Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 18: Ngày thứ 18 muốn làm cá mặn
Giang Quyện: “...”

Cậu không muốn được tẩy trắng như thế, mất mặt chết được, Giang Quyện chân thành nói: “Không hiểu lầm đâu. Biết người biết mặt không biết lòng, thật ra ta vô cùng ác độc.”

“Ngươi ấy hả?” Tiết Tòng Quân lại bắt đầu bắt chước cậu: “Đồ vật ngươi mang đến mà ngươi còn hỏi ta?”

Giang Quyện: “...”

Tiết Tòng Quân tiếp tục lấn tới: “Vậy ngươi cũng không thể làm thế chứ.”

Tiết Tòng Quân lại phụt cười như điên, cá mặn cũng không nhịn nổi nữa, Giang Quyện quyết định phải chết chùm với hắn.

“Đây chính là thứ tốt ngươi nói sao?” Giang Quyện sâu kín nói: “Chẳng qua cũng chỉ có thể. Những thứ thế này ta thấy nhiêu lắm rồi, có gì ghê gớm đâu.”

Món đồ chơi này quả thật rất tinh xảo, nhưng trước khi xuyên sách tới đây Giang Quyện rất thích tới viện bảo tàng, nên cậu nói mình đã thấy nhiều rồi cũng không phải chỉ là muốn chọc Tiết Tòng Quân, Giang Quyện thật sự đã thấy không ít những thứ như thế.

Quả nhiên, Tiết Tòng Quân vừa nghe thế đã cười không nổi nữa.

Từ nhỏ hắn ta đã hiếu thắng không chịu thua ai, lại là Hoàng tử tôn quý, hắn ta nói là thứ tốt, từ trước đến nay không ai dám nói không tốt, gần như tất cả mọi người đều thuận theo hắn ta, chỉ khi đụng phải Giang Quyện mới phải cun cút cái đuôi lại.

Tiết Tòng Quân lại sắp sửa giậm chân: “Cái gì mà cũng chỉ có thế? Ngươi nhìn cho kỹ cho ta, chạm trổ phía trên, ý nghĩa của nó, chỉ có duy nhất một cái này thôi hiểu không?”

Giang Quyện cúi đầu nhìn, chậm rãi nói: “Ừm ừm, tinh xảo thật.”

Tiết Tòng Quân: “...”

Ức thật, hắn ta cảm thấy mình lại bị qua loa nữa rồi.

Hắn ta hít sâu một hơi, Kim Thiền Ngọc Diệp không được thì còn có một con công ngọc bích mà. Tiết Tòng Quân lại cẩn thận lấy con công ngọc bích ra: “Cái này thì sao?”

Hắn ta chỉ chỉ màu lông con công, chỉ sợ Giang Quyện không biết xem hàng nên đặc biệt giải thích: “Đây gọi là Ngũ phúc gõ cửa... miếng ngọc bích bé thế này hội tụ năm loại màu sắc, ngươi biết rất hiếm không?”

Quả thật là rất hiếm, huống chi con công này còn được điêu khắc rất xinh đẹp, nhưng Giang Quyện vẫn giở trò lừa bịp: “À, thế hả, ta hiểu rồi.”

Tiết Tòng Quân: “...”

Không, ngươi không hiểu.

Nếu thật sự hiểu độ quý báu của nó, chẳng phải nên khen nó sao?

Lòng ham hư vinh không được thỏa mãn, Tiết Tòng Quân trừng Giang Quyện, hắn ta chỉ có thể tức điên: “Ngươi bị sao thế hả, sao không có phản ứng gì? Cái gì mà cũng chỉ đến thế, ta thấy ngươi không biết xem hàng mới đúng!”

Tiết Tòng Quân hùng hùng hổ hổ: “Cái đồ nhà quê nhà ngươi, ngươi nhìn cho kỹ cho ta!”

Hắn ta tức thở hồng hộc nhét con công ngọc bích vào tay Giang Quyện, chỉ hận không thể đè đầu Giang Quyện xuống xem cho kỹ, rất có khí thế nếu hôm nay Giang Quyện không công nhận hắn ta sẽ không bỏ qua.

Giang Quyện nhìn hắn ta một cái, nếu còn chọc hắn ta nữa thì chắc sẽ bị mang thù mất, cậu lựa chọn nói thật: “Ta lừa ngươi đó, hai thứ này đều là đồ tốt.”

