Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 110: Ngày thứ 110 muốn làm cá mặn
Như thể đã qua rất lâu, cũng như thể chỉ vừa mới thoáng qua.

Đêm dài gần sáng, ý thức đang dần hồi phục, Giang Quyện nhìn ánh đèn chói chang kia, xung quanh sáng như ban ngày.

“Tít, tít, tít...”

Âm thanh vội vàng chói tai mà máy móc phát ra, Giang Quyện nghe thấy rất nhiều âm thanh.

“Thầy ơi, cậu ấy lại chảy máu rồi, không kìm được máu, căn bản không kìm được!”

“Nhịp tim thất thường, nhịp tim bệnh nhân quá thấp!”

“Thầy ơi... tim cậu ấy ngừng đập rồi!”

Giang Quyện cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng cậu không có chút sức lực nào, cậu cảm nhận được sức sống của mình đang dần vơi đi, cảm thấy vừa mệt vừa lạnh.

Chắc ngủ tiếp vậy.

Ngủ rồi thì sẽ không mệt nữa, cậu cũng sẽ không cảm thấy lạnh nữa.

Nghĩ thế, Giang Quyện từ bỏ chống cự.

Những âm thanh đó... Âm vang của máy móc, tiếng hét sốt ruột mà những bước chân vội vã, đều đã biến mất, Giang Quyện lại trở về màn đêm tối tăm.

Ý thức của cậu rơi rải trong cái nơi tĩnh mịch này.

Lơ lửng dần trôi.

“Mệnh cách của thí chủ vô cùng tốt, có thể nói là mệnh phú quý, nhưng nhất định sẽ gặp ba kiếp nạn.”

Lông mi Giang Quyện cử động.

Đây là ai?

Câu này hình như cậu từng nghe qua.

“Kiếp nạn thứ nhất, cậu vốn đã gần như mất mạng nhưng tình hình lại thay đổi, kiếp nạn thứ hai, ân oán bám vào người, nhưng mạng cậu không phải chết, kiếp nạn thứ ba...”

Kiếp nạn thứ ba thì sao?

Những ý thức rơi rải kia lại tập trung vào nhau, Giang Quyện bất giác bị thu hút bởi những lời nói ấy, ra sức suy nghĩ.

Kiếp nạn.

Kiếp nạn của cậu.

Là bệnh tim của cậu sao?

Không đúng.

Không phải.

Từ lúc cậu ra đời, tim của cậu đã có vấn đề, những tờ giấy báo nguy kịch mà cậu được nhận có thể đóng thành sách luôn cũng được, nếu như là bệnh tim của cậu thì không chỉ có ba lần.

Vậy rốt cuộc là gì?

Giang Quyện cố gắng suy nghĩ.

Cậu cảm thấy hình như bản thân đã quên gì đó, nhưng cậu vẫn nhớ những việc này, rất quan trọng, cậu không nên quên đi, càng không thể quên đi.

Cậu đã quên gì thế?

Rốt cuộc là gì?

Giang Quyện rất sốt ruột.

Cậu cảm thấy mệt mỏi, cả người không chút sức lực, mất đi hơi ấm khiến cậu cảm thấy lạnh vô cùng, cậu không ngừng run rẩy, cậu cứ như là chiếc lá bị gió cuốn ra biển, thủy triều lên xuống, sóng vỗ dập dềnh, cậu bị đưa ra xa, đưa đến nơi một nơi bí mật.

Mau nhớ ra đi.

Mau lên.

Bước chân hốt hoảng, âm thanh sốt ruột của máy móc lại xuất hiện bên tai, Giang Quyện nghe thấy có rất nhiều người đang nói chuyện với cậu.

“Đừng ngủ mà.”

“Ráng lên, ráng thêm chút nữa đi.”

“Lần đầu tiên đã cấp cứu thành công rồi, lần này cũng vậy, tương lai của cậu còn dài lắm, người thân cậu đang chờ cậu, cậu đừng từ bỏ.”

Đừng ngủ.

Cậu vẫn không nhớ ra được điều gì, cậu không nhớ ra được điều gì hết.

Cậu không thể ngủ được.

Cậu phải nhớ ra rốt cuộc cậu đã quên điều gì, những chuyện cậu quên chắc chắn rất quan trọng.

