Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 16: CHỐNG LƯNG

Vân Nghê nghe thấy lời của Lục Kiêu Trần, ngơ người ngẩng đầu nhìn anh.

Cần anh đi cùng không sao?

Thực ra vốn dĩ cô không muốn làm phiền anh, nhưng nếu như có người đi cùng, hình như cô càng có tự tin hơn…

Trong lúc nhất thời Vân Nghê do dự: “Có làm phiền anh không?”

Lục Kiêu Trần cười: “Giải quyết không tốt em lại bị bọn họ bắt nạt đến khóc nữa.”

Vân Nghê tức giận: “Làm sao có thể!”

Cô sẽ không hèn nhát như thế đâu!

Cuối cùng Lục Kiêu Trần đưa nón bảo hiểm mô tô cho cô, không cho cô từ chối: “Sáng ngày mai đi học anh đến đón em, sau đó cùng nhau đến bộ phận bảo vệ, nhé?”

“Được…”

Vân Nghê cảm thấy Lục Kiêu Trần cứ giống như anh trai đi cùng cô, khiến cho lòng cô dần ổn định lại.

Nửa tiếng sau, Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê về đến dưới nhà.

Lúc này tiệm gà rán không có nhiều khách, hai người đi vào, Đỗ Cầm đang dọn dẹp tiệm, nhìn thấy Vân Nghê bình an vô sự thì cuối cùng cũng yên tâm: “Nghê Nghê…”

“Mẹ…”

Vân Nghê chạy ào vào trong lòng mẹ, nũng nịu một cách đáng thương.

Đỗ Cầm vô cùng lo lắng, vỗ về mái tóc dài của cô: “Mẹ nghe Kiêu Trần nói có người nhốt con ở phòng dụng cụ thể dục sao? Sao rồi không sao chứ? Trên người có bị thương không?”

Vân Nghê ngây người, không ngờ đến Lục Kiêu Trần đã nói hết rồi, cô lắc đầu: “Con không sao.”

Đỗ Cầm nhìn thấy trạng thái của con gái tốt hơn tưởng tượng, bà ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kiêu Trần, cười cảm kích: “Cảm ơn cháu nhé Kiêu Trần, may mà có cháu, tối nay ba của Vân Nghê còn đang bận làm ăn, dì cũng lo lắng muốn chết mà không biết phải làm sao.”

“Không sao, Vân Nghê không sao là được.”

Đỗ Cầm sờ khuôn mặt của Vân Nghê, không định hỏi cô quá nhiều: “Nghê Nghê, có mệt không? Hay là lên lầu tắm trước đi, tối nay ngủ sớm chút.”

Quả thật Vân Nghê đã hết sức mệt mỏi rồi, ngoan ngoãn gật đầu.

Đỗ Cầm nói với Lục Kiên Trần: “Kiêu Trần, cháu cứ ngồi tự nhiên, nghỉ ngơi một chút.”

Lục Kiêu Trần hiểu bà vẫn còn có chuyện muốn nói nên đã trả lời một tiếng rồi ngồi xuống.

Đỗ Cầm dẫn Vân Nghê lên lầu an ủi mấy câu trước sau đó mới yên tâm xuống dưới, bà rót một ly nước cho Lục Kiêu Trần, ngồi vào phía đối diện anh, lại đưa tiền cơm tối nay cho anh.

“Dì Đỗ, không cần đâu dì…”

“Cháu cứ cầm lấy! Hôm nay may mà có cháu ở cùng Nghê Nghê, cứ xem như dì Đỗ dẫn hai đứa trẻ cháu đi ăn cơm, nghe lời.”

Dì Đỗ cố chấp muốn đứa, cuối cùng Lục Kiêu Trần chỉ đành nhận lấy.

“Cháu biết cụ thể hôm nay Nghê Nghê xảy ra chuyện gì không?”

Lục Kiêu Trần nói tình hình đại khái cho bà, Đỗ Cầm nghe xong rất tức giận: “Đây là chuyện đứa trẻ như thế nào làm ra vậy, quá khác người rồi! Đây quả thật không phải đơn giản là trò đùa nữa, lỡ như Nghê Nghê xảy ra chuyện gì phải làm sao!”

Lục Kiêu Trần an ủi cảm xúc của bà, kêu bà trước tiên đừng gấp, anh nói ngày mai anh sẽ cùng Vân Nghê đến bộ phận bảo vệ xem camera, đợi đến sau khi điều tra được là ai mới bàn xem xử lý như thế nào.

