Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 12: MÔNG LUNG

Vân Nghê khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh: “Hội trưởng gì cơ...”

Anh cho rằng vừa nãy cô trượt chân là do nghĩ đến Phó Tinh Lạc?

Lục Kiêu Trần nhìn vẻ kinh ngạc của cô, hầu kết khẽ chuyển động, kiềm chế đè nén cảm xúc mù mịt xuống đáy mắt u ám, buông tay ra: “Không có gì.”

Một luồng cảm xúc không chịu không chế lên xuống như thủy triều.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Lục Kiêu Trần lấy điện thoại từ trong túi ra, Vân Nghê liếc nhìn hình như bên trên hiển thị tên của Vân Phong.

Sau khi Lục Kiêu Trần nghe điện thoại xong, Vân Nghê hỏi: “Là anh trai của em à?”

Anh ừ một tiếng, thản nhiên nói: “Cậu ta bảo anh trực tiếp dẫn em đến nhà anh, đợi lúc nữa bọn họ từ tiệm net qua.”

“Nhà anh?”

“Đêm nay bọn họ ở nhà anh tổ chức sinh nhật.”

Vân Nghê hiểu rõ gật đầu, nam sinh nhấc chân đi phía trước: “Đi thôi.”

-

Trên đường đến Sơn Hải Ngự An Thành, mưa dần dần tạnh.

Nửa tiếng sau xe đến gara tầng ngầm.

Đỗ xe xong, hai người đi vào thang máy, sau khi nam sinh ấn tầng cao nhất thì dựa vào vách tường chơi điện thoại, Vân Nghe nhìn số tầng không ngừng nhảy lên, cô nhớ lại vừa nãy khi mới nhìn thấy tòa kiến trúc cao chót vót này thì trong lòng không khỏi kinh ngạc, không biết nhà anh như thế nào.

Cuối cùng cũng tới cửa chung cư, anh ấn mã vân tay rồi đẩy cửa ra.

Vân Nghê nhìn trái nhìn phải, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Căn chung cư này của Lục Kiêu Trần khoảng hơn hai trăm mét vuông, trang trí theo phong cách trắng đen. Đi vào phòng khách, đèn treo thủy tinh bảy mét treo trên trần nhà, tầm nhìn rộng rãi sáng ngời, đơn giản mà xa hoa.

Bắt mắt nhất là quang cảnh mênh mông bên ngoài cửa sổ, bao quát tất cả cảnh đô thị phồn hoa và núi non xinh đẹp ở phía xa xa.

Chẳng trách Lục Kiêu Trần nói tiếc nuối lớn nhất đời này là không tiêu xài hết tiền trong nhà.

Đây là cuộc sống của người có tiền sao...

Lục Kiêu Trần ném chìa khóa xe thể thao lên bàn trà, quay đầu nhìn về phía cô gái, lúc này anh mới để ý thấy tóc và quần áo cô hơi ướt.

Anh tránh đi, khi trở về còn cầm một ly nước ấm và khăn lông khô cho cô, giọng điệu bình thản: “Đừng để bị cảm.”

Cô nói cảm ơn rồi nhận lấy, ánh mắt quét một vòng, cảm giác chung cư trống trơn: “Trong nhà chỉ có mình anh à?”

Lục Kiêu Trần im lặng trong chốc lát: “Ừm.”

Cho nên anh ở một mình?

Hay là ba mẹ anh không có ở nhà?

Vân Nghê xấu hổ không dám hỏi nhiều, sau đó nhìn thấy Lục Kiêu Trần đến ghế sô pha ngồi, nhàn nhã nhoài người ra lấy điện thoại: “Chờ bọn họ đến đây đi.”

Cô đáp lời rồi cũng ngồi xuống.

Nhìn thấy anh dường như đang chơi game, cô rảnh rỗi không có việc gì làm cũng lấy điện thoại ra yên lặng đọc thuộc từ vựng.

Một lát sau, chuông cửa vang lên.

Vân Nghê nhìn về phía cửa, đến khi chuông cửa lại vang lên hai tiếng mà Lục Kiêu Trần vẫn ngồi im, động tác trên tay không dừng lại, anh nói với cô: “Em đi mở cửa đi.”

