Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 104: Ngày thứ 104 muốn làm cá mặn
Giang Quyện: "?"

Cậu nghe ông ngoại nói xong càng ngơ ngác: "Nịnh bợ con? Con thì có gì đáng để nịnh bợ?"

Bạch Tuyết Triêu giải thích: "Tân đế kế vị, đương nhiên sẽ đồng loạt an bài tước vị của các Hoàng tử, gia phong và bố trí hậu cung, Tân đế..."

Dù gì cũng là cháu rể mình, cháu trai nhà mình còn thích hắn vô cùng, Bạch Tuyết Triêu lựa lời nói: "... Tính tình khó đoán, bọn họ liền tới tìm con cầu tình. Còn về phần đám người đưa bái thiếp tới, nếu không phải có chuyện muốn cầu con thì cũng là muốn tính toán cho sau này."

Giang Quyện ‘à’ một tiếng, thì thào nói: "Phiền vậy à."

Bạch Tuyết Triêu khoát tay, vô tình cực kỳ: "Nếu cháu ngoan không muốn gặp thì không cần gặp bọn họ. Cứ mặc cho bọn họ tự đi tìm tân đế mà nói, con chơi phần con là được."

Giang Quyện đương nhiên không muốn gặp đám người này, dù sao giao thiệp cũng quá mức phiền toái. Nhưng người khác có thể thôi, riêng Tiết Tòng Quân thì vẫn cần thiết gặp một lần.

Tối hôm qua Giang Quyện đã muốn an ủi hắn ta, nhưng Tiết Tòng Quân ngủ mất rồi. Trên đường hồi kinh thì Giang Quyện lại gà gật ngủ, giờ Tiết Tòng Quân tới đây, Giang Quyện đương nhiên phải thuận tiện an ủi một chút.

"Ông ngoại, con muốn gặp Lục Hoàng tử."

"Vậy triệu hắn vào đi."

Bạch Tuyết Triêu vỗ vỗ tay Giang Quyện, cậu quay đầu nói với thị nữ: "Có thể giúp ta mời Lục Hoàng tử và Ninh Thái phi vào không?”

Thị nữ cung kính nói: "Vâng thư Hoàng hậu."

Thị nữ nhận mệnh, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Ngoài Lăng Quang điện có khá nhiều người, đều đang kiễng chân ngóng trông, chờ truyền triệu.

Trong đó người nóng lòng nhất không ai ngoài Mai Thái phi và Đại Hoàng tử Tiết Triêu Hoa.

Chuyện khi Tân đế hồi kinh chẳng mấy chốc đã truyền tới tai bọn họ. Lúc trước Lý Thị lang nói xấu Giang Quyện ngay trước mặt mọi người có một phần do Lý tướng bày mưu đặt kế, đương nhiên cũng có Mai phi và Tiết Triêu Hoa ngầm đồng ý. Hiện tại Lý tướng bị thu sau tính sổ, hai người họ đương nhiên cũng luống cuống.

Mai phi khi xưa chấp chưởng Phượng ấn trong tay, tính tình kiêu ngạo ương ngạnh, hiện tại vừa nghe Giang Quyện ở Lăng Quang điện thì cũng không rảnh bận tâm vết thương của mình, cuống quít gọi thị nữ đỡ mình tới bên này.

Lần trước Hoằng Hưng Đế bị bệnh, Mai phi đứng trước mặt Hoàng Thái hậu châm ngòi thị phi, bị phạt năm mươi đại bản, đến nay còn không chưa tĩnh dưỡng khỏi hẳn.

Nhưng Mai phi nhận được tin tức, người bên ngoài đương nhiên cũng nghe nói, vì thế Mai phi và Ninh phi không tránh được chạm mặt.

"Tỷ tỷ, dưỡng nhiều ngày vậy rồi, khí sắc của tỷ... sao vẫn kém như vậy?"