Anh nói với Đỗ Cầm, nếu như chuyện tương đối khó giải quyết, cuối cùng phụ huynh mới ra mặt cũng không trễ.

Đỗ Cầm thở dài: “Cháu đừng xem thường bình thường con bé hiền lành, thật ra trong lòng rất cứng rắn, nhưng tính cách này của con bé… Dì luôn sợ con bé bị ức hiếp.”

“Dì Đỗ, dì đừng lo lắng, chuyện này cháu sẽ cùng em ấy đi xử lý.”

Đỗ Cầm cảm kích nhìn về phía chàng trai: “Cảm ơn cháu Kiêu Trần, dì cũng ngại làm phiền cháu…”

“Vân Nghê là em gái của Vân Phong, hơn nữa mọi người đã từng giúp cháu rất nhiều.”

Lục Kiêu Trần rũ mi, im lặng hai giây,

“Vì vậy cháu cũng sẽ chăm sóc tốt cho Vân Nghê.”

-

Ngày hôm sau.

Buổi sáng mặt trời sáng rọi, mây ửng đang bay trên bầu trời.

Vân Nghê xuống lầu trước năm phút thời gian hẹn sẵn, ai ngờ xuống tới lầu đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ngồi trên xe máy đợi cô.

Thì ra anh cũng đến sớm…

Lục Kiêu Trần cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu đã nhìn thấy cô gái bước về phía anh, mặt mày rạng ngời trong sáng, mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi chân trắng phát sáng dưới cái váy caro, nhỏ như ngó sen, mơ hồ mê hoặc người khác.

Chỉ nhìn một cái, anh rất nhanh đã né ánh mắt đi.

Vân Nghê đi đến trước mặt anh, cười mềm mại nói: “Chào buổi sáng, anh Kiêu Trần.”

Cô đưa bữa sáng cho anh: “Đây là sandwich ức gà thịt xông khói, hôm nay em làm thêm một phần, cũng không biết anh có thích ăn không…”

Cô nghĩ anh đi cùng cô, cô cũng phải làm chút gì đó để thể hiện ý cảm ơn.

Lục Kiêu Trần đưa tay nhận, hơi nhướng mày: “Không ngon thì phải làm sao?”

Vân Nghê ngơ người, nhỏ tiếng lầm bầm: “Có lẽ cũng được…”

Anh im lặng cong môi: “Lên xe đi.”

Vân Nghê ngồi phía sau xe của anh, ánh mắt của chàng trai liếc nhìn về phía sau, khi nhìn thấy cô ngồi nghiêng rồi để bữa sáng ở trên gấu váy của cô, anh nhận ra được gì đó, sau đó bình thản thu ánh mắt lại.

Cả quãng đường, Lục Đình Kiêu chạy rất chậm.

Buổi sáng bọn họ đến trường rất sớm, đưa mắt nhìn xung quanh còn chưa có bao nhiêu học sinh.

Sau khi xuống xe, hai người đi thẳng đến bộ phận bảo vệ, sau khi Vân Nghê nói rõ tình hình, bảo vệ thao tác trên máy tính: “Cũng trùng hợp thật, trong toà nhà bóng chuyền tuần trước mới lắp mấy camera mới, chạng vạng hôm qua sau khi tan học đúng không, chú giúp cháu tìm thử xem có quay được không…”

Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô còn lo lắng không có camera nữa.

Bởi vì vào thời gian trước, toà nhà bóng chuyền vẫn luôn mất dụng cụ một cách kỳ lạ, vậy nên mới lắp mấy camera, với lại camera được lắp ở vị trí khá khuất vì vậy có rất ít người phát hiện.

Ba người nhìn camera, đột nhiên mày của Lục Kiêu Trần nhíu lại, chỉ vào màn hình: “Là bọn họ.”

Một camera ở xa đối diện cửa phòng dụng cụ quay được, sau khi Vân Nghê bước vào phòng thiết bị, có mấy nữ sinh chạy đến khoá cửa lại, sau đó nhanh chóng rời đi.

Vân Nghê tập trung nhìn lại, bốn người này chính là Tất Dao và mấy bạn cùng phòng của cô ta.

Lại là bọn họ?!

“Quen không?” Lục Kiêu Trần hỏi cô.

