Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 109: Ngày thứ 109 muốn làm cá mặn
Mọi chuyện đều diễn ra rất nhanh. Từ cơn chóng mặt đến khi Giang Quyện hôn mê, cũng chỉ diễn ra trong giây lát.

Trước khi ngã lăn ra đất, rất may Giang Quyện đã được ôm lại, Tiết Phóng Ly bế cậu lên, gọi cậu liên tục.

“Giang Quyện.”

“... Giang Quyện.”

“Giang Quyện!”

Không có phản ứng gì cả.

“Quyện ca...!”

Thấy Giang Quyện ngất đi, Tiết Tòng Quân bất giác chạy lên, theo sau hắn là Tưởng Khinh Lương và Cố Phổ Vọng, cho dù biết là có hơi không thỏa đáng thì bọn họ cũng chỉ hơi khựng bước chân mình lại chứ không trở lại vị trí của mình.

Tiết Phóng Ly cầm lấy cằm của Giang Quyện, làm như cách bình thường hắn gọi cậu dậy, liên tục lắc người Giang Quyện, nhưng lần này, mí mắt của chàng thiếu niên không động đậy nữa, cậu cũng không phát ra tiếng oán trách mơ màng nữa.

Giang Quyện nằm trong lòng Tiết Phóng Ly, tà áo màu đỏ thẫm tung bay, cứ như yên chi rơi rải khắp sàn, trong khung trời đỏ thẫm ấy, cậu không hề có chút sự sống nào cả.

Tiết Phóng Ly hét lên: “Thái y!”

Tôn Thái y cũng đến đây cùng, nghe thấy lời gọi liền hốt hoảng chạy đến, ông vén tay áo lên, quỳ dưới đất chẩn mạch cho Giang Quyện.

Ngón tay đặt lên kinh mạch, một lát sau, Tôn Thái y “hửm” một tiếng, mặt đầy nghi hoặc, thế là ông ta liền thử chẩn mạch trên cánh tay còn lại của Giang Quyện, nhưng cũng không bao lâu, Tôn Thái y lại đổi tay, sốt ruột đến nỗi người nhễ nhại mồ hôi.

Tiết Phóng Ly hỏi: “Em ấy sao rồi?”

Tôn Thái y khẽ đáp : ‘Hồi Bệ hạ, Hoàng hậu...”

Tôn Thái y dập đầu thật mạnh, hốt hoảng bảo: “Mạch tượng không có gì bất thường.”

“Không có gì bất thường?”

Tiết Phóng Ly nhìn chăm chăm vào ông, hơi thở của hắn lạnh giá thấu xương, thần sắc cũng khó coi vô cùng: “Không có gì bất thường, chẳng lẽ chỉ là ngủ thiếp đi sao?”

Tôn Thái y không dám đáp lời, trán ông vẫn dán chặt vào sàn, không dám thở mạnh.

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, sau đó đứng dậy, giọng điệu đầy lạnh giá..

“Gọi hết người trong Thái y viện qua đây cho trẫm.”

Đến lúc này, sự cố này khiến đại lễ đăng cơ buộc phải dừng giữa chừng.

Tiết Tòng Quân ngơ ngác hỏi: “Quyện ca bị sao thế? Bệnh tim lại tái phát à?”

Tưởng Khinh Lương bảo: “Bệnh tim tái phát thì sao lại không chẩn ra được chứ?”

Cố Phổ Vọng không nói gì, chỉ nhìn Tiết Phóng Ly bế Giang Quyện lên kiệu, một lúc sau mới bảo: “Qua đó xem thử xem.”

Cố Phổ Vọng và Tưởng Khinh Lương chưa đi được mấy bước thì lần này Tiết Tòng Quân bỗng khôn ra: “Các ngươi đừng đi, để ta qua đó. Sắc mặt Ngũ ca ta hiện tại rất kém, dù huynh ấy có bực ta thì nhiều nhất cũng chỉ phạt ta thôi, con các ngươi thì chưa chắc.”

Cố Phổ Vọng và Tưởng Khinh Lương qua đó đúng thật không thích hợp cho lắm, Cố Phổ Vọng suy nghĩ mộ lúc, nói với Tiết Tòng Quân: “Nếu ngươi qua đó thì yên lặng một xíu.”