Giang Quyện liên tục nói với bản thân mình như thế, cậu liều mạng vùng vẫy.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trong màn đêm vô biên ấy lại xuất hiện le lói ánh sáng, những ánh sáng đó không chỉ lấp lánh mà còn gộp lại với nhau, Giang Quyện lại nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng lấp lánh sáng ngời.

Cũng giây phút ấy, Giang Quyện cuối cùng cũng nhớ ra cậu đã quên điều gì.

Cậu từng hứa với một người rằng, cậu sẽ không bỏ rơi người đó.

Cậu từng hứa với Tiết Phóng Ly rằng, cậu sẽ không bỏ rơi hắn.

“Phẫu thuật thành công.”

Đây là câu nói cuối cùng Giang Quyện nghe thấy trước khi mất đi ý thức.



Khi cậu tỉnh lại thì đã là mười ngày sau.

Giang Quyện ngơ ngác ngồi dậy, cậu cố gắng quan sát, xác định đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu lại giơ tay đặt lên lòng ngực, không có dấu vết cho thấy cậu từng mổ.

Là mơ sao?

Cậu trở về bàn phẫu thuật, tình trạng rất nguy cấp, nhưng cuối cùng phẫu thuật vẫn thành công.

“Cậu tỉnh rồi.”

Một tiếng “lạch cạch” vang lên, có người mở cửa phòng ra, lão gia khoác áo cà sa cũ nát đặt hai tay sau lưng, ung dung bước vào, Giang Quyện ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra lão ta.

“A Nan đại sư...”

A Nan quơ tay, hỏi Giang Quyện: “Thấy sao rồi?”

Giang Quyện ậm ừ: “Cũng ổn.”

A Nan gật đầu: “Vậy thì tốt.”

Giang Quyện có rất nhiều việc muốn hỏi ông ấy, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, thế là cậu lại yên tĩnh.

A Nan nhìn Giang Quyện chăm chăm, trên gương mặt ấy không còn sự gian xảo bảo Giang Quyện dùng tiền tiêu tai lần trước, trong ánh mắt của ông ấy chỉ có sự tài trí nhìn thấu mọi việc, A Nan mỉm cười bảo: “Bần tăng không phải kẻ lừa bịp đúng không? Thể trạng thí chủ rất yếu, thần hồn không ổn định.”

“...Hình như thế.”

Giang Quyện hỏi lao ấy: “Là ông đã cứu ta sao?”

A Nan đáp: “Là cậu tự cứu cậu.”

“Ở tháp Kính Hoa, nếu không phải thí chủ thương tiếc một già một trẻ chúng tôi không nơi nương tựa thì kiếp nạn thứ hai sẽ không thể nào hóa giải, nếu không phải thí chủ thương xót đồ đệ của bần tặng ốm yếu mà cho nó ít bạc vụn thì nó cũng sẽ không dẫn đường cho.”

Giang Quyện đứng người, A Nan lại bảo: “Chắc thí chủ không phải người của chốn này, cậu nên về rồi, bần tăng vốn không muốn gặp cậu, cũng không muốn ra tay, nhưng...”

Vừa dứt lời, sắc mặt A Nan lại hiện lên vẻ kỳ lạ, cứ như là nhớ lại ký ức không vui gì đó.

Ngày hôm đó, nam nhân đến túp lều của lão, ánh mắt đầy sự hung tàn, thần sắc tàn ác vô cùng, hắn nhìn A Nan, cứ như là con quỷ dữ bò ra từ động quỷ, khủng bố vô cùng.

“Khiến em ấy tỉnh lại.”

Nam nhân chậm rãi bảo, từng chữ của hắn đều như thấm đẫm mùi máu tanh và đầy sự cảnh cáo.

Cây đao đặt trên cổ A Nan, chỉ cần A Nan từ chối thì sẽ lập tức lướt ngang cổ, A Nan còn nói được gì nữa, lão chỉ có thể thở dài: “Đành vậy, cậu ấy gieo hạt tốt thì tất nhiên sẽ nhận được quả ngọt.”

Nhớ đến đây, A Nan chậm rãi bảo: “Thí chủ và Bệ hạ nghĩa nặng tình thâm, bần tăng thấy thế rất cảm động, nên mới ra tay giúp đỡ.”

