Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 98【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi (11)】: Tranh của cô
"Ngài Mục?"

Trầm Niệm ung dung xoay người, nhìn thấy bóng dáng to cao ở cửa, cô giơ tay cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên giả vờ kinh ngạc, nói: "A, đường đường là tổng giám đốc còn có sở thích nghe lén sao?"

Mục Bách nhịn một chút: "Tiếng cô khóc quá lớn." Ý chính là không muốn cũng không có cách.

Trầm Niệm chu mỏ, giả vờ xoa xoa khóe mắt: "Haiz, có biện pháp nào đâu. Tôi chỉ là một người phụ nữ bị vứt bỏ, trong người không có đồng nào, không có nhà để về. Ngoại trừ khóc với khóc thì còn có thể làm gì khác?"

Trong lòng Mục Bách nghĩ, cô không chỉ khóc.

Cô còn đòi tiền nữa.

Có điều nghĩ đến có người còn thảm hại hơn so với anh bị bánh trôi bên ngoài thì trắng bên trong thì đen gài bẫy, trong lòng Mục Bách nghĩ một chút sau đó cân bằng hơn. Dù sao viện điều dưỡng này cũng là số một số hai ở Đông Vân, phí nửa năm cũng có thể ngẩng cao đầu.

Ngược lại tiền mất còn nhiều hơn anh mất ngày đó.

"Đi thôi, bà nội tôi bảo đi đón cô về."

Mục Bách lười tranh luận cùng người phụ nữ có mồm miệng lanh lợi này, anh giơ tay lên đầu ý bảo Trầm Niệm đuổi kịp.

Nếu bà không dặn đi dặn lại, anh mới không đi nửa thành phố chạy đến đây đón người.

"Bà Mục thật tốt!" Trầm Niệm cười ngọt ngào, cô buông bình tưới nước xuống, đến bên cạnh cửa sổ hái mấy bông hoa sơn chi tươi mới ướt át, nâng trong tay định mang về cho bà.

"Tranh của cô..."

Mục Bách dịch góc chăn cho mẹ của Trầm Niệm trên giường bệnh sau đó anh định đi, lắm mồm nói một câu: "Không mang đi sao?"

Lúc trước anh nghe nói người phụ nữ này biết hội họa, anh cho rằng là tranh trừu tượng tự cho mình đặc biệt, suốt ngày khoe khoang mình hoặc là tranh tả thực nhân vật tranh nào như tranh ấy. Nhưng vừa đi vào của anh lại bị bức tranh sơn dầu cao chừng nửa người có bút pháp chưa từng thấy hấp dẫn đến không rời được mắt.

Không biết người phụ nữ vẽ chỗ nào, hơn nửa bức tranh đến là sắc thái tối tăm u ám - không có ánh sáng mà chỉ có bóng tối, hiện ra mỏm đá lạnh như băng, chất lỏng chảy ra từ khe, áp lực khiến kẻ khác khó hô hấp.

Ở phía trên vực sâu giống như có một chút ánh sáng, từ đầu đến đuôi dần mờ đi cho đến cuối ánh sáng đến gai mắt. Bên trên giống như có mây với núi non trùng điệp, hai con chim xẹt qua trên bầu trời mang đến một chuỗi âm thanh thanh thúy tràn ngập sức sống kêu to.

Góc nhìn như vậy, giống như độ sâu không thể nhìn thấy trên tranh, có người ngửa mặt lên bầu trời.

"Không mang." Trầm Niệm quay đầu lại nhìn bức tranh trên cơ bản là hoàn thành, khoác tay áo.

"Bây giờ tôi không cần nó." Cô cười dễ dàng phảng phất như thiếu nữ không buồn không lo: "Để nó ở đây rất tốt... có thể để nó cho người cần nó."

Cô gắng gượng qua những năm tháng thống khổ nhưng mẹ nguyên chủ vẫn đang đắm chìm trong thế giới đau buồn của chính mình, bức tranh như vậy nên để bà nhìn một cái.

Mục Bách không nói gì.

Chỉ có điều anh nhìn trong mắt người phụ nữ, có chút tìm tòi cùng phức tạp.

Trước đây anh vẫn cho rằng cô khóc là giả vờ, dù sao trước đây anh đã nhìn thấy rất nhiều phụ nữ che giấu dục vọng và tham lam của mình.

Nhưng mà dù che giấu thế nào cũng có nhiều thứ không biết nói láo.