Tiết Tòng Quân: “... Biết rồi.”

Tân hậu ngất xỉu trên đại lễ đăng cơ, đây không phải là chuyện nhỏ, người của Thái y viện vội vàng chạy đến, chưa kịp thở đã bắt đầu chẩn mạch cho Giang Quyện.

Tôn Thái y là Thái y có thâm niên và kinh nghiệm nhất Thái y viện, ngay cả ông cũng bảo là không có gì bất thường thì đừng nói tới mấy Thái y khác.

Giống như tình hình mà Tôn Thái y chẩn mạch ban nãy, Thái y bắt mạch cho Giang Quyện lần này cũng chau mày, ông ta lấy tay áo lau đi mồ hôi lạnh, nhưng bất luận bắt mạch như nào thì mạch tượng vẫn...

“Em ấy bị sao.”

Giọng của Tiết Phóng Ly rất bình tĩnh, nhưng bàn tay mà hắn ôm Giang Quyện lại hiện đầy gân xanh, đôi mắt của hắn gằn tia máu đỏ, trong sự bình tĩnh đó lại nhen nhóm nguy hiểm.

Thái y run rẩy, muốn tâu lên nhưng không dám nói thật, ông ta lắp bắp: “Bệ, Bệ hạ, đợi thần và các vị đồng liêu thương thảo một lúc... rồi hẵng tính tiếp được không ạ?”

Tiết Phóng Ly “ừm” một tiếng, nghe không ra hắn có cảm xúc gì.

Thái y bước ra khỏi kiệu, chỉ vào đó một lúc mà người ông ta đã thấm đẫm mồ hôi, nhưng Thái y căn bản không để tâm việc này, chỉ hối hả cầu cứu các vị đồng liêu cùng làm việc tại Thái y viện.

“Còn cần bao lâu nữa.”

Một tiếng “cộc” vang lên, ngón tay gõ trên mặt bàn, thần sắc của Tiết Phóng Ly bực bội vô cùng, nhưng thật ra vẫn chưa trôi qua được bao lâu, vị Thái y đó thậm chí còn chưa nói được câu nào với đồng liêu.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mạch tượng không có gì bất thường chính là không có gì bất thường, nói cũng chết mà không nói cũng chết, Thái y hít một hơi thật sâu, kinh sợ tâu với Tiết Phóng Ly: “Muôn tâu Bệ hạ...”

“Có lẽ là y thuật thần kém cỏi, mạch tượng của Hoàng hậu không hề có gì khác thường. Ngất đi có lẽ là vì những ngày gần đây mệt mỏi quá độ, chi bằng... Bệ hạ đợi tiếp xem sao đi ạ?”

Giọng điệu của Thái y không chắc chắn lắm, Tiết Phóng Ly nghe thế liền lặp lại: “Đợi tiếp xem sao à?”

Hắn cười lên một tiếng, cơn giận trong lòng không thể nào kiềm chế được nữa, Tiết Phóng Ly cũng không che đậy cảm xúc của mình, sắc mặt hắn đầy hung tợn: “Thái y viện đúng là nuôi một đám vô dụng!”

“Cút! Cút hết cho trẫm!”

Hắn bảo cút, người của Thái y viện đương nhiên không dám ở lại tiếp, ai nấy đều dập đầu rồi “cút” đi ra ngoài, người nào người nấy đều bị dọa cho bay hồn mất vía.

Tiết Phóng Ly thẫn thờ nhìn xung quanh, cơn đau đầu lâu ngày lại ập đến, sự hung tàn của hắn cũng bắt đầu sôi sục, không thể nào bình tĩnh lại được.

Bình thường chỉ cần có Giang Quyện thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa, nhưng lần này, tất cả mọi việc cũng lại đều do cậu mà ra.

“Bệ hạ...”

Uông Tổng quản dè dặt bảo: “Chi bằng để lão nô sai người cho gọi hết đại phu trong kinh vào cung nhé ạ? Thái y viện không ổn, lỡ đám đại phu đó nhìn ra được điều gì đó thì sao ạ?”

Tiết Phóng Ly nhắm mắt lại: “Truyền.”

