Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 11: LƠ ĐÃNG

Vân Phong nghe vậy thì cười cười, ôm lấy bả vai anh: “Sao nào? Là cậu mà chẳng lẽ tôi còn không yên tâm sao? Tôi nói cậu nghe, em gái tôi ở trước mặt tôi lúc nào cũng làm ầm ĩ, chỉ khi ở với các cậu mới nghe lời hơn một chút...”

Lục Kiêu Trần nhướng mày cong môi, cuối cùng lại không nói gì nữa.

Hơn sáu giờ, một vầng trăng sáng đã bắt đầu mọc lên, treo lơ lửng phía xa trên bầu trời màu xanh xám nhạt.

Cuối cùng mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cũng đã muộn rồi, vì vậy Chu Phi Trì nói muốn mời bọn họ ăn ở một quán ăn gần đó.

Sau bữa tối, mọi người đều giải tán về nhà, Vân Nghê và Vân Phong quay trở lại tiệm gà rán.

Vân Phong lên lầu để đi tắm trước, sau khi uống một ly nước chanh Vân Nghê cũng muốn lên lầu, Đỗ Cầm mang hai cái túi đưa cho cô, kêu cô mang lên đó.

“Đây là gì vậy ạ?”

Đỗ Cầm cười cười, nói đây là quà sinh nhật của Lục Kiêu Trần mang tới cho bà sáng nay.

Vân Nghê nhìn trong túi thì thấy toàn là tổ yến loại tốt và gối xoa bóp, cô vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lục Kiêu Trần lại đối xử tốt với Đỗ Cầm như vậy.

Đỗ Cầm giải thích vì trước đây anh có ở nhờ nhà bọn họ một thời gian, sau này anh cũng thường hay gửi quà về cho nhà mình, Đỗ Cầm khen ngợi: “Thằng bé này thật sự là một đứa bé rất hiểu chuyện, về mặt nào cũng rất tốt.”

Chỉ tiếc….

Vân Nghê tò mò: “Trước kia anh ấy từng ở nhờ nhà chúng ta khi nào vậy ạ?”

Tại sao tới tận bây giờ cô vẫn chưa hề nghe anh của cô nhắc tới chuyện này?

Đỗ Cầm nhắm mắt lại, kết thúc đoạn hồi ức, nhéo chóp mũi của cô: “Một đứa nhóc như con không nên hỏi nhiều như vậy, được rồi, mẹ cũng mua cho con một món quà mừng khai giảng đây, con lại đây coi thử đi.”

“Cho con sao?”

Vân Nghê mở cái hộp được đưa tới, cô nhận ra bên trong chiếc hộp là một chiếc điện thoại thông minh mới tinh!

“Con bây giờ đã lên cấp ba rồi, cũng nên có một cái điện thoại, bình thường con có thể tra vài tài liệu học tập hay một vài thứ khác, nhưng phải nhớ kỹ đừng có mà ham chơi quá nhé.”

“Dạ, con cảm ơn mẹ!”

Vân Nghê cầm điện thoại trên tay, vui vẻ ra mặt.

-

Ban đêm tĩnh lặng, Sơn Hải Ngự An Thành vững chắc độc chiếm bóng đêm trên bầu trời cao, từ trên đó có thể nhìn bao quát tất cả các tòa nhà khác.

Lục Kiêu Trần đi tới trước cửa một căn hộ hai tầng ở tầng trên cùng, ấn vân tay vào.

Cửa chính mở ra.

Đi vào khu sảnh nhỏ giữa cửa và phòng khách, bóng đèn thông minh được kích hoạt bằng âm thanh sáng lên, chậm rãi kéo dài dọc theo phần nền làm bằng đá cẩm thạch đen đến phòng khách, rèm cửa sổ trước cửa sổ sát đất từ từ mở ra, ánh sao trên trời như ùa vào trong phòng.

Thế nhưng căn hộ lại yên lặng và trống rỗng đến đáng sợ.

Lục Kiêu Trần tiện tay ném chìa khóa xe lên bàn trà, cởi áo ra, đi đến phòng tắm phía trên lầu.

Nửa tiếng sau, tiếng nước dừng lại.

Chàng trai mặc đại cái áo đen ngắn tay, đi vào trong phòng ngủ rồi ngồi xuống ở cái ghế sô pha được đặt ở cạnh cửa sổ sát đất.

