Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 17: Ngày thứ 17 muốn làm cá mặn
Giang Quyện muốn ngủ lại, Tiết Phóng Ly cũng đã đồng ý, bọn nha hoàn liền vội vàng sửa sang lại giường chiếu và lấy thêm một cái gối nữa.

“Lui xuống hết đi.”

Sau khi sửa sang đâu vào đấy, Tiết Phóng Ly vẫn cho tất cả mọi người lui xuống như thường ngày, các nha hoàn đều đã rời đi, nhưng Lan Đình lại do dự không yên tâm: “Công tử, ngài còn phải thoa thuốc, nô tỳ...”

“Để ta tự thoa.” Giang Quyện nói: “Ngươi đã chăm sóc ta một ngày rồi, hôm nay không cần quản ta nữa.”

“Nhưng mà...”

Lan Đình đã quen ở phòng sát vách để tiện chăm sóc Giang Quyện, nàng vẫn còn muốn nói gì đó nhưng Cao quản sự đã vội cắt ngang: “Vương phi đã có người chăm sóc rồi, ngươi nghe theo lời Vương phi đi.”

Lan Đình chỉ đành thôi.

Nhưng nàng vẫn không yên tâm lắm, dù sao thì Giang Quyện cũng có bệnh bẩm sinh, Lan Đình thận trọng nói: “Công tử, nếu ngài không thoải mái, tuyệt đối không được cố chống cự đâu đấy.”

Giang Quyện gật đầu, Lan Đình thấy thế mới lui ra cùng mấy người Cao quản sự.

Lan Đình đã nhắc nhở Giang Quyện, chân cậu vẫn cần phải thoa thuốc. Giang Quyện cẩn thận gỡ băng gạc ra, may mà miệng vết thương không sâu lắm, bây giờ đã kết vảy rồi.

Sao tự nhiên lại giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ không biết nữa, Giang Quyện thở dài nói: “Ta thật xui xẻo.”

Tiết Phóng Ly nhìn thoáng qua, lòng bàn chân thiếu niên trắng nõn, nhưng ở trên lại có mấy vết thương sẫm màu chói mắt, hắn nói: “Lần sau cẩn thận một chút.”

Giang Quyện thề son sắt đáp: “Sẽ không có lần sau nữa đâu!”

Không lâu sau thuốc của Giang Quyện đã được đưa tới. Đầu ngón tay hồng nhạt trơn bóng thấm thuốc, cậu nhẹ nhàng thoa dầu thuốc lên chân mình, vì đau nên Giang Quyện chỉ thoa qua loa, không muốn chạm vào nó thêm chút nào.

Cậu thoa nhanh xong cũng nhanh, vừa muốn thả chân xuống thì mắt cá chân đột nhiên bị nắm chặt, Giang Quyện sửng sốt: “Vương gia?”

Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: “Thoa cho đàng hoàng vào.”

Giang Quyện vô tội nhìn hắn: “Ta thoa đàng hoàng mà, đã thoa xong rồi.”

Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái, tay hắn vẫn nắm mắt cá chân Giang Quyện không buông, đầu ngón tay hắn chạm vào gan bàn chân Giang Quyện, thoa dầu thuốc lên chỗ cậu chưa thoa.

Hắn thoa rất nhẹ nhàng, nhưng nhẹ quá lại khiến Giang Quyện cảm thấy nhột, ngón chân tròn vo như hạt trân châu cuộn tròn ửng đỏ.

Giang Quyện nhẹ nhàng hít khí: “Đừng...”

Động tác của Tiết Phóng Ly thoáng ngừng.

Hắn nâng mắt, Giang Quyện đang cắn môi dưới... nhột quá, cậu ráng không cựa quậy rất khó chịu, ngón chân cũng bấu chặt miếng lót mềm trên ghế tháp theo bản năng, khớp ngón tay hơi trắng bệch, tạo nên sự đối lập rõ ràng với đệm lót đậm màu.

Đôi mắt Giang Quyện ướt sũng nhìn Tiết Phóng Ly.

Tay Tiết Phóng Ly đang nắm cổ chân Giang Quyện đột nhiên không biết nặng nhẹ, Giang Quyện hít ngược một hơi: “Đau quá.”

Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, cuối cùng cũng buông chân Giang Quyện ra, Giang Quyện cũng nhân cơ hội này rụt chân về.

Cậu sợ nhột nên liền dứt khoát quay lưng về phía hắn, như lâm đại địch nói: “Để ta tự bôi, lần này ta sẽ bôi đàng hoàng.”

Lúc đến đây, tóc Giang Quyện chỉ dùng một dải tơ lụa buộc lại, bây giờ dải lụa đã rơi ra, giữa cần cổ, dưới bả vai toàn là tóc đen nhánh, tỏa ra mùi hoa dành dành nhàn nhạt, hòa quyện với mùi thuốc trên người cậu.

