Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 37: Ngày thứ 37 muốn làm cá mặn
Vị đắng trên đầu lưỡi được lấp đi bởi mùi vị ngọt ngào tràn ngập bên trong.

Giang Quyện đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút rồi, chỉ là cậu đã lỡ cắn vào ngón tay của Tiết Phóng Ly. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là cắn thêm một cái nữa vậy.

Lần cắn này, Giang Quyện không dùng lực quá mạnh mà chỉ nhẹ nhàng trượt răng qua thôi, so với chuyện cắn người để trả thù thì hành động này giống như đang đùa giỡn hơn.

Chờ tới khi cắn xong cậu lại thoáng dùng lưỡi chặn lên, muốn đẩy ngón tay ra ngoài.

Ngập bên trong hơi thở ẩm ướt, Tiết Phong Ly vốn nên rụt tay về, có điều cảm xúc đầu ngón tay thật sự quá mềm mại, khiến hắn không có bất cứ hành động gì.

Giang Quyện đẩy một lúc không được lại đẩy thêm mấy lần nữa, nhưng cho dù đầu lưỡi có dùng sức thế nào thì cũng chỉ nhẹ như sức một con mèo, không mảy may đẩy được một chút, Giang Quyện không thể làm gì hơn là ngẩng đầu nhìn Tiết Phóng Ly.

Cậu đang ngậm ngón tay của người kia, miệng khẽ há ra, vẻ mặt rất đỗi ngỡ ngàng, không hiểu tại sao lại có người tình nguyện để bị cắn nhưng cũng không chịu thu tay về như vậy.

Tiết Phóng Ly cúi đầu nhìn cậu hồi lâu, khẽ mỉm cười nói: "Không cắn nữa à?"

Giang Quyện gật đầu đầy phiền muộn, cắn thì cũng cắn đủ rồi, chỉ là Vương gia quá hợp tác nên khiến cậu không có cảm giác trả được thù gì cả.

Tiết Phóng Ly rụt tay về, thoáng lơ đãng liếc mắt nhìn vết cắn vẫn còn đọng nước óng ánh, cảm giác ngứa ngáy lúc đầu lưỡi người kia chạm vào vẫn còn chưa lắng lại được.

Vô số dục vọng không xác định rõ nguyên do lại vào đúng lúc này mà kéo tới.

Tiết Phóng Ly vẫn bày ra vẻ mặt thản nhiên mà vân vê ngón tay, cầm lấy cái khăn của tỳ nữ đưa tới rồi thong thả lau tay.

Giang Quyện cắn kẹo mứt, giọng có chút không rõ: "Đắng thì đắng chứ, ngài lại đi nói dối, cố ý làm lơ là sự cảnh giác của ta."

Tiết Phóng Ly điềm nhiên đáp: "Không dỗ ngươi như vậy, ngươi sẽ chịu uống sao?"

Giang Quyện không chịu thua: "Ngài làm vậy là gạt ta uống chứ không phải dỗ ta uống."

Tiết Phóng Ly khẽ nhướn lông mày, nhìn Giang Quyện mấy cái rồi nở nụ cười, thấp giọng nói: "Bổn vương biết rồi, lần sau đổi lại sẽ dỗ."

Hắn thì bày ra một dáng vẻ khiêm tốn tiếp nhận lời giáo huấn, nhưng Giang Quyện bên này lại cảm thấy không được vui, vừa nghe tới có lần sau đã lập tức ngã lên giường, trưng ra bộ dạng chiếc bánh cá mặn đã mất đi sự vui thích.

"Ngồi dậy, dùng bữa."

Trong lúc vô thức không biết tỳ nữ đã mang đồ ăn lên hết từ lúc nào rồi, Giang Quyện ì ạch ngồi dậy. Tiết Phong Ly vòng một tay qua eo của cậu ôm lấy, lại lần nữa đặt người kia vào trong lòng của mình.

Giang Quyện: "..."

Cậu ngẩng đầu lên, sâu xa hỏi: "Vương gia, không phải ngài đã vừa mới đồng ý với ta sẽ không hở tý là ôm ta rồi đó sao?"