Uông Tổng quản hành lễ, vội vàng đi làm việc ngay, chỉ là chưa đi được vài bước thì Tiết Phóng Ly lại gọi hắn lại.

“A Nan.”

Giọng điệu của Tiết Phóng Ly rất lạnh lùng: “Lập tức căn dặn xuống, tìm một hòa thượng tên là A Nan.”

Ngày sắc phong Thái tử, Giang Quyện một mình bước vào Phật tháp, nhưng lại bị người ta đẩy xuống cầu thang, sau khi tỉnh lại, cậu không biết Tiết Phóng Ly cũng ở đó nên đã nói với Lan Đình về một hòa thượng tên A Nan.

Lão A Nan này bảo trong đời Giang Quyện có ba kiếp nạn, cũng có nhắc đến việc thần hồn không ổn định.

Nghe thế, Tiết Phóng Ly từng phái người đi tìm A Nan một lần, nhưng cũng không tìm được gì, lần này Giang Quyện vô duyên vô cớ ngất xỉu, nhất định phải tìm được lão A Nan này.

“Hôm nay dù có lên trời xuống biển cũng phải tìm lão hòa thượng đó ra cho trẫm.”

Từng chữ Tiết Phóng Ly thốt ra đều rất nặng nề, tràn đầy ý định giết người.

Việc này, giả thần giả quỷ cũng được, đúng là sự thật cũng được, Giang Quyện bị như thế này chung quy thì cũng có liên quan đến lão ta.

Uông Tổng quản không biết nguyên nhân là gì nhưng cũng không hỏi nhiều, nếu Tiết Phóng Ly đã căn dặn vậy ông ta nhận chỉ là được: “Vâng thưa Bệ hạ.”

Biết được sự quan trọng của Giang Quyện, Uông Tổng quản không dám chậm trễ tí nào, gần như chạy hết cả đoạn đường, rất nhanh đã không thấy bóng dáng ông đâu.

Tiết Phóng Ly thu ánh mắt lại, nhìn Giang Quyện, hắn hơi khom đầu xuống, dụi vào cổ Giang Quyện, làn hương nhẹ nhàng thoang thoảng nhưng trong lòng Tiết Phóng Ly lại thấy bực bội hơn bao giờ hết.

Một lúc lâu sau, Tiết Phóng Ly lại bảo: “Xuất cung, đến Chiếu An tự.”

Hắn không tin quỷ thần, nhưng so với việc để mặc Giang Quyện hôn mê, hắn thà đến chùa chiền một chuyến.

Cũng quá là không trùng hợp, khi đến Chiếu An tự, ngôi chùa ngày thường đông đúc hôm nay lại đóng kín cửa, người đến lễ Phật cũng ít ỏi vô cùng, chỉ có một tiểu hòa thượng quét dọn lá rơi trước cửa.

Thị vệ hồi báo: “Bệ hạ, hôm nay là lễ tế của Ngộ đại sư, trụ trì Chiếu An tự và các tăng nhân trong chùa đều đã lên núi cúng bái, Chiếu An tự không mở cửa cho khách bên ngoài.”

Tiết Phóng Ly đè nén cơn bực tức: “Diệu Linh tự.”

Không bao lâu sau đã đến nơi, ngôi chùa mới đến vài tháng trước hôm nay lại tồi tàn vô cùng, kiến trúc của chùa loạn xà ngầu.

Thị vệ hỏi dân làng gần đó thì mới sợ hãi bẩm báo: “Bệ hạ, Diệu Linh tự dạo gần đây tu sửa, không thể vào.”

Tiết Phóng Ly lại bảo: “Quy Bảo tự.”

Ngôi chùa ngày nào cũng hương quả liên hồi, vậy mà hôm nay khi Tiết Phóng Ly bế Giang Quyện đến thì chùa nào cũng đóng chặt cửa, chúng thần phật đều không chịu gặp.

“Bệ hạ, tăng lữ của Quy Bảo tự hôm nay ra ngoài hóa duyên rồi ạ.”

“Quy Linh tự cấm vào ạ, trụ trì của họ tối qua viên tịch.”

“Không vào được ạ, hôm nay Tịnh Đề tự không gặp khách viếng thăm.”