Tiết Phóng Ly rất ghét nhiều mùi hương pha tạp với nhau, nhưng nếu mùi đó tỏa ra từ trên người Giang Quyện, hắn lại không ghét chút nào.

“Tóc ngươi là dùng lò sưởi sấy sao?”

“Ừm, hong khô lâu quá, Lan Đình sợ ta sẽ cảm lạnh.

Giang Quyện cúi đầu, thật sự thành thật thoa thuốc, một lúc lâu sau cậu mới quay người lại, giơ hai tay ra trước mặt Tiết Phóng Ly: “Toàn là thuốc.”

Tiết Phóng Ly vỗ tay mấy cái, rất nhanh đã có nha hoàn bưng nước sạch vào, sau khi rửa sạch hết thuốc, Giang Quyện ngẫm nghĩ một chốc rồi hỏi Tiết Phóng Ly: “Có cần gọi người vào giúp không?”

Tiết Phóng Ly: “Hửm?”

“Ở đây.” Giang Quyện một tay chỉ ghế tháp, một tay khác lại chỉ về phía giường: “Từ đây đến đó xa như thế, ta đi không được, sức khỏe ngài lại kém như thế, có lẽ cũng không bế nổi ta.”

Tiết Phóng Ly: “...”

Hắn cúi người xuống, trực tiếp kéo Giang Quyện vào lòng rồi bế cậu lên đi sang đó.

Giang Quyện chớp chớp mắt, muốn nói lại thôi: “Ngài...”

Tiết Phóng Ly cười như không cười nói: “Dù thân thể bổn Vương có kém hơn nữa, nhưng khoảng cách thế này cũng vẫn bế được ngươi.”

Hắn cố tình nhấn mạnh mấy chữ, Giang Quyện nghe thế thì nhịn không được tự ngẫm lại mình, cậu nên biểu đạt khéo léo hơn một chút, nói thế thì làm tổn thương lòng tự tôn của người ta quá, dù Vương gia không được thật thì cũng phải cắn răng nói được.

Giang Quyện gật đầu cái rụp, chân thành nói: “Ừm ừm, Vương gia, ngài có thể.”

Tiết Phóng Ly: “...”

Giang Quyện đi đứng không tiện, lên giường rồi liền tự giác bò vào trong.

Cậu chưa ngủ cùng giường với ai bao giờ, sau khi nằm ngay ngắn, cậu lại cảm thấy bó tay bó chân, không dám động đậy lung tung, Tiết Phóng Ly vươn tay thả rèm xuống, thản nhiên nói: “Ngủ đi.”

Giang Quyện không nói chuyện, cậu nằm nghiêng đưa lưng về phía Tiết Phóng Ly, rõ ràng khi chưa lên giường cậu buồn ngủ chịu không nổi, nhưng lên giường rồi lại ngủ không được, Giang Quyện cọ cọ lên gối, tóc tai rơi ra cũng bị cầu đè dưới thân.

Có một bàn tay thò xuống dưới gáy cậu, Tiết Phóng Ly kéo tóc Giang Quyện ra, không chút để ý hỏi cậu: “Ngươi có biệt danh không?”

“Có.” Giang Quyện đáp: “Giang lười.”

Nói xong, cậu quay người lại, buồn bực nói: “Ngài không được cười. Mẹ ta... nếu năm đó nương ta đặt cho ta tên Giang Cần* thì không chừng bây giờ ta đã rất hiếu động rồi.”

(*: Cần trong cần cù)

Tiết Phóng Ly vốn không muốn cười, thấy cậu như thế hắn lại thấy hơi buồn cười, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

Không phải cười châm chọc, càng không phải là nụ cười lạnh như ngày thường, chỉ là hắn muốn cười mà thôi.

Thật ra Tiết Phóng Ly rất diễm lệ, diễm lệ tới mức sắc sảo, lúc này nét mặt hắn dịu xuống, thật sự như trăng sáng giữa trời quang, ngọc thụ lâm phong.

Giang Quyện nhìn hắn, cảm thấy vui tai vui mắt vô cùng, liền phóng khoáng nói: “Thôi vậy, ngài muốn cười thì cứ cười đi.”

Một lúc sau, Giang Quyện lại hỏi hắn: “Ngài có biệt danh không?”

Tiết Phóng Ly vẫn cười, chỉ là không biết hắn đã nghĩ tới gì mà mặt mày đột nhiên lạnh nhạt. Một lúc sau hắn mới trả lời đầy tiếc nuối: “Không có.”

Dừng một lúc, Tiết Phóng Ly cụp mắt, không chút để ý nói: “Ta kể cho ngươi nghe một chuyện, ngươi có muốn nghe không?”

