Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 105: Ngày thứ 105 muốn làm cá mặn
Giang Quyện buồn ngủ vô cùng, thổi gió bên tai cái gì, cậu chỉ muốn ngủ thôi.

Cậu qua quýt ‘à’ một tiếng, nghiêng đầu không cho Tiết Phóng Ly nhéo mặt mình nữa, chỉ thoáng chốc đã im thin thít.

Cậu lại ngủ nữa rồi.

Tiết Phóng Ly: "..."

Bàn tay đặt nơi thắt lưng Giang Quyện hơi dùng sức, ngay sau đó Giang Quyện vốn đang bị người ôm trong ngực đã thay đổi thành nằm sấp trên người Tiết Phóng Ly, Tiết Phóng Ly vén mái tóc dài của cậu lên, cúi đầu cắn khẽ nốt ruồi son trên cổ cậu.

Giang Quyện không muốn để ý đến hắn, nhưng hắn cứ quấy nhiễu mộng đẹp của cậu, cậu đành phải vươn tay đẩy hắn ra: "Em buồn ngủ lắm.”

Tiết Phóng Ly bình thản nói: "Ngủ đi."

Giang Quyện thều thào nói: "Vậy ngài đừng quậy em."

Tiết Phóng Ly cười mỉa: "Gió bên tai cũng không chịu thổi, sao trẫm phải nghe lời em?"

Giang Quyện: "..."

Phiền thật đấy.

Sao lại có người muốn bị thổi gió bên tai cơ chứ.

Giang Quyện nghĩ không ra, nhưng thật sự rất muốn ngủ, đành phải âm thầm thở dài một hơi, miễn cưỡng mở to mắt, vòng tay ôm cổ Tiết Phóng Ly.

"Vương gia..."

Giang Quyện cúi đầu, dán lên mặt Tiết Phóng Ly, cọ đến cọ đi như con thú nhỏ, dán tới bên tai hắn mềm giọng nũng nịu: "Ngài để em ngủ được không?"

Tưởng thổi gió bên tai nghiêm túc, ai dè cậu lại ghé tới làm nũng chỉ vì ngủ. Tiết Phóng Ly liếc Giang Quyện một cái, nắm cằm cậu: "Không có tiền đồ."

Tạm dừng một lát, Tiết Phóng Ly lại thốt ra hai chữ: "Không được."

Giang Quyện hỏi: "Sao lại không được? Ngài đã nói cái gì cũng phê chuẩn cho em cơ mà.”

Tiết Phóng Ly chậm rì rì đáp trả: "Trẫm nói thổi gió bên tai cho trẫm vui thì mới có thể chuẩn cho em. Chứ không phải em tùy tiện làm nũng là có thể cho qua."

Giang Quyện: "..."

Phiền quá, phiền chết đi được.

Làm Hoàng hậu cũng phiền quá đấy?

Ban ngày phải tiếp kiến người ta, biết bao nhiêu việc “làm ăn” phải lo liệu, còn phải chịu Tiết Tòng Quân uy hiếp khóc thành đầu heo. Đến tối ngủ cũng không an bình, sẽ bị tên nam nhân chó má gọi tỉnh, bị ép phải thổi gió bên tai.

Giang Quyện hỏi: "Vậy ngài muốn thế nào mới có thể vui vẻ?"

Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm Giang Quyện, đầu ngón tay vuốt ve cánh môi mềm mại của cậu, ung dung nói: "Em tự nghĩ đi."

Hay lắm.

Nói cũng như không.

Giang Quyện bực mình cắn ngón tay hắn.

Không cắn còn đỡ, vừa há miệng đã để người ta nhân cơ hội. Ngón tay lọt vào miệng, sau đó bắt đầu lặp lại chọc ghẹo trong khoang miệng Giang Quyện. Giang Quyện không chút đề phòng, bị Tiết Phóng Ly quấy cho suýt bật khóc.

"Ngài làm gì vậy."

Giang Quyện nức nở đẩy Tiết Phóng Ly, mồm miệng không rõ. Cậu cảm thấy khó chịu, tuy rằng không thật sự khóc nức ra nhưng lông mi cũng ướt át, ánh mắt càng loang loáng ánh nước.

Dáng vẻ rưng rưng lại không rơi nước mắt này của cậu thật sự đáng thương, Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm thật lâu, cười đến ác liệt: "Chính là như vậy."

"Ở bên tai trẫm khóc gọi phu quân, em muốn cái gì trẫm cũng cho em hết."

