Chỉ Thiên Vị Mình Em

CHƯƠNG 17: ĐỎ MẶT

Mấy ngày sau, Tất Dao và mấy người bạn cùng phòng của cô ta đọc bản kiểm điểm ở trên lớp, xem như công khai xin lỗi Vân Nghê.

Cô chủ nhiệm muốn mọi người lấy đó làm gương, đặt tâm tư vào việc học hành và trên giao tiếp thông thường, không được có những suy nghĩ xấu xa như vậy nữa.

Chuyện đã đến nước này, cơn tức trong lòng Vân Nghê cũng tiêu tan, tỏ ý không truy cứu nữa, chuyện này cũng xem như hoàn toàn kết thúc.

Tan học, lúc chạng vạng, trên đường Vân Nghê ngồi xe buýt về nhà gọi điện thoại nói cho Vân Phong nghe việc này, Vân Phong nghe xong cũng lập tức giận dữ, không ngờ tới vừa không ở đây, em gái của anh ấy ở trong trường đã xảy ra chuyện.

“Sao trễ như vậy em mới nói anh nghe chuyện này?”

Vân Nghê cười: “Chẳng lẽ sau khi anh biết còn muốn chạy về hay sao?”

“Con mẹ nó anh trực tiếp kêu đám Chu Phi Trì dạy dỗ họ một trận, to gan lắm mới dám ức hiếp em gái của anh…”

Vân Nghê hiểu tính cách của Vân Phong, vì vậy mới không dám nói với anh ấy, thật ra đến bây giờ tâm trạng của cô mới hoàn toàn bình phục lại, cô sợ rằng mấy ngày trước gọi điện nói chuyện này với Vân Phong, cô sẽ không khống chế được rơi nước mắt, vậy thì anh ấy ở bên ngoài càng không thể yên tâm huấn huyện rồi.

“Không sao rồi anh, chuyện này đã giải quyết rồi, em cũng không bị thương gì, nhưng mà lần này anh Kiêu Trần đã giúp em rất nhiều, hôm đó em bị nhốt trong phòng thiết bị là anh ấy tìm được em.”

“Lục Kiêu Trần?”

Xe buýt đã đến trạm, Vân Nghê xuống xe đi về nhà, vừa đi vừa nói chuyện đã trải qua, Vân Phong nghe xong, chân mày đang nhíu mới từ từ giãn ra: “Vẫn may, anh không ở đấy thì còn có cậu ta.”

Mắt của Vân Nghê cong lên: “Anh Kiêu Trần rất tốt đó.”

Vân Phong nghe được giọng điệu thích thú như vậy của Vân Nghê thì cười nhẹ: “Hay là đổi anh trai ruột cho em nhé?”

“Vậy không được, ai cũng không thể so được với anh.”

Vân Phong liếm răng hàm, lặng lẽ cười nói: “Được rồi, ở trường phải bảo vệ bản thân thật tốt, đừng để bị ức hiếp nữa, ai ức hiếp em nữa thì nói với anh, có biết không?”

Cô trả lời một tiếng.

Cuối cùng Vân Phong tiếp tục đi huấn luyện, hai người kết thúc cuộc gọi.

Tâm trạng của Vân Nghê khá tốt, từ từ đi đến dưới lầu, sau khi vào tiệm, cô nhìn thấy Đỗ Cầm và một người phụ nữ trung niên đang nói chuyện ở quầy thu ngân.

Bọn họ đang cười nói, sau đó quay đầu nhìn thấy cô.

“Ôi, Nghê Nghê về rồi —”

Đỗ Cầm giới thiệu với Vân Nghê: “Đây chính là chủ nhà của chúng ta, dì Trần, mau chào dì đi.”

Vân Nghê nghe nói cả nhà chủ nhà di cư đến nơi khác sinh sống, thỉnh thoảng sẽ trở về, Vân Nghê cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, ngoan ngoãn chào hỏi.

Dì Trần nhìn cô, mặt đầy nụ cười: “Ôi chao, cô bé trông thật xinh đẹp, trong veo như giọt nước, còn đẹp hơn cả con gái nhà tôi.”

“Đâu có, con gái của chị ngoan biết mấy, học tập lại giỏi.”