Tiết Tòng Quân vừa kéo vừa túm cũng không giữ được mẫu phi nhà mình lại, vừa đau đầu vừa xấu hổ theo sát đi tới, cũng chào hỏi lại: "... Mai phi nương nương."

Hôm qua hắn ta rất thương tâm nên ngủ sớm, vốn hồi cung còn đang sa sút tinh thần, lại bị Ninh phi dẫn theo ra ngoài, nói muốn bái kiến Tân hậu một lần, sau này cũng có thể sống tốt hơn chút.

Theo Tiết Tòng Quân thấy thì mẫu phi nhà mình lo lắng quá mức dư thừa rồi, Quyện ca còn lâu mới vô duyên vô cớ gây sức ép người khác. Nhưng mẫu phi nhất định muốn tới, Tiết Tòng Quân cũng chỉ đành đi theo.

Mai phi gật đầu, cười giả tạo cực kỳ: "Thời tiết nóng quá ấy mà."

Ninh phi vội hỏi: "Tỷ tỷ, thương thế của tỷ chưa lành thì mau trở về nghỉ ngơi đi, sao còn đứng ở đây?”

Rõ ràng là biết rõ cố hỏi, Mai phi nghe xong suýt nữa nghiến răng.

Sao Ninh phi có thể không biết bà ta tới làm gì?

Còn không phải chạy tới nịnh nọt, xin Tân hậu khoan dung sao?

Chẳng lẽ Ninh phi tới không phải cùng nguyên nhân?

Xét đến cùng, bọn họ đều là phi tử của Tiên đế, trước kia có vinh quang cỡ nào chăng nữa, Hoằng Hưng Đế vừa băng hà là ngày lành của bọn họ đã qua. Sau này có thể sống thư thái hay không đều dựa vào tâm tình của Tân đế và Tân hậu.

Nay đã khác xưa, nếu là trước kia, Mai phi đã sớm mỉa mai xỉa xói Ninh phi rồi, nhưng giờ bà ta chỉ có thể ôn tồn nói: "Ta thiết yến cho Hoàng hậu, muốn mời Hoàng hậu tới ăn tịch."

Ninh phi cười: "Khéo thật đấy tỷ tỷ, hoa sen chỗ muội muội đã nở rồi, cũng định mời Hoàng hậu tới ngắm hoa."

Hai người nhìn nhau cười, không khí tựa như hòa hợp thân thiết, nhưng thực tế thì lại âm thầm gió nổi mây vần.

Mai phi cười nói: "Ngắm hoa cũng tốt, có tư có vị."

Làm như Hoàng hậu chưa thấy hoa sen bao giờ đấy à? Một ao hoa nát có cái gì đáng thưởng thức chứ?

Ninh phi cũng nói: "Vẫn là tỷ tỷ nghĩ chu đáo hơn."

Làm như Hoàng hậu chưa nếm qua thứ tốt bao giờ hay sao? Còn phải nhất định đi một chuyến ăn tịch của ngươi cơ đấy?

Tiết Tòng Quân: "..."

Tiết Triêu Hoa: "..."

Không lâu sau, thị nữ cuối cùng cũng đi ra, áy náy nói: "Chư vị nương nương, chư vị đại nhân, Hoàng hậu thân thể không khoẻ, không thể gặp các vị."

Đây là từ chối tất cả rồi.

Tiết Tòng Quân cũng không nghĩ nhiều, dù sao tình huống này người tới đều là lôi kéo quan hệ, Quyện ca không gặp ai là lý thường thôi, nếu không sau này sẽ phiền toái không dứt.

"Mẫu phi, đi thôi…" Tiết Tòng Quân oán giận: "Con đã nói với người rồi, chắc chắn là đi một chuyến không công."

"Có phải đến không công hay không cũng phải tới một chuyến mới nói được."

Ninh phi lườm nhi tử nhà mình, nhưng xã giao ngoài mặt thì vẫn phải làm. Bà ta gật đầu với Mai phi, thản nhiên tránh đi.

