Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 12
Giang Quyện vô tri vô giác nằm trong lòng Tiết Phóng Ly.

Mảnh vỡ lưu ly được lấy ra, Tôn thái y lại băng bó cho Giang Quyện, lúc này mới dặn dò rằng: “Thời gian tới đừng xuống đất, cũng đừng chạm vào nước.”

Giang Quyện uể oải gật đầu.

Cậu cọ trong lòng Tiết Phóng Ly, vốn dĩ chỉ là ngọn tóc ẩm ướt lúc tắm thuốc, lúc này trên trán cũng tiết ra mồ hôi mỏng, cả người thiếu niên đều là mùi thảo dược thanh ngọt.

Tiết Phóng Ly ngửi mùi hương của cậu, bàn tay đặt đằng sau gáy Giang Quyện cũng vuốt ve lúc có lúc không, sắc mặt rất thoải mái, cũng có chút thả lỏng đã lâu rồi không có.

Tôn thái y chưa từng thấy người nào sợ đau hơn Giang Quyện, không nhịn được bật cười nói: “Nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Giang Quyện cũng mệt rồi, cậu ngẩng đầu lên, không có tinh thần mà hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ta về thế nào đây?”

Không thể xuống đất, cậu không đi về được, Lan Đình là một nữ tử, lại càng không thể để nàng cõng cậu.

Tiết Phóng Ly: “Không cần, ngươi nghỉ ở đây đi.”

Thực ra Giang Quyện không muốn cử động nữa rồi, cậu vừa nghe thấy vậy, lập tức ôm lấy tay vịn của giường, yếu ớt nói: “Vậy ta ngủ ở đây.”

Cậu rất tự giác ngủ trên tháp, không tranh giường ngủ với Tiết Phóng Ly.

Giang Quyện ôm lấy ghế tháp quý phi, cơ thể cũng vẹo qua đó, rời khỏi lồng ngực Tiết Phóng Ly. Mùi vị quanh quẩn nơi khoang mũi bắt đầu tiêu tán, đầu lông mày Tiết Phóng Ly cau lại, nhưng vẫn gật đầu với sắc mặt bình tĩnh.

Hắn đứng dậy, cả chiếc tháp đều thuộc về Giang Quyện, Giang Quyện gần như đặt đầu xuống liền ngủ, nhưng trong lúc mơ mơ hồ hồ, không biết làm sao, đột nhiên cậu nhớ tới một đoạn nguyên văn trong sách.

... “Đêm hôm đó, Ly Vương tới biệt trang. Vào ban đêm, hắn đột nhiên phát bệnh, ho ra máu không ngừng, ngự y đi theo vội vàng chạy tới, nhưng cũng không làm gì được, khi trời chưa sáng, tin tức về cái chết của Ly Vương đã truyền vào trong Kinh, Đế Vương nghe thấy thì tức giận, bãi triều ba ngày, chém đầu hơn trăm người.”

Vào nửa đêm, đột nhiên phát bệnh.

Khi trời còn chưa sáng, tin tức về cái chết đã truyền vào trong Kinh.

Khi Tôn thái y xử lý xong vết thương ở chân cho cậu, hình như đã sắp sáng rồi?

Giang Quyện: “?”

Cậu lập tức mở bừng mắt ra.

Lan Đình vừa mới được cho vào, đang lau mặt cho Giang Quyện, nàng thấy vậy thì nhỏ giọng hỏi: “Nô tì làm ồn tỉnh công tử sao?”

Giang Quyện thất thần mà lắc đầu, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, giờ đã nắng sớm mờ mờ rồi.

Giang Quyện: “???”

Tiểu thuyết này bị sao vậy? Thiết lập nhân cách của Vương gia khác xa như vậy thì thôi đi, cốt truyện cũng hoàn toàn không khớp nữa.

Vào ban đêm, Vương gia không hề đột ngột phát bệnh, ngược lại có một bầy sói tới.

Đợi đã.

Nhiều con sói như vậy, nếu như cậu tới muộn hoặc không tới, lại không để ý tới sự bất thường của sói con, có phải Vương gia sẽ xảy ra chuyện hay không?

Có lẽ, cái chết của Vương gia, vốn chính là chuyện bất ngờ, không phải là đột ngột phát bệnh gì đó?

Cậu gần như là ở cùng Vương gia hơn nửa buổi đêm, Vương gia cũng thực sự không đột ngột phát bệnh.

Giang Quyện: “...”

Cũng rất có lý.

Cũng có nghĩa là, hình như cậu đánh bậy đánh bạ cứu được Vương gia, còn thay đổi cả cốt truyện.