Tiết Phóng Ly làm một loạt động tác xong lại bày ra vẻ mặt thản nhiên vô đối, nói: "Để mai rồi nói, hôm nay bệnh tim của ngươi vừa mới tái phát, sức khỏe hiện đang rất yếu."

"Được thôi." Giang Quyện miễn cưỡng chấp nhận.

Cho dù như nào đi nữa thì giao dịch gối ôm hình người cũng đến ngày cuối cùng rồi, Giang Quyện vẫn chịu phối hợp ngồi vào lòng của Vương gia để mặc cho hắn ôm rồi đút đủ loại món ăn.

Chỉ là đang ăn, Giang Quyện lại bỗng cắn vào đầu đũa.

"Sao vậy?"

Tiết Phóng Ly nhíu mày lại: "Sao cái gì ngươi cũng thích cắn hết vậy?"

Giang Quyện cảm thấy câu lên án của người kia quá thiếu thuyết phục, bản thân cậu cũng đâu phải là kiểu gặp cái gì cũng cắn bừa đâu chứ. Nhưng mà đây cũng không phải trọng điểm, cậu quay sang khó hiểu hỏi: "Vương gia, ngài chỉ đút cho ta ăn, ngài không ăn à?"

Tiết Phóng Ly nhàm chán nói: "Không thèm ăn."

Giang Quyện nhìn hắn, cầm đôi đũa bạc lên gắp một miếng đậu hũ bát bảo đưa cho hắn: "Ngài có thèm mà."

Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn xuống, vẫn bày ra một vẻ không hề thèm ăn. Giang Quyện không thể làm gì khác hơn đành nói: "Vương gia, tim của ta vẫn còn đang đau đó."

Nói xong, Giang Quyện còn giả vờ chạm vào chỗ tim nơi ngực nói: "Ngài lại không phải thần tiên, ta không cho phép ngài chỉ uống nước sương mà sống đâu."

Tiết Phóng Ly phóng mắt nhìn thẳng cậu, người thiếu niên dù miệng đang buông lời lẽ đe dọa nhưng hàng lông mi lại vểnh cong lên, vẻ mặt cũng vô cùng lo lắng. Đây chính là kiểu quan tâm rất thuần khiết, thuần khiết đến mức khiến hắn muốn chìm đắm vào trong đó.

Không biết đã qua bao lâu, Tiết Phóng Ly cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. Hắn cúi đầu, vẻ mặt không buồn ăn chán ngán há miệng đớp một cái.

Thành công đổi lại là cậu đút người kia ăn.

Giang Quyện lấy làm hài lòng, rất có cảm giác đạt được thành tựu. Vốn đang định đút cho Vương gia ăn thêm vài món nữa thì Uông tổng quản lúc này lại quay trở về.

Ông hành lễ, sau đó nhẹ giọng hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, Bệ hạ bảo nô tài tới đây, bảo nô tài hỏi một chút..."

Uông tổng quản cúi đầu: ''Lúc ngài còn nhỏ, có khoảng thời gian ngài khá hứng thú với sử sách, cũng thường xuyên vẽ tranh, Bệ hạ cử nô tài đi hỏi, những bức tranh đó... có còn không?''

Mí mắt Tiết Phóng Ly hơi nhếch lên, sắc mặt thản nhiên nhìn qua.

Hắn không để lộ chút biểu cảm nào, vẻ mặt rất bình thường, chỉ là có hơi lạnh nhạt, chế giễu, ngay cả khi Uông tổng quản đang cúi đầu thấp xuống, ông vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh ập xuống đỉnh đầu, bất giác co rúm hai vai lại.

Ông đâu phải không biết trước giờ Vương gia vẫn không thích nhắc lại chuyện cũ, chỉ là...

Haiz.

Tiết Phóng Ly không nói không rằng, Uông tổng quản cũng chỉ đành im lặng chờ đợi.

