Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 13: Ngày thứ 13 muốn làm cá mặn
Giang Thượng thư cùng Giang Niệm vòng đi vòng lại mấy lượt mới đến được biệt trang, đưa bái thiếp ra.

Cao quản sự vội mời họ vào trong biệt trang, lại tự tay rót trà, lúc này mới khách sáo nói: “Tiểu nhân đã cho người đi xin chỉ thị của Vương phi rồi, Giang đại nhân cùng Nhị công tử chờ một lát.”

Giang Thượng thư giữ lễ gật đầu, bưng tách trà cũng không nói thêm gì nữa. Còn Giang Niệm thì khác, hắn ta biết thân phận của Cao Quản sự, thấy ông ta còn có thể ở đây tiếp khách, dù không dám tin nhưng cũng buộc phải chấp nhận sự thật.

Ly Vương không hề xảy ra chuyện.

Cao quản sự thấy Giang Niệm nhìn mình, cười tủm tỉm hỏi: “Nhị công tử có điều gì dặn dò ạ?”

Giang Niệm lắc đầu, sau đó hơi trầm tư rồi lại hỏi han Cao quản sự: “Vị đại nhân này, sao Vương phi lại bị thương vậy?”

Vẻ mặt Giang Niệm tràn đầy lo âu, biểu cảm cũng không hề giả trân. Cao quản sự thấy vậy chỉ mỉm cười nói sơ qua: “Xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn.”

Ông ta hầu hạ Vương gia đã bao nhiêu năm, vẫn biết quan sát sắc mặt đôi chút. Trên mặt vị Nhị công tử này có vẻ rất quan tâm thành khẩn, nhưng thật ra sự lo lắng này hoàn toàn là giả dối.

Nhưng...

Chẳng phải Nhị công tử của phủ Thượng thư này được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành ư?

Cao Quản sự lại âm thầm quan sát cậu ta mấy cái, trông cũng mặt mày thanh tú đấy. Nhưng so với Vương phi nhà họ, đúng là bắt nạt người ta.

Thiên tiên và mỹ nhân, chẳng phải bắt nạt “người” còn gì?

Cao quản sự thiếu đạo đức là một chuyện, nhưng mặt ngoài vẫn không tỏ vẻ gì hết. Còn Giang Niệm nghe thấy ông ta nói, chần chờ giây lát rồi lại hỏi: “... Là vì đệ đệ không hiểu chuyện nên chọc giận Vương gia sao?”

Ly Vương có tính cách gì, sao Giang Niệm lại không biết chứ? Giang Thượng thư vừa nói Giang Quyện bị thương, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là Ly Vương ra tay với cậu. Huống chi, Cao quản sự lại né tránh chuyện này.

Đời trước Ly Vương cũng làm vậy với cậu ta, xém chút nữa cậu ta đã bị nam nhân này giết chết.

Giang Niệm chợt khựng lại, lại áy náy nói: “Đệ đệ dưỡng bệnh ở quê từ nhỏ, mấy ngày trước mới được đón về kinh thành. Có nhiều chuyện đệ ấy không hiểu, chứ nhất định không phải cố ý chọc giận Vương gia đâu.”

Cao Quản sự: “?”

Sao lại kéo Vương gia nhà họ vào thế?

Vương phi bị thương thật sự không liên quan gì đến Vương gia cả.

Trước tiên không nói đến việc Vương gia đối xử với Vương phi vốn đã cực kỳ yêu chiều. Lần này Vương phi lại cứu ngài ấy một mạng, sao Vương gia nhà họ lại sử dụng bạo lực được chứ? Chưa đến mức lấy oán trả ơn đâu.

Cảo quản sự bất đắc dĩ nói: “Nhị công tử nghĩ nhiều rồi.”

Giang Niệm chỉ mỉm cười, vẫn đinh ninh rằng Giang Quyện bị thương là do Ly Vương gây ra.

Có lẽ kết cục của Ly Vương đã xảy ra thay đổi, nhưng tính cách của một người lại không thể sửa được. Ly Vương vốn chính là người như vậy.

Thô bạo, hung ác nham hiểm, mưa nắng thất thường.

Đời trước, Giang Niệm ngày đêm bị dày vò, trong lòng run sợ.

Đời này, Giang Quyện ngày đêm bị lăn lộn, sợ hãi không thôi.

Giang Niệm nâng tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm nước trà.

Thật là đáng thương!