“Bình thường con bé rất nghịch…”

“Đúng rồi, chị vừa mới nói con bé sắp về Hoài Thành học lớp mười rồi nhỉ?”

“Đúng, chính sách thi đại học bên đây tốt, chúng tôi còn định dọn về đây ở mấy năm, hai ngày nay tôi về đây sắp xếp trước, chồng và con gái tôi mới đến, ôi, quá dày vò rồi.”

Đỗ Cầm vô cùng thấu hiểu: “Đúng là như vậy, nhưng mọi thứ đều vì con cái mà, tôi cũng chẳng phải đón Nghê Nghê đến bên cạnh để học tập sao?”

Dì Trần nhìn Vân Nghê một cái, sờ đầu cô: “Nghê Nghê năm này học lớp mấy của cấp hai rồi?”

Vân Nghê: ?

Đỗ Cầm cười: “Cấp hai gì chứ, con bé đã lớp mười rồi.”

“Hả? Như vậy à…” Phản ứng của dì Trần vui vẻ: “Con gái nhà chị khá nhỏ con, tôi còn tưởng rằng con bé mới học cấp hai nữa chứ ha ha ha.”

Vân Nghê: “...”

Cứ như vậy tim bị đâm một nhát dao mạnh.

Đỗ Cầm: “Đúng là chiều cao của con bé hơi thấp chút, tôi nhớ con chị rất cao phải không?”

“Đúng, con gái tôi khá cao, con bé cũng sắp một mét bảy mươi lăm rồi.”

Con gái của dì Trần sắp chuyển đến trường trung học số 1 học lớp mười, biết được Vân Nghê cũng học ở trường trung học số 1 thì cứ nói sau này hai đứa trẻ có thể chơi cùng nhau, chăm sóc lẫn nhau.

Nói thêm mấy câu, Đỗ Cầm đã kêu Vân Nghê lên lầu làm bài tập trước.

Trở về phòng, Vân Nghê nằm sấp trên giường, nhớ đến lời của dì Trần, vùi mặt vào trong gối tròn hình anh đào, buồn bực gào khóc vài tiếng.

Trùng hợp lúc này Giang Nguyệt gọi điện thoại đến, hỏi một đống vấn đề liên quan đến bài tập. Cuối cùng, Vân Nghê đột nhiên hỏi cô ấy: “Nguyệt Nguyệt, tớ có thấp không?”

“Hả?” Chuyển chủ đề quá nhanh, Giang Nguyệt có chút ngơ người: “Sao lại hỏi như vậy?”

“Cậu trả lời trước đi.”

Giang Nguyệt suy nghĩ một lát: “Cậu muốn tớ nói sự thật sao?”

Vân Nghê nghe câu này đã ủ rũ rồi: “Cậu nói đi, tớ có thể chịu đựng được…”

“Cậu sao… Quả thật có chút xíu thấp, nhưng không phải rất thấp.”

Mặt nhỏ của Vân Nghê nhăn lại, Giang Nguyệt ở phía bên kia nhanh chóng bổ sung: “Nhưng đối với tớ thấp không phải là một nghĩa xấu! Cậu đừng buồn, thấp chút thì làm sao chứ, nhỏ con có thể làm chim nhỏ nép vào người.”

Vân Nghê bĩu môi: “Nhưng quá thấp thì không dễ phối đồ, ăn mập rồi sẽ trông tròn vo.”

“Cậu dứt khoát trực tiếp nói tên mắng tớ đi là được rồi.”

“Không có không có! Tớ chỉ là đang nói bản thân tớ…”

Giang Nguyệt cười: “Chọc cậu thôi, sao cậu đột nhiên u sầu về chuyện này? Ai nói cậu thấp hả?”

Vân Nghê nói xong chuyện vừa xảy ra lúc này, Giang Nguyệt nhịn không được cười: “Học sinh cấp hai… Này, điều này nói chứng minh trông cậu rất nhỏ, được người khác nói nhỏ tuổi còn không tốt?”