Vân Nghê khiếp sợ: “Bọn họ là bạn học cùng lớp của em, chỉ là em không thân với bọn họ…”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Bình thường ở trên lớp cô và bọn họ cũng không có giao tiếp gì, chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đám Tất Dao hình như có chút địch ý với cô, nhưng mà cô cũng không xem là thật.

Vân Nghê nhớ lại tiết bóng chuyền hôm qua, cô không cẩn thận đập trúng Tất Dao một cái, sau đó bọn họ đã xảy ra xung đột.

Vì vậy bởi vì chuyện này mà bọn họ cứ muốn báo thù cô như vậy?!

Bảo vệ cũng cau mày: “Sao lại làm ra chuyện như thế này, còn là mấy cô nữ sinh…”

Vân Nghê nhìn dáng vẻ vui vẻ đắc ý của bọn họ, cô tức đến siết chặt tay, tim đập nhanh, bả vai nhấp nhô rõ rệt theo hô hấp.

Sau đó sau gáy cô bị lòng bàn tay nóng ấm thô ráp của Lục Kiêu Trần che phủ, giống như đang an ủi.

Anh nhìn về phía bảo vệ, đưa điện thoại qua, giọng nói kiềm chế sự lạnh lùng: “Có thể copy một phần camera này cho chúng cháu được không?”

“Được chứ, hai đứa copy lại đi.”

Vân Nghê nhìn cảnh tượng trong camera, đáy mắt lạnh lùng.

Sau khi đi ra khỏi bộ phận bảo vệ, Lục Kiêu Trần sờ đầu của Vân Nghê, nhẹ giọng nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc bản thân tức giận.”

Vân Nghê mím môi, ngẩng đầu nhìn về phía anh, đáy mắt bình tĩnh: “Em đi tìm giáo viên.”

Chứng cứ xác thực, bọn họ đừng hòng trốn.

-

Buổi sáng, Tất Dao xuất phát từ ký túc xá với ba bạn cùng phòng, đi về phía toà nhà dạy học.

Lớp học ở lầu ba, mấy người họ chậm rãi bước lên bậc thang, cười đi vừa nói: “Buồn ngủ quá đi, tối qua ngủ không ngon, đợi chút nữa đến lớp tớ phải ngủ bù.”

“Tớ cũng vậy… May mà hôm nay bù tiết của thứ sáu, buổi sáng không có toán.”

“Vui nhất chính là buổi chiều còn có một tiết thể dục, đúng vậy, các cậu nói xem… Vân Nghê ra khỏi phòng thiết bị chưa? Không phải bị nhốt trong đó cả đêm chứ?”

“Vậy thì cũng quá thảm rồi, nhưng mà có lẽ sẽ tìm được, tớ đoán chừng hôm nay cậu ta đến lớp chắc chắn sẽ trông vô cùng đáng thương, hoặc là tự kỷ đến nỗi không dám nói chuyện.”

Tất Dao cười: “Đoán chừng cậu ta bị dọa sợ đến mức không dám đến trường nữa.”

“Các cậu nói xem, thật sự sẽ không phát hiện là chúng ta làm phải không? Tớ luôn cảm thấy sẽ bị phát hiện…”

Có một bạn cùng phòng tên Tĩnh San có hơi sợ, cô ta chưa bao giờ làm những việc như vậy, nhưng ba người còn lại trong nhóm lúc học cấp hai đã thường xuyên như vậy, thường xuyên ức hiếp những người họ không thích, hơn nữa mỗi lần đều không bị giáo viên bắt được.

Tất Dao cười giễu nhẹ: “Làm sao có thể, tớ nhìn kỹ rồi, không có một camera nào có thể quay được phía bên phòng thiết bị, không điều tra đến chỗ chúng ta đâu.”

“Thật sao…”

Một bạn cùng phòng khác vỗ vai Tĩnh San: “Sợ gì chứ, lúc đó tớ đã canh chừng cho các cậu rồi, tuyệt đối không có ai nhìn thấy.”

Bốn người đi đến lớp, vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì có một bạn học đi đến, gọi tên của bọn họ: “Giáo viên chủ nhiệm gọi các cậu đến văn phòng.”

Mấy người họ ngây người ra, đáy mắt lướt qua các loại cảm xúc, sắc mắt của Tất Dao hơi thay đổi, có chút chột dạ: “Chủ nhiệm tìm bọn tớ làm gì?”