Dù sao thì cũng không ngủ được, Giang Quyện bèn gật đầu, cậu rất tò mò với tiết mục kể chuyện trước khi ngủ thời cổ đại: “Được chứ.”

Tiết Phóng Ly cười khẽ: “Từng có một nữ nhi, nửa đời trước suôn sẻ an ổn, cha mẹ thương nàng yêu nàng, nhà chồng kính trọng, bảo vệ nàng.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó...”

Tiết Phóng Ly hơi khép mắt, hắn bất chợt nhớ tới buổi tối cực kỳ bình tĩnh ấy. Đêm hôm ấy, nữ nhân kia không phát điên, nàng chỉ quỳ trước án thư khóc rống.

Đôi vai nàng run rẩy kịch liệt, nước mắt rơi ướt đẫm cả trang giấy, nữ nhân đó nghẹn ngào nói: “Người trầm luân ái dục như cầm bó đuốc đi ngược gió, ắt có ngày phỏng tay.”

“... Ắt có ngày phỏng tay.”

Bàn tay Tiết Phóng Ly đang để sau gáy Giang Quyện đột nhiên giật lên như bị phỏng.

Giang Quyện đợi thật lâu cũng không đợi được phần tiếp theo, cậu hỏi lại lần nữa: “Vương gia, sau đó thì sao?”

Tiết Phóng Ly ngước mắt nhìn cậu, hắn không nói gì mà chỉ nhìn Giang Quyện chăm chú, vẻ mặt không mảy may dao động, bình tĩnh đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.

Hắn muốn giữ thiếu niên lại, chỉ đơn giản là muốn giữ cậu lại thôi, không liên quan gì tới ái dục cả.

Hắn cũng không có ái dục, hắn chỉ có oán hận vô cùng vô tận.

Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Tiết Phóng Ly cũng mở lời, giọng điệu hắn bình tĩnh nói: “Không có sau đó nữa, ngươi nên ngủ rồi.”

Giang Quyện: “...”

Thôi bỏ đi, không kể thì thôi, lỡ như là chuyện nam nữ si tình ai oán gì đó chắc cậu sẽ tức đến mức ngủ không được mất.

Giang Quyện tự an ủi mình, cậu nghiêng đầu, bắt đầu ngái ngủ, rất nhanh sau đó cậu đã rơi vào giấc mơ ngọt ngào.



Giang Quyện ngủ một giấc thẳng đến sáng ngày hôm sau.

Ngủ không đủ giấc thì đau đầu, ngủ nhiều quá cũng không thoải mái, Giang Quyện vừa ôm đầu ngồi dậy, Lan Đình đã vén màn lên.

“Công tử, ngài dậy rồi sao.”

“Ừm.”

Giang Quyện bất giác nhận ra giờ trên giường chỉ có một mình cậu, cậu hỏi Lan Đình: “Vương gia đâu?”

“Lúc nô tỳ tới thì đã không thấy Vương gia trong phòng rồi.”

Giang Quyện “ồ” một tiếng, Lan Đình đang muốn hỏi cậu có dùng bữa không, Cao quản sự nghe thấy tiếng động cũng gõ cửa nói: “Vương phi, Lục Hoàng tử đến đây, đã chờ ngài được một lúc rồi.”

Giang Quyện sửng sốt: “Lục Hoàng tử?”

Cao quản sự cười ha ha đáp: “Ngài ấy nói muốn cho ngài xem một bảo bối.”

Giang Quyện: “...”

Cậu không muốn xem bảo bối, cũng không muốn trở nên bất hạnh, nhưng người cũng đã đến rồi, Giang Quyện chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Được thôi.”

Cao quản sự vội vàng đi mời người, đến khi Tiết Tòng Quân hất cằm ưỡn ngực đi tới, Lan Đình cũng đã chải chuốt cho Giang Quyện xong.

Tiết Tòng Quân vừa thấy cậu đã đắc ý dạt dào nói: “Đồ nhà quê, hôm nay ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt.”

Vừa dứt lời, hắn đã đẩy chiếc hộp đang ôm trong ngực tới trước mặt Giang Quyện: “Ngươi nhìn đồ vật bên trong xem.”

Giang Quyện tò mò mở ra, cậu cúi đầu nhìn thử, xém chút nữa hồn vía đã lên mây.

... Trong hộp có một con sâu!

Giang Quyện rất sợ sâu, lúc nhỏ cậu cũng từng phải chịu trò đùa quái đản tương tự thế này, cậu vốn muốn lấy sách trong hộc bàn, kết quả lại sờ phải một con sâu.

Cách nhiều năm, Giang Quyện lại bị sự sợ hãi tương tự bao trùm lần nữa, cậu sợ hãi định vứt hộp đi, may mà Tiết Tòng Quân đỡ kịp.