Hạ nhân đi thông báo một lúc lâu vẫn chưa trở lại, Cao quản sự thấy Giang Thượng thư đã hơi mất kiên nhẫn bèn nói: “Giang đại nhân cùng Nhị công tử ngồi chờ thêm một lát, tiểu nhân đi xem thử.”

Buổi tối Giang Thượng thư còn có việc, ông thúc giục: “Mau một chút.”

Kết quả lần này Cao quản sự vừa đi là không hề trở lại.

“Nào có lý này!”

Ước chừng bị bỏ không một canh giờ, Giang Thượng thư đã không nhịn nổi nữa. Tách trà rơi xuống bàn ‘cộp’ một tiếng, ông tức giận nói: “Nào có lý nào nhi tử để cha phải đợi. Có lòng đến thăm nó mà nó lại còn giương uy với chúng ta.”

Giang Niệm cũng cảm thấy Giang Quyện hơi quá đáng. Cậu ta nhíu mày, nhưng vẫn an ủi Giang Thượng thư: “Phụ thân, đừng tức giận, nói không chừng đệ ấy có chuyện gì chậm trễ.”

Giang Thượng thư hừ lạnh một tiếng: “Ta thấy cánh nó đã cứng rồi.”

Trên thực tế, Giang Quyện rất vô tội, cậu thật sự vô tội, để cho Giang Niệm và Giang Thượng thư đợi cũng không phải ý của cậu.

Rạng sáng cậu mới có thể chìm vào giấc ngủ lần nữa, lần đầu hạ nhân tới bẩm báo, Giang Quyện không nghe rõ đối phương nói gì, chỉ mơ hồ nói: “Ta muốn ngủ.”

Hạ nhân do dự nhìn sang Tiết Phóng Ly, Tiết Phóng Ly hờ hững nói: “Cứ để bọn họ chờ.”

Giang Quyện bị đánh thức một lần, ngủ tiếp cũng không được an ổn. Cậu cứ hết tỉnh rồi lại ngủ, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng ngồi dậy khỏi đệm mềm.

“Có chuyện gì à?”

Giang Quyện mơ hồ nhớ lại có người nói với mình câu gì đó. Cậu cực kỳ buồn ngủ dò hỏi, suốt đêm còn chưa ngủ đủ giấc. Cả người cậu sa sút tinh thần.

Lúc này, Cao quản sự cũng trở lại chờ ở đó, thấy cậu đã tỉnh, ông ta cười tủm tỉm nói: “Giang đại nhân cùng Nhị công tử đến thăm ngài ạ.”

Giang Quyện: “… Ai cơ?”

Cao quản sự bèn lại lặp lại một lần nữa: “Hiện giờ Giang đại nhân cùng Nhị công tử đang chờ ngài đó.”

Kia chẳng phải vai thụ chính à?

Giang Quyện im lặng một lúc lâu, vừa đáng thương lại bơ vơ siết chặt lấy tấm chăn mỏng, cậu hỏi Cao quản sự: “Họ đã đợi bao lâu rồi?”

“Chắc được một canh giờ rồi.”

Giang Quyện: “…”

Một canh giờ.

Có phải sau khi cậu đẩy người xuống hồ, lại lần nữa đắc tội với thụ chính rồi không?

Giang Quyện tuyệt vọng hỏi: “Sao không đánh thức ta dậy hẳn thế?”

Cao quản sự liếc nhìn Tiết Phóng Ly, Giang Quyện thấy thế, kỳ lạ quay đầu lại. Cậu chiếm hết chiếc ghết tháp, nam nhân chỉ đành dựa vào mép ghế lật xem một quyển sách cổ, chẳng thèm ngẩng đầu: “Không cần thiết.”

Thôi được rồi.

Giang Quyện chỉ đành ủ rũ chấp nhận hiện thực.

Cao quản sự hỏi cậu: “Vương phi, bây giờ có muốn đi gặp Giang đại nhân cùng Nhị công tử không?”

Giang Quyện gật đầu, ông ta liền mời người tới đây, Lan Đình cũng vội vàng sửa sang lại cho Giang Quyện một hồi, để cậu còn tiện gặp người.

Nhưng Giang Quyện cảm thấy vẫn không ổn.

Gia giáo nhà cậu khá nghiêm, không có thói quen ngồi trên giường gặp người khác. Cậu cúi đầu nhìn muốn đeo giày lên, ít nhất cũng phải ngồi cho ngay ngắn, nhưng chân còn chưa chạm đất thì đã bị người đè bả vai lại.

