Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 19: Ngày thứ 19 muốn làm cá mặn
Công gì mà công, bây giờ Tiết Tòng Quân chỉ cảm thấy đứng ngồi không yên, hắn ta căng da đầu nói: “Ngũ ca, hai người xem đi, ta đi trước đây.”

Tiết Phóng Ly cười như không cười nhìn hắn ta: “Đi cái gì, ở lại dùng bữa đi chứ.”

Tiết Tòng Quân đã quá hiểu Tiết Phóng Ly, lúc không cười đáng sợ, lúc cười lên thì càng đáng sợ hơn, Tiết Tòng Quân lắc đầu như trống bỏi: “Không, không cần đâu, thật sự không cần đâu.”

Giờ hắn ta đang chột dạ, lại sợ bị Ngũ ca xử, chỉ hận không thể gác chân lên cổ chạy ngay, nhưng Tiết Phóng Ly lại không có ý cho hắn ta đi, nên hắn ta chỉ đành cứng đờ ngồi im tại chỗ.

Giang Quyện không nhận ra sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, nghe thấy Tiết Tòng Quân muốn đi thì liền lịch sự tạm biệt hắn ta: “Đi đường cẩn thận nhé.”

Nói xong, Giang Quyện lại hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, bây giờ dùng bữa được chưa?”

Tiết Phóng Ly “ừ” một tiếng, cuối cùng cũng không nhìn Tiết Tòng Quân nữa, Tiết Tòng Quân thở phào nhẹ nhõm, giờ này không chạy thì còn chờ tới bao giờ nữa, hắn ta quay đầu định chuồn ngay, nào ngờ...

“Nếu về sau còn không thành thật hơn, bổn vương có nhiều thời gian dạy quy tắc cho đệ lắm.”

Tiết Tòng Quân ngẩn ra rồi vội gật đầu như gà mổ thóc, may mà lần này hắn ta không bị chặn lại nữa, hắn ta vội cụp đuôi chạy mất, trong lòng cảm kích Giang Quyện khôn nguôi.

Rõ ràng Ngũ ca nhà hắn ta không định bỏ qua cho hắn ta, nhưng Giang Quyện đã nói tạm biệt, ít nhiều gì Ngũ ca cũng phải cho Vương phi của mình một chút thể diện nên mới giơ cao đánh khẽ tha cho hắn ta một con đường sống.

Tiết Tòng Quân không nhịn được mà bắt đầu phỉ báng.

Hắn ta chỉ không cẩn thận dọa người ta khóc thôi mà, còn Ngũ ca của hắn ta thì hay rồi, làm người ta bị thương khắp cả người, hôm nay là cổ tay, ngày mai là chân, ngày mốt không biết còn thành thế nào nữa đây.

Nghĩ tới đây, Tiết Tòng Quân càng thương cảm với Giang Quyện, hắn ta quyết định sau khi tu dưỡng mấy ngày sẽ đến thăm Giang Quyện tiếp, cũng phải tặng cho cậu vài món bảo bối nữa.

Gả cho Ngũ ca của hắn ta, quá thảm.

Biết dùng cái gì giải sầu, chỉ có bảo bối thôi.



Giang Quyện không biết gì về chuyện Tiết Tòng Quân thương cảm với mình, cậu chỉ tò mò với con công ở biệt trang thôi, vậy nên thức ăn vừa được dọn lên cậu đã bắt đầu dùng bữa.

Chỗ không tốt duy nhất là Tiết Phóng Ly lại bế cậu ngồi vào lòng hắn.

Giang Quyện: “...”

Cậu ngẩng đầu nhìn Tiết Phóng Ly, sau đó thành khẩn lặp lại một lần: “Vương gia, ta tự ngồi được.”

Tiết Phóng Ly chỉ nói: “Thế này tiện hơn.”

Giang Quyện: “?”

Tiện hơn cái gì?

Rất nhanh cậu đã biết được đáp án. Lan Đình vẫn còn đang bỏ thịt cua vào bát cháo, Tiết Phóng Ly đã lột xong một quả vải, muốn đút cho Giang Quyện ăn.

Hắn không động đũa, nhưng lại rất thích nhìn Giang Quyện ăn, cũng rất thích đút cậu ăn, Giang Quyện thấy hắn lột xong rồi, chỉ có thể há miệng ăn.

“Ngọt lắm.” Giang Quyện nói.

“Mới đưa tới đấy.” Tiết Phóng Ly lại bóc một quả nữa, thản nhiên nói: “Há miệng.”