Thật ra Vân Nghê cũng không phải phản cảm lời nói của dì Trần, cô biết đối phương chỉ nói đùa mà thôi, chỉ là bản thân cô có lúc sẽ để bụng đến chiều cao của mình, bởi vì lúc tiểu học, trong lớp có mấy bạn nam đã trêu ghẹo cô là nấm lùn, lúc đó cô là nữ sinh lùn nhất, chạy bộ chậm nhất trong lớp.

Bọn họ thường lấy chuyện cô thấp để làm trò cười, thỉnh thoảng chế nhạo cô, vì vậy lâu dần cô không quá tự tin về phương diện này.

Sau khi lớn, những trò đùa này không còn xuất hiện nữa, cũng có rất nhiều người khen cô nhỏ con đáng yêu, nhưng có lúc cô cũng rất ngưỡng mộ những cô gái có thân hình cao, cảm thấy bọn họ gầy ốm cao khều, vô cùng xinh đẹp.

Giang Nguyệt an ủi cô: “Chúng ta mới lớp mười, còn có thể cao được! Chị của tớ khi học cấp ba đã cao năm xăng ti mét.”

“Thật sao! Muốn cao lên thì có cách gì không?”

Nếu như cô cao thêm hai xăng ti mét cũng đã một mét sáu rồi!

“Cậu bình thường hãy uống nhiều sữa, ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng, tăng cường tập luyện thể thao, nhảy dây nhiều vào, cái này chắc chắn có tác dụng!”

“Đúng rồi, tớ nhớ khi chị mình học cấp ba thường xuyên uống canh điền thất hầm gà, nghe nói uống xong có thể cao lên.”

Vân Nghê kinh ngạc: “Đó là cái gì?”

“Là một loại canh thảo mộc, phương thuốc cổ truyền về tăng chiều cao, mặc kệ nó có tác dụng không, uống trước xem thử đi!”

Vân Nghê cắn răng: “Được!”

Cúp điện thoại, trong lòng Vân Nghê dấy lên ý chí hừng hực, nhảy từ trên giường xuống, chạy đến trước bàn học, lấy một quyển tập ra, ở trên đầu viết một chuỗi khẩu hiệu hùng hồ —

Mục tiêu một mét sáu mươi, mình thấy mình có thể làm được!

Cuối cùng cô đóng quyển vở lại, chạy xuống lầu: “Mẹ, con muốn uống canh gà!”

-

Sau khi đặt mục tiêu cao lên, buổi tối mỗi ngày Vân Nghê tan học đều sẽ chạy hai vòng ở sân tập, nhảy dây, sau đó mới về nhà.

Cô nghĩ cho dù không thể cao thì nâng cao thể chất cũng khá tốt.

Mấy ngày sau, trong tiết học buổi sáng, lớp trưởng ở trên lớp thông báo việc trạm phát thanh của trường gần đây đang tuyển phát thanh viên, hoan nghênh mọi người đến báo danh nhiệt tình.

Sau khi Vân Nghê biết được, cô cảm thấy khá hứng thú.

“Không nhìn ra cậu thích cái này đó?” Giang Nguyệt kinh ngạc.

Vân Nghê thẹn thùng gãi đầu: “Lúc tớ học cấp hai đã làm việc ở trạm phát thanh…”

Cô vẫn luôn rất thích phương diện người dẫn đài phát thanh, giọng nói của cô dịu dàng ngọt ngào, không có giọng địa phương mấy, nghe vào khiến người khác rất dễ chịu.

“Cậu muốn tham gia thì đi thử xem, tớ ủng hộ cậu!”

Chỉ là Vân Nghê sợ nhận công việc này thì cô không có cách nào đảm nhiệm được, bởi vì vốn dĩ cô còn làm việc ở hội giám sát, cũng không biết bản thân có thể làm xuể không.

Cô muốn suy nghĩ thêm.

Buổi trưa, Vân Nghê định đi thư viện một chuyến nên không có về nhà ăn cơm.

Sau khi hết tiết, cô cầm theo bình giữ nhiệt mẹ chuẩn bị cho cô, một mình đi đến nhà ăn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Đi qua tòa nhà dạy học lớp mười hai, Vân Nghê đột nhiên nghe thấy có người đang gọi cô, quay đầu lại nhìn vậy mà lại là Chu Phi Trì và Phan Học, Giả Phi.