Gần như đi hết từng ngôi chùa trong kinh thành, đến cuối cùng lại không ngôi chùa nào mở, Tiết Phóng Ly cười một cái, cả người toàn mùi máu tanh, vẻ mặt kinh khủng vô cùng.

Thần phật không gặp, vậy thì cố xông vào.

Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả, hắn không sợ quả báo, chỉ sợ quả báo báo trên người thiếu niên.

Hắn cũng sợ...

Khi chàng thiếu niên tỉnh lại sẽ giận hắn.

Thiếu niên tốt bụng như thế, nếu để cậu biết hắn vì cậu mà làm khó người khác thì chỉ khiến cậu không vui.

Tiết Phóng Ly cụp mắt xuống, ngón tay vuốt lấy gương mặt của Giang Quyện: “Hồn của em đi đâu mất rồi?”

“Em quên mất mình từng nói gì sao?”

Không ai đáp lại.

Giang Quyện nằm trong lòng hắn, yên tĩnh lạ thường, tiếng cậu thở trong veo, nhịp tim trông vô cùng yếu ớt, nhưng cứ trông như bình thường vậy, cậu chỉ là ngủ nướng một xíu, vẫn còn chưa thức giấc, nên cũng không thể trả lời.

Nhìn cậu chăm chăm một hồi, Tiết Phóng Ly nhớ ra một nơi.

Có một tháp Phật cung phụng xá lợi tử, nếu có gì muốn cầu xin thì cứ bái lạy đến đỉnh tháp thì thần phật sẽ hiển linh, muốn gì được nấy.

Hắn không cầu xin gì, chỉ cầu mong người mình yêu khỏe mạnh.

“Tháp Kính Hoa.”

Tiết Phóng Ly bảo: “Đến tháp Kính Hoa.”

Tháp Phật cao vun vút, tổng cộng cao 37 tầng, lần trước, Giang Quyện đã gặp A Nan ở đây, cũng chính ở nơi này, cậu bị đẩy xuống cầu thang.

Sai người trông chừng Giang Quyện, Tiết Phóng Ly bước vào tháp.

“Ngũ ca! Ngũ ca!”

Tiết Tòng Quân đi theo hắn cả đoạn đường, cũng thấy khó hiểu cả đoạn đường, không hiểu tại sao Tiết Phóng Ly lại cứ đến chùa chiền, bây giờ thấy hắn bước vào bên trong tháp thì cũng không kiềm được nữa, vội vàng chạy đến.

“Huynh đến đây làm gì thế?”

“Có việc muốn cầu xin.”

Tiết Tòng Quân ngơ ngác, lúc này hắn mới nhớ ra nơi này là tháp Kính Hoa, cũng nhớ đến truyền thuyết về tháp Phật này.

Ngũ ca của hắn, trước giờ không tin quỷ thần, bây giờ lại muốn vào tháp bái lạy, huynh ấy vì ai mà làm thế, không có gì phải nghi hoặc nữa.

“Ngũ ca, huynh...”

Có điều muốn cầu xin thì phải bái lạy đến nơi cao nhất, Tiết Tòng Quân không thể nào tưởng tượng cảnh hắn quỳ lạy.

Bình thường trong cung, hễ Tiết Phóng Ly phát điên thì sẽ không kiêng kỵ gì, hắn không biết khiêm nhường là gì, cũng không thích khiêm nhường, trong cốt cách hắn đã có sẵn vài phần gạo mạn, bất luận là hoàng tổ mẫu hay phụ hoàng, Tiết Tòng Quân cảm thấy hắn cũng chả tôn kính họ bao nhiêu, huống hồ chi là quỷ thần không đáng tin.

Tiết Tòng Quân từng nghe nói, khoảng thời gian trước, hoàng tổ mẫu làm khó Giang Quyện, bảo Giang Quyện quỳ trước mặt bà, đến khi Tiết Phóng Ly đến đó thì hắn đập phá cả tượng Phật và bài vị bà cung phụng.

Tiết Tòng Quân thật sự không thể tưởng tượng được rằng Ngũ ca của hắn sẽ khấu bái từng tầng.

“Ngũ ca, huynh thật sự muốn bái lạy sao?”