Trong bầu không khí im lặng kéo dài, đột nhiên có tiếng thìa muỗng va chạm. Giang Quyện cầm thìa lên đưa tới miệng Tiết Phóng Ly, tiếp tục sự nghiệp đút đồ ăn cho hắn: ''Vương gia, uống ngụm canh nào.''

Uông tổng quản sững người.

''Vương phi!''

Cộng cả lần này thì Uông tổng quản mới gặp Giang Quyện được hai lần, nhưng ông có ấn tượng rất tốt về Giang Quyện, thế là ông mới không kìm lòng được mà ngăn cậu lại: ''Vương gia không thích...''

Đang nói chợt ngừng lại, thân là Thái giám tổng quản, đương nhiên Uông tổng quản cũng biết chừng mực, hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên.

Vốn dĩ ông ta định nói, Vương gia rất ghét ăn.

Nếu Vương gia muốn ăn thì hắn sẽ tự động cầm đũa. Đương nhiên, hầu hết đều là do bất đắc dĩ không ăn không được, mỗi ngày hắn đều ép bản thân phải ăn để bồi bổ sức khỏe, nếu hắn đã không muốn ăn thì cho dù Vương phi có ý tốt thế nào cũng vô dụng, không cẩn thận còn chọc giận Vương gia.

Một khi Vương gia điên lên thì không ai có thể ngăn hắn lại được, huống hồ hiện giờ Vương phi đang mang bệnh tim trong người, không chịu nổi khiếp sợ.

''Hả?''

Giang Quyện ngẩng đầu lên, ngơ ngác không hiểu nhìn Uông tổng quản.

Uông tổng quản không tiện nói rõ với cậu, chỉ đành lắc lắc đầu nhìn Giang Quyện, Giang Quyện lại không hiểu ý ông, cậu suy nghĩ một lát, cánh tay giơ lên quá lâu cũng có chút mỏi, thế là cậu quyết định đút miếng canh cho Tiết Phóng Ly xong rồi tính.

''Vương gia.'' Giang Quyện nói: ''Ngài mau uống đi, tay ta đau rồi.''

Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn xuống, cái này dường như không phải là một muỗng canh mà là thứ gì đó khiến hắn ghét cay ghét đắng, Uông tổng quản thấy vẻ mặt hắn không vui, quả thực chỉ biết thay Giang Quyện lau mồ hôi rơi đầy trên trán.

Vương phi, cái này thật là, thật là...

Thật là cái gì thì Uông tổng quản vẫn chưa tìm được từ ngữ thích hợp, nhưng vậy mà ông ta lại trông thấy Vương gia nhà mình lạnh lùng cúi đầu, nét mặt không vui từ từ uống hết muỗng canh.

Uông tổng quản: ''?''

Vương gia uống thật sao?

Nhưng điều khiến Uông tổng quản kinh ngạc hơn nữa chính là, sau khi uống canh xong, Tiết Phóng Ly lại ngước mắt lên nhìn Giang Quyện, hỏi cậu: ''Không còn bị tức ngực nữa sao?''

Giang Quyện chớp chớp mắt, nói một cách rất tự nhiên: ''Không hẳn, nếu Vương gia ăn xong bữa cơm này thì đại khái sẽ không đau nữa, nhưng nếu ngài không ăn cơm thì chắc chắn sẽ đau.''

Tiết Phóng Ly: ''..."

''Ta biết rồi.''

Tiết Phóng Ly lườm cậu một cái, vẻ mặt như cười như không, đương nhiên hắn biết ý đồ thật sự của Giang Quyện, hắn nhấc đôi đũa lên, mặc dù không có hứng ăn lắm nhưng vẫn cố gắng nếm thử mùi vị mỗi món một ít.

Giang Quyện hơi giận dỗi hỏi: ''Vương gia, không cần ta đút cho ăn nữa à?''

Được cậu đút cho ăn kể ra cũng khá vui, Vương gia không thích ăn uống nhưng hắn lại miễn cưỡng, sau đó còn bị bắt dùng bữa, điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

''Không cần.'' Tiết Phóng Ly lãnh đạm: ''Giơ lâu như vậy, tay của ngươi lại đau.''