Nếu là thân thể không khỏe, những người khác cũng không cần lưu lại thêm, chư vị đại thần tới đưa bái thiếp cũng lục tục tan bước. Dù cho trong lòng Mai phi và Tiết Triêu Hoa có vội tới mấy cũng chỉ có thể đi về.

Nhưng còn chưa đi hai bước, thị nữ lại lên tiếng: "Lục Hoàng tử, xin dừng bước."

Tiết Tòng Quân sửng sốt, quay đầu lại.

Thật ra không chỉ mình hắn quay đầu, những người còn lại đều chưa đi xa, cũng nghe tiếng ngoảnh lại nhìn. Thị nữ nhẹ giọng nói: "Hoàng hậu thân thể không khoẻ, không thể thưởng hoa, mời ngài và Ninh phi nương nương tiến vào ngồi một lát."

Tiết Tòng Quân còn chưa kịp phản ứng thì Ninh phi đã nở nụ cười tươi rói, vội vàng nói: "Vậy phiền toái rồi."

Bà ta vỗ nhẹ Tiết Tòng Quân, Tiết Tòng Quân cũng rốt cuộc hồi thần.

Tiết Tòng Quân nhìn Đông ngó Tây, khắp nơi đều là ánh mắt hâm mộ ghen tị. Khỏi phải nói, trong lòng hắn giờ phút này đang cực kỳ khoái chí.

Quyện ca không gặp ai cả, không chịu đáp lời mời của ai cả, chỉ mời hắn và mẫu phi vào ngồi thôi.

Tiết Tòng Quân cười khà khà, đi đường như lướt gió.

"Được được được, tới ngay tới ngay."

Tiết Tòng Quân thích chí rồi, còn Ninh phi đương nhiên cũng thầm vui sướng, chỉ là bà ta hàm súc hơn nhiều, cười liếc Mai phi một cái, nhẹ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội muội tới ngồi với Hoàng hậu ngồi một lát, để khi khác chúng ta lại gặp nhé."

"Được."

Mai phi cười trả lời, nhìn theo Tiết Tòng Quân và Ninh phi đi vào Lăng Quang điện, gương mặt tươi cười cứng đơ lại, móng tay cũng khảm sâu vào lòng bàn tay, tạo nên rất nhiều vết tích.

Suýt chút nữa quên mất, Lục Hoàng tử đã chơi chung với Hoàng hậu từ sớm, quan hệ của bọn họ vẫn luôn rất tốt.

Ngược lại là bà ta, đắc tội Hoàng hậu hết lần này tới lần khác, bây giờ chỉ có thể lo sợ bất an, chờ bị xử lý.

Trong lòng Mai phi bất bình vô cùng, hung tợn mắng Tiết Triêu Hoa: "Con đúng là vô dụng, sao không học đệ đệ này của con chút đi. Người ta đã biết giao du kết thân với Hoàng hậu từ sớm rồi!"

Tiết Tòng Quân từ xưa vốn không học vấn không nghề nghiệp, ngày thường bị mắng nhiều nhất, Ninh phi mắng xong thì đến lượt Hoằng Hưng Đế mắng. Hôm nay lại cực kỳ khác thường, Mai phi mới khen xong, Ninh phi cũng cười xoa đầu hắn: "Trước kia có đầu óc cũng như không, mãi mới thấy làm ra được một chuyện thông minh."

Tiết Tòng Quân nghe mà hậm hực: "Mẫu phi, người đang khen con hay mắng con thế?"

Ninh phi nhớ lại vẻ mặt của Mai phi vừa rồi, lòng vui như muốn nở hoa, cảm khái vô vàn: "Thật đúng là người ngốc có phúc của người ngốc. Cái thằng trời đánh này, suốt ngày nhặt bảo bối của ta tặng cho phủ Ly Vương, cuối cùng lại tặng nên chút trò trống đấy."



