Chỉ Ngủ Đại Ma Vương

Chương 97 【Tổng giám đốc bá đạo X Người vợ bị bỏ rơi (10)】: Coi tiền như rác.
"Cạch cạch cạch."

Một y tá áo trắng cầm một chồng biên lai đi tới, gõ cửa một cái.

"Cô Trầm, chào cô. Chi phí tháng này đã nợ một tuần, cô xem... lúc nào cô có thể nộp đủ?"Y tá thấy người phụ nữ hai mắt đẫm lệ như nhược bất lực, cũng có hơi thương xót: "Haiz, tôi cũng xin dời lại giúp cô thế nhưng không có cách, bên tài vụ vẫn thúc giục, ngại quá..."

Chị y tá, chị tới quá đúng lúc rồi.

Trầm Niệm bí mật cong khóe môi sau đó hạ xuống trong nháy mắt, xoa xoa tay giống như vừa bị làm khó vừa không chịu đựng được.

"Vâng, vâng... Xin lỗi, tôi, tôi sẽ nhanh chóng nộp đủ... Chỉ là có thể cho tôi vài ngày... Bây giờ tôi, tôi không có tiền..."

Đúng vậy, cô bị đuổi ra không có cầm theo chút gì, cô không có một chút tiền nào.

Tưởng Kế Xuyên cũng mới nhận ra được vấn đề này... Chi phí bảo dưỡng hàng tháng của ông nội và mẹ vợ đều là anh ta trả theo định kỳ, việc này vẫn luôn do trợ lý của anh ta sắp xếp. Lúc này anh ta nhíu mày nhìn về phía Lộ Dao trong mắt tràn đầy sự không đồng ý.

Lộ Dao tức giận, nói thẳng: "Hai người đã ly hôn, anh còn muốn làm công tử Bạc Liêu sao?"

Trầm Niệm hạ lông mày, thầm nghĩ, chồng trước cặn bã nói những lời này quả nhiên không thể bỏ qua người giật dây ở bên gối.

"Cô Lộ... Cô hiểu lầm rồi." Người phụ nữ trong phòng bệnh buông bút vẽ xuống rồi đứng dậy, lưng thẳng tắp như một gốc cây phong năng mưa đều chưa từng khom lưng: "Tôi không tìm chồng cô đòi tiền."

Cô lại nhìn Tưởng Kế Xuyên: "A Xuyên, nếu như có thể... Tôi muốn về nhà... nhà của anh một chuyến, cầm một ít vật cũ." Cô cười cô đơn: "Tuy chỉ là ít đồ nhỏ nhưng vẫn có thể bán lấy chút tiền."

"Này còn không nói Kế Xuyên đưa tiền cho cô sao?" Lộ Dao ở nước ngoài, bình thường cô ta được người khác theo đuổi tặng cho rất nhiều các loại quà tặng đương nhiên cũng hiểu được Trầm Niệm nhận được rất nhiều món đồ xa xỉ của Tưởng Kế Xuyên, vẻ mặt cô ta châm chọc nói: "Cô có ý muốn lấy đi sao?"

"Được rồi Lộ Dao!" Không nghĩ tới, người đàn ông bên cạnh hất tay cô ta ra, ánh mắt thất vọng: "Đấy đếu là của Trầm Niệm, nên trả lại cho chủ nhân ban đầu."

Tưởng Kế Xuyên biết, một vài năm nay anh ta không có mua quà gì đắt cho vợ, ao ước vật chất của cô hình như không cao. Cho dù là anh ta mua mấy bông hoa hồng hay đồ ăn ven đường, chỉ cần là anh ta đưa cô đều vui mừng.

Trong mắt Trầm Niệm lóe lên sự coi thường.

Nhà họ Trầm trước đây cũng là người có tiền, từ nhỏ nguyên chủ đã sống trong cuộc sống của tiểu thư nhưng sau khi gả cho Tưởng Kế Xuyên, bị nhốt ở nhà, còn bị thân thích nhà họ Tưởng chà đạp, gả cho chồng trước thật sự khó chịu.

"Cô y tá, cô quét tấm thẻ này đi."

Tưởng Kế Xuyên lấy ra tấm thẻ vàng từ trong âu phục, đưa cho y tá, giọng nói ấm áp: "Tiền phòng nửa năm cũng trả trước để bà Trầm dưỡng bệnh cho tốt."

"Haizz, được!" Nhìn vở kịch một lúc, nữ y tá vội vã tiếp nhận, lúc rời đi cô ấy còn cố đụng Lộ Dao một cái.

Trong nội tâm cô ấy yên lặng than thở, cô Trầm ôn nhu là người thiện lương như vậy lại bị một tiểm tam chen chân rồi ly hôn! Nhớ năm đó các cô đều cảm thấy anh Tưởng và cô Trầm là đôi trời đất tác hợp rất xứng đôi, hiện tại xem ra quả nhiên là một người đàn ông cặn bã!

"A Xuyên, cảm ơn anh..."

Người phụ nữ mặc váy trắng do dự tiến lên hai bước, nhìn người đã từng là người bên gối: "Số tiền kia tôi sẽ trả cho anh nhanh nhất..."

"Không cần! Đây là điều tôi nên làm."

Tưởng Kế Xuyên ngăn cô lại song móc từ trong túi là một chùm chìa khóa lấy một cái đưa cho Trầm Niệm: "Đây là chìa khóa nhà, lúc nào cô cũng có thể trở về."

Lộ Đao ở bên cạnh tức đến sầm mặt chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn vợ trước của bạn trai đưa cái tay trắng nõn nhận lấy cái chìa khóa, cười nói tự nhiên: "Được."

"Bọn anh đi trước đây." Tưởng Kế Xuyên bị kẹp giữa hai người phụ nữ cả người anh ta cũng không khỏe, anh ta thấy hộ sĩ quét thẻ đi tới nhận lấy sau đó tạm biệt Trầm Niệm.

"Ừ. Hẹn... gặp lại."

Trầm Niệm cười với anh ta phất phất tay ở cửa, nhìn trong mắt người đàn ông là miễn cưỡng vui cười. Nhưng hiện tại anh ta cũng không còn tư cách để xin lỗi hay nói cái gì, chỉ có thể kéo Lộ Dao rời khỏi.

Đi không bao xa, trong hành lang truyên đến âm thanh chất vấn với bất mãn của phụ nữ, âm thanh không lớn nhưng không thoát khỏi tai của Trầm Niệm.

Cô ngâm nga bài hát, tâm tình sung sướng đi tới trước cửa sổ phòng bệnh, cô cầm bình nước tưới ít nước cho chậu hoa cỏ. Tuy lần này tiền không có vào túi mình nhưng cảm thấy có thêm một chút linh khí.

Thật là một ngày tốt đẹp.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau cô bỗng truyền đến một giọng nói lành lạnh giễu cợt.

"Kỹ thuật khóc của cô Trầm thật thảm, đúng là cho người khác mở mắt."

Calantha team

Chương kế tiếp