Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 13: ĐÁNG THƯƠNG

Lục Hành thấp giọng cười, tự rót cho mình một ly rượu: “Không có gì, coi như anh chưa hỏi đi.”

Anh ấy ngồi lại cạnh quầy bar, lần nữa nhìn về phía Lục Kiêu Trần, nhướng mày: “Chà, cô bé này trông rất đáng yêu.”

Đáy mắt Lục Kiêu Trần hơi trầm xuống, anh nhìn chằm chằm vào anh ấy, Lục Hành cười xua tay: “Rồi, thật sự không nói nữa.”

Lục Hành kêu Lục Kiêu Trần không cần để ý đến anh ấy, đi cùng bạn học trước đi.

Cuối cùng đám người chơi đến gần mười giờ.

Lúc chuẩn bị rời đi, Vân Nghê mới đưa quà cho Phan Học, lại nói chúc mừng sinh nhật với anh ấy. Phan Học nhìn thấy trong túi là một cái đèn bàn tinh cầu vô cùng xinh đẹp, cõi lòng hiện lên một cảm giác ấm áp, cười nói: “Cảm ơn, anh rất thích.”

Chu Phi Trì và Lục Kiêu Trần đi đến phòng khách thấy được cảnh này, Chu Phi Trì kinh ngạc cảm thán: “Wow em gái, em cũng tốt quá đi! Về sau đến sinh nhật anh em có thể tặng quà cho anh hay không?”

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn anh ấy, lại đối diện với ánh mắt của Lục Kiêu Trần, thẹn thùng nhoẻn miệng: “Vâng, đều tặng.”

Khi Vân Phong đi tới, vẻ mặt Chu Phi Trì chân thành tha thiết hỏi: “Người anh em, cậu có thể cho Vân Nghê làm em gái tôi không?”

“?”

“Tôi cảm thấy cậu không xứng có được cô em gái đáng yêu như vậy.”

“... Cút qua một bên đi.”

Cuối cùng mọi người tạm biệt Lục Kiêu Trần đi về phía cửa, bỗng hiên Lục Kiêu Trần gọi một mình Vân Phong lại.

“Gì thế?”

Lục Kiêu Trần xoay người: “Lại đây.”

Vân Phong không rõ nguyên do đi đến nhà ăn cùng anh, Lục Kiêu Trần đưa cái hộp màu bạc đặt trên bàn cho anh ấy, giọng điệu lạnh nhạt: “Lấy về cho em gái cậu ăn đi, tôi không ăn, để trong nhà cũng lãng phí.”

Vân Phong nhìn đồ ngọt bên trong, cười nói: “Mấy tên con trai chúng ta đều không ăn đồ ngọt, không hiểu đêm nay cậu mời thợ làm bánh làm gì, còn làm nhiều như thế.”

Lục Kiêu Trần dựa vào bên cạnh bàn, không nói chuyện.

“Được rồi, tôi đưa cho em gái của tôi ăn, em ấy siêu thích ăn đồ ngọt.”

“Ừm.”

Sau khi tất cả bạn học đã rời đi, cuối cùng chung cư cũng yên tĩnh, Lục Kiêu Trần tiện tay lấy hai chai Bling H2O từ trong tủ lạnh ra, đi đến ban công.

Lục Hành ngồi ở bên ngoài chơi điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh: “Bọn họ đi rồi?”

“Ừm.”

Anh đặt chai nước lên bàn ngồi xuống một góc.

Lục Hành cầm chai nước, tấm tắc kêu lạ: “Một chai nước sáu trăm tệ, anh tiếc không nỡ uống, có thể đem về làm đồ trưng bày không.”

Lục Kiêu Trần cười: “Một chai nước thôi mà, đến mức thế à?”

“Em cho rằng ai cũng có cuộc sống xa xỉ như em à.”

Lục Hành nói chuyện phiếm cãi cọ với anh một lát, Lục Kiêu Trần đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc hôm nay anh muốn tìm em nói chuyện gì?”

Lục Hành hơi ngẩn ngơ: “Cái gì?”

“Đừng giả vờ.”

Lục Hành bất đắc dĩ cười: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, thì là... Mấy ngày hôm trước nghe mẹ anh nói, em với cô lại cãi nhau? Bà ấy nói đã lâu em không về nhà.”

Lục Kiêu Trần cười nhạo: “Ngôi nhà như thế nhất thiết phải về à?”