Nhận thức được điều này, tâm trạng của Giang Quyện có hơi phức tạp.

Vương gia là một người tốt, mỗi lần Giang Quyện nhớ tới kết cục của hắn đều cảm thấy tiếc nuối, bây giờ Vương gia bình an vô sự, đương nhiên không thể nào tốt hơn được nữa.

Nhưng Giang Quyện lại không tốt lắm. Cậu muốn tới làm cá mặn, cũng nghĩ xong sẽ vui vẻ nằm kềnh sau khi Vương gia qua đời như thế nào rồi.

Nhưng bây giờ...

Cuộc sống cá mặn của cậu bay rồi, vui vẻ cũng không có nữa.

Giang Quyện khóc không ra nước mắt, cậu cúi đầu tuyệt vọng đụng vào tay vịn.

“Sao vậy?”

Tiết Phóng Ly thấy vậy, cất lời nhàn nhạt, Giang Quyện buồn bực lắc đầu: “Không sao cả.”

Tiết Phóng Ly cúi đầu nhìn cậu, làn da thiếu niên trắng nõn, dù cậu có đụng nhẹ đi nữa thì trên trán vẫn đỏ một mảng, Tiết Phóng Ly hỏi: “Có gì không vui à?”

Đương nhiên là cuộc sống vui vẻ mà cậu mặc sức tưởng tượng đã không còn nữa rồi... Một cuộc sống thủ tiết đến cuối đời, làm con cá mặn, ăn uống chờ chết cả đời ở vương phủ.

Nhưng Giang Quyện lại không thể nói thật, cậu uể oải trả lời: “... Trên chân đau quá.”

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nói ra Giang Quyện lại nhận ra một vấn đề.

Cốt truyện có thay đổi, vương phủ không có người thương vong, trừ chân của cậu.

Giang Quyện: “...”

Sao lại như vậy.

Vì sao bị thương lại là cá mặn?

Đây chính là kết cục khi cậu không muốn cố gắng sao?

Giang Quyện lại nhẹ nhàng đụng vào tay vịn, hoàn toàn là một con cá mặn mất đi ước mơ.

Cậu không nhịn được mà nghĩ đông nghĩ tây.

Vương gia chưa qua đời, cậu ở vương phủ sẽ không đủ tự do, lại càng không thể nằm vật ra đó ăn uống chờ chết, đại khái vẫn còn phải làm Vương phi cho tử tế, mỗi ngày bị ép làm việc, còn có thể giao tiếp với đoàn nhân vật chính.

Không được.

Cậu chỉ muốn làm cá mặn thôi, không muốn làm Vương phi.

Hay là, chuồn đi nhỉ?

Theo như giả thiết cốt truyện, cậu còn có một ngoại tổ phụ, về quê nhờ cậy ngoại tổ phụ cũng không tệ, Giang Quyện càng nghĩ càng thấy được, cậu lại có tinh thần lại: “Vương gia...”

“Hửm?”

Tiết Phóng Ly không chút để ý mà đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Giang Quyện thật lâu, vẻ mặt khiến người khác khó có thể nắm bắt.

Cậu đang nói dối.

Nguyên nhân thiếu niên không vui, không phải là chân bị thương.

Giang Quyện chột dạ nói: “Ngày thành hôn, ngài muốn để ta đi, còn nói rằng qua mấy ngày sẽ hỏi ta một lần nữa, bây giờ ngài có thể hỏi ta tiếp rồi.”

Đuôi lông mày Tiết Phóng Ly giật giật: “Sao vậy?”

“Ta đổi ý rồi.” Giang Quyện chậm rãi nói: “Ta suy nghĩ lại rồi, hình như ta vẫn luôn gây thêm rắc rối cho ngài, hay là... hay là cứ để ta đi đi thì tốt hơn.”

Tiết Phóng Ly nghe xong, không lập tức đáp lời, sắc mặt hắn không có gì thay đổi, chỉ là nhếch bờ môi đỏ thắm, thong dong mỉm cười, sau đó rất tiếc nuối mà nói rằng: “Không được đâu.”

Lúc thiếu niên nằm trong lòng hắn khóc, chỉ cần sớm một phút, sớm một giây, cậu nói muốn đi thì hắn đều sẽ để cậu đi, nhưng cậu lại không. Cho nên bây giờ có nói muốn đi thì cũng đã muộn rồi, hắn đã đổi ý.