Tiết Tòng Quân ngơ ngác hỏi hắn.

Tiết Phóng Ly nhìn hắn ta với ánh mắt chán ghét, không đáp lại, chỉ nhấc chân bước vào trong.

“... Hay là, để đệ cầu xin cho.”

Tiết Tòng Quân nói nghiêm túc đấy.

Hắn ta không tưởng tượng được cạnh Ngũ ca của hắn sẽ bái lạy lên đó, cũng cảm thấy Ngũ ca của hắn không nên quỳ bất kỳ ai, không gì đáng để huynh ấy quỳ.

“Không cần. Em ấy là thê tử của ta, tất nhiên là ta phải đi cầu xin.”

Tiết Phóng Ly không nên quỳ bất cứ ai, cũng không có gì đáng để hắn quỳ. Nhưng nếu nói trắng ra thì, thậm chí hắn còn không tin vào quỷ thần, chỉ cảm thấy đó là đang giả vờ giả vịt. Nhưng hôm nay hắn vẫn đến rất nhiều chùa chiền, cuối cùng đến tháp Phật này.

Là vì Giang Quyện.

Vì có một hòa thượng bảo hồn phách Giang Quyện bất ổn.

Hắn sợ Giang Quyện mất hồn, sau này sẽ ngủ mãi không tỉnh.

Hắn sợ Giang Quyện sẽ bỏ rơi hắn.

Trên đời này ai cũng có thể bỏ rơi hắn, ai cũng có thể rời đi, nhưng chỉ có Giang Quyện là không thể.

Kiếp này của hắn, cho dù có đạp đổ tôn nghiêm của bản thân, bái lạy thần phật thì cũng phải giữ cậu ở lại.

Tiết Phóng Ly vén áo lên, từ từ quỳ trên đất.

Vài canh giờ trước, hắn vẫn còn ở đại lễ đăng cơ, là Tân đế trẻ tuổi, được vạn người bái lạy.

Lúc này, Tiết Phóng Ly vẫn khoác trên mình bộ y phục hoa lệ, màu vàng đen sang trọng đó, tà áo chồng lên nhau từng lớp phức tạp sang trọng, nhưng lại là đang quỳ trên bậc thềm cũ nát.

Hắn quỳ thẳng lưng, mặt không cảm xúc khom người xuống lạy.

“... Ngũ ca.”

Tiết Tòng Quân thấy thế liền cảm thấy đau lòng vô cùng, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên ngăn cản thế nào.

Tiết Phóng Ly là Ngũ ca của hắn, Giang Quyện là Quyện ca của hắn, họ là những người tốt nhất thế gian, Tiết Tòng Quân không cản được nên đành quỳ lạy chung với Tiết Phóng Ly.

Từ tầng 1 cho đến tầng 37, cứ đi một bước thì lạy một cái, quỳ lạy từng tầng một, từ trời sáng cho đến trời tối rồi lại từ trời tối sang đến trời sáng, Tiết Phóng Ly đau đầu vô cùng, nhưng từng bước của hắn, từng lần dập đầu của hắn đều không qua loa chút nào, cho đến khi hắn đến tầng 37 của tháp Kính Hoa.

Ngón tay trắng bệch nắm lấy tay vịn, Tiết Phóng Ly từ từ đứng dậy.

Trên bục cao, giữa hoa hồng Tây Tạng rải rác và lông vũ của con công, có một viên xá lợi tử.

Những nét chữ ánh vàng lấp lánh là pháp hiệu của đại sư.

... A Nan.

Tiết Phóng Ly nhìn một lúc, chắc là do đau đầu vô cùng, cũng chắc là do quá tức giận nên khóe miệng chảy ra vài giọt máu, hắn chậm rãi lau đi, hờ hững cười: “Giả vờ giả vịt, ra vẻ thần bí.”

“Thật sự cho rằng ta không tìm được ngươi sao?”

Bái lạy đến tầng 37 tốn rất nhiều thời gian, nhưng ra khỏi tháp thì không lâu như thế, Tiết Phóng Ly bước ra khỏi tháp Kính Hoa, hắn vén màn kiệu lên, chàng thiếu niên vẫn yên tĩnh ngủ say, không có dấu hiệu thức tỉnh.