“Ôi chao, anh nghe nói tính tình của cô ngày càng kém, mẹ anh nói muốn mang cô đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bà ấy nhất quyết không muốn.” Lục Hành gục đầu xuống: “Chẳng qua Kiêu Trần à, anh hiểu em, đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu.”

“Em thật sự không muốn trở về cũng đúng, có rảnh thì nhớ gọi điện thoại cho chú, thật ra rất nhiều chuyện có thể cho qua từ lâu, em trai của em...” Lục Hành nghĩ đến gì đó, đang nói thì đột nhiên ngừng lại.

Lục Kiêu Trần gục đầu, đáy mắt như bị mực tạt vào.

Bầu không khí đông đặc lại, cuối cùng Lục Hành không muốn nói thêm nữa: “Anh đi về trước, cũng đã muộn rồi.”

Mí mắt Lục Kiêu Trần khép hờ, vẻ mặt trong bóng đêm mờ mịt không thấy rõ cảm xúc.

“Không tiễn.”

Lục Hành xoay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn ——

Lục Kiêu Trần một mình ngồi ở trước cảnh đêm rực rỡ.

Lẻ loi trơ trọi.

-

Sáng sớm hôm sau.

Kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc, Vân Nghê và Vân Phong cùng đến trường học.

Sau khi hai người xuống trạm xe buýt thì tập trung với Chu Phi Trì, Phan Học, Giả Phi.

Không ngờ là hôm nay Lục Kiêu Trần cũng tới.

Vẻ mặt nam sinh mệt mỏi, như thể tối hôm qua không ngủ ngon, dọc theo đường đi cũng không thường nói chuyện.

Đi đến tiệm bánh mì ở trước cửa trường, họ đi vào mua bữa sáng, Lục Kiêu Trần nói không ăn, chỉ đứng ở cửa chờ bọn cô.

Vân Nghê mua bữa sáng cho mình xong thì nhớ đến tối hôm qua Lục Kiêu Trần cho cô một hộp đồ ngọt, do dự một lát rồi lấy thêm cho anh một cái bánh mì và sữa chua.

Lục Kiêu Trần ngồi trên ghế ở cửa, khép mi chợp mắt, một lúc lâu sau trước mặt truyền đến một giọng nói dịu dàng ấm áp ngọt ngào: “Anh Kiêu Trần... Anh vẫn nên ăn một ít đồ ăn sáng đi nhé?”

Anh mở mắt ra, khuôn mặt Vân Nghê lấp lánh đập vào mắt.

Cô đứng ở trước mặt, đôi mắt trong veo sáng long lanh nhìn về phía anh, khuôn mặt trắng nõn vương sợi nắng vàng ban sớm, dịu dàng mà điềm tĩnh.

Lúc này những người khác đi ra thấy cảnh này: “Vân Nghê, em còn mua cho cả Lục Kiêu Trần à, em cũng tốt quá.”

Nhất thời cô gái không biết phải giải thích như thế nào, khẽ lẩm bẩm: “Em cảm thấy không ăn bữa sáng không tốt...”

Vân Phong cười: “Không cần phải quan tâm cậu ta, Lục Kiêu Trần vốn dĩ không ăn bữa sáng.”

“Vậy…” Vân Nghê nghe thấy lời này thì xấu hổ vừa định vươn tay lấy lại, ai ngờ cái túi trong tay đã bị người ta lấy mất.

Lục Kiêu Trần nhận lấy đứng lên, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn dừng trên đỉnh đầu cô: “Cảm ơn.”

Vân Nghê giật mình ngẩng đầu đã thấy nam sinh cất bước đi về phía trước.

Trong thoáng chốc khóe môi anh cong lên.

Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không.

Mấy người đi vào trường học, khi tới khu dạy học, Vân Nghê mới tách bọn họ ra.

Một mình cô đi vào tầng một, mà phía sau khoảng hơn năm mét có mấy nữ sinh cùng lớp đi theo Vân Nghê, ánh mắt chòng chọc dừng trên người cô ——

“Ái chà, nhìn thấy chứ, Vân Nghê thường xuyên đi cùng nhóm người Lục Kiêu Trần, trước đó tớ từng nhìn thấy một lần.”

“Không phải Vân Nghê rất ngoan ngoãn điềm đạm à, không giống như sẽ quen biết người thất thường như Lục Kiêu Trần...”