“Vâng.”

Cô đứng dậy.

Lục Kiêu Trần chơi game, sau khi Vân Nghê quay lại nói với anh: “Có mấy người đến, bọn họ nói là đầu bếp và thợ làm bánh do anh mời...”

Anh chuyển ánh mắt nhìn người đi vào từ cửa, cuối cùng đứng dậy đưa điện thoại cho cô: “Điều khiển giúp anh một lát.”

“Hả, em không biết...”

“Nhìn thấy người thì chạy là được.”

“…”

Sau khi Lục Kiêu Trần dẫn nhóm người kia vào phòng bếp, Vân Nghe mê mang nhìn giao diện, ngón tay đặt trên màn hình thử di chuyển máy cái nút phương hướng.

Vân Nghê từng thấy Vân Phong chơi trò này, nhưng mà cô hoàn toàn không biết chơi, kẻ địch xông lên giết cô cô cũng không biết phải làm sao, thăng thiên luôn tại chỗ.

Vân Nghê xấu hổ, rồi sau đó góc trái màn hình nhảy ra mấy chữ : [Mã Siêu mày là heo à, đứng bất động một chỗ để người khác vây mày? Mày mù không nhìn thấy tao phát tín hiệu à?]- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Vân Nghê dần dần nhận ra gã đang chửi mình.

Người này sao lại không có ý thức như vậy...

Sau khi cô sống lại thì hoạt động bên ngoài khu nhà chính, ai ngờ bên góc trái càng nhảy ra nhiều chữ hơn:

[Tất cả mọi người đang chiến đấu, mày lại đi dạo chơi ở bãi trống? Mộng du mẹ mày rồi à?]

[Rốt cuộc mày có biết chơi hay không, chiêu cuối giữ lại để ăn cơm à?]

Vân Nghê bị gã mắng như thế thì căng thẳng đến mức không biết nên ấn cái gì, lúc này Lục Kiêu Trần đã xong việc quay trở lại, cô vội vàng đưa điện thoại cho anh, nói xin lỗi với anh.

Lục Kiêu Trần không rõ nguyên do liếc nhìn cô gái một cái, anh nhận lại điện thoại ngồi xuống, vừa muốn xem tình hình trong trò chơi thì lại nhìn thấy khung thoại ở góc trái nhảy ra:

[Tao nhổ vào tên Mã Siêu này, đầu óc dính cái gì vậy, trình độ như này sao lên thách đấu?]

Rồi sau đó Lục Kiêu Trần click mở lịch sử trò chuyện, thấy được người trước đó mắng chửi anh.

Đối phương còn đang tiếp tục chửi tục, bên này sau khi Lục Kiêu Trần trực tiếp dùng chút máu cuối giết ngược lại hai người, cuối cùng cũng mở microphone lên, giọng nói lạnh lẽo: “Mày dùng miệng lên thách đấu?”

Lục Kiêu Trần nhanh chóng nâng cấp, một đợt chiến chết bốn mạng, khiến kẻ địch liên tục khen anh trâu bò.

Chàng trai vốn mắng chửi anh vừa gà lại thích gáy, chiến tích rất kém cỏi, sau khi thấy thế cuối cùng không dám lên tiếng nữa. Bạn gái của gã chơi Thái Văn Cơ hỗ trợ, vốn vẫn luôn bảo vệ gã ta, nhưng sau khi sống lại cả hành trình chỉ đi theo Lục Kiêu Trần.

Cuối cùng, trò chơi thắng lợi, Lục Kiêu Trần giành MVP.

Sau khi kết thúc, một lời mời kết bạn nhảy ra, là Thái Văn Cơ.

Lục Kiêu Trần nhấn từ chối, sau đó ném điện thoại lên sô pha, đảo mắt nhìn về phía Vân Nghê, cô gái đối diện với tầm mắt của anh thì luống cuống cụp mắt: “Xin lỗi em không biết chơi, không cẩn thận chết mất...”