Mấy người họ khoác vai nhau, chỗ bên cạnh còn có Lục Kiêu Trần.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng quần đồng phục đen, vai rộng eo nhỏ, vẻ mặt vẫn thờ ơ như mọi khi.

“Này Vân Nghê, em muốn đi ăn cơm không, cùng nhau nhé, bọn anh dẫn em ra ngoài trường ăn.” Chu Phi Trì đi đến trước mặt cô, nhiệt tình mời cô.

Vân Nghê nói mình muốn ăn nhanh, không có thời gian đi ra ngoài trường, bọn họ cũng rất tuỳ ý: “Vậy chúng ta cùng đến nhà ăn nhé?”

Phan Học và Giả Phi đều nói không vấn đề, Chu Phi Trì nhìn qua chàng trai ở ngoài cùng: “Cậu chủ Lục, cậu không ngại hạ mình ăn ở nhà ăn chứ?”

Lục Kiêu Trần nhìn người con gái một cái, quay người, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”

Vì thế bọn họ đi cùng Vân Nghê, Chu Phi Trì lén lút nói với cô: “Anh nói với em này, từ trước đến nay Lục Kiêu Trần không ăn ở nhà ăn đâu, cậu ta chê mùi vị của nhà ăn không đủ tinh tế, vô cùng soi mói.”

Vân Nghê hơi kinh ngạc.

Vậy lúc trước lần cô mời anh ăn ở nhà ăn, hình như anh đồng ý rất nhẹ nhàng mà?

Sau khi đến nhà ăn, mấy người họ mua cơm xong thì kiếm một chỗ ngồi xuống.

Vân Nghê ngồi bên cạnh Phan Học, đối diện là Lục Kiêu Trần, Chu Phi Trì, còn có Giả Phi.

Hôm nay Đỗ Cầm hầm cho cô một bình canh gà điền thất, sau khi Vân Nghê mở bình giữ nhiệt, Chu Phi Trì đã ngửi được mùi thảo mộc nồng nặc, nhìn qua, kinh ngạc: “Ôi trời, em còn tự mang canh sao?”

Vân Nghê có chút ngại ngùng, chột dạ đáp một câu.

“Nhìn đúng là trông ngon hơn canh của nhà ăn nhiều, hay lắm, canh của bọn anh chỉ có mấy cọng rau phiêu diêu.”

“Vân Nghê, canh này của em là canh gì thế? Mùi thảo dược nồng như vậy.”

Giả Phi nhìn qua, nhận ra: “Đây là điền thất hầm gà sao?”

“Hả? Đây là cái gì?” Người khác không hiểu.

Giả Phi chớp mắt: “Canh này lúc trước tớ thấy em họ tớ uống qua, thằng bé nói uống cái này là vì để cao lên.”

Giọng nói của Giả Phi vừa dứt, Phan Học và Chu Phi Trì đều nhìn về phía Vân Nghê.

Sau khi hiểu rõ mọi việc, trên mặt lộ ra nụ cười ẩn ý: “Ồ, hiểu rồi.”

Vân Nghê: “...”

Hu hu hu ý muốn cao lên bị vạch trần trước mặt nhiều người như vậy.

Cô nhìn thấy khóe môi của Lục Kiêu Trần cũng cong nhẹ lên, sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng đến nỗi hận không thể vùi mặt lại, thử giải thích: “Em chỉ tùy tiện uống mà thôi…”

Chu Phi Trì cười hòa giải: “Không sao, canh gà này cũng bổ dưỡng! Vô cùng dinh dưỡng!”

“Đúng vậy đúng vậy, nhìn trông có vẻ vô cùng ngon.”

Vân Nghê đỏ mặt chuyển chủ đề: “Nhiều như vậy em uống không hết, các anh muốn uống không? Em đổ một chút cho các anh?”

Mấy người họ không muốn để Vân Nghê ngượng ngùng, cho nên đều múc một chút.

Chu Phi Trì cũng đổ một chén cho Lục Kiêu Trần, cười xấu xa: “Ăn nhiều gà chút, ăn gì bổ đó.”

Giả Phi cười nhỏ tiếng: “Không sao, tôi nghĩ anh Trần đã đủ rồi.”