“Thôi đi, vừa nhìn đã biết là giả vờ, bề ngoài thì mềm mại yếu đuối giống như bông sen trắng, sau lưng lại quyến rũ nam sinh các kiểu. Vừa rồi lúc tớ đến cổng trường còn nhìn thấy cậu ta mua bữa sáng cho Lục Kiêu Trần.”

Tất Dao đi giữa đám người nghe vậy thì sắc mặt lập tức lạnh đi: “Lục Kiêu Trần có nhận không?”

Nữ sinh yếu ớt nói: “Tớ nhìn thấy hình như là Lục Kiêu Trần nhận... Chẳng qua không biết có phải tớ nhìn lầm rồi hay không...”

Tất Dao tức giận đến mức cắn chặt đôi môi đỏ: “Chắc chắn là cậu nhìn nhầm rồi! Sao Lục Kiêu Trần có thể nhận được, tớ nghe rất nhiều người nói từ trước đến nay anh ấy đều đối xử lạnh lùng với nữ sinh.”

Trước khi nhập học, Tất Dao nhìn thấy trên diễn đàn có người đăng ảnh chụp của Lục Kiêu Trần.

Mọi người nói rằng anh là giáo thảo* của trường trung học số 1, Tất Dao thấy sắc nảy lòng tham, ngày đầu tiên khai giảng đã cùng mấy người bạn chạy đến lớp 12 xem người.

(*) Giáo thảo: Là người vừa đẹp trai vừa học giỏi.

Ngày đó cô ta cố ý mặc một chiếc váy thật xinh đẹp, đúng lúc Lục Kiêu Trần đi qua bên cạnh cô ta, nhưng không hề nhìn cô ta lấy một cái.

Tất Dao vô cùng tức giận, sau đó lại biết ánh mắt Lục Kiêu Trần cực cao, không có nữ sinh nào lọt được vào mắt xanh của anh. Ai ngờ hôm nay cô ta đi từ kí túc xá đến cửa khu dạy học lại nhìn thấy Vân Nghê đi bên cạnh đám người Lục Kiêu Trần, còn nói nói cười cười.

Tất Dao nhìn Vân Nghê đã cảm thấy không thích, bởi vì đối phương có một khuôn mặt mối tình đầu mà tất cả nam sinh đều thích, không hề có tính công kích lại đặc biệt có uy hiếp đối với nữ sinh, không khỏi khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Vân Nghê là ai, chỉ bằng cô cũng xứng đến gần Lục Kiêu Trần?

Bạn cùng phòng động viên cô ta: “Cậu đừng nóng giận, nói không chừng là Vân Nghê đơn phương dính lấy Lục Kiêu Trân thì sao? Cái loại cho không như này nam sinh cùng lắm là chơi đủ rồi vứt bỏ, xưa nay ghét bỏ.” - Eudora x T Y T

Tất Dao cắn chặt răng, cuối cùng giễu cợt nói: “Đó là đương nhiên.”

-

Sáng nay là Vân Nghê chịu trách nhiệm làm vệ sinh, đến gần giờ ôn tập sáng sớm, Vân Nghê làm vệ sinh xong quay lại lớp học, người trong lớp đã đến gần đủ.

Cô ngồi vào chỗ ngồi ăn bữa sáng, một lát sau Tất Dao đi đến trước mặt cô, giọng điệu không mặn không nhạt: “Nộp bài thi Vật Lý.”

Tất Dao là tổ trưởng của tổ bọn họ.

“Được...”

Vân Nghê cắn một miếng bánh mì, xoay người lục cặp sách nhưng lại không tìm thấy.

Ơ, bài thi đâu?

Cô khó hiểu ôm cặp sách ra, lại tìm thêm một lần, nhưng vẫn không có kết quả.

Cô hỏi Giang Nguyệt bên cạnh: “Cậu có nhìn thấy bài thi của tớ không?”

“Không nhìn thấy, cậu tìm cẩn thận lại xem? Có khi nào để ở nhà không?”

Vân Nghê cũng không rõ lắm, bởi vì tối hôm qua về nhà quá muộn, sáng nay lại dậy muộn nên cô đã quên kiểm tra cặp sách.

Tất Dao thấy cô tìm một hồi thì giọng điệu mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc cậu có nộp hay không? Chỉ chờ có mình cậu.”

Vân Nghê ngại để cô ta tiếp tục chờ nên nói sau khi tìm được sẽ tự mình nộp cho giáo viên.

“Vậy tôi sẽ báo tên cậu lên, lãng phí thời gian của tôi.”