Anh tiện tay lấy điện thoại ở kế bên, tùy ý mở tin tức lên xem sơ qua, có một bản tin hiện lên ngay lập tức —

[Tin tức vào ngày 1 tháng 10, hôm nay thị trường chứng khoán Hồng Kông bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu của Tập đoàn Hoàn Lục tăng hơn 3%, giá trị thị trường đột phá một nghìn tỷ đô la Hồng Kông, vượt qua Tập đoàn An Kim để trở thành nhà bất động sản của Hoài Thành một lần nữa…]

Tầm nhìn của Lục Kiêu Trần dừng trên bài báo này một chút, sau đó thẳng tay lướt qua.

Anh lướt điện thoại một lúc, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Trên đó hiện liên ba chữ: Hoàn Minh Lan.

Lục Kiêu Trần rũ mắt xuống, đợi một lát mới nhấc máy, anh đặt điện thoại ở bên tai, giọng nói y hệt như một người xa lạ: “Có việc gì?”

“Mẹ gọi cho con và ba của con, sao mà giọng điệu của cả hai lại giống nhau như đúc vậy? Không kiên nhẫn với mẹ như vậy hả?”

Lục Kiêu Trần nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đáy mắt lạnh lùng.

“Có việc gì thì bà nói đi.”

“Thái độ của con là như nào? Ba con suốt ngày chỉ biết kiếm tiền kiếm tiền, còn con từ nước ngoài trở về lại không gọi điện cho mẹ lấy một cuộc, đều không muốn cái nhà này nữa à?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi lên: “Không nhìn thấy chúng tôi không phải là đúng ý bà rồi sao?”

“Ý của con là gì hả Lục Kiêu Trần, ngay cả một tiếng gọi “mẹ” con cũng không kêu có đúng không, mẹ nuôi con lớn đến chừng này rồi, sao con lại nhẫn tâm như vậy chứ…”

Giọng nói chói tai của người phụ nữ vang lên.

Lục Kiêu Trần ném điện thoại lên bàn, cổ họng nghẹn lại, yên lặng nhắm mắt lại, mặc kệ những lời la mắng và phàn nàn đã nhiều năm không thay đổi của bà ấy.

Cho đến khi đầu dây bên kia không còn sức để la mắng nữa, Lục Kiêu Trần mới cúp điện thoại.

Anh khom lưng, khuỷu tay cong lên đặt trên đầu gối, ánh mắt rũ xuống.

Chuông điện thoại vang lên lần thứ hai, anh liếc mắt nhìn màn hình, bắt máy, tiếng cười của Vân Phong được truyền đến từ bên kia: “Cậu gọi điện thoại với ai vậy, gọi cho cậu mấy cuộc đều không được.”

Lục Kiêu Trần hơi tựa người ra phía sau, cảm xúc u ám trong đáy mắt tản đi một chút: “Không có gì, là mẹ tôi gọi đến.”

“Cậu và mẹ cậu lại cãi nhau à?”

Giọng điệu của Lục Kiêu Trần rất nhạt, tựa như đã quen với việc này: “Cách một khoảng thời gian lại như thế một lần, ngày hôm nay làm ầm ĩ xong, mấy ngày sau có thể yên tĩnh một chút.”

Vân Phong mỉm cười, cuối cùng nhẹ nhàng khuyên anh: “Đừng nóng giận, được không? Mẹ cậu từ trước đến giờ vẫn như vậy, cậu tức giận với bà ấy làm cái gì chứ?”

“Ừ, cậu tìm tôi có việc gì?”

“Không phải ngày 7 tháng 10 là sinh nhật của Phan Học sao? Cậu có đề cử chỗ nào không?”

Trong chốc lát, Lục Kiêu Trần cũng không nghĩ ra, cân nhắn đến việc hoàn cảnh gia đình của Phan Học ở mức bình thường, đặt ở chỗ quá tốt sẽ gây ra gánh nặng trong lòng anh ấy: “Nếu không thì đến nhà của tôi đi, dù sao bên này cái gì cũng có, miễn có người qua đây là được.”

“Đến khu nhà cao cấp Sơn Hải Ngự An Thành của cậu sao?”

Lục Kiêu Trần cười: “Cậu thích tổ chức ở chỗ khác cũng được, hơn mười mấy chỗ tùy cậu chọn.”

“Mẹ nó, việc khoe khoang sự giàu có của cậu sẽ khiến người ta ghét lắm đó có biết không…”

Cuối cùng Vân Phong cúp điện thoại, đi đến phòng của Vân Nghê để tìm Vân Nghê: “Chủ nhật tuần này em có bận gì không? Là sinh nhật của Phan Học đó, cậu ta bảo em cùng đi luôn.”