Mấy người nói giọng lớn, ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiêu Trần liếc nhìn anh ấy, sau đó trực tiếp đá qua đó ở dưới bàn.

Suy nghĩ đến còn có cô nhóc ở đây, Giả Phi nhanh chóng thu lại: “Tôi sai rồi tôi sai rồi.”

Vân Nghê nghe chuyện cười đùa của bọn họ, không hiểu cho lắm, chỉ đành vùi đầu uống canh.

-

Sau bữa cơm, họ đi ra từ nhà ăn, Chu Phi Trì hỏi Vân Nghê muốn đi đâu, cô nói cô muốn đến thư viện.

Đám Chu Phi Trì nói về lớp trước, Lục Kiêu Trần lại nói: “Tôi cũng phải đến thư viện một chuyến.”

“Hả? Cậu đến thư viện làm gì?”

“Qua đó làm bù thẻ trường.”

Bên cạnh cửa sảnh của thư viện là trung tâm làm thẻ.

“Hay lắm, thẻ của cậu đã mất nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng chịu đi làm lại rồi sao? Đi nhanh lên đi nhanh lên.”

Vì thế ba người còn lại quay về trước, chỉ còn lại Vân Nghê và Lục Kiêu Trần.

Buổi trưa ánh nắng chói chang, bóng của lá cây loang lổ, ở dưới mặt đất chập chờn.

Hai người sánh vai đi đến thư viện, Lục Kiêu Trần chuyển mắt nhìn sang cô gái, thuận miệng hỏi: “Đến thư viện đọc sách sao?”

“Em đi tự học, buổi trưa trong lớp quá ồn, còn có bạn nam chơi điện tử.”

Giọng nói của cô mềm mại.

Anh trả lời một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Đến tòa nhà thư viện, Vân Nghê đi trả sách, Lục Kiêu Trần đi làm thẻ.

Sau khi cô làm xong, vừa hay Lục Kiêu Trân cũng làm bổ sung thẻ xong, cô thấy anh đi đến trước mặt, do dự một chút, hỏi: “Vậy anh muốn cùng nhau tự học không?”

Chàng trai cúi đầu nhìn cô mấy giây, giọng nói hơi thấp rơi ở đỉnh đầu cô.

“Có làm phiền em không?”

Vân Nghê ngơ người, mỉm cười lắc đầu: “Không đâu, chúng ta tự xem sách của mình là được.”

Vì thế hai người đi vào thư viện, Vân Nghê lựa một cuốn sách ngữ pháp tiếng Anh, Lục Kiêu Trần đi dạo, cuối cùng tiện tay lấy một quyển sách lịch sử.

Anh rất ít khi đến thư viện, không phải không thích đọc sách mà là ở trong biệt thự khác của anh có một tường sách.

Anh chỉ là không thích xem sách liên quan đến học tập mà thôi.

Sau khi lựa sách xong, hai người phát hiện không còn bàn trống hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể ngồi ghép.

Có một bàn chỉ có một người, Vân Nghê ngồi qua đó, ngồi xuống ở chỗ đối diện, còn Lục Kiêu Trần thì ngồi bên cạnh cô.

Bạn nam cùng khối ngồi ở đối diện ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần thì đột nhiên ngơ người.

Trong lòng âm thầm kêu trời mẹ, không ngờ ở đây còn có thể gặp được đại ca của khối!

Quay đầu lại nhìn, ủa, bên cạnh đại ca sao lại có một bạn nữ đang ngồi?!

Lục Kiêu Trần lười nhác dựa vào ghế, một tay để trên lưng ghế, lấy nước suối ngẩng đầu uống mấy ngụm, sau đó tuỳ ý để bình nước ở trên bàn.

Anh ngước mắt nhìn thấy ánh mắt nhìn chăm chú của bạn nam đối diện, vẻ mặt chán chường: “Làm sao, tôi còn đẹp hơn cả sách?”

“...”

Nam sinh sợ đến mức nhanh chóng cúi đầu.

Vân Nghê nghe tiếng, quay đầu đã nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của nam sinh, nhìn lại khí chất của Lục Kiêu Trần, áp bức người khác một cách khó hiểu.