Tiết Phóng Ly: “Tìm thấy A Nan chưa.”

Thị vệ đáp: “Vẫn đang tìm kiếm ạ.”

Tiết Phóng Ly nhắm mắt, cả người đều toát ra sự hung tàn: “Đập hết chùa chiền trong kinh thành cho trẫm, bắt hết đám tăng nhân qua đây.”

Đang yên đang lành lại đi phá hoại chùa chiền, còn đòi giết tăng nhân, đây chẳng khác nào là cuộc đại đồ sát, thị vệ giật mình, nhưng chỉ đành nghe theo: “... Dạ.”

Chẳng bao lâu, cấm vệ quân trong kinh thành đã hành động, tiếng đập phá văng vẳng bên tai, những chiếc cửa lớn đóng chặt giờ đây đã bị đạp mở, chúng tăng nhân đều bị trói lại, tiếng xin tha mạng vang lên liên hồi.

“Nghe thấy chưa?”

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, mỉm cười: “Nếu em giận thì cản ta lại đi. Chỉ cần em nói với ta thì ta sẽ dừng tay ngay lập tức.”

Giang Quyện vẫn không cử động gì.

Tiết Phóng Ly lại bảo: “Ta đập phá chùa chiền, tàn sát người vô tội, nếu như thật sự có nhân quả thì ta tất nhiên cũng sẽ không tha cho em, em phải cùng ta nhận lấy quả báo.”

Giang Quyện vẫn yên lặng.

Trước mặt Giang Quyện, Tiết Phóng Ly gần như lúc nào cũng ôn hòa, sự hung tàn và cáu gắt của hắn đều được giấu đi hết, nhưng giây phút này, Tiết Phóng Ly không thể kiềm chế bản tính mình, hắn nhìn Giang Quyện, gương mặt đầy hung ác: “Em thật sự quên mình đã hứa với ta những gì rồi sao?”

“Em bảo... sẽ không bỏ rơi ta.”

Tiết Phóng Ly nắm chặt tay Giang Quyện, kéo cậu thật mạnh vào lòng, sức hắn dùng mạnh đến nỗi cứ như là muốn bóp nát xương Giang Quyện. Nhưng từ đầu tới cuối, Giang Quyện vẫn yên lặng, cậu không la đau, cũng không khóc, cậu vẫn ngủ say, không biết gì về mọi việc xung quanh.

“Vậy thì xuống địa ngục cùng ta đi.”

Một lúc lâu sau, Tiết Phóng Ly chậm rãi bảo, giọng điệu cứ như là đang dỗ dành, còn bên ngoài kiệu là những tăng nhân bị bắt đến đây.

Tiết Phóng Ly hé mở đôi môi đỏ tươi, giọng nói đầy lạnh lùng: “A Nan không xuất hiện một lúc thì giết một người, một khắc không xuất hiện thì giết mười người, giết cho đến khi lão ta xuất hiện mới thôi!”

Cấm vệ quân nghe lệnh, đẩy một tăng nhân ra, đè xuống đất, quơ kiếm dài, giơ lên cao, chuẩn bị chém xuống...

“Ta đưa ngươi đến một nơi.”

Giọng nói run rẩy vang lên, một bàn tay đen bẩn vén màn lên, tiểu hòa thượng căng thẳng nhìn Tiết Phóng Ly, đứng bên cửa sổ nói chuyện với hắn.

Tiểu hòa thượng nhìn Giang Quyện, rồi lại bảo: “Ta rất thích vị ca ca này, huynh ấy đã cho ta thứ này.”

Dứt lời, tiểu hòa thượng giơ tay ra, trong bàn tay hắn là một ít bạc vụn.

Nếu Giang Quyện còn tỉnh thì đương nhiên sẽ nhận ra tiểu hòa thượng này là tiểu hòa thượng mà lần trước A Nan nắm tay đi cùng.

Mà bạc vụn trong tay tiểu hòa thượng chính là do Giang Quyện không biết thân phận của lão hòa thượng, nghe lão hòa thượng nói tiểu hòa thượng đói nhưng lại cảm thấy lão ta không khả tin lắm nên mới đưa bạc vụn cho tiểu hòa thượng.

Chương kế tiếp