Dáng vẻ cô gái vừa sợ hãi vừa yếu ớt, chàng trai nghe cô nói xong thì đáy mắt nhiễm ý cười lác đác, lười nhác mở miệng: “Anh mắng em? Một trò chơi mà thôi, căng thẳng cái gì?”

Vân Nghê thẹn thùng, vừa rồi quả thật sợ anh sẽ mắng cô, lúc này chuông cửa lại vang lên, Lục Kiêu Trần bước đến mở cửa, là đám nam sinh tới.

“Tôi tìm cửa thang máy đi lên một hồi, chỗ này cũng lớn quá.”

“Ôi đệch đây là nhà của con nhà giàu à, hôm nay chúng ta đi theo Phan Học được thơm lây...”

Các nam sinh cãi cọ ồn ào tiến vào, Vân Nghê nhận ra mấy người Chu Phi Trì, còn mấy người khác cô chưa từng gặp.

Sau khi Vân Phong giới thiệu Vân Nghê, cô ngoan ngoãn chào hỏi bọn họ, mọi người đều bị dáng vẻ dễ thương của cô mê hoặc: “Vân Phong, cậu nói xem em gái cậu đáng yêu như vậy, sao cậu lại xấu như vậy chứ?”

Bạn bè nghe thấy thế đều cười, Vân Phong dứt khoát đá người nói một cái: “Cậu mẹ nó nói ai xấu!”

Mọi người cười nói ngồi ở phòng khách, Giả Phi hỏi Chu Phi Trì: ‘Hôm nay không phải chỉ gọi con trai đấy chứ? Không có con gái?”

“Đừng hỏi tôi, danh sách khách mời là Phan Học quyết định.”

“Vậy coi như xong, Phan Học chắc chắn sẽ không mời con gái đến, bạn gái của cậu ta chỉ có đề năm năm tuyển sinh ba năm mô phỏng và đề thi Hoàng Cương thôi.”

Chu Phi Trì nghĩ đến cái gì đó, anh ấy vỗ vỗ bả vai Lục Kiêu Trần bên cạnh: “Chao ôi, có mấy nữ sinh nghe nói đêm nay tổ chức sinh nhật ở nhà cậu thì đều phấn khích nói muốn đến. Tôi vốn muốn sắp xếp cho các cô ấy đến, đến lúc đó cậu uống chút rượu cảm xúc tăng vọt, trái ôm phải ấp cũng không phải không thể?”

Mọi người cười rộ lên, Lục Kiêu Trần liếc nhìn Chu Phi Trì một cái: “Có bệnh phải không.”

“Chu Phi Trì cậu đừng mơ nữa, tính Lục Kiêu Trần nhạt nhẽo, con gái cởi hết dán vào cũng sẽ không có phản ứng...”

Vân Nghê ở một bên nghe những lời này, cảm giác lỗ tai nóng lên.

Chu Phi Trì nhắc mọi người chú ý hoàn cảnh, lúc này mọi người mới nhận ra còn có con gái ở đây, nhanh chóng thu giọng điệu tà dâm lại.

Một nam sinh đi vào phòng bếp dạo một vòng xong đi ra nói với bọn họ: “Đầu bếp nói bữa tối đã chuẩn bị xong, mọi người qua đây ăn đi, tối nay vô cùng phong phú!”

“Đi đi!”

-

Buổi tối, mọi người cắt bánh sinh nhật, chúc mừng Phan Học sinh nhật tuổi mười tám.

Cơm nước xong, mọi người tiếp tục ở lại chỗ này chơi, trong chung cư phòng karaoke, phòng chiếu phim, phòng game cái gì cũng có, Vân Phong và mấy người bạn nữa lập nhóm chơi game, Vân Nghê ngồi bên cạnh một lát, cảm thấy nhàm chán đứng dậy rời đi.

Dạo đến phòng khách, cô nhìn cảnh đêm rực rỡ bên ngoài, tâm trí trôi dạt ra ngoài.

Đầu tháng mười ở Hoài Thành vẫn oi bức, mà gió đêm thổi lướt qua mặt mang đến một hồi mát mẻ.