Nói xong, cậu bật cười, đôi môi mỏng mềm mại cong lên, dưới hàng lông mi ẩm ướt là đôi mắt ướt sũng, mặt mày thiếu niên sinh động mê người.

Tiết Tòng Quân sửng sốt, bị người ta đùa giỡn như thế, hắn ta vốn nên mang thù mới phải, nhưng vừa nhìn Giang Quyện hắn ta lại bật cười không tức nổi nữa, hắn ta ồm ồm nói: “Ta nói mà...”

Mặc dù quá trình không được như ý, nhưng tóm lại kết quả vẫn thỏa lòng, lòng ham hư vinh của Tiết Tòng Quân rốt cuộc cũng được thỏa mãn, hắn ta phất tay: “Coi như ngươi biết xem hàng, chúng thuộc về ngươi hết đấy.”

Đương nhiên Giang Quyện không thể nhận được, cậu từ chối: “Không cần đâu, chúng quý trọng quá.”

“Quý trọng sao?” Tiết Tòng Quân nghe xong thì càng vui như mở cờ trong bụng, hắn ta giả bộ khinh thường nói: “Trong khố phòng của ta còn không ít thứ phẩm cấp ngang thế này, đã lấy ra rồi sao có thể đem về được, cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi.”

Giang Quyện: “...”

Lục Hoàng tử là Tán Tài Đồng Tử tái thế đúng không.

Giang Quyện hết sức cạn lời, nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới một tình tiết.

... Sinh thần của thụ chính.

Theo tập tục thì người trẻ tuổi không nên mừng thọ, nhưng thụ chính dù sao cũng là miếng thịt trên đầu quả tim mọi người, bạn tốt của cậu ta và An Bình Hầu khăng khăng muốn tổ chức sinh thần cho cậu ta.

Trong nguyên tác, ngày hôm đó cực kỳ náo nhiệt, đầu tiên là ba người bạn thân nhất của thụ chính... Lục Hoàng tử, con trai Thừa tướng, con trai Tướng quân tới tặng quà.

Ba người bọn họ đều có xuất thân cao quý, vung tay hào phóng, đặc biệt là Lục Hoàng tử, chỉ hận không thể đào hết khố phòng mình ra để đi tặng người ta.

Đương nhiên An Bình Hầu cũng không chịu yếu thế. Thụ chính là vợ chưa cưới của hắn ta, đây cũng là sinh thần cuối cùng của thụ chính ở phủ Thượng thư, hắn ta liền đặc biệt chuẩn bị “Mười dặm hạ lễ”, tạo nên một câu chuyện được người người ca tụng ở kinh thành.

Quà An Bình Hầu tặng nhiều thì nhiều nhưng không tinh quý bằng quà của Lục Hoàng tử, trong số quà Lục Hoàng tử tặng thậm chí còn có một món có tác dụng cực kỳ quan trọng trong phần sau nguyên tác.

Là cái gì ấy nhỉ?

Tên được đặt rất sinh động, nhưng Giang Quyện không tài nào nhớ nổi.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn không nhớ ra, nên liền dứt khoát bỏ qua.

Dù sao thì cũng không phải là Kim Thiền Ngọc Diệp và con công ngọc bích.

Giang Quyện do dư một chút rồi nói với Tiết Tòng Quân: “Vậy ta chỉ lấy con công thôi, con Kim Thiền này thì không cần.”

“Biết rồi.” Tiết Tòng Quân giơ chân, đắc ý nói: “Ngươi không thích Kim Thiền, hôm khác đến phủ của ta chọn vài món khác đi, cứ coi như, coi như...”

“Cho tên nhà quê nhà ngươi mở rộng tầm mắt!”

Giang Quyện: “... Cảm ơn?”

Tiết Tòng Quân: “Không cần khách sáo.”

Hắn ta vừa tới đã ném bảo bối ra, lúc này mới được thỏa lòng, Tiết Tòng Quân nhìn đông nhìn tây, sau lại tò mò hỏi Giang Quyện: “Này, sao chân ngươi lại bị thương thế?”

Lần trước ở chòi nghỉ mát Tiết Tòng Quân thấy tay Giang Quyện bị Ngũ ca nhà mình nhéo đầy vết xanh tím, hắn ta do dự một lát rồi sáp tới, nhỏ giọng hỏi cậu: “Có phải lại là Ngũ ca ta không?”