Qua một lúc, nam sinh đó thu dọn cặp rời đi, Vân Nghê khó hiểu, nhỏ tiếng hỏi Lục Kiêu Trần: “Hai người quen biết sao?”

Bàn này của bọn họ ở góc vắng vẻ, nói chuyện sẽ không làm ồn đến bạn học khác.

Anh quay bút, quay đầu nói với cô: “Không quen.”

“Hả? Vậy sao người đó giống như bị anh dọa sợ bỏ chạy vậy…”

Lục Kiêu Trần cong môi: “Anh có đáng sợ như vậy sao?”

Vân Nghê nghiêm túc suy nghĩ, trả lời thật lòng: “Có.”

Lục Kiêu Trần cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú, trong giọng nói mang theo chút lười biếng, trầm thấp: “Vậy em nhìn thấy anh sao lại không chạy?”

Vân Nghê ngơ người, nằm sấp trên bàn, nhẹ giọng nói: “Anh có gì đáng sợ chứ.”

Lục Kiêu Trần không nói chuyện, ý cười ở đáy mặt lại càng sâu.

Hai người im lặng đọc sách rất lâu.

Sau khi qua một giờ mười lăm, người ở trong thư viện lần lượt rời đi, xung quanh bàn của Vân Nghê cũng không có bao nhiêu bạn học.

Cô muốn đọc sách thêm một lúc, quay đầu nhìn thấy Lục Kiêu Trần cũng đang đọc sách nên càng không gấp.

Sau khi Vân Nghê ghi chép xong, lại nhớ đến chuyện ở trạm phát thanh, lại do dự lần nữa.

Cô suy nghĩ rất lâu còn chưa quyết định được, đột nhiên nhớ đến có thể hỏi ý kiến của người khác.

Đầu của Vân Nghê nằm sấp trên bàn quay ra hướng khác, nhìn về phía Lục Kiêu Trần, nhẹ giọng gọi anh: “Anh Kiêu Trần…”

Anh quay đầu nhìn thấy cô gái đang nhìn anh, lông mi dài và dày, chuyển động linh hoạt.

“Hửm?”

Cô hỏi anh vấn đề cô đang do dự, muốn kêu anh tư vấn giúp cô, ai ngờ anh nghe xông, mày hơi nhướng: “Em muốn làm phát thanh viên?”

Vân Nghê nhìn thấy sự không tin ở trong đáy mắt anh, có chút không phục: “Sao thế? Lúc trước em đã từng làm rồi.”

Lục Kiêu Trần cười: “Không nhìn ra.”

“Thật đó!” Vân Nghê tiện tay lấy sách lên, nhỏ tiếng đọc cho anh một đoạn, sau đó lại nói: “Không tin anh cứ tuỳ tiện chỉ cái gì đó cho em, em đảm báo đều có thể đọc rất tốt.”

Nhìn biểu cảm nóng lòng muốn thử của cô, anh nhếch môi lên.

“Được thôi.”

Sau đó chàng trai lấy điện thoại ra, không biết tìm kiếm gì đó, qua một lúc mới nói: “Đọc đi.”

Vân Nghê ghé sát nhìn nội dung trên đó, đột nhiên ngây người.

Mấy giây sau, cô sắp xếp lại ngôn ngữ, từ từ mở miệng: “Lão Long nổi nóng chọc lão nông, lão nông nổi nóng chọc lão Long, nông nổi long nông long%&#...”

Vân Nghê: QAQ Cứu mạng…

Cô đọc đến líu lưỡi, bên cạnh truyền đến tiếng cười của chàng trai.

Vân Nghê quay đều nhìn anh, cả khuôn mặt lập tức đỏ lên, giống như cà chua nhỏ, tức đến xấu hổ: “Anh cố ý ức hiếp người khác…”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của cô gái giống như làm nũng, như đang gãi ngứa trong tim của anh, mơ hồ mê hoặc người khác.

Lục Kiêu Trần và cô dựa vào nhau rất gần, anh nhìn cô, cười cà lơ phất phơ, giọng nói ẩn ý: “Đây cũng xem như là ức hiếp em rồi sao?”

Chương kế tiếp