“Sinh nhật của anh Phan Học sao?” Hai mắt Vân Nghê sáng lên, vừa định đồng ý nhưng chợt nhớ tới một chuyện: “Nhưng buổi chiều hôm đó học sinh khối mười đều phải tham gia một buổi diễn thuyết, nên em phải đi lên trường…”

“Không sao, chúng ta ăn vào buổi tối, vẫn tới kịp thôi.”

“Vậy được, mấy ngày nữa em sẽ đi mua quà.”

-

Rất nhanh đã sắp tới ngày chủ nhật.

Xế chiều hôm nay, có một giáo sư chuyên về hàng không vũ trụ đã đến Trường trung học số 1, mở bài giảng chia sẻ kiến thức về hàng không vũ trụ cho học sinh lớp 10.

Vân Nghê làm thành viên của hội học sinh, nhận nhiệm vụ sắp xếp công việc, cô đã đến hội trường sớm hơn một tiếng.

Hôm nay Giang Nguyệt vẫn chưa từ dưới quê lên nên đã xin nghỉ phép, Vân Nghê cũng không quen biết nhiều người nên ngồi một mình ở hàng ghế sau, tranh thủ chưa đến giờ tập trung, cô gục xuống bàn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Đang lúc mơ màng, trên đầu vang lên một giọng nói dịu dàng: “Vân Nghê…”

Cô mở mắt ra, bắt gặp một ánh mắt trong trẻo.

Phó Tinh Lạc cười nhạt: “Em có sao không? Là ngủ hay là do cơ thể khó chịu? Khuôn mặt sao lại đỏ như vậy?”

Vân Nghê nhanh chóng đứng lên, giải thích: “Chào hội trưởng Phó ạ, em không sao, có thể là do hơi nóng…”

“Máy lạnh của hội trường mới mở, đúng là hơi nóng.”

“Dạ.”

Phó Tinh Lạc để cô tiếp tục nghỉ ngơi, lại đi ra ngoài, một lát sau, thành viên của hội học sinh đã đến đông đủ để phân công nhiệm vụ, Vân Nghê có nhiệm vụ là đặt những cuốn sổ tay giới thiệu về học viện hàng không vũ trụ lên từng chỗ ngồi.

Cô vội vàng, lại thấy Phó Tinh Lạc đưa cho mỗi thành viên một chai nước khoáng.

Sau đó anh ấy đi đến trước mặt cô, đưa nước cho cô: “Mệt không?”

“Không ạ.”

“Bộ phận giám sát của chúng ta không giống như những bộ phận khác, luôn thành thật làm một số vấn đề lặt vặt.”

“Không sao đâu, việc nhỏ cũng cần phải có người làm mà.”

Tầm nhìn của Phó Tinh Lạc rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô, cười nhạt hỏi: “Một tháng này làm việc ở bộ phận giám sát đã quen chưa? Nghe hội phó Thượng nói em làm việc rất chăm chỉ, đáng được khen ngợi.”

Vân Nghê khiêm tốn đáp lại, hai người trò chuyện đơn giản vài câu.

Sau khi Phó Tinh Lạc rời đi, Vân Nghê nhìn bóng lưng của anh ấy mới phát hiện hôm nay anh ấy mặc một bộ lễ phục màu đen, dáng người vừa gầy lại thon dài, mang theo mắt kính viền vàng, khí chất dịu dàng lịch thiệp, tạo ra loại cảm giác khiến người ta như được gió xuân ùa vào mặt.

Vân Nghê thu tầm mắt lại, uống một chút nước rồi lại tiếp tục làm việc.

-

Sau ba giờ chiều, buổi diễn thuyết chính thức bắt đầu.

Giáo sư nói hết một tiếng đồng hồ, sau đó đến các cựu sinh viên ưu tú đã tốt nghiệp lên phát biểu, sau đó đến gần năm giờ, buổi diễn thuyết mới hoàn toàn kết thúc.

Các học sinh rời đi, nhưng Vân Nghê vẫn còn phải ở lại để làm xong hết công việc cần làm sau khi kết thúc buổi diễn thuyết.

Cô giúp thu dọn những cái ghế nhựa được đặt trong hội trường, khi đi đến lối vào của hội trường, cô thấy ngoài cửa lớn cực kì đông, lúc này cô mới phát hiện bên ngoài trời lại đang mưa, rất nhiều người bị mắc kẹt.

Trận mưa này tới đột ngột, Vân Nghê không có mang theo dù nên cô nhanh chóng báo tin cho Vân Phong, nói anh ấy tới đón cô.

