Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 93: 【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi (6)】Đương nhiên là có
Mục Bách bị bà nội của mình mắng đến nói không nên lời, nhìn người phụ nữ trước mắt với đôi mắt sưng vù như thỏ con đang nhìn lén anh, anh khó chịu đứng lên.

“Con ra xem phòng bếp.”

Nhà có một người già cũng như có một đứa trẻ. Bà lớn tuổi rồi, bình thường Mục Bách đều sẽ nghe theo ý của bà, thường không cãi lại.

Nếu bà nội thích người phụ nữ này, bây giờ cho cô ta ngồi ở trong nhà thêm một lúc nữa cũng vẫn được.

Lúc này Mục Bách còn không biết, thời hạn trong một lúc này, sẽ kéo dài vô hạn ở tương lai.

*

“Tiểu Trầm, vậy bây giờ con định thế nào?”

Tuy rằng Mục Văn Bội đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tinh thần rất tốt. Cháu trai còn mua cho bà một chiếc máy tính, bây giờ mỗi ngày bà đều lên mạng chơi, tính cách càng ngày càng trẻ.

“Bà nội, nếu bà không ghét bỏ, có thể gọi con là ‘Tiểu Niệm’...” Trầm Niệm cắn môi, nói: “Ngưoì có thể gọi con như vậy, bây giờ… Cũng không có.”

Nói xong, nước mắt của cô lại rơi lã chã làm Mục Văn Bội nhìn thấy mà đau lòng: “Được được được, Tiểu Niệm, đừng buồn nữa, không sao, tất cả đều sẽ tốt, tất cả đều sẽ tốt lên.”

“Vâng!” Cô gái điềm tĩnh cười rạng rỡ một cái, nước mắt dâng đầy mà gật đầu: “Sẽ, con tin rằng sẽ tốt lên thôi!”

Trước kia khi ở trong nhà tù Liệt Hỏa Tử Lôi, nàng đều có thể cắn răng chịu đựng, bây giờ chỉ là không có nhà để về, cả người không xu dính túi, như vậy thì tính là cái gì? Trầm Niệm hơi nhếch miệng lên, hai lúm đồng tiền hiện lên trên mặt, trông cô càng thêm lanh lợi đáng yêu.

“Con muốn ngày mai đi viện điều dưỡng thăm mẹ trước…” Trầm Niệm nói rõ dự định của mình với Mục Bội Văn: “Sau đó… Nghĩ cách tìm việc kiếm tiền.”

“Tiểu Niệm học ngành gì?”

“Học mỹ thuật hội họa ạ,” Trầm Niệm xấu hổ cúi đầu xuống: “Mẹ con thích vẽ, cho nên từ nhỏ con cũng đã thích, thích vẽ vài thứ linh tinh.”

“Vậy cũng rất giỏi nha!” Mục Văn Bội khen ngợi nói: “Hồi trẻ bà cũng thích, vẽ tranh phác họa, tranh sơn dầu, thầy giáo cũng thường khen!”

Hình như bà cũng đang rơi vào trong hồi ức, im lặng một lúc mới lại nói: “Sau này vì không có điều kiện nên bỏ dở. Bây giờ già rồi, vẽ cũng vẽ không nổi!”

“Sao lại thế chứ! Vẽ tranh sẽ không phân biệt tuổi tác! Nếu bà nội thích, để… để cháu trai bà mua dụng cụ vẽ tranh cho bà, con cùng bà tìm lại hứng thú này!”

Mục Bách vừa mới lau tay xong, bước ra khỏi phòng bếp, liền nghe thấy người phụ nữ như chú chim vàng anh đang nhảy nhót đề xuất ý kiến.

“Mắt của bà nội tôi không tốt.” Anh lạnh lùng nói.

Ý là không cần làm thay việc của người khác, tùy tiện đề xuất mấy hoạt động làm ảnh hưởng đến đôi mắt của bà.

“Bà lại không bị mù! Sao lại không thể vẽ tranh chứ?”Mục Văn Bội không vui mà liếc cháu trai nhà mình một cái, nói xong lại quay đầu gật đầu với Trầm Niệm, nói: “Nếu cháu có thời gian, vậy thì tốt quá rồi!”

Mục Bách:”...”

Trầm Niệm cười tươi nói: “Cháu đương nhiên là có!”

Thứ mà cô có nhiều nhất lúc này, chính là thời gian.

*

“Tôi cảnh cáo cô, có thể ở lại đây là do bà nội thấy cô đáng thương, tốt nhất là cô nên sửa lại thái độ của mình, đừng có đi lung tung, cũng không được lên tầng hai.”

Mục Bách mặt lạnh mở cửa phòng cho khách, nói: “Đồ đạc tất cả đều đủ, nếu không đủ thì cũng đừng đến làm phiền tôi, tự mình nghĩ cách giải quyết.”

Người đàn ông nói xong liền xoay người đi lên tầng, để lại cho Trầm Niệm một bóng dáng lạnh lùng.

“Không cho lên tầng hai?”T rầm Niệm nhắc lại lời của anh ta, khinh thường.

Cô đi vào phòng cho khách, đóng cửa lại, cởi bỏ áo khoác rồi ném lên trên giường, để lộ ra thân hình duyên dáng dưới chiếc váy ngủ đang mặc.

“... Tôi đợi anh cầu xin tôi lên trên đó.”

Dây đeo làm bằng tơ lụa trượt từ vai cô rơi xuống dưới đất, người phụ nữ với dáng người đong đưa như hồ ly từ lâu đã không có dáng vẻ đáng thương như vừa nãy, cô bước vào phòng tắm vui vẻ thoải mái mà ngâm nga hát ca, mở vòi nước nóng.

Mà lúc này, ở tầng trên được ngăn cách với nàng một tầng, người đàn ông luôn mặt lạnh cởi bỏ áo tắm, nằm lên trên giường, dựa vào đầu giường cầm điện thoại lên.

Đầu tiên anh mở ngân hàng trực tuyến, nhìn số dư trong mấy số tài khoản của mình. Thấy một chuỗi số dài vẫn như cũ nằm ở cột bên, lông mày cau lại dần dần giãn ra.

Bỗng dưng anh lại mở phần mềm mua sắm màu da cam ra, tìm kiếm từ ‘Dụng cụ vẽ tranh’, bắt đầu mặt vô biểu tình mà so sánh ——

Tin tưởng tôi, tổng giám đốc anh có rất nhiều tiền.

Anh chỉ là không thích tiêu tiền

Hì hì.

Calantha team

Chương kế tiếp