Giang Quyện ''ừm'' một tiếng, không đút thì không đút, cậu lại nhìn sang Uông tổng quản, hỏi ông: ''Uông công công, vừa nãy ông muốn nói cái gì vậy?''

Uông tổng quản nhìn Giang Quyện rồi lại nhìn sang Tiết Phóng Ly, lúc này hắn đang ung dung dùng bữa, dáng vẻ có phần cao quý xa cách, một hồi sau ông mới lắc lắc đầu, cười hề hề, nói: ''Không có gì, là nô tài nhớ lầm thôi.''

Ông thật sự không ngờ nổi, Vương gia ghét đồ ăn như vậy mà lại ăn đồ ăn do chính tay Vương phi đút cho.

Ông cũng không ngờ Vương gia lại chủ động dùng bữa vì sợ Vương phi nổi giận.

Giang Quyện cũng tin, bèn gật đầu.

Trước đó đã được đút ăn một trận khá no rồi, giờ lại được ôm vào ngực, không đi đâu được, cậu chỉ đành cúi xuống xắn một miếng bánh điểm tâm lên ăn, chẳng bao lâu sau, đợi tới khi Tiết Phóng Ly buông đũa bạc xuống, Giang Quyện cũng hồ hởi quay sang nói với hắn: ''Vương gia, mấy bức tranh Uông công công nói ấy, ngài còn giữ không, ta cũng muốn xem.''

Uông tổng quản bất giác hít thở chậm lại.

Ông đã nhớ ra từ ngữ thích hợp để hình dung Vương phi rồi.

Chính là ''một cái hũ không nên mở ra*''

Nhưng cho dù là vậy cũng không thể trách Vương phi, dù sao cậu cũng không hiểu chuyện lắm.

Uông tổng quản quay trở lại chuyện chính, Bệ hạ bảo ông ta tới đây để lấy bức tranh về Ngu mỹ nhân.

Lúc này Uông tổng quản cũng không dám nói linh tinh gì nữa, sợ chữa lợn lành thành lợn què, chỉ đành duỗi hai tay rồi đứng sang một bên.

''Vương gia?''

Giang Quyện kéo ống tay áo Tiết Phóng Ly mấy cái, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ vô cùng tò mò: ''Ta thật sự muốn xem.''

Giọng điệu của Tiết Phóng Ly rất lạnh nhạt, không hề nghe ra chút dư vị nào khác: ''Qua bao nhiêu năm rồi, bổn vương cũng quên mất đã cất chúng vào chỗ nào.''

Giang Quyện nghe xong, không khỏi nhõng nhẽo: ''Tìm thêm một lúc nữa đi?''

Tiết Phóng Ly: ''Không có gì đáng xem đâu.''

Giang Quyện: ''Kệ, ta vẫn muốn xem.''

Cậu lắc đầu, nói giọng rất khẽ, ngữ khí cũng dịu dàng đến bất ngờ.

Nghe mềm mại tới tậm tâm can.

Sao có thể thích làm nũng như thế chứ?

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, hắn không trả lời lại ngay, Giang Quyện thấy hắn không chút động lòng thì chỉ đành buông tay ra, hơi cau mày lại, tay ôm lấy lồng ngực: ''Vương gia, hình như ta lại thấy khó chịu rồi.''

Tiết Phóng Ly rủ mắt nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

Uông tổng quản: ''...''

Vương phi thật là, còn ỷ bệnh làm nũng nữa chứ.

Vương gia nói ngài đã quên mất chỗ cất những bức tranh, ý là muốn từ chối yêu cầu của Vương phi, nhưng cậu lại cứ nhất định không chịu bỏ cuộc. Trước đó, ngay cả Uông tổng quản đã nhắc tới chuyện này trước nhưng Vương gia cũng không ừ hử gì, chính là vì hắn lười không muốn đi lấy tranh.

Lần này, Uông tổng quản cũng không nghĩ Vương gia sẽ mở miệng.