Giang Quyện quay đầu lại, Tiết Phóng Ly cau mày hỏi cậu: “Ngươi định làm gì?”

Giang Quyện trả lời: “Ngồi cho ngay ngắn.”

Tiết Phóng Ly: “Ngươi không thể xuống giường.”

Giang Quyện: “Ta chỉ ngồi dậy thôi, đâu tính là xuống giường?”

Sao không phải chứ? Chân đã chạm đất, cũng phải dùng sức, Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Ngươi không sợ đau à?”

“... Sợ!”

Giang Quyện tỉnh táo lại đôi chút, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất bất lịch sự. Trong lòng rối bời, Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu mấy cái, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Chỉ muốn ngồi dậy thôi hả?”

Giang Quyện gật đầu: “Ừ.”

Tiết Phóng Ly gật đầu: “Bổn vương biết rồi.”

Biết rồi?

Vương gia biết gì cơ?

Giang Quyện vẫn còn đang khó hiểu thì Tiết Phóng Ly đã vươn tay ôm lấy eo cậu. Giây tiếp theo, hắn cũng ngồi xuống, còn Giang Quyện thì bị hắn ôm ngồi trong lòng hắn.

Giang Quyện: “?”

Cậu khiếp sợ ngẩng phắt đầu lên.

Tiết Phóng Ly đưa mắt nhìn cậu, vẻ mặt như thường nói: “Giờ ngươi ngồi dậy rồi.”

Giang Quyện mờ mịt nói: “… Nhưng ta muốn tự mình ngồi.”

Ôm như vậy, còn càng bất lịch sự hơn so với nằm trên giường tiếp đón người ta!

“Chân chạm đất sẽ đau.” Tiết Phóng Ly vừa cúi đầu, hơi thở của người trong lòng đã quanh quẩn nơi chóp mũi hắn. Hắn nhắm mắt lại, giọng điệu thong thả: “Tới lúc khóc lại phải dỗ, phiền lắm!”

Giang Quyện: “Ta đâu có...”

Ba chữ “để ngài dỗ” còn chưa kịp nói ra, Giang Quyện đã im lặng. Cậu nhớ tới tối qua lúc xử lý miệng vết thương, vì quá đau nên được Tiết Phóng Ly kéo vào trong lòng an ủi.

Giang Quyện chỉ đành sửa miệng: “Như vậy phiền quá, ngài không cần phải lo cho ta.”

Tiết Phóng Ly mở mắt ra, mỉm cười liếc cậu, khoan thai nói: “Không phiền. Vương phi cứu bổn vương một mạng, bổn vương nhớ ơn báo đáp.”

Giang Quyện chân thành nói: “Ta rất nặng, ngồi lâu rồi ngài sẽ không thoải mái.”

“Không nặng.” Tiết Phóng Ly khẽ cười, như trời quang trăng sáng: “Vẫn ổn.”

Thật ra còn khá nhẹ nữa.

Sau này phải dưỡng tốt một chút mới được.

Tiết Phóng Ly lơ đãng nghĩ.

Tuy nhiên, hắn ôm cậu thiếu niên trong lòng lại cảm thấy khá tuyệt.

Người mềm mại, hương vị còn ngọt ngào.

Giang Quyện nghe xong, nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Cậu ngơ ngác một lát, mới bất giác đẩy Tiết Phóng Ly.

Trong lúc tay chân luống cuống, không biết cánh tay của Giang Quyện đụng phải chỗ nào. Tiết Phóng Ly khẽ khụ mấy tiếng khiến cậu giật thót, lập tức không dám động đậy.

“Ngài không sao chứ?” Giang Quyện dè dặt hỏi.

Tiết Phóng Ly vốn định nói không sao, nhưng bắt gặp ánh mắt vô cùng lo lắng của cậu.

Vốn dĩ cậu thiếu niên ngồi trong lòng hắn đang không ngừng kháng cự, giờ cả người lại trở nên ngoan ngoãn, không dám giãy dụa.

Tiết Phóng Ly cụp mắt xuống, giây lát sau, hắn nói bâng quơ: “Không có gì đáng ngại.”

Không có gì đáng ngại chính là có chuyện rồi. Giang Quyện nghe xong lo lắng túm lấy ống tay áo của hắn: “Có phải lại ho ra máu rồi không?”