Giang Quyện chớp chớp mắt, vội vàng giải thích: “Không phải, là tự ta...”

Tự ta làm sao, Giang Quyện không có mặt mũi nói tiếp, nhưng nghe vào tai Tiết Tòng Quân lại thành đang khẳng định suy nghĩ của hắn ta.

“Ầy, Ngũ ca ta mà lên cơn điên thì đến phụ mẫu cũng không nhận đâu.” mặt Tiết Tòng Quân đầy vẻ thương cảm: “Đặc biệt là khoảng thời gian này, ngươi nhớ cẩn thận một chút.”

Giang Quyện hoang mang hỏi hắn: “Khoảng thời gian này làm sao?”

“Ngươi không biết sao?”

“Không biết.”

Tiết Tòng Quân vừa nghe thế liền sấn tới gần hơn, cũng nhỏ giọng hơn nói với Giang Quyện: “Cuối tháng là ngày giỗ của Ngu mỹ nhân... mẫu phi của Ngũ ca ta, tới ngày hôm đó ngươi tuyệt đối, tuyệt đối đừng chọc huynh ấy, nếu không...”

Tiết Tòng Quân chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng “kẽo kẹt”.

Đúng thật là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới ngay, Tiết Phóng Ly liếc một cái, Tiết Tòng Quân chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, xém chút nữa đã ngã phịch xuống ghế.

Hắn ta cuống quýt bỏ chân xuống, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo kia cũng bị dập tắt ngay tức khắc, hắn ta như biến thành con chim cút bé bỏng hoảng sợ: “Ngũ, Ngũ ca, huynh về rồi sao.”

Tiết Phóng Ly đi vào, đương nhiên hắn cũng nhìn thấy vừa nãy hai người dựa gần nhau thế nào, Tiết Phóng Ly lạnh nhạt nhìn về về phía Giang Quyện, ánh mắt lập tức ngưng lại.

Trên lông mi thiếu niên vẫn còn vương hơi nước, có lẽ đã khóc một trận, hiển nhiên là đã bị người ta trêu chọc.

Hắn không hỏi Giang Quyện, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lục đệ, lúc vừa tới bổn vương nghe thấy đệ nói muốn cho tên nhà quê mở rộng tầm mắt.”

“Tên nhà quê là ai?”

Tiết Tòng Quân: “...”

Hắn ta há miệng, quyết định giả ngu: “Hả, tên nhà quê á? Tên nhà quê gì cơ? Không có mà. Ngũ ca, huynh nghe nhầm rồi.”

Tiết Phóng Ly: “Vậy sao?”

Tiết Tòng Quân gật đầu cái rụp, sau đó lại nghiêng đầu liều mạng cầu cứu Giang Quyện, dục vọng cầu sinh mách bảo hắn ta phải sửa miệng: “Quyện ca! Quyện ca...! Là Ngũ ca nghe nhầm rồi đúng không?”

Tiết Tòng Quân thấy Ngũ ca nhà mình truy cứu chuyện này cũng không bất ngờ lắm, dù gì Giang Quyện cũng là ly Vương phi, dù Ngũ ca nhà hắn có đối xử thô bạo với Vương phi tới đâu, nhưng người ngoài cũng phải có phép tắc một chút mới được.

Giang Quyện do dự một chút, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, cậu gật đầu nói: “... Ừm.”

Tiết Tòng Quân vừa thở phào nhẹ nhõm, Tiết Phóng Ly lại hỏi Giang Quyện: “Sao ngươi lại khóc.”

Tiết Tòng Quân nghiêng đầu nhìn, lông mi Giang Quyện vẫn còn ướt sũng dính vào nhau, trái tim hắn ta lập tức lạnh đi nửa phần.

... Là hắn ta dọa cậu khóc!

Tiết Tòng Quân liều mạng nháy mắt với Giang Quyện, nhưng Giang Quyện lại không nhìn hắn ta, Tiết Tòng Quân chỉ đành gian nan nuốt nước miếng, hắn ta cảm thấy lần này mình sẽ bị Ngũ ca vứt cho sâu ăn mất thôi.

Một lúc sau, cuối cùng Giang Quyện cũng mở miệng, nhưng cậu lại nói: “... Đau chân.”