Giang Quyện hỏi: “Thần hồn ta không ổn định, là ông giúp ta giữ lấy thần hồn sao?”

A Nan không trả lời ngay, ông chỉ nhìn cổ tay của Giang Quyện, Giang Quyện cúi đầu xuống mới phát hiện trên tay cậu xuất hiện một sợi dây màu đỏ, bên trên có những hạt châu được xỏ không theo quy luật.

“Đây là gì thế?”

“Đồ tốt đó. Sau này cậu sẽ trả lại thôi.”

Giang Quyện búng nhẹ hạt châu, A Nan đầy đau xót: “Nhẹ thôi, cậu nhẹ thôi.”

Giang Quyện: “Không chơi được sao?”

A Nan: “... Cũng không phải.”

A Nan nói không đầu không đuôi: “Chỉ sợ hắn tìm đến nên chọc hắn một tí, không ngờ vì để củng cố thần hồn mà hắn lại đập phá điện thờ, lấy xá lợi tử của Tổ sư gia ra để dùng.”

Xá lợi tử?

Giang Quyện nghe hiểu rồi, cậu nhìn thứ trên cổ tay mình, bỗng nhiên không muốn chạm vào nữa.

A Nan vẫn còn lầm bầm: “Là người thì đều có thể nói lý lẽ, nhưng hắn ta là cái thứ gì vậy chứ, nói đạo lý không được, hở ra một cái là đòi đánh đòi giết, không khác gì con quỷ, Phật tổ gặp rồi cũng phải phát sầu.”

Giang Quyện: “...”

Lúc A Nan nhắc đến cái tên dù Phật tổ có gặp cũng phát sầu, sắc mặt ông tái xanh, ông nói với Giang Quyện: “Kiềm nén hắn lại đi. Sau này cậu phải kìm nén tà khí lại, đừng để hắn gây họa khắp nơi nữa.”

Giang Quyện chỉ đành đáp: “Ta ráng hết sức vậy.”

Nếu đã nói hết những gì cần nói, A Nan cũng phủi tay áo, cứ như là đuổi muỗi đi, rồi bảo: “Nếu đã tỉnh rồi thì mau đi đi, nếu cậu còn chậm trễ, hắn sẽ tưởng cậu chưa tỉnh, lại đòi đập phá túp lều của bần tăng đấy.”

Giang Quyện thấy ngại vô cùng: “Xin lỗi...”

Biết lời A Nan nói là đúng, nếu cậu còn chậm chạp thì có thể Tiết Phóng Ly thật sự có thể làm khó người khác, thế là Giang Quyện liền bước xuống giường.

Cậu dìu tường đi được vài bước, bỗng nhiên, Giang Quyện cứ như nhớ ra được gì đó, hỏi A Nan: “Ta ở lại đây, vậy nhà của ta thì sao?”

A Nan đáp: “Khi bần tăng lấy lại xá lợi tử, chính là ngày cậu về nhà.”

Giang Quyện gật đầu, vẫn còn câu hỏi cuối cùng.

“Ta đọc một quyển sách, sau đó ta đã đến với thế giới này. Tất cả những việc này đều là giấc mơ của ta? Hay là... nó thật sự tồn tại?”

Thật ra Giang Quyện cũng không biết nên nói thế nào.

Cứ như là cậu đã mơ thấy bản thân đến với thế giới bên trong sách, mà cũng cứ như cậu đã mơ thấy bản thân về lại cái nơi mà cậu cho rằng là thế giới hiện thực đó, trở lại bàn phẫu thuật, thậm chí đối mặt với cái chết lần nữa.

“Thật không biết trong giấc mơ của ta, Trang Châu đã hóa bướm hay là bướm đã hóa thành Trang Châu?” A Nan cười: “Thế nào là thật? Thế nào là giả?”

“Tất cả đều là hư ảo, vạn vật đều như bọt biển huyền ảo, thoáng qua trong chớp mắt. Nhưng mọi thứ lại rất chân thật, từng hoa từng lá, từng cỏ từng cây, những thứ cậu có thể chạm vào, cậu có thể cảm nhận được, thì nó đều tồn tại ở đây.”

Giang Quyện càng nghe càng thấy rối, A Nan lại bảo: “Một đóa hoa làm nên một thế giới, một chiếc lá hóa thành một quan âm. Thế giới rộng lớn, hồn của cậu ở nơi nào thì nơi đó là hiện thực.”