“Không biết, chỉ kêu các cậu xuống dưới.”

Cuối cùng bốn người họ đứng dậy, đi xuống văn phòng ở dưới lầu, ngơ ngác nhìn nhau, bắt đầu hoảng loạn: “Xong rồi, không phải chủ nhiệm lớp điều tra được rồi chứ?”

“Hả, vậy phải làm sao bây giờ…”

Tất Dao là người bình tĩnh nhất, nhỏ tiếng trách mắng bọn họ: “Các cậu căng thẳng làm gì?! Cứ xem như không có chuyện gì xảy ra hết! Nói không chừng chỉ hỏi chúng ta có biết xảy ra chuyện gì không, cứ chột dạ thì không phải hoàn toàn lộ tẩy sao?!”

Mấy người họ rất nhanh đã khống chế được biểu cảm trên mặt, đi đến bên ngoài văn phòng, nhìn vào trong, vậy mà lại phát hiện Vân Nghê đang đứng ở bên cạnh bàn làm việc của chủ nhiệm lớp, cô đang nói gì đó với giáo viên.

Vân Nghê nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của bọn họ.

Bốn người bị dọa đến bước chân loạng choạng dừng lại, giữ bình tĩnh lên tiếng: “Báo, báo cáo.”

Chủ nhiệm lớp là một giáo viên nữ gần năm mươi tuổi, dạy môn Chính trị của bọn họ, bình thường tính cách vô cùng dịu dàng, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy bốn người ở cửa, đứng dậy, cả khuôn mặt trầm xuống: “Vào đây.”

Mấy người họ chầm chậm đi vào, sau đó Tất Dao mới chú ý đến bàn sau bàn làm việc của chủ nhiệm lớp còn có một người con trai đang ngồi, người con trai nghiêng qua về phía bọn họ, một nửa đường cổ trắng sáng không nhìn thấy dưới lớp áo đồng phục rộng rãi.

Mơ hồ cảm thấy người này có chút quen thuộc.

Tất Dao không kịp nhìn thêm, cô ta đi đến trước bàn chủ nhiệm lớp, ánh mắt có chút mơ hồ: “Thưa cô, cô tìm chúng em có việc sao ạ…”

Vân Nghê nhìn bọn họ, có chút muốn cười, còn tưởng rằng bọn họ lợi hại như thế nào, không ngờ đến cũng hèn nhát như vậy?

Ánh mắt trang nghiêm của cô chủ nhiệm quét qua mặt của mỗi người, sau đó lạnh nhạt mở miệng: “Hôm qua kết thúc tiết thể dục, Vân Nghê bị người khác nhốt ở trong phòng thiết bị của toà nhà bóng chuyền, các em biết chuyện này không?”

Mặt của mấy người lần lượt lộ ra sự chột dạ, Tất Dao nuốt nước bọt, cười ngượng hai tiếng, vẻ mặt giả vờ vô tội: “Hả, chúng em không biết…”

“Không biết sao?”

Một nữ sinh nhìn thấy dáng vẻ của cô giáo dường như không phải rất nghi ngờ, đúng ra bịa chuyện: “Hôm qua Tất Dao nói muốn đến nhà ăn sớm chút, sau đó vừa hết tiết thì chúng em, chúng em đã rời khỏi nhà thể chất rồi, không nhìn thấy Vân Nghê bị nhốt ở trong phòng thiết bị.”

“Đúng, chúng em đều đi hết, hoàn toàn không biết việc này…”

Chủ nhiệm lớp cười lạnh: “Vẫn còn giả ngu à? Các em tưởng rằng camera không quay lại sao!?”

Chủ nhiệm lớp đưa một cái điện thoại đến trước mặt mấy người họ: “Lại đây, các em tự xem đi, xem thử bản thân đã làm cái gì, camera quay lại có rõ ràng không!”

Bốn người: ?!

Bọn họ đã nhìn thấy trong camera, Tất Dao khoá cửa lại ở phòng thiết bị, hai người ở bên cạnh giúp đỡ, một người canh chừng.

Camera chất lượng cao, thậm chí rõ đến mức cảm xúc trên mặt bọn họ hoàn toàn không hề bị che mất.

“Các em sẽ không phải ngay cả bản thân cũng không nhận ra được chứ?”