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, cười ôn hòa: “Ngươi cứu bổn vương một mạng, bổn vương báo ân còn không kịp, sao lại ngại rắc rối được cơ chứ?”

“Huống hồ cũng chẳng phải là rắc rối gì.”

Giang Quyện: “... Có chứ.”

Cậu vẫn chưa chết tâm, vẫn muốn cố gắng cứu vớt. Đầu Giang Quyện nảy số, lại nói: “Vương gia, ta từ nhỏ đã có bệnh tim khó chữa, đại sư cũng nói năm mười tám này có một kiếp nạn, có thể sẽ không chịu đựng nổi, ta sợ sẽ lây bệnh cho Vương gia.”

Tiết Phóng Ly giương mắt lên: “Không sao, bổn vương vốn đã có bệnh không chữa được, không liên quan tới ngươi.”

Dừng một chút, Tiết Phóng Ly trầm ngâm hỏi: “Đây chính là nguyên nhân mà ngươi không vui à?”

Giang Quyện chớp mắt, không thể giải thích với hắn, chỉ đành gật đầu: “Ừm, ta sợ liên lụy tới Vương gia.”

Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm cậu, hồi lâu sau, hắn đi tới, vươn một tay ra với Giang Quyện, ngón tay tái nhợt lướt qua nơi bị đụng đỏ trên trán thiếu niên, hắn cười khẽ: “Tên chân ngươi có vết thương, không nên bôn ba, cứ yên tâm dưỡng thương là được, đừng có nghĩ lung tung.”

Giang Quyện: “... Được rồi.”

Cậu đã quên mất chuyện này. Cho nên Giang Quyện thực sự tạm thời không đi được, cũng không đi nổi.

Thế nhưng...

Bệnh không chữa được của Vương gia, là ho ra máu sao?

Giang Quyện nhớ tới lời hắn nói vào ngày thành hôn.

“... Bổn vương không còn nhiều thời gian nữa, để ngươi đi, ý ngươi như thế nào?”

Giang Quyện suy tư vài giây.

Có lẽ, hình như cậu vẫn có thể làm một con cá mặn.

Không được, sao có thể nghĩ như vậy được chứ.

Giang Quyện lớn tiếng trách cứ bản thân trong lòng, sau đó lại thành thật năm yên.

... Ba chương đã qua rồi, cố gắng thêm một thời gian nữa, hình như vấn đề cũng không lớn.

...

Phủ Thượng thư.

Giang Niệm cầm một chén trà nóng lên, cúi đầu khẽ thổi mấy cái, lá trà xoay vòng trong chén, hơi nóng ập lên mặt cậu ta, suy nghĩ của cậu ta lại không tự chủ được mà phiêu xa.

Ở đời trước, bây giờ cậu ta đã nhích người chạy tới biệt trang rồi.

... Ly Vương qua đời rồi.

Nam nhân mà cậu ta sợ, sợ tới mức cho dù biết được tin hắn đã chết, cũng không muốn tiễn hắn đoạn đường cuối cùng, không muốn nhìn hắn một cái cuối cùng. Nhưng thân là Ly Vương phi, Giang Niệm lại không thể không đi, vậy là cậu ta chỉ có thể bước lên xe ngựa.

Cũng may, cuối cùng Giang Niệm không đến kịp.

Thánh thượng nghe được tin dữ, tự mình chạy tới biệt trang, ông ta thấy xong thì vô cùng đau đớn, không đành lòng nhìn nữa, cho người đóng quan tài lại, trực tiếp đưa vào lăng tẩm.

Thở ra một hơi, Giang Niệm hoàn hồn lại, nhưng lại không nhịn được nhăn mày lại.

Sao phụ thân vẫn chưa quay về?

Chắc hẳn hôm nay sẽ không thượng triều.

Trong kí ức của Giang Niệm, Ly Vương qua đời vào nửa đêm, sáng hôm sau Bệ hạ không thượng triều sớm, chắc phụ thân cũng nên về sớm mới phải.

Đột nhiên trong lòng cậu ta dâng lên cảm giác bất an.

Thời gian hai nén hương nữa lại trôi qua, bên ngoài cửa cuối cùng cũng có tiếng động.

“Tiểu Niệm, làm sao vậy?”

Giang Thượng thư sải bước đi tới, ông nghe hạ nhân nói Giang Niệm ở thư phòng đợi ông, vội vàng chạy tới: “Có phải có chuyện gì không?”

Giang Niệm lắc đầu, hỏi ông: “Phụ thân, người đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về?”

Giang Thượng thư bật cười nói: “Hôm nay cũng đâu phải hưu mộc, ta đi thượng triều chứ đi đâu.”

