàng bị bà nội nhà mình vạch trần như vậy, ho một tiếng nói.

“Cái gì mà người ngoài với không người ngoài!” Mục Văn Bội liếc cháu nội một cái: “Tiểu Niệm cũng sống ở khu dân cư này như chúng ta vậy, đều là hàng xóm! Trước kia lúc bà đi dạo còn thường xuyên gặp cô bé!”

“Không phải hôm qua con còn khen hoa trong sân nở rất đẹp sao? Một bà lão như bà làm gì còn hơi sức làm những thứ hoa cỏ như vậy nữa chứ, đều là do Tiểu Niệm giúp đỡ hết đấy!” ——

Bà nội Mục: Chuyên môn vả mặt cháu trai

Calantha team

Chương kế tiếp