Thị nữ dẫn Ninh phi và Tiết Tòng Quân vào Lăng Quang điện, Tiết Tòng Quân vừa thấy Giang Quyện thì lập tức phấn khởi vẫy gọi cậu: "Quyện ca."

"Quyện ca cái gì!" Ninh phi nhíu mày: "Không quy củ gì hết."

"Không sao…" Giang Quyện cười híp mắt: "Đệ ấy gọi như vậy ta nghe quen rồi."

Chính Giang Quyện còn chẳng thèm để ý, Ninh phi đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa. Nhưng thấy thái độ của Giang Quyện là có thể nhìn ra quan hệ của cậu với Tiết Tòng Quân đúng là rất tốt, lại phải tiếp tục cảm khái thằng con ngốc nhà mình chó ngáp phải ruồi.

Ninh phi cười mỉm, lại quay sang chào hỏi Bạch Tuyết Triêu: "Bạch tiên sinh."

Bạch Tuyết Triêu gật đầu, hàn huyên cùng Ninh phi.

Tiết Tòng Quân cũng không cần khách sáo gì với Giang Quyện, dứt khoát đặt mông ngồi xuống cạnh Giang Quyện luôn, mãn nguyện nói: "Quyện ca, huynh khiến đệ vẻ vang lắm đấy, huynh không gặp ai, chỉ gặp mỗi một mình đệ."

Giang Quyện chậm rãi nói: "... Tối hôm qua Tưởng Khinh Lương nói đệ khóc thành đầu heo thương tâm, ta muốn xem thử đầu heo thương tâm trông như thế nào."

Tiết Tòng Quân: "?"

Hắn lập tức không cười nổi nữa, cũng nổi lên oán giận: "Cái gì mà đầu heo thương tâm, đệ thấy hắn mới là đầu heo đấy!"

Nhắc tới cái này, Tiết Tòng Quân khó tránh nghĩ đến Hoằng Hưng Đế, tâm tình lại thoáng suy sụp. Nhưng hắn cũng hiểu dụng ý Giang Quyện muốn gặp mình: "Quyện ca, huynh cố ý an ủi đệ đấy à?"

Giang Quyện: "Ừ."

Tiết Tòng Quân còn rất cảm động: "Quyện ca, huynh..."

Không biết nghĩ đến cái gì, Tiết Tòng Quân ngưng bặt.

"Ta làm sao?" Giang Quyện tò mò hỏi.

"Hay là cho chút an ủi mang tính thực chất đi?" Tiết Tòng Quân thử nói.

Giang Quyện: "Ví như?"

Tiết Tòng Quân: "Thì đó... Ngũ ca đang chuẩn bị đăng cơ đại điển đấy thôi? Đến lúc đó các Hoàng tử đều phải phong tước, còn bị đuổi đến đất phong."

Giang Quyện: "Sau đó thì sao?"

Tiết Tòng Quân xoa tay: "Quyện ca, huynh giúp đệ nói với Ngũ ca với."

"Đệ muốn đất phong gần kinh thành một chút, có thể thường xuyên trở về tìm huynh chơi. Còn muốn đất phong giàu có một chút, bằng không đệ ăn cái gì chơi cái gì?"

Giang Quyện kỳ quái hỏi: "Đệ nói với ta chuyện này thì có tác dụng gì?"

Tiết Tòng Quân nịnh nọt: "Huynh giúp ta mớm lời với Ngũ ca một chút chứ sao. Nếu đất phong huynh ấy quyết định không ổn, huynh cứ thổi gió bên tai huynh ấy, giúp đệ một lần."

Giang Quyện: "..."

Giang Quyện thành thực: "Ta cảm thấy ta thổi không nổi đâu."

Tiết Tòng Quân: "Huynh thổi được!"

Giang Quyện: "Nhưng mà..."

Tiết Tòng Quân thấy Giang Quyện ngập ngừng, u ám hỏi: "Quyện ca, huynh muốn nhìn đệ khóc thành đầu heo thương tâm đấy à?"