Bên kia trả lời lại rất nhanh, nói rằng đã biết.

Các học sinh dần dần giải tán, Vân Nghê cùng vài bạn nữ cũng là thành viên của hội làm xong thì đi đến trước sảnh lớn của hội trường, chờ các thành viên khác tập trung lại.

Có mấy người nhìn về phía những người vẫn còn đang bận rộn ở phía trước hội trường, sau đó bắt đầu trò chuyện, đề tài của câu chuyện lại chuyển sang Phó Tinh Lạc.

Bên kia, Lục Kiêu Trần bước lên bậc thang cuối cùng của hội trường.

Mưa được tòa nhà che lại, anh buông cây dù đen đang cầm xuống, dùng tay khép dù lại.

Chàng trai cụp mắt, dùng tay nhét điện thoại vào trong túi, mang theo hơi nước nhàn nhạt tiến vào bên trong sảnh lớn của hội trường.

Ban nãy họ tập trung ở quán net chơi game, Vân Phong vừa mới nhận được tin nhắn của Vân Nghê thì ván mới vừa bắt đầu, Lục Kiêu Trần không chơi, cho nên Vân Phong nhờ anh đến đây đón cô.

Lục Kiêu Trần bước vào, anh ngước mắt lên nhìn một vòng, sau đó lập tức nhìn thấy Vân Nghê đang đứng chung với mấy bạn nữ khác.

Cô mặc váy dài màu vàng, trầm lắng yên tĩnh.

Mấy bạn nữ ở đó đang tán gẫu: “Ôi trời, hội trưởng thật là đẹp trai quá đi, anh ấy đúng là nam thần của tớ mà!”

“Anh ấy mặc lễ phục thật sự quá là tuyệt vời, các cậu không biết đâu, bữa tiệc tối vào Tết Nguyên Đán năm ngoái, anh ấy mặc một bộ vest màu lam đậm, trời ơi lúc đó tớ cảm giác mình không xong rồi.”

“Các cậu không phát hiện sao, Phó Tinh Lạc có một cặp mắt đào hoa đó, thật là đẹp trai.”

“Ồ, cậu không nói tớ cũng không nhìn ra…”

Các cô ấy nói không nhỏ nên truyền đến tai Lục Kiêu Trần, anh đứng cách đó không xa, ánh mắt rơi trên người Vân Nghê, thấy cô cũng nhìn vào bên trong như mấy bạn nữ khác, trông cô cũng vô cùng cảm thấy hứng thú.

Lục Kiêu Trần đút tay vào túi, yên lặng nhìn chăm chú vào cô.

Vẫn không đi tới.

Một lát sau, sau khi Phó Tinh lạc và mấy người nữa trong hội đi ra tập hợp cùng mọi người, Phó Tinh Lạc nói đơn giản hai câu, sau đó bảo mọi người về nhà sớm một chút.

Vân Nghê vừa xoay người định rời đi thì chợt nghe anh ấy gọi cô: “Vân Nghê, em không mang dù sao? Vậy anh cho em dù này.”

Trong các bạn nữ thì vừa khéo chỉ có mình Vân Nghê không mang dù.

“À, không cần đâu ạ…”

Phó Tinh Lạc đi đến trước mặt cô, dịu dàng nói: “Không sao, cầm đi, lần sau gặp anh trả lại là được.”

Cô vừa định từ chối thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng như kim loại—

“Vân Nghê.”

Cô nghe được giọng nói quen thuộc thì vội vàng quay đầu lại, thấy ngay Lục Kiêu Trần đang nửa dựa người lên cửa trên tường, mặt mày đen kịt nhìn sâu xa về phía cô, như là đã chờ từ rất lâu.

Phó Tinh Lạc nhìn thấy anh thì vô cùng kinh ngạc, lông mày chợt nhăn lại.

Mấy người xung quanh nhận ra Lục Kiêu Trần, cũng vô cùng bất ngờ.

Vân Nghê khó hiểu bước nhanh về phía trước: “Anh Kiêu Trần, sao anh lại ở đây…”

Lục Kiêu Trần không trả lời, anh đứng thẳng người, quay đầu đi, ánh nhìn lười biếng đè ép ánh mắt của Phó Tinh Lạc, sau đó cúi đầu nhìn cô: “Xin từ chối ý tốt của hội trưởng của em, chúng ta đi thôi.”

Anh xoay người rời đi, Vân Nghê phản ứng kịp, sau khi nói một câu với Phó Tinh Lạc xong liền nhanh chân ra ngoài đuổi theo.