Giang Quyện: "..."

Em muốn mạng chó của ngài.

Bị bắt nạt thành như vậy, Giang Quyện đã tỉnh táo rất nhiều rồi. Cậu hậm hực nhìn Tiết Phóng Ly, khóc gọi phu quân là không đời nào đâu. Cậu không được vui thì Tiết Phóng Ly cũng đừng mơ tưởng có được của hời.

Nghĩ như vậy, Giang Quyện chậm rãi gục đầu xuống, ghé sát tới bên tai Tiết Phóng Ly nói một câu, tuy rằng có chút giọng mũi, cũng đủ mềm mại, nhưng nội dung còn lâu mới được xem như thổi gió bên tai.

… "Ngài là đồ khốn nạn."

Mắng xong, Giang Quyện lập tức giả chết, ghé vào lòng ngực hắn không dám nhúc nhích.

Tiết Phóng Ly nhướng mày, mặc cho Giang Quyện giả chết cũng vẫn nâng mặt cậu lên muốn hôn xuống. Giang Quyện sợ hắn nhân cơ hội trả thù mình, sau đó lại bị bắt nạt một hồi nên vội vàng đẩy hắn ta, nhưng lại không tài nào đẩy ra được.

Dưới tình thế cấp bách, Giang Quyện bỗng nảy ra một ý. Cậu kêu thốt lên, lông mày cau chặt.

"A... Đau tim quá."

Tiết Phóng Ly khựng lại, Giang Quyện vội vàng giữ chặt bàn tay đang nắm cằm mình, cuối cùng an tâm được một chút.

Tiết Phóng Ly nhíu mày: "Sao lại tức ngực?"

Giang Quyện yếu ớt lắc đầu, trông y như thật: "Nó muốn đau, em có thể làm sao bây giờ."

Tiết Phóng Ly giữ chặt eo cậu: "Người đâu."

Giang Quyện hỏi: "Ngài gọi người làm gì?"

Tiết Phóng Ly: "Truyền thái y."

Nửa đêm nửa hôm, mộng đẹp của Giang Quyện bị quấy nhiễu là đã đủ lắm rồi, không cần khiến thái y đi một chuyến tay không. Giang Quyện vội ngăn lại: "Không cần, chỉ hơi nhoi nhói thôi, không quá nghiêm trọng."

Giang Quyện đặt bàn tay mình đang giữ chặt lên ngực: "Ngài xoa xoa cho em là đỡ ngay."

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện vài lần, cũng không phải không nghi ngờ bệnh tim này của cậu. Dù sao lần nào phát tác cũng vô cùng trùng hợp. Nhưng sự thật chính là Giang Quyện sinh ra đã ốm yếu.

Tiết Phóng Ly kéo người vào lòng, nhẹ nhàng xoa nắn ngực cậu, không biết nhớ tới cái gì, Tiết Phóng Ly lại nói: "Tốt nhất là em cứ ngoan ngoãn ở bên trẫm như thế này, thỉnh thoảng phiền toái một chút cũng không sao. Chỉ cần em bình an là được."

Giang Quyện mờ mịt: "Sao cơ?"

Tiết Phóng Ly cụp mắt, giọng nói lạnh nhạt: "Em đoán xem, nếu em xảy ra chuyện thì sẽ thế nào?"

Sẽ thế nào?

Giang Quyện sửng sốt.

Tiết Phóng Ly cúi đầu, gác cằm lên vai Giang Quyện, vẻ mặt âm u: "Chỉ cần em còn sống, ta sẽ vì em mà làm một người tốt. Nhưng nếu em dám bỏ ta lại mà đi, ta sẽ tàn sát hết người trong thiên hạ."

Giang Quyện kinh ngạc nhìn hắn, hơn nửa buổi mới đáp lại Tiết Phóng Ly: "Em sẽ không..."

Ba chữ ‘bỏ ngài lại’ còn chưa nói ra, Giang Quyện chợt nhớ tới A Nan nói thần hồn không ổn định và kiếp thứ ba của mình.

Không hiểu sao lòng Giang Quyện lại hơi thấp thỏm, nhưng cậu vẫn cố gắng nín nhịn, nói cho hết lời: "Em sẽ không bỏ ngài lại đâu."



Bên phía Đại Lý tự liên tục làm việc nhiều ngày, rốt cuộc đã làm rõ án Trưởng Công chúa.

Hôm nay, Cố Phổ Vọng tiến cung cầu kiến.