Tiết Tòng Quân sửng sốt, hắn ta không ngờ rằng Giang Quyện lại bằng lòng che giấu giúp mình, đặc biệt còn là trong tình huống Ngũ ca của hắn ta đối xử thô bạo với cậu.

Tiết Tòng Quân càng nghĩ càng cảm động, cũng hoàn toàn thay đổi cách nhìn về Giang Quyện.

... Thật ra con người cậu cũng không tệ lắm.

Trên thực tế, Giang Quyện chỉ sợ mất mặt nên không muốn nói thật thôi.

Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn cậu, hắn cười không chút để ý, nhưng vẻ mặt lại dần lạnh xuống.

Cậu đang nói dối.

Vương phi của hắn, vì Tiết Tòng Quân mà đang nói dối hắn.

Nhận thức này khiến Tiết Phóng Ly cảm thấy không vui, lệ khí và bạo ngược của hắn lại bắt đầu gầm gừ không ngừng.

Giang Quyện luôn ngơ ngác không biết phân biệt bầu không khí quanh mình, nhưng giờ khắc này thật sự quá yên lặng, cậu liền mở hộp ra chia sẻ niềm vui của mình: “Vương gia, ngài nhìn con công ngọc bích này đi, rất đẹp phải không.”

Tiết Phóng Ly hờ hững nhìn sang.

Rất đẹp sao?

Cũng chỉ là một tảng đá thôi mà.

Ngày thành hôn, mấy rương hạ lễ được nâng vào viện của cậu, cậu chưa từng chạm vào món nào, giờ này lại hứng thú với con công ngọc bích này đến vậy.

Hồi lâu sau, Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: “Thường thôi.”

Tiết Tòng Quân: “...”

Lòng hiếu thắng chết tiệt của hắn ta.

Không được, đây là Ngũ ca của hắn ta, hắn ta chọc không nổi, phải nhịn.

Giang Quyện “à” một tiếng, cậu cũng không thấy mất hứng, dù sao thì gu thẩm mĩ mỗi người một khác mà, cậu chỉ nói: “Ta rất thích ý nghĩa của nó.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài cái, cố gắng nhịn sự bực bội trong lòng xuống, mỉm cười hỏi cậu: “Ngươi thích chim công à?”

Giang Quyện gật đầu, có một năm gần bệnh viện cậu nằm có nuôi một con công trắng, Giang Quyện thường nằm nhoài bên cửa sổ nhìn nó xòe đuôi.

“Khổng tước xòe đuôi đẹp lắm, đặc biệt là công trắng.”

“Khổng tước được điêu khắc từ ngọc bích dù có sinh động hơn nữa cũng chỉ là một vật chết.” Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Ở biệt trang có nuôi mấy con công, nếu ngươi thích, dùng bữa xong ta sẽ dẫn ngươi đi xem chúng.”

Giang Quyện vui vẻ nói: “Ở đây cũng có nuôi công sao?”

Cậu tự động bỏ con công ngọc bích trong tay xuống, Tiết Phóng Ly thấy thế, tâm trạng rốt cuộc cũng đỡ hơn một chút, hắn gật đầu: “Nếu bổn vương nhớ không nhầm thì còn một con công trắng nữa.”

Cao quản sự: “?”

Ông ta đứng bên cạnh nghe thế, thật sự không nhịn được nữa, ngập ngừng nói: “Vương gia, biệt trang chúng ta nào có...”

Tiết Phóng Ly liếc ông ta một cái, cười như không cười nói: “Hai con công xanh, một con công trắng.”

Trong lòng Cao quản sự giật thót, vội vàng sửa miệng: “Ai yoo, thật khéo quá, đúng thật là có mấy con công, cũng có công trắng mà Vương phi thích nữa.”

Dừng một chút, Cao quản sự nói tiếp: “Nếu Vương phi thích, nô tài sẽ cho người đi dọn dẹp ngay, tới lúc Vương phi tới khỏi lộn xộn.”

Tiết Phóng Ly đáp: “Ừ, đi đi.”

Cao quản sự cười tươi như hoa, bộ dáng thong dong lui xuống, nhưng cửa vừa khép lại, ông ta đã lao ra ngoài như lửa nóng đốt mông.

... Phải kiếm được ba con công trước khi Vương phi dùng bữa xong!



Lời tác giả:

Cao quản sự: Mãnh nam rơi lệ.jpg

Chương kế tiếp