Bọn họ không ngờ đến ở nơi khó nhìn thấy nhất lại lắp camera.

Lần này chứng cứ xác thực.

Ba người bạn cùng phòng của Tất Dao lập tức sợ hãi, sắc mặt thay đổi lớn.

Cô chủ nhiệm cười: “Không phải vừa nãy các em còn rất biết diễn sao? Tiếp tục ngụy biện đi? Không có chứng cứ tôi có gọi các em xuống không?!”

Mấy người hoảng loạn giải thích: “Chúng em không phải cố ý…”

Vân Nghê nhìn chằm chằm bọn họ: “Chẳng lẽ các cậu vô tình nhốt tôi ở trong đó?”

“Vân Nghê, xin lỗi, tôi không nên tham gia chuyện này…” Tĩnh San là người nhát gan nhất trong đó, lúc này không quan tâm gì hết, nói hết sự thật ra: “Chuyện này là do Tất Dao chỉ thị bọn tôi…”

Tất Dao trừng to mắt: “Cậu, cậu đừng nói bậy!”

Tĩnh San sắp khóc rồi: “Vốn dĩ chính là cậu mà, hôm qua bởi vì Vân Nghê đập bóng trúng cậu, cậu vô cùng không vui, sau đó nói muốn chỉnh cậu ấy…”

“Đúng vậy, không liên quan đến bọn tôi…”

“Là Tất Dao nói nếu như không giúp cậu ấy thì chúng tôi không phải bạn của cậu ấy…”

Toàn bộ mấy người bạn cùng phòng đều chỉ Tất Dao ra, trực tiếp cắn xé lẫn nhau.

Tất Dao sống chết không thừa nhận, điên cuồng giảo biện, cuối cùng cô chủ nhiệm xệ mặt xuống: “Có phải muốn tôi mời phụ huynh, để ba mẹ em xem thử đoạn camera này hay không?”

Tất Dao vừa nghe câu mời phụ huynh, phòng tuyến cuối cùng trong lòng hoàn toàn sụp đổ.

Ba mẹ của cô ta quản giáo cô ta cực kỳ nghiêm khắc, cô ta chỉ cần làm sai một chút đều sẽ bị mắng chửi một trận, nếu như bọn họ biết cô ta ở trường làm ra chuyện như vậy, hậu quả không dám tưởng tượng.

Khoé mắt của Tất Dao đỏ lên, đột nhiên không còn dáng vẻ phách lối của lúc này, nghẹn ngào thừa nhận: “Chuyện là do em xúi giục, cô chủ nhiệm, cầu xin cô đừng nói với phụ huynh…”

Cô chủ nhiệm: “Em có biết nhốt người ở trong đó nguy hiểm lắm không, lỡ như xảy ra chuyện gì, mấy người các em còn muốn học hết cấp ba không! Nghiêm trọng chút là phạm tội đó biết không!”

Tất Dao quay đầu nhìn Vân Nghê, bị dọa sợ xin lỗi: “Xin lỗi Vân Nghê, là lỗi của tôi, tôi không nên trêu đùa cậu như vậy, tôi chỉ là có chút đố kỵ với cậu, cảm thấy cậu rất thân thiết với nam sinh…”

Vân Nghê tức cười: “Cái gì gọi là tôi rất thân thiết với nam sinh? Mọi người đều là bạn học, hơn nữa tôi làm sao thì có liên quan gì đến cậu?”

Cô không ngờ đến, bản thân bị trêu đùa lại bởi vì một lý do không giải thích được như này!

Tất Dao khóc ra tiếng: “Xin lỗi…”

Bốn người họ chân thành xin lỗi Vân Nghê, chỉ còn thiếu dập đầu với Vân Nghê, cuối cùng cô chủ nhiệm nói: “Mấy đứa các em, về tự viết bản kiểm điểm hai nghìn chữ, từ nay về sau tôi cũng không hy vọng nghe được chuyện như vậy nữa, tất cả chức vụ của các em trong lớp đều bị loại bỏ, bình chọn ưu tú của năm sau cũng sẽ không liên quan đến các em.”

Cô chủ nhiệm hỏi Vân Nghê có đồng ý mới cách xử lý này không, Vân Nghê bày tỏ có thể chấp nhận, sau đó cô chủ nhiệm lại quay đầu nhìn về chàng trai phía sau: “Bạn học Lục, em thấy kết quả xử lý như vậy có được không?”