Tất Dao quay đầu đi luôn, Giang Nguyệt nhíu mày: “Tính tình người này sao lại kém như vậy chứ?”

Vân Nghê không có tâm trạng so đo, tiếp tục tìm bài thi.

Năm phút sau, cuối cùng cô cũng tự mình xác nhận là quả thật quên mang đi.

Vân Nghê đau lòng khó chịu, Giang Nguyệt an ủi cô: “Không sao, cậu nói một câu với thầy Lý là được, không phải cậu không làm mà.”

Thầy giáo dạy Vật Lý của bọn họ tên là Lý Hưng Quốc, là hiệu trưởng trường cấp ba ba năm, giáo viên Vật Lý ban đầu của bọn họ nghỉ thai sản hai tháng trước, ông ấy tới đây dạy thay, thường ngày dạy học vô cùng nghiêm khắc, là giáo viên hung dữ nhất trường trung học số 1, Vân Nghê sợ ông ấy nhất.

Cô ghé lên mặt bàn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: “Trước kì nghỉ thầy ấy nói sau bảy ngày nếu ai không nộp bài thi thì cứ chờ coi, buổi sáng giáo viên Ngữ Văn đổi tiết với thầy ấy, tiết đầu tiên chính là thầy ấy, ôi thôi tiêu rồi.”

“Có lẽ không đến mức đó đâu...”

Vân Nghê lo sợ bồn chồn chờ đến tiết học thứ nhất, quả nhiên Lý Hưng Quốc đi vào lớp, ném bài thi lên mặt bàn, quét mắt xuống dưới bục giảng, lạnh lùng nói: “Không nộp bài tập, tự giác đứng lên.”

Trong lòng Vân Nghê kêu rên một tiếng.

Bao gồm cả Vân Nghê, trong lớp thưa thớt năm sáu bạn học đứng lên.

Ánh mắt Lý Hưng Quốc sắc bén đảo qua gương mặt bọn họ, gật gật đầu: “Giỏi nhỉ, nghỉ bảy ngày chơi sảng khoái như vậy, ngay cả bài tập cũng không làm đúng không? Ham chơi như thế thì dứt khoát đừng quay lại học nữa?”

Lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên Vân Nghê bị giáo viên phê bình.

Cô cảm nhận được đủ loại ánh mắt đổ dồn vào mình, giống như mang theo nhiệt độ thiêu đốt khiến má cô nóng bừng, cô hổ thẹn cúi đầu thật thấp, bàn tay nắm chặt cây bút không ngừng đổ mồ hôi.

Tất Dao ngồi ở đằng sau cùng mấy người bạn cùng phòng nhìn bóng lưng cứng còng của Vân Nghê, vui sướng khi người gặp họa cười thầm một tiếng.

Lý Hưng Quốc răn dạy bọn họ một hồi, cuối cùng nói: “Các cô cậu giữa trưa ở lại đến văn phòng làm xong ba trang bài thi. Tôi cũng không phạt cái gì, các cô cậu làm bài thi cho xong, lúc nào làm xong thì lúc ấy rời đi.”

Giang Nguyệt nhịn không được mở miệng, giải thích thay Vân Nghê: “Thưa thầy, Vân Nghê quên mang theo...”

“Tôi không quan tâm nhiều lý do như vậy, quên mang cũng đi làm bù cho tôi, không làm đều nói là quên mang theo thì đều không cần làm bù có phải hay không?”

“…”

Giang Nguyệt còn muốn nói cái gì đã thấy Vân Nghê khẽ lắc đầu với cô ấy.

Lý Hưng Quốc cho bọn họ ngồi xuống, sau đó bắt đầu bài học, Giang Nguyệt trộm nắm lấy tay Vân Nghê: “Nghê Nghê cậu đừng buồn nha.”

Vân Nghê nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Nguyệt, trong lòng ấm áp hơn rất nhiều, cũng không cảm thấy khó chịu như thế nữa: “Không có gì, tớ đi làm bù bài thi là được.”

Thật ra bị mắng xong, cô cảm thấy đây cũng không phải chuyện lớn trời sập gì.

Giang Nguyệt thấy tình trạng của cô vẫn tốt thì nhẹ nhàng thở phào: “Ừm.”

-

Giữa trưa, tiết thứ tư tan học, Vân Nghê đi đến văn phòng giáo viên.

Trước khi đi xuống, cô gửi một tin nhắn cho Vân Phong: [Anh, em quên mang bài tập bị thầy giáo kêu xuống văn phòng làm bù, giữa trưa không ăn cơm cùng anh được đâu.]