Cô đi đến ban công, tay đặt ở trên lan can, tiếng gió tự do xẹt qua tai, môi đỏ nhoẻn nụ cười nhàn nhạt.

Một lúc lâu sau bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn thấy là Lục Kiêu Trần.

Trong tay nam sinh cầm bao thuốc và bật lửa, đi đến bên cạnh cách nhau hai mét, anh quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt mệt mỏi: “Ở đây làm gì?”

“Anh trai em đang chơi game, em nhàm chán nên ra đây xem...”

Khóe môi nam sinh cong lên, anh tựa vào lan can, ngón tay vê một điếu thuốc từ trong bao ra.

“Lách cách ——”

Anh duỗi tay che ánh lửa, khói trắng từ giữa đôi môi mỏng tràn ra ngoài.

Vân Nghê đảo mắt nhìn anh, nam sinh hút thuốc, đuôi mắt khẽ nheo, trong bóng đêm nốt ruồi ở đuôi mắt phải lạnh nhạt lại quyến rũ một cách khó hiểu.

Vân Nghê quay đầu lại, yên lặng nhìn phong cảnh, qua một lát giọng nói lười nhác của Lục Kiêu Trần truyền đến: “Có muốn ăn đồ ngọt hay không?”

Cô bỗng chốc quay đầu nhìn anh.

“Hửm?”

Lục Kiêu Trần dập điếu thuốc hút được một nửa vào gạt tàn, đứng thẳng người nói với cô: “Vào thôi.”

Anh đi vào trong nhà.

Vân Nghê sững sờ một lát rồi cũng đi theo.

Trở về phòng khách, Lục Kiêu Trần lấy viên kẹo bạc hà trên bàn trà, xé vỏ ném vào miệng sau đó đi về phía phòng bếp. Vân Nghê đi theo anh liền nhìn thấy thợ làm bánh đang bày đủ kiểu bánh trên giá bánh.

Vân Nghê như thể đang dạo trong phòng bánh, đôi mắt phát sáng, sau đó nghe thấy Lục Kiêu Trần hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Cô do dự rồi chỉ về hướng bánh Macaron, thợ làm bánh đặt món ăn lên đĩa rồi đưa đến trước mặt Vân Nghê.

Lục Kiêu Trần nhìn nụ cười vui vẻ trên mặt cô, anh cong môi: “Còn muốn cái gì nữa không?”

Vân Nghê không dám lấy nhiều như thế, nam sinh liền cất lời: “Làm nhiều như vậy, không ăn thì lãng phí.”

Anh dứt khoát bảo thợ làm bánh lấy mỗi thứ một cái, đều cho cô nếm thử, lại bổ sung: “Cho cô ấy thêm ly trà sữa.”

Vân Nghê ngồi ở bàn ăn trên quầy bar, nhìn đồ ngọt rực rỡ muôn màu trước mắt, trái tim cũng sắp bay lên.

Cô nếm một miếng, hạnh phúc nheo cả mắt lại, Lục Kiêu Trần nghiêng người ngồi ở bên cạnh nhìn cô: “Ăn ngon không?”

“Ừm, rất ngon, anh cũng ăn nha?”

“Em ăn đi, anh không đói bụng.”

Vân Nghê nghĩ đến tối nay bản thân mình cũng ăn nhiều cơm, ngược lại sức ăn của mình có vẻ hơi lớn...

Cô gục đầu, hơi ngượng ngùng tiếp tục nhấm nháp.

Một lát sau bọn họ nghe thấy có người gõ cửa, nhưng trong chung cư không có ai ra ngoài, bọn họ cũng không mời thêm người khác.

Lục Kiêu Trần đi đến mở cửa.

Sau khi mở cửa, Lục Hành đứng ở cửa nhìn thấy anh thì cười: “Em ở nhà à, cũng may không đi tay không một chuyến.”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy là anh họ của anh thì hơi ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây.”

Lục Hành chưa nói thẳng ra chỉ cười nói: “Muốn tìm em tâm sự, không chào đón à?”

Anh ấy đảo đến chỗ huyền quan bày rất nhiều giày: “Hôm nay trong nhà có khách?”