Dù sao đó cũng là mẫu phi của Vương gia, là quá khứ mà hắn căm ghét đến tận xương tủy.

Nghĩ tới đây, Uông tổng quản bất lực thở dài một hơi.

Nhưng đúng lúc này, Tiết Phóng Ly lại mở miệng nói, giọng điệu hắn thờ ơ, lạnh nhạt.

''Vậy thì cho ngươi xem.'' Tiết Phóng Ly đáp: ''Bổn vương kêu người đi lấy.''

Uông tổng quản nghe xong, không khỏi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Vương gia đồng ý ư?

Hắn đồng ý cho Vương phi xem tranh?

Giang Quyện không biết rõ chuyện tình, chỉ cười đến hai mắt cong cong, cậu nói bằng giọng chân thành: ''Vương gia, ngài thật tốt.''

Tiết Phóng Ly cúi đầu, như cười như không, nói: ''Lần sau, cái cớ đó chắc không còn hữu dụng nữa đâu.''

Giang Quyện chớp chớp mắt tỏ vẻ vô tội nhìn hắn: ''Cớ gì chứ, ta thật sự thấy không khỏe mà.''

Tiết Phóng Ly liếc Giang Quyện một cái, sau đó hắn đứng dậy dặn dò người khác cái gì đó, nhân lúc này, Giang Quyện bèn quay sang hỏi Uông tổng quản: ''Uông công công, vừa nãy ông muốn nói gì?''

''Vương gia không thích gì cơ?''

Uông tổng quản lại ngẩn ra, lập tức nhớ ra gì đó, ông dở khóc dở cười hỏi: ''Vương phi, người nhất định muốn xem tranh là vì muốn dụ Vương gia đi để hỏi nô tài là cái này à?

Giang Quyện đáp lại một tiếng ''ừm'': ''Ta cứ cảm thấy vừa nãy ngươi có điều cần nói, có vẻ chuyện đó rất quan trọng.''

Uông tổng quản: ''...''

Nên nói như thế nào đây?

Lúc nãy ông chỉ đơn giản muốn nhắc nhở Vương phi chuyện Vương gia ghét ăn uống, nhưng có vẻ chuyện này chẳng cảm có vấn đề gì trước mặt Vương phi cả.

Chỉ là Vương phi vì chuyện này mà muốn hỏi rõ, dù gì cậu cũng trong trạng thái không rõ sự tình, vô ý đụng đến sở ghét lớn nhất của Vương gia, nhưng rồi Vương gia cũng chấp nhận với yêu cầu của cậu.

Nghĩ đến đây, Uông tổng quản tỏ ra khó xử, thầm nghĩ nói cho Giang Quyện biết cũng không vấn đề gì, thế là đành lựa lời nói: ''Trước giờ Vương gia khá ghét bỏ chuyện ăn uống, chuyện đó có liên quan đến mẫu phi của ngài ấy.''

''Hồi Vương gia còn nhỏ...''

Uông tổng quản thật sự không biết nên nói thế nào, ông cứ ngập ngừng nửa buổi trời, Giang Quyện nhớ ra một chuyện, bèn hỏi Uông tổng quản: ''Có phải Vương gia từng bị mẫu phi hắn đút tiết canh cho ăn không?''

Uông tổng quản sững người: ''Sao Vương phi lại biết chuyện này?''

Thật ra không chỉ có như vậy.

Uông tổng quản thấp giọng nói: ''Vì một vài nguyên nhân, Ngu mỹ nhân đối xử với Vương gia không được tốt, trừ lần đút tiết canh cho Vương gia ăn, bà ta cũng thường xuyên hạ độc ngài ấy...''

Tiết Phóng Ly dặn dò người khác xong bèn quay lại, hắn lười nhác giơ tay kéo Giang Quyện về, lần này, Giang Quyện không nói năng gì, cứ để kệ hắn muốn ôm thì ôm.

Lần đầu tiên thấy Giang Quyện không hề tỏ ý bảo mình đừng ôm, Tiết