Đi đến văn phòng, bên trong các giáo viên đều lục tục rời đi, Lý Hưng Quốc để bọn họ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, ông ấy cũng không đi ăn cơm mà tiếp tục ở đây bận rộn công việc.

Ngoài Vân Nghê ra, mấy người còn lại đều là học sinh không thích học hành, vài người viết bừa một ít để ứng phó cho qua chuyện, sau khi bị Lý Hưng Quốc mắng cho một trận thì chuồn mất.

Vân Nghê nhát gan không dám qua loa, chỉ có thể nghiêm túc làm bù bài thi.

Cuối cùng trong văn phòng chỉ còn lại cô và Lý Hưng Quốc.

Khi cô làm đến phần thứ hai, bụng phát ra âm thanh òng ọc, bữa sáng cô ăn không được bao nhiêu, giờ phút này đói đến độ khó chịu.

Cô gái khom lưng, cằm nhỏ xinh xắn gác trên mặt bàn, tóc đen mềm mại che khuất một nửa khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi lông mày mỏng khẽ nhíu, trên tay vẫn không dám ngừng.

Cô đang chép thì bỗng nhiên nghe thấy hai tiếng gõ cửa.

Cô tùy ý ngước mắt lên, nhìn thấy người ở cửa thì bỗng chốc sững sờ ——

Lục Kiêu Trần dựa vào cạnh cửa, đôi tay xỏ vào túi, áo sơ mi đồng phục rộng thùng thình, cà vạt lỏng lẻo lười biếng treo ở bên trên.

Mày kiếm dưới mái tóc đen, con ngươi đen nhánh không nhìn thấy đáy.

Nam sinh gõ cửa xong, ánh mắt chuẩn xác dừng ở một góc, ủ rũ rơi thẳng vào trên người Vân Nghê có khuôn mặt nhỏ nhắn đang làm bài tập.

Ngay sau đó, anh lười nhác nhếch khóe môi, mở miệng nói: “Báo cáo.”

Vân Nghê nhìn thấy Lục Kiêu Trần lia tầm mắt qua đây, vội vàng cúi đầu nắm chặt cây bút trong tay.

Sao anh lại đến chỗ này?

Xong rồi, làm bài tập còn bị anh nhìn thấy...

Bên kia, Lý Hưng Quốc đang chấm bài thi ngẩng đầu lên nhìn nam sinh đứng ở cửa, mày khẽ nhíu: “Vào đi.”

Lục Kiêu Trần nâng bước, thản nhiên đi đến trước bàn thầy giáo.

“Kêu em làm báo cáo thí nghiệm mà, đã làm xong chưa?”

Nam sinh lấy tờ giấy bài tập trong cặp sách đưa cho ông ấy, Lý Hưng Quốc xem xong, giữa lông mày hơi giãn ra, thở dài: “Không phải em làm rất tốt đấy à? Cứ phải để tôi năm lần bảy lượt thúc giục em, thấy tôi dạy lớp 10 với 12 chưa đủ mệt đúng không?”

Lục Kiêu Trần lười nhác cười: “Vâng, thầy Lý vất vả rồi.”

“Chậc, thằng nhóc thúi này.” Lý Hưng Quốc chán nản: “Bây giờ em cũng lớp 12 rồi, có thể chú ý chút hay không, thật sự cho rằng mình thông minh rồi có thể mặc kệ bản thân đúng không...”

Tiếng Lý Hưng Quốc răn dạy rõ ràng truyền đến lỗ tai Vân Nghê, cô nghe mà lòng thót lại, không nhịn được nhìn về phía nam sinh đứng trước bàn làm việc.

Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhàn nhã thản nhiên tựa như không để ý lắm.

Thầy giáo đang răn dạy anh, sao anh lại không sợ hãi chút nào?

Bỗng nhiên nam sinh ngước mắt lên nhìn về phía cô, mang theo ý cười như có như không, như là phát hiện cô đang nhìn lén anh.

Lý Hưng Quốc để ý thấy anh thất thần: “Em nhìn cái gì thế! Có nghe tôi nói chuyện không!”

“…”

Vân Nghê lập tức ngẩng đầu lên, sắc mặt ửng đỏ.

Lục Kiêu Trần kiềm khóe môi xuống: “Em nghe đây, thầy tiếp tục đi.”

Chương kế tiếp