Thượng triều?

Giang Niệm sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Phụ thân, đêm qua... có xảy ra chuyện gì không?”

Trong triều đình có chuyện, Giang Thượng thư chưa bao giờ che giấu cậu ta, cũng có ý rèn luyện Giang Niệm trước, nhưng hôm nay đúng thật là không có chuyện gì, Giang Thượng thư trả lời: “Không có, làm sao vậy?”

Bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, Giang Niệm thăm dò hỏi: “... phủ Ly Vương đêm qua cũng không xảy ra chuyện gì sao?”

Nhắc tới Ly Vương, lúc này Giang Thượng thư mới như nhớ tới gì đó, chỉ nói đơn giản một câu: “Ồ, phủ Ly Vương à, cũng không có chuyện lớn gì.”

Giang Niệm gặng hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

Giọng điệu Giang Thượng thư bình tĩnh đáp: “Người của phủ Ly Vương nói với ta đêm qua Giang Quyện bị thương nhẹ, chắc ngày mai không thể hồi môn.”

Giang Niệm buột miệng nói: “Vậy Ly Vương thì sao?”

Giang Thượng thư chẳng hiểu gì: “Ly Vương làm sao?”

“Hắn ta không sao ạ?”

“Hắn ta có thể làm sao được?”

Giang Niệm đánh giá Giang Thượng thư mấy lượt, thấy ông đúng thật là một mặt nghi hoặc, không hề hay biết gì, không nhịn được mà véo lòng bàn tay.

Sao lại như vậy?

Dường như Ly Vương không xảy ra chuyện gì, hôm nay Bệ hạ cũng không bãi triều.

Từ lúc trọng sinh, những chuyện Giang Niệm trải qua đều giống y như đời trước, chưa từng có gì bất ngờ.

“Không nên như vậy chứ...”

Giang Thượng thư thấy sắc mặt cậu ta tái nhợt, lo lắng hỏi: “tiểu Niệm, con sao vậy, cơ thể không thoải mái à?”

Giang Niệm không nói gì, chỉ cau mày thật chặt.

Cậu ta vẫn luôn coi việc trọng sinh là quà tặng, càng vì trọng sinh một lần, Giang Niệm lợi dụng được thông tin để bản thân trốn tránh được tai họa, lấy được thứ mà cậu ta muốn, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện bất ngờ.

Sao Ly Vương lại không có chuyện gì chứ?

Hắn nên chết rồi mới phải.

Giang Niệm sợ hãi nam nhân này, nhưng cậu ta càng muốn xác nhận một lần. Hít sâu một hơi, Giang Niệm miễn cưỡng ổn định lại tinh thần, đề nghị với Giang Thượng thư: “Phụ thân, chúng ta đi thăm đệ đệ đi.”

“Thăm nó á?” Giang Thượng thư cau mày: “Không cần. Con chạy đi một chuyến cũng chưa chắc nó đã nhận tình của con đâu.”

“Phụ thân, người đừng nói như vậy.” Giang Niệm mỉm cười dịu dàng: “Đệ đệ một lòng mến mộ An Bình Hầu, lại gả vào phủ Ly Vương, chắc hẳn trong lòng đệ ấy vốn đã khó chịu, huống hồ Ly Vương hắn...”

Ly Vương là người như thế nào, Giang Niệm không nói, Giang Thượng thư cũng biết. Giang Niệm dừng một chút, đồng tình nói rằng: “Đệ đệ và Ly Vương sớm chiều ở chung, chắc hẳn ngày đêm giày vò, lòng đầy sợ hãi.”

Giang Niệm không hề để ý: “Tâm tư nó ác độc, bị như thế cũng là thứ nó đáng phải chịu.”

Giang Niệm bất đắc dĩ nói: “Phụ thân...”

Đối với Giang Thượng thư mà nói, đứa con trai Giang Quyện này có cũng được không có cũng được, nhưng Giang Niệm thì lại khác, thấy cậu ta cố chấp muốn đi thăm, Giang Thượng thư chỉ đành nghe theo: “Vậy thì đi thăm đi.”

“Con tốt bụng quá đấy.” Giang Thượng thư lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Người lương thiện dễ bị ức hiếp. Con ấy à, phải tự biết nghĩ cho bản thân còn đi.”

Ánh mắt Giang Niệm lóe lên, hắn ta hơi mỉm cười nói: “Nhi tử hiểu rõ.”



Lời tác giả:

Chúc mừng Vương gia sống qua ba chương.
Chương kế tiếp