Tiết Phóng Ly sửng sốt, không ngờ Giang Quyện vẫn còn nhớ tới chuyện ho ra máu. Đây chẳng qua là cái cớ hắn tùy tiện nghĩ ra lúc đó thôi, nhưng Tiết Phóng Ly vẫn nói qua loa: “Không sao.”

Lúc này Giang Quyện thật sự không dám cử động lộn xộn nữa, thích ôm thì cứ ôm, cậu đã nghĩ thoáng rồi.

Nhưng mà...

Sức khỏe của Vương gia thật sự không tốt chút nào, hễ động tí là ho ra máu.

Huống chi, đã ho đến mức này, chắc là đã khá nghiêm trọng. Thảo nào hắn lại nói mình đã không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Giang Quyện suy tư mấy giây, quyết định về sau phải đối xử tốt với Vương gia một chút.

Cậu giỏi nhất là quan tâm người ta lúc lâm chung.

Tiết Phóng Ly ngó cậu hồi lâu, lơ đãng mỉm cười.

Tiểu bồ tát đúng là tiểu bồ tát, hay mềm lòng và dễ nắm bắt như vậy.

Giang Thượng thư cùng Giang Niệm vừa mới bước vào trong lầu các đã trông thấy cảnh này.

Thiếu niên bị người ta ôm trong lòng, còn dáng vẻ Tiết Phóng Ly thì vô cùng nhàn nhã. Một bàn tay hắn đặt hờ trên eo thiếu niên, đang cụp mắt nói gì đó với cậu, còn cậu thì đang cúi đầu nhìn đĩa hoa quả bày trước mặt.

Bước chân Giang Niệm khựng lại, ngay sau đó lập tức kinh hãi trợn trừng mắt.

Đây là Ly Vương ư?

Sao có thể chứ?

Sao hắn có thể ôm người vào trong lòng, còn đối xử với người ta với vẻ mặt ôn nhu như vậy?

Rõ ràng hắn chính là một con ác quỷ với trái tim không thể làm nóng nổi, mua vui bằng việc giẫm đạp lên chân tình của người khác.

Trong thoáng chốc, hô hấp của Giang Niệm có chút không ổn định.

Đời trước, cậu ta sợ Ly Vương, nhưng cậu ta cũng phải lòng hắn.

Khi được ban hôn, trong lòng Giang Niệm vui sướng, cậu ta đinh ninh rằng dù Ly Vương có tàn bạo cỡ nào thì mình cũng có thể cảm hóa hắn, chiếm một vị trí nhỏ ở bên cạnh hắn.

Nhưng không được, hiện thực tàn khốc tặng cậu ta một bạt tai.

Trước ngày thành hôn, bất kể cậu ta làm gì, nam nhân kia ngay cả một ánh mắt cũng không thèm ban cho cậu ta. Thậm chí thành thân rồi, hắn cũng chỉ nhếch đôi môi đỏ, khẽ giễu cợt một tiếng.

“Đây là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành à? Cũng chỉ đến thế là cùng.”

Cậu ta hận Ly Vương.

Cậu ta vì Ly Vương mà từ chối An Bình Hầu, tôn nghiêm của cậu ta bị kẻ này giẫm đạp dưới chân. Cuối cùng, thậm chí còn công cốc, chỉ đành trơ mắt nhìn An Bình Hầu lên ngôi.

Giang Niệm hận đến mức siết lòng bàn tay, cơn đau đớn khiến cậu ta thoát ra khỏi hận thù của đời trước. Cậu ta gắng gượng tìm lại đôi chút lý trí, vẻ mặt vô cảm quan sát người trong lòng Tiết Phóng Ly.

Bản lĩnh cũng khá lớn đó, thậm chí còn tóm được cả Ly Vương.

Đối phương cúi đầu không nhìn thấy mặt, bỗng dưng trong lòng Giang Niệm nảy sinh suy đoán, nhưng ngay sau đó cậu ta lại thấy không thể nào. Đệ đệ kia của cậu ta vừa nhút nhát lại rụt tè, khí chất còn kém xa người này.

Cho nên, Giang Quyện đâu rồi?

Không phải họ đến để gặp Giang Quyện à?

Trong lúc suy tư, Giang Niệm đã trở lại bình thường, Cao quản sự nói: “Vương gia, Vương phi, Giang đại nhân cùng Nhị công tử tới.”

Dứt lời, cậu thiếu niên nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên. Vừa khéo bắt gặp ánh mắt của Giang Niệm, cậu ta lại ngây người.

Người này chính là Giang Quyện ư?
Chương kế tiếp