Tất Dao ngây người, đột nhiên nghi ngờ, giây tiếp theo quay đều nhìn về phía chàng trai, sau đó đã nhìn thấy đối phương đứng dậy, quay người về phía bọn họ.

Tất Dao đối diện với ánh mắt của anh, đồng tử như động đất, sắc mặt thay đổi lớn.

Lục Kiêu Trần?!

Tóc đen của người con trai ngắn nhưng chỉnh tề, mắt hai mí, có nốt ruồi lệ.

Tóc đen sáng ngời, ngũ quan đường hoàng, đôi mắt đen sắc lẹm, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, mang theo cảm giác áp bức vô cùng nặng.

Tất Dao không ngờ tới vậy mà lại là anh!!

Sao anh lại đi cùng Vân Nghê…

Ba người khác cũng ngây người, bọn họ đều đã nghe qua tính cách và hành vi của Lục Kiên Trần, biết được loại người này chọc không được, nhớ đến lúc trước nhìn thấy Vân Nghê đi cùng anh, trong lúc nhất thời nhiều sự suy đoán nảy ra, khiến cho người khác sởn gai ốc.

Lẽ nào Vân Nghê và Lục Kiêu Trần…

Người con trai đi đến bên cạnh Vân Nghê, ngước mắt quét qua bốn người, mở miệng, giọng điệu khoan thai:

“Thưa cô, em cảm thấy trừng phạt còn thiếu một chút.”

Vốn dĩ bốn người họ cho rằng chuyện xử lý như vậy đã xong, nhưng khi nghe thấy lời của Lục Kiêu Trần, trái tim hoàn toàn trùng xuống.

Mặt của Tất Dao hoàn toàn lộ ra vẻ hoảng loạn.

Cô chủ nhiệm biết Lục Kiêu Trần đại diện phụ huynh của Vân Nghê nên hỏi: “Vậy em xem… còn phải như thế nào?”

“Đọc công khai bản kiểm điểm ở trong lớp, xin lỗi Vân Nghê, hoặc là một cách khác…”

Giọng nói của Lục Kiêu Trần ngừng lại chút, khóe môi hơi cong: “Mời phụ huynh của bốn bạn học này đến trường nói chuyện.”

Lòng của mấy người họ hoàn toàn lạnh đi.

Sự trừng phạt này cũng hợp tình hợp lý, cô chủ nhiệm biểu thị đồng ý, sau cùng đám người Tất Dao chỉ có thể đồng ý phương án thứ nhất.

Xử lý vụ việc xong, cô chủ nhiệm cũng an ủi Vân Nghê, kêu cô điều chỉnh lại tâm trạng, đừng ảnh hưởng việc học tập.

Vân Nghê gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn với cô chủ nhiệm.

Sau khi mấy người họ bước ra khỏi văn phòng, Lục Kiêu Trần và Vân Nghê đi về phía cầu thang, chàng trai đưa cặp của Vân Nghê cho cô, sau đó vỗ đầu cô, giọng nói ấm áp lười biếng: “Đi học đi.”

“Vâng…”

Bốn người đám Tất Dao nhìn hai người biến mất trong tầm mắt, trong lòng kinh ngạc, chỉ còn lại một suy nghĩ…

Hai người này rốt cuộc có mối quan hệ gì?!

Mấy người họ đi về phía trước, khi đến cầu thang, ai biết hình bóng của Lục Kiêu Trần lại xuất hiện trong tầm mắt.

Hai tay của chàng trai đút vào túi, anh dựa người vào tường, ngước mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.

Dường như là đặc biệt đợi ở đây.

Mấy người họ lướt qua người anh, sợ hãi cúi đầu thấp thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng của chàng trai vang lên: “Đứng lại.”

Bọn họ sợ hãi dừng bước chân, quay đầu nhìn vào đôi mắt đen như mực của Lục Kiêu Trần.

“Có một số lời không tiện nói ở văn phòng, tôi sẽ nói một lần ở đây.”

Sắc mặt của mấy người họ lạnh như băng.

Anh nhìn bọn họ, trên mặt không có bất cứ ý cười nào, môi mỏng thốt ra mấy chữ không có độ ấm —

“Tránh xa Vân Nghê ra một chút, không muốn cút khỏi trường trung học số một Hoài Thành thì đừng chọc tôi.”

Chương kế tiếp