Giang Quyện hình như nghe hiểu được chút chút rồi: “Vậy... Giang Quyện khi trước đâu?”

A Nan cười bí ẩn: “Cậu vẫn luôn là cậu.”

Vừa dứt lời, A Nan liền nói với Giang Quyện: “Đi đi, có người đến đón cậu rồi.”

Giang Quyện “ừm” một tiếng, chân thành cảm ơn rồi từ biệt A Nan, sau đó mới bước ra khỏi túp lều.

Cách đó không xa, nam nhân đứng thẳng người, gương mặt trắng bệch, từ khi Giang Quyện bước ra, hắn đã nhìn chăm chăm Giang Quyện, cằm nghiến chặt, đường nét sắc bén.

“Em ngủ dậy rồi.”

Giang Quyện nói nhỏ. Đối với cậu, cậu chỉ là ngủ thiếp đi thôi, trong thời gian cậu ngủ thiếp đi, cậu đã mất đi quan niệm thời gian, nhưng Tiết Phóng Ly thì không.

Tổng cộng mười ngày. Trong mười ngày qua, Tiết Phóng Ly chưa từng chợp mắt, mỗi đêm hắn đều đau đầu vô cùng, mất mát khiến hắn bực tức, hắn hung tàn vô cùng nhưng lại chẳng có chỗ nào trủ ra được, chỉ có thể chờ được, chờ đợi tiếp.

Nhếch mắt lên, Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, bình tĩnh bảo: “Qua đây.”

“Dạ.”

Giang Quyện cười với hắn, cậu đi được vài bước, nhưng thật sự vì vui quá nên nhào thẳng vào lòng Tiết Phóng Ly, ôm lấy eo hắn: “Thần hồn của em ổn định rồi.”

“Ừm.”

Giang Quyện: “Ngài đợi lâu không?”

Tiết Phóng Ly: “Không lâu.”

Giang Quyện lại bảo: “Em không hề quên.”

Tiết Phóng Ly thẫn thờ hỏi: “Gì cơ?”

Giang Quyện chậm rãi trả lời: “Em sẽ không bỏ rơi ngài đâu.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống.

Hắn rất khác thường, hắn không như mọi khi, thấy Giang Quyện liền kéo cậu vào lòng, thậm chí hắn còn không ôm lấy eo Giang Quyện như trước nữa, hắn chỉ một mực nhìn cậu.

Giang Quyện sờ gương mặt ấy, nghiêm túc vuốt ve bảo: “Ngài đừng sợ, em sẽ ở bên cạnh ngài, luôn bên ngài.”

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Không đi đâu hết?”

Giang Quyện gật đầu: “Ừm, ngoài việc bên cạnh ngài ra, em sẽ không đi đâu hết.”

Nghĩ một lúc, Giang Quyện lại nhẹ nhàng bảo: “Ngài đừng tha cho em, em cũng không muốn ngài tha cho em.”

Tiết Phóng Ly không đáp lại, dưới thần sắc bình tĩnh đó của hắn, tứ chi hắn đều đang run rẩy, cảm xúc giấu dưới ánh mắt ảm đạm đó đang không ngừng sôi sục, kích động vô cùng, mùi máu tanh lan ra khắp khoang miệng, Tiết Phóng Ly ho một tiếng.

“Ngài...”

Giang Quyện còn muốn an ủi hắn, nhưng lập tức bị dọa cho phát khiếp.

Bờ môi của Tiết Phóng Ly chảy máu, màu sắc đỏ tươi, chói mắt vô cùng.

“Nhiều máu quá.”

Giang Quyện vội dùng tay lau cho hắn, nhưng lại bị nắm lại, Tiết Phóng Ly nắm cổ tay cậu rất chặt.

“Là em nói đấy.”

Giọng nói Tiết Phóng Ly khàn đặc, giọng điệu lại rất dữ tợn: “Ở lại bên cạnh ta, không đi đâu hết.”

“Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa... Ta chỉ cần có em thôi, ta sẽ không tha cho em.”



Mẩu chuyện nhỏ:

Quyện cá mặn hãi hồn khiếp vía: Những việc này đều không quan trọng, ngài lại ho ra máu, ta lại sắp phải ở góa nữa rồi QAQ

Chương kế tiếp