Tâm trạng Giang Quyện rất không vui.

Đương nhiên, không phải cậu vì Cố Phổ Vọng mà không vui, chủ yếu là vì thời gian này Tiết Phóng Ly bắt đầu thực hiện lời mình từng nói.

… Buộc Giang Quyện bên người, một tấc cũng không rời.

Thành ra lúc triệu kiến Cố Phổ Vọng, Giang Quyện cũng bị bắt phải dự thính.

"Qua kiểm chứng, nhiều năm qua Trưởng Công chúa âm thầm chiêu binh mãi mã, cũng thiết lập nhiều doanh địa ở Giang Nam..."

Số lượng binh mã cũng những quan viên địa phương có qua lại với Trưởng Công chúa và nhiều tòng phạm khác, Cố Phổ Vọng đều lần lượt liệt kê, lại nói: "Bệ hạ, quan binh được phái tới doanh địa điều tra còn tìm được rất nhiều hỏa dược, cực nhiều nơi ở bờ đê đều chôn hỏa dược."

Tiết Phóng Ly không có phản ứng gì quá lớn, chỉ hơi đăm chiêu ‘ừ’ một tiếng, nhưng Giang Quyện nghe vậy lại khiếp sợ mở to hai mắt.

Cậu biết nội dung vở kịch, đương nhiên cũng biết điều này có ý nghĩa gì.

Thế nên… lũ lụt trong tiểu thuyết một phần là vì mưa lớn, phần còn lại là do con người gây ra sao?

Là do Trưởng Công chúa cố ý cho nổ đê?

Trong tiểu thuyết, trận lũ lụt này liên lụy ra một loạt chuyện sau đó… lưu dân, ôn dịch và nạn đói, nói đến cùng đều là do Trưởng Công chúa trải đường cho An Bình Hầu ư?

Sau đó… An Bình Hầu mượn lũ lụt trổ tài, đạt được danh vọng cao trong dân gian, thuận lý thành chương mà đăng cơ chẳng phải quá châm chọc sao?

Giang Quyện không ngờ sự thật là thế này.

Có vẻ trước đó cậu còn oán giận, giờ lại đột nhiên im lặng, Tiết Phóng Ly nắm tay cậu lên nhéo nhéo, hờ hững hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Quyện do dự: "Tại sao chứ?”

"Phò mã… Tề Tu Nhiên thì thôi không nói làm gì, dù gì An Bình Hầu cũng có quan hệ huyết thống với ông ta. Nhưng sao Trưởng Công chúa lại muốn giúp An Bình Hầu trải đường?"

"Kiểu gì cũng phải đẩy một người ra."

Giang Quyện nghe hiểu một chút: "An Bình Hầu là con rối?"

Tiết Phóng Ly lười biếng nói: "Cũng chưa chắc. Nói đến cùng, cô mẫu bày mưu đặt kế nhiều năm như vậy cũng chỉ vì báo thù thôi, chưa chắc đã cảm thấy hứng thú với vị trí này."

Giang Quyện ‘ồ’ một tiếng, tựa như hiểu thêm được một chút. Tiết Phóng Ly quan sát cậu một lát, nói thêm: "Em biết em quan trọng thế nào không?"

Giang Quyện: "Cái gì? Em quan trọng chỗ nào chứ?"

Tiết Phóng Ly: "Nếu không có chuyện em từ hôn với An Bình Hầu, hiện tại không chỉ ông ngoại của em, mà ngay cả Tưởng Tướng quân và Cố Thừa tướng, thậm chí rất nhiều trọng thần triều đình đều sẽ nghiêng về phía ông ngoại của em, về phần trẫm..."

"Có lẽ đã sớm chết ở biệt trang. Hoàng huynh và Lục đệ..."

Tiết Phóng Ly khẽ chắt lưỡi, vẻ mặt bỡn cợt: "Lại càng vô dụng."

Giang Quyện chớp chớp mắt, cảm thấy hắn đúng là rất mẫn tuệ sâu sắc, nhưng cậu vẫn lắc đầu: "Không đâu."

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện vài lần, lại thoáng đăm chiêu nói tiếp: "Tuy rằng em có hơi lười thật, nhưng từ nhỏ đã tốt số, đúng là người có em sẽ có được cả thiên hạ."

Giang Quyện: "... Không phải."

Nhờ có Tiết Phóng Ly nhắc nhở, Giang Quyện lại nhớ tới một đoạn nội dung cốt truyện.