Rất nhanh, Vân Nghê đã đuổi kịp Lục Kiêu Trần: “Là anh em kêu anh tới đón em sao?”

Anh nhàn nhạt liếc cô: “Nếu không thì sao?”

“À…”

Đi đến cửa, bên ngoài trời mưa to tầm tã, tiếng sấm không ngừng.

Sau khi Lục Kiêu Trần bung dù, Vân Nghê đứng phía bên phải anh, có chút mơ màng, anh lại nhìn sang lần nữa: “Còn không lại đây đứng, tính dầm mưa đi về à?”

Vân Nghê do dự một chút, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc đứng kế bên Lục Kiêu Trần, trốn dưới tán dù của anh.

Hai người đi vào trong cơn mưa mù mịt, nhiều giọt mưa kéo dài theo sườn dù rơi xuống, nhỏ xuống ở bên chân kêu tí tách.

Lục Kiêu Trần không nói chuyện, cô cũng yên lặng đi theo bên cạnh anh.

Trong mưa, phần lớn diện tích của Trường trung học số 1 được thảm thực vật màu xanh lục trải lên, càng đẹp như tiên cảnh.

Đi qua phía trước khu sinh vật là một cây cầu hình vòm, hai người đi lên, Vân Nghê đột nhiên nghe được giọng nói thản nhiên của Lục Kiêu Trần: “Hôm nay bộ phận của các em có việc làm à?”

Cô đáp: “Đúng vậy, hôm nay có một học viện hàng không vũ trụ đến trường của chúng ta để diễn thuyết, chúng em phải phụ trách việc chuẩn bị một số thứ, còn phải sắp xếp tốt mọi thứ sau buổi diễn thuyết.”

Mắt anh nhìn về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Thích làm ở bộ phận giám sát?”

Vân Nghê gật đầu: “Thích lắm, công việc của chúng em không tính là quá khó khăn, hơn nữa mọi người đều rất thân thiện.”

Lục Kiêu Trần khẽ cười: “Hội trưởng của các em có vẻ đối xử rất tốt với em.”

“Hội trưởng?” Vân Nghê sửng sốt một chút rồi gật đầu, mỉm cười: “Hội trưởng của chúng em rất tốt, bình thường hay tự mình dẫn chúng em đi làm việc, không có ra vẻ kiêu ngạo.”

Vân Nghê nghĩ đã có chủ đề nói chuyện nên thuận miệng nói thêm một chút: “Đúng rồi, em nghe nói anh ấy còn là học bá đứng đầu khối 11, đúng là giỏi quá đi…”

Sau khi cô nói xong, phát hiện Lục Kiêu Thần không nói thêm gì nữa.

Vân Nghê hơi ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai đang nhìn về phía trước, vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ, không nhìn ra anh đang có tâm trạng gì.

Vân Nghê cảm giác hôm nay anh có chút kỳ lạ.

Anh im lặng, cô cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hai người đi xuống cây cầu hình vòm, cô còn đang thắc mắc về sự kì lạ của anh cho nên lơ đãng, dưới chân không chú ý đột nhiên đạp hụt.

Cơ thể cô nghiêng về phía trước, đột nhiên đầu óc trống rỗng, ngay sau đó cánh tay cô được giữ lại, cơ thể bị một lực kéo vào trong lòng của chàng trai.

Vân Nghê lảo đảo một cái, vừa mới đứng vững thì chóp mũi đụng phải lòng ngực rắn chắc.

Trên người anh mang theo mùi hương mát lạnh của bạc hà, kèm theo bên tai vang lên tiếng tí tách của mưa rơi, trong thoáng chốc đã chiếm lấy các giác quan của Vân Nghê.

Cô cảm nhận được khung xương trên cơ thể khỏe mạnh của anh, kèm theo nhiệt độ mơ hồ của cơ thể, lộ ra hormone cực kỳ hoang dã và rõ ràng, ập đến một cách mạnh mẽ áp bức.

Hai người dựa vào nhau rất gần, từ xa nhìn lại, tư thế của cả hai giống như là đang ôm nhau.

Giọt mưa đập bang bang trên mặt dù, như thể cũng đang đập vào lòng Vân Nghê.

Yết hầu của Lục Kiêu Trần lăn lộn, anh không buông tay ra, rũ mắt nhìn về một bên tai đã đỏ của cô, nhớ lại những lời cô vừa nói, khóe miệng nhếch lên: “Sao nào, nhớ hội trưởng của em đến mức lơ đãng thành ra như vậy?”

Chương kế tiếp