“Bạn học đến chỗ của em đón sinh nhật.”

“Thì ra là thế… Anh ở đây có tiện không?”

Lục Kiêu Trần một tay đút túi quần, nghiêng người để anh ấy đi vào: “Đến cũng đến rồi.”

“Được, các em chơi của các em, đừng để ý đến anh.”

Lục Hành đổi giày xong đi vào phòng khách, Chu Phi Trì đúng lúc đi từ phòng karaoke ra, nói với Lục Kiêu Trần: “Mấy người bọn họ chơi hăng rồi, nói muốn uống rượu.”

Lục Kiêu Trần nhếch khóe môi: “Đợi lát nữa có thể trở về không? Đêm nay đừng mơ ngủ ở nhà tôi.”

Chu Phi Trì cười: “Dùng loại độ cồn đừng quá cao.”

Sau khi anh ấy rời đi, Lục Kiêu Trần đi đến nhà ăn, Lục Hành rảnh rỗi không có việc gì làm cũng đi theo, sau khi nhìn thấy một cô gái ngồi bên quầy bar thì sững sờ.

Vân Nghê quay đầu nhìn thấy anh ấy, cũng không quen biết nên chỉ khẽ gật đầu, Lục Hành cười khẽ với cô xem như chào hỏi.

Lục Kiêu Trần để Lục Hành ngồi tự nhiên, rồi sau đó lấy rượu từ quầy rượu ra, lại đi lấy nước trái cây và đá.

Vân Nghê không khỏi tò mò, đi đến bên cạnh anh: “Đây là rượu à?”

“Ừm.”

Lục Kiêu Trần rót vài ly rượu, sau đó pha nước trái cây vào, Vân Nghê ngửi được mùi hương chua ngọt của lý chua đen, cầm một ly vừa định nếm thử thì cái ly trong tay đã bị lấy mất.

Chàng trai cụp mắt nhìn cô: “Muốn làm gì?”

Vân Nghê mấp máy môi, giọng điệu êm dịu: “Em muốn nếm thử một ngụm...”

Anh dựa vào bàn, khoảng cách với cô gần hơn, nhìn dáng vẻ tò mò của cô gái, cười khẽ một cái đưa ly rượu cho cô: “Chỉ có thể thử một ngụm.”

Vân Nghê nhẹ nhàng nhấp môi, hương vị dịu dàng không kích thích, không ngờ uống có phần ngon, giống như nước trái cây.

Cô không nhịn được còn muốn nếm thêm một ngụm nữa, nhưng đã bị Lục Kiêu Trần ngăn cản: “Trẻ con đừng uống rượu, uống trà sữa của em đi.”

“…”

Đôi mắt Vân Nghê trông mong nhìn, cuối cùng Lục Kiêu Trần rót cho cô một ly nguyên nước trái cây: “Chỉ có thể uống cái này.”

Cô nhận lấy, cuối cùng Lục Kiêu Trần kêu cô đưa rượu cho đám nam sinh kia.

Vân Nghê đi rồi, Lục Hành ngồi cạnh quầy bar mới đứng dậy đi tới, cười nói: “Anh có thể cũng lấy một ly nước trái cây không?”

Lục Kiêu Trần nghe ra ý đùa giỡn trong lời nói của anh ấy, cho nên không phản ứng lại.

Lục Hành nhìn chằm chằm vào Lục Kiêu Trần vài giây, đặt câu hỏi: “Cô bé kia là ai thế?”

Lục Kiêu Trần tự rót rượu cho bản thân, giọng điệu lơ thơ đều đều: “Em gái của một người bạn.”

“Em gái của bạn?” Giọng điệu Lục Hành sâu xa: “Chỉ đơn giản như vậy à?”

Cảm xúc nơi đáy mắt Lục Kiêu Trần gợn sóng, ngửa đầu đổ rượu vào miệng, hầu kết nhô ra lăn theo rượu trôi xuống cổ, sau khi uống xong, anh đảo mắt nhìn Lục Hành: “Anh muốn nói cái gì?”

Chương kế tiếp