Ví dụ như ánh mắt, ví dụ như giọng hát, ví dụ như nét vẽ.

Màn đêm buông xuống, trên đường quay về tiểu khu, hai người ở trong xe đều yên lặng không nói.

Mục Bách không phải là người hay nói mà Trầm Niệm có lòng đùa giỡn nhưng người nào đó không nhận ra. Không biết có phải do thân thể nguyên chủ quá gầy yếu, hai ngày nay mặc ít quần áo hơn thì có chút không thoải mái.

Cô nhắm mắt tựa người trên ghế lại phụ, hai bên bó có một luồng đỏ ửng không bình thường.

Trong chương trình phát thanh, MC đang nói nhà giàu có rất nhiều chuyện.

Nữ MC: "Lại nói tiếp, gần đây nhà họ Tường có biến động nhân viên."

Nam MC: "Ah? Chẳng lẽ đời thứ tư có thêm người mới."

Nữ MC: "Này sai rồi. Biến động là đến từ cậu cả Tưởng Kế Xuyên mấy năm trước trở về nhận tổ quy tông."

Nam MC: "Nghe nói thiếu gia nhà họ Tưởng đã hoàn toàn tiếp nhận công ty con Vân Đằng của nhà họ Tưởng, đây là một công ty chế tạo và bán các sản phẩm điện tử gia đình. Hai năm năm qua, điều hòa, TV, lò vi sóng, thiết bị đồ gia dụng nhanh chóng chiếm thị phần trên thị trường, có thể nói công tử nhà họ Tưởng nước lên thì thuyền lên."

Nữ MC: "Đúng vậy đúng vậy, không chỉ có như vậy tướng mạo cậu nhà họ Tưởng cũng tuấn tú lịch sự, rất nhiều phụ nữ đều cảm thán anh ta là "tráng niên kết hôn sớm".

Nam MC: "Đúng vậy, hôn lễ mấy năm trước của anh ta với cô cả nhà họ Trầm đến bây giờ vẫn được mọi người không ngừng hâm mộ."

Nữ MC: "Ngay mấy hôm trước, có một nhân viên nội bộ cung ấp tin nóng, nói cậu Tưởng với cô Trầm đệ đơn ly hôn, hiện nay đang trong quá trình ly hôn."

Nam MC: "Cái gì? Thật sự ly hôn? Cô Trầm xinh đẹp, là một người dịu dàng như vậy. Đã vậy cô từng nhận phỏng vấn một lần, cô nói cô kết hôn với chồng không liên quan đến gia thế gia đình. Trước khi kết hôn, cô với chồng ký một bản hợp đồng không liên quan đến tài sản nhà họ Tưởng. Tôi không còn tin vào tình yêu nữa."

Nữ MC: "Haiz, nói không phải sao."

Nam MC: "Lại nói tiếp, cũng có thể liên quan đến sự xuống dốc mấy năm của nhà họ Trầm. Dù sao mấy tháng trước nhà họ Trầm tuyên bố phá sản, gia chủ cũng không chịu được nợ nần mà lựa chọn tự vẫn, còn số nợ lớn kia vốn là của hai vợ chồng nhà họ Tưởng nhưng bây giờ đều rơi lên đầu cô Trầm..."

Mục Bách liếc nhìn người phụ nữ hơi khép mi bên cạnh, anh đổi đài phát thanh.

Không nghĩ tới, người phụ nữ này còn thảm hơn so với tưởng tượng của anh.

Nhà họ Trầm đầu tư sai đất đai anh cũng có nghe qua, trên thương trường thay đổi trong nháy mắt. Nay nợ của Trầm Điện Điện đều đặt trên người phụ nữ nhu nhược cũng không biết cô có thể chịu đựng được bao lâu?

Xe chậm rãi dừng ở cửa biệt thự, Mục Bách tắt máy xuống xe thì thấy người phụ nữ bên cạnh không có động tĩnh.

"Này, xuống xe."

Anh mở cửa phụ xe, không nghĩ tới cả người phụ nữ đổ lên người anh, thân thể mềm mại mang theo mùi hương như vậy đụng vào ngực anh.

Mục Bách: Về đến nhà, yên lặng mở điện thoại di động mở sổ ghi chép, ghi tiền xăng hôm nay mất.

Trầm Niệm: Về đến nhà, yên lặng mở điện thoại di động mở sổ ghi chép, ghi nhớ lời nói ác độc của người đó hôm nay.

Calantha team

Chương kế tiếp