Hắn vẫn còn muốn đút cho Giang Quyện, nhưng lần này Giang Quyện không nhận quả vải đã lột sẵn mà lại giơ tay muốn đút cho hắn: “Ngài thử một quả đi.”

Thịt quả trắng nõn trong suốt, ngón tay thiếu niên cũng rất trắng, chỉ có đầu ngón tay đang cầm thịt quả là màu hồng phấn xinh đẹp, bỗng chốc, hắn không thể phân biệt được cái nào ngon miệng hơn.

Tiết Phóng Ly nhìn cậu vài cái, hắn không nói gì, nếu có Cao quản sự ở đây, chắc chắn ông ta sẽ đứng ra giảng hòa.

Vương gia không thích ăn đồ ngọt, cũng rất ít khi động vào đồ ngọt.

Nhưng ông ta không có ở đây, bọn nha hoàn không một ai dám lắm miệng, tất cả đều cúi gằm mặt, Giang Quyện một lòng muốn chia sẻ đồ ngon với hắn: “Thật sự rất ngọt, ngài nếm thử đi.”

Một lúc sau, Tiết Phóng Ly thật sự ăn thử một miếng, nhưng Giang Quyện lại vô cùng khiếp sợ nhìn hắn.

Thịt quả và đầu ngón tay Giang Quyện đều bị cắn vào miệng hắn.

Răng nanh nghiền nhẹ qua, không đau, chỉ hơi ngứa, hơi thở ẩm ướt xẹt ngang qua, đầu ngón tay Giang Quyện nóng bừng.

“Vương, Vương gia...”

“Đúng là rất ngọt.”

Tiết Phóng Ly nói xong lại bình tĩnh nhìn Giang Quyện.

Giang Quyện chưa từng trải qua chuyện thế này bao giờ, vốn còn hơi bối rối, thấy thế cũng đỡ hơn một chút, cậu “Ồ” một tiếng rồi khuấy chén cháo đã đầy thịt cua.

Thiếu niên cúi đầu, lông mi cũng rũ nhẹ xuống. Có lẽ là do vẻ ngoan thuận của cậu, có lẽ là do hơi thở của cậu, buồn bực trong lòng Tiết Phóng Ly hoàn toàn tiêu tán, tâm trạng cũng hoàn toàn bình tĩnh.

Không lâu sau, Tiết Phóng Ly lại làm như không chút để ý nói: “Bổn vương dùng cái khác đổi con công ngọc bích của ngươi, thế nào?”

“Hả?” Giang Quyện ngẩng đầu: “Khổng tước Lục Hoàng tử cho ta sao?”

Tiết Phóng Ly mỉm cười gật đầu: “Ừ.”

Giang Quyện lấy con công ngọc bích ra khỏi hộp. Chất ngọc của miếng ngọc bích này rất tốt, bóng bẩy tới mức như chứa một hồ nước bên trong, mặc dù nhiều màu nhưng không lộn xộn, rất thích hợp thể hiện hình ảnh con công xinh đẹp xòe đuôi.

Cậu cúi đầu nhìn một lúc, từ đầu đến cuối đều không đáp lời, Tiết Phóng Ly lặng lẽ cười, nhưng ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm.

Không nỡ sao?

Thích đến thế sao?

“Không cần đổi.” Giang Quyện lắc đầu, đuôi mắt cong cong nói: “Vương gia muốn thì cứ lấy đi.”

Vừa dứt lời, Giang Quyện lại do dự một chút, cậu nói: “Nhưng mà... sức khỏe của Vương gia không tốt, lúc trước ta chạm vào tay ngài thấy rất lạnh, ngài không được chơi ngọc thường xuyên đâu.”

Tiết Phóng Ly ngẩn ra.

“Cho ngài này.”

Giang Quyện đặt nó xuống bên tay Tiết Phóng Ly rồi bắt đầu ăn cháo, cậu vẫn còn đang nhớ thương con công sống, cũng muốn nhìn nó xòe đuôi thật.

Một hồi lâu sau Tiết Phóng Ly mới nói: “Ngươi không hỏi bổn vương muốn nó làm gì sao?”

“Hỏi làm gì?” Giang Quyện nhìn hắn đầy khó hiểu, giọng điệu nghiêm túc nói: “Dù gì ta cũng đều sẽ đưa Vương gia mà.”

Tiết Phóng Ly nâng mắt nhìn cậu, thật lâu sau hắn mới dịu dàng hỏi: “Bổn vương muốn cái gì ngươi đều sẽ đưa sao?”