Trong tiểu thuyết, Giang Quyện trùng tên trùng họ với cậu cắn lưỡi tự sát từ đầu truyện, nhưng thụ chính lại giao hảo với Tưởng Khinh Lương, Cố Phổ Vọng. Thế nên dù cho ban đầu Tưởng Tướng quân và Cố Thừa tướng rất lạnh nhạt với An Bình Hầu, nhưng về sau nghe Tưởng Khinh Lương và Cố Phổ Vọng khuyên bảo nhiều lần, thái độ Tưởng Tướng quân và Cố Thừa tướng cuối cùng vẫn dịu đi nhiều.

Về phần Trưởng Công chúa, nhờ miếng oanh bài kia, cuối cùng bà cũng chấp nhận thụ chính.

Cân nhắc ở mức độ nào đó, nếu không phải thụ chính thật sự nỗ lực, An Bình Hầu có thể mất đi rất nhiều trợ lực.

Giang Quyện thở dài một hơi, muộn màng nhớ tới điều gì đó, quay sang hỏi Tiết Phóng Ly: "Ca ca em đâu? Mấy người An Bình Hầu bị bắt, ca ca em đâu rồi?"

Tiết Phóng Ly đương nhiên lười để mấy người râu ria như vậy trong lòng, hắn liếc Cố Phổ Vọng một cái, Cố Phổ Vọng đáp lời Giang Quyện: "Nhị công tử cũng đang bị áp trong nhà lao."

Giang Quyện ‘à’ một tiếng, cũng không biết nên nói cái gì mới phải, lại im lặng.

Chờ Cố Phổ Vọng báo cáo xong những chuyện điều tra được mới hỏi Tiết Phóng Ly: "Bệ hạ, nên xử lý vài thủ phạm chính thế nào?"

Tiết Phóng Ly mân mê thưởng thức ngón tay Giang Quyện hồi lâu, hờ hững đáp: "Mang Tề Tu Nhiên tới, trẫm muốn gặp ông ta.”

Cố Phổ Vọng đáp: "Vâng."

Cố Phổ Vọng cáo lui với Tiết Phóng Ly, trước khi rời đi còn bình tĩnh đánh mắt nhìn Giang Quyện. Thân là một con cá mặn, Giang Quyện gần như lập tức lĩnh hội ý tứ mà cậu ta muốn biểu đạt.

… Mệt mỏi quá đi mất, không muốn làm gì cả.

Giang Quyện đồng tình mười phần, còn đáp trả lại bằng một ánh mắt vô cùng đau đớn cho cậu ta.

Ta cũng đang mệt lắm đây, không muốn kiếm sống gì hết.

Giang Quyện một đường nhìn theo Cố Phổ Vọng ra cửa, kết quả còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, cằm đã bị người nắm lấy, mặt bị bách ngẩng lên, Tiết Phóng Ly cúi đầu, cười khẩy hỏi: "Trong ba người Cố Phổ Vọng, Tưởng Khinh Lương và Tiết Tòng Quân, em tốt với ai nhất?"

Giang Quyện: "?"

Tuy rằng không biết hắn hỏi làm gì, Giang Quyện vẫn trả lời: "Cũng đều..."

Còn chưa nói hết lời, Giang Quyện đối diện với Tiết Phóng Ly, phát hiện tuy môi hắn cười tủm tỉm nhưng ánh mắt lại nguy hiểm cực kỳ. Giang Quyện giật mình, cuối cùng tỉnh táo, phát hiện đây là một đề tài cạm bẫy.

"Em với bọn họ đều không tốt…" Giang Quyện trịnh trọng nói: "Với ngài mới tốt nhất, em và ngài thiên hạ đệ nhất tốt. Nếu không phải ngài bận rộn, không thể chơi với em thì em còn lâu mới để ý tới bọn họ.”

Nói xong, Giang Quyện thở phào một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy câu trả lời của mình cực kỳ hoàn mỹ, chắc chắn có thể tránh được một kiếp.

Nhưng ngay sau đó, Giang Quyện mới biết mình suy nghĩ quá mức đơn giản.

"Em và trẫm chỉ tốt thôi ư?"

Tiết Phóng Ly cụp mắt xuống: "Em quên rồi à? Em là thê tử của trẫm. Giữa hai chúng ta đâu chỉ có tốt hay tốt nhất không thôi.”



Lời tác giả:

Quyện cá mặn xé đề thi, cực lực lên án: Ngài đang muốn lấy mạng cá chứ gì!

Chương kế tiếp