Giang Quyện: "?"

Tiết Tòng Quân bẹp miệng, giả vờ giả vịt muốn khóc, Giang Quyện cũng không muốn nhìn đầu heo, rối rắm một hồi mới nói: "Ta chỉ có thể giúp đệ hỏi một chút thôi, chứ ta thật sự không thể xen vào quyết định của Bệ hạ được."

Tiết Tòng Quân biết tốt liền ngừng: "Được được được."

Biết trước cũng có thể tính kế trước một chút, như vậy đã là rất tốt rồi.

Tiết Tòng Quân càng nghĩ càng thấy thỏa mãn.

Lưng tựa cây cao Quyện ca, đúng là thoải mái hưởng bóng cả.



Trên đường tới Lăng Quang điện, Tiết Tòng Quân ôm một bụng hậm hực, mà lúc từ Lăng Quang điện rời đi, Tiết Tòng Quân lại vui vẻ không thôi. Nhưng trước khi rời đi còn không quên nhắc đi nhắc lại Giang Quyện: "Thổi gió bên tai, Quyện ca, nhớ rõ thổi một chút gió bên tai đấy!"

Giang Quyện: "..."

Tiết Tòng Quân và Ninh phi rời đi không bao lâu, Bạch Tuyết Triêu cũng cáo từ.

Lão nhân gia vừa hạ sơn đã ngựa không ngừng vó tiến tới hoàng cung, lại cảm thấy ở trong cung bứt rứt khó chịu, muốn về phủ Ly Vương nghỉ ngơi. Giang Quyện nói: "Vậy ông ngoại nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ.”

Bạch Tuyết Triêu cười phấn khởi: "Con cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tiễn Bạch Tuyết Triêu rời đi, Giang Quyện cuối cùng cũng có thể ngủ.

Cậu buồn ngủ muốn chết, gần như là vừa đặt đầu xuống gối đã gật gù thiếp đi.

Không biết qua bao lâu, trên lưng xuất hiện một bàn tay, Giang Quyện bị kéo vào lòng ngực người ta.

"Vương gia..."

Vòng tay ôm ấp rất quen thuộc, Giang Quyện không mở mắt cũng biết là ai, khe khẽ hô một tiếng.

Tiết Phóng Ly cúi đầu hôn lông mi cậu: "Ngủ tiếp đi."

Trước khi ngủ, Giang Quyện còn đang cân nhắc lời nhắc nhở của Tiết Tòng Quân, thế nên mơ mơ màng màng hỏi: "Đất phong của Lục Hoàng tử ở nơi nào vậy?"

Tiết Phóng Ly bận rộn thật sự, nhưng hôm nay Giang Quyện gặp những ai, làm cái gì hắn vẫn rõ như lòng bàn tay. Hắn thờ ơ không để ý hỏi lại: "Sao thế?"

Giang Quyện đang ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, lẩm bẩm như lời vô nghĩa: "Hắn muốn ở gần kinh thành, còn muốn chỗ nào giàu có chút."

"Không được."

Giang Quyện ‘à’ một tiếng, lông mi chớp động, không được thì thôi, cậu mệt chết đi được, cũng không mở nổi mắt ra, cứ thế muốn ngủ tiếp.

Nhưng có người không cho cậu ngủ.

"Gió bên tai của em đâu?"

Giang Quyện: "Hả?"

Tiết Phóng Ly nhìn xuống, ngón tay ác liệt nhéo má Giang Quyện, ghé sát vào cậu vài phần, giọng nói quyến rũ: "Trẫm không đồng ý, em cũng không thổi gió bên tai thử xem à?"

"Nghiêm túc thổi gió bên tai trẫm, thổi cho trẫm vui thì cái gì trẫm cũng phê duyệt cho em hết.”



Lời tác giả:

Vương gia tay nắm tay dạy Quyện cá mặn cách làm yêu phi

Chương kế tiếp