Giang Quyện chỉ là một con cá mặn, Vương gia muốn cái này cái kia đương nhiên cậu phải đưa, cậu phải làm một con cá mặn thật thà: “Ừm.”

Tiết Phóng Ly không nói gì nữa, hắn cầm con công ngọc bích trên bàn lên, những ngón tay trắng bệch vuốt ve nó vài cái, chạm được hơi ấm Giang Quyện mới để lại.

Sự vô tư không giữ lại chút gì của thiếu niên đã lấy lòng được hắn.

Tiết Phóng Ly lười biếng nhếch môi, vui vẻ nói: “Ngươi muốn cái gì bổn vương cũng sẽ cho, không cần phải nhận những thứ không đứng đắn này.”



Sau khi dùng bữa xong sẽ đi xem công, Giang Quyện rửa tay sạch sẽ: “Vương gia, ta xong rồi.”

Tiết Phóng Ly gật đầu, dùng mắt thăm dò Cao quản sự.

... Ông ta vừa mới ba chân bốn cẳng chạy về không lâu, may mà tìm được công.

Cao quản sự lau mồ hôi đầy trán: “Vương gia, Vương phi, mời đi bên này.”

Giang Quyện vẫn chưa thể xuống đất đi lại, Tiết Phóng Ly liền cúi xuống bế cậu lên. Dù không biết công được nuôi ở đâu, nhưng chắc chắn là không gần, Giang Quyện chần chờ nói: “Vương gia...”

“Không cần.”

Cậu vẫn chưa dứt lời, Tiết Phóng Ly đã trả lời trước rồi, ánh mắt Giang Quyện phức tạp nhìn hắn một cái, cậu thở dài nói: “Thôi được.”

Lòng tự tôn của Vương gia cũng mạnh ghê.

Tiết Phóng Ly: “...”

Giang Quyện đang nghĩ gì, thật sự là nhìn là hiểu ngay, hắn cười như không cười nói: “Ngươi ôm chặt một chút. Lỡ giữa đường bổn Vương mất sức, ngươi ngã xuống sẽ bị thương đó.”

Giang Quyện “À” một tiếng, cậu tin thật nên vòng tay ôm chặt Tiết Phóng Ly chặt hơn một chút, trán cũng gác trên bả vai đối phương.

Tiết Phóng Ly vốn chỉ muốn hù dọa cậu một chút mà thôi, nào ngờ Giang Quyện lại căng thẳng rúc vào lòng hắn, khiến hắn ôm hết vào lòng, Tiết Phóng Ly đột nhiên cảm thấy thế này cũng không tồi.

Tới nơi, ghế tháp và bàn trà đều đã được bày sẵn, tơ lụa mềm mại hết lớp này đến lớp khác, sau khi xác định nó đủ mềm mại, Tiết Phóng Ly với thả Giang Quyện ngồi xuống.

Cách đó không xa, ba con công đang đi qua đi lại trong chiếc chuồng trống trải, nhưng không một con nào xòe đuôi.

Giang Quyện chỉ mới nhìn một cái mà trên bàn trà đã được nha hoàn bỏ đầy đồ ăn vặt lên, cậu mới ăn sáng xong, đương nhiên không ăn được nữa, nhưng Tiết Phóng Ly lại lột vải cho cậu.

Tiết Phóng Ly: “Ăn.”

Giang Quyện: “...”

Cậu liều mạng lắc đầu: “Ta ăn không nổi nữa đâu, ngài tự ăn đi.”

“Không muốn ăn.” Tiết Phóng Ly thản nhiên nói: “Nhưng bổn Vương cảm thấy nhìn ngươi ăn rất thú vị.”

Giang Quyện: “... Nhưng ta thật sự không ăn nổi nữa đâu.”

Giọng nói cậu cực mềm mại, còn mang theo chút tủi thân khó phát hiện, Tiết Phóng Ly cười khẽ một tiếng: “Không phải ngươi thích sao?”

Giang Quyện tuyệt vọng nhìn hắn: “Thích cũng không thể ăn mãi được.”

Tiết Phóng Ly nghe thế mới chịu thôi, không tiếp tục đút cho Giang Quyện nữa.

Mấy con công trong chuồng vẫn đang đi qua đi lại, chúng rúc chặt đuôi, kêu gào rất ghê gớm, nhưng không con nào chịu xòe đuôi.