Tiết Tòng Quân tức giận nói: “Ngươi làm gì thế?”

Giang Quyện cũng hơi tức giận: “Ngươi muốn làm gì mới phải.”

“Ta...” Tiết Tòng Quân khí thế hùng hổ rống cậu, nhưng hắn ta chỉ mới bật được một chữ đã cuống tay cuống chân trước: “Ngươi, ngươi, ngươi khóc cái gì?”

Thật ra Giang Quyện không muốn khóc, nhưng cậu thật sự đã bị dọa hết hồn, nước mắt như có suy nghĩ độc lập, Giang Quyện không thừa nhận: “Ta không khóc.”

Tiết Tòng Quân là một tên quậy phá không ngán một ai, trước giờ chỉ ăn mềm không ăn cứng, hắn ta há miệng muốn nói gì đó, nhưng rồi lại miễn cưỡng ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được cứ liếc về phía Giang Quyện mãi.

... Sao lại không khóc được. Lông mi đã ướt như thể sắp nhỏ nước, đôi mắt cũng ngập nước, cả khuôn mặt như chìm trong hơi nước mờ mịt.

Thật là kỳ quái, sao lúc khóc mà tên nhà quê này cũng đẹp thế?

Không được, suy nghĩ này quá nguy hiểm.

Niệm ca của hắn ta mới là mỹ nhân chân chính, đẹp người đẹp nết, còn tên nhà quê này là mỹ nhân giả tạo, chỉ được lớp vỏ bọc xinh đẹp thôi!

Nhưng mà...

Tên nhà quê này thật sự rất xinh đẹp luôn.

Tiết Tòng Quân giãy dụa thật lâu nhưng vẫn thất bại, hắn ta buồn bực nghịch khóa hộp: “Lần trước ngươi một hai không thừa nhận trai tước là thứ tốt, ta đặc biệt tìm hai thứ này cho ngươi xem, ngươi không thích thì thôi, khóc cái gì mà khóc.”

Nói xong, Tiết Tòng Quân lại nhìn cậu một cái, mặc dù không biết mình bị làm sao, nhưng hắn ta vẫn mất tự nhiên nói xin lỗi: “Không hiểu nổi có cái gì mà khóc nữa, xin lỗi được chưa.”

Giang Quyện vẫn chưa bình tĩnh lại, nhưng xét thấy đối phương cũng đã xin lỗi, Giang Quyện là người thấu tình đạt lý, cậu nói: “Vậy ngươi cũng không thể làm thế chứ.”

Tiết Tòng Quân hỏi cậu: “Ta làm sao?”

“Đồ vật ngươi mang đến mà ngươi còn hỏi ta?” Giang Quyện bực bội nói: “Một con sâu to đến thế.”

Tiết Tòng Quân còn hoang mang hơn cả cậu: “Sâu gì mà sâu, trong hộp của ta chỉ có một con công ngọc bích và một con Kim, Kim...”

Tiết Tòng Quân nói tới đây thì đột nhiên im bặt, hắn ta đột nhiên phản ứng lại, lập tức cười như điên.

Tiết Tòng Quân: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Giang Quyện: “???”

Tiết Tòng Quân đẩy hộp tới trước mặt Giang Quyện lần nữa, ý bảo Giang Quyện mở ra xem, Giang Quyện liều mạng lắc đầu, Tiết Tòng Quân chỉ đành tự mở hộp ra.

“Ngươi nhìn cho kỹ đi.”

Tiết Tòng Quân lấy một thứ thật tinh xảo ra từ trong hộp ... Ngọc Diệp mỏng như cánh ve, bên trên có một con Kim Thiền đang vỗ cánh, sinh động như thật.

Tiết Tòng Quân: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Giang Quyện: “...”

Tiết Tòng Quân: “Ha ha ha ha ha ha ha ha một con sâu to tướng luôn.”

Giang Quyện: “... ... ...”

Vui buồn của người này khác người kia, Tiết Tòng Quân cười như heo rú, nhưng Giang Quyện thì lại như người mất hồn.

Thật lâu sau, cuối cùng Tiết Tòng Quân cũng cười đủ, hắn chùi nước mắt nơi khóe mắt, khó hiểu hỏi cậu: “Rốt cuộc ngươi và Niệm ca có chuyện gì thế? Dựa vào lá gan của ngươi mà cũng dám đẩy người khác xuống hồ sao?”

“Không thể nào.”

Tiết Tòng Quân nói chắc nịch: “Chắc chắn giữa hai người có hiểu lầm gì đó rồi.”



Lời tác giả:

Quyện cá mặn, vì bị bẽ mặt mà được tẩy trắng bị động ( :

Chương kế tiếp