Giang Quyện còn đỡ, cậu biết không phải cứ muốn xem công xòe đuôi là có thể xem được, nhưng Tiết Phóng Ly chốc chốc lại gõ mặt bàn, không thể đút cho người trong lòng ăn, công lại không chịu xòe đuôi, hắn đã hơi mất kiên nhẫn.

Cao quản sự thấy thế thì vội nói: “Vương gia, nô tài nghe nói chọc chim công một chút nó cũng có thể xòe đuôi, có cần cho người đi chọc chúng không ạ?”

Tiết Phóng Ly sao cũng được: “Ừ.”

Giang Quyện do dự một chút, rốt cuộc vẫn ngăn lại: “... Không cần đâu.”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu: “Sao thế?”

Khổng tước xòe đuôi không phải vì muốn tìm bạn đời thì chính là vì bị dọa, Giang Quyện nhỏ giọng nói: “Bọn nó sẽ sợ đó.”

Động tác của Tiết Phóng Ly thoáng khựng lại, hắn hỏi cậu: “Không phải ngươi muốn xem sao?”

Giang Quyện muốn xem thật, nhưng cậu rất kiên nhẫn, cũng bằng lòng từ từ chờ đợi, Giang Quyện nói: “Phải, ta muốn xem, nhưng nó không xòe đuôi cũng không sao cả.”

Tiết Phóng Ly nâng mắt nhìn cậu.

Sao hắn lại quên mất dù thiếu niên trong lòng mình ngoan ngoãn đến đâu, dịu dàng đến đâu, cậu vẫn có một tấm lòng bồ tát.

Lương thiện tới mức gần như thương xót, cũng sạch sẽ đến mức gần như vô dục vô cầu.

... Cậu thích ăn vải, nhưng sẽ không ăn vô độ; cậu thích công, nhưng sẽ không nhất quyết phải xem chúng nó xòe đuôi; cậu thích công ngọc bích, nhưng cũng có thể tặng cho hắn mà không cần hỏi nguyên do.

Cái gì cậu cũng thích, nhưng lại không thích cái gì.

Tiết Phóng Ly bỗng dưng cảm thấy buồn bực, hắn chợt bóp cằm Giang Quyện, ép cậu ngẩng đầu nhìn mình.

Giang Quyện sửng sốt: “Vương gia...”

Thật trong sáng thanh thuần, quá mức trong sáng thanh thuần.

Tiết Phóng Ly nhìn vào mắt cậu nhưng không nói năng gì, hắn hờ hững nhìn Giang Quyện, đầu ngón tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi, sau đó lại hơi dùng sức.

“Đau.”

Vẻ mặt Giang Quyện mờ mịt, lông mi cũng chớp chớp vài cái thật nhẹ, cậu cảm nhận được Tiết Phóng Ly đang giận, nhưng cậu lại không rõ nguyên do.

Là do chim công sao?

Hay là vì cậu không chịu để hắn đút ăn nữa?

Nhưng...

Con người Vương gia tốt đến thế, sẽ không tức giận mới đúng.

Giang Quyện vẫn rất hoang mang. Cậu bị bóp cằm rất đau, nhưng dù thế Giang Quyện cũng không cáu kỉnh, cậu chỉ khó hiểu hỏi Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ngài sao thế?”

Cậu không biết gì cả.

Mà nên nói là...

Cậu chẳng để tâm tới gì cả.

Vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của Giang Quyện khiến Tiết Phóng Ly càng thêm bực bội. Mặt hắn không cảm xúc nhìn Giang Quyện, đột nhiên nhớ tới lời Giang Quyện vừa nói.

Hắn muốn cái gì thiếu niên đều sẽ đưa.

Vậy, rốt cuộc hắn đang muốn cái gì đây?

Hắn muốn...

Tiết Phóng Ly khép hờ đôi mắt, tiếng phụ nữ gào thét chói tai lại bất ngờ vang lên trong đầu hắn.

... “Người trầm luân ái dục như cầm bó đuốc đi ngược gió, ắt có ngày phỏng tay... ha ha, ắt có ngày bỏng tay!”

Tiết Phóng Ly khựng lại, hắn đứng bật dậy.

Trường bào phức tạp xếp chồng dưới đất, Tiết Phóng Ly thu tay lại, hắn cụp mắt không nhìn Giang Quyện cái nào nữa, chỉ lạnh nhạt nói: “Bổn cương còn có chuyện, đi trước đây.”



Lời tác giả:

Muốn nhìn Vương gia biểu diễn lại một màn

... Ta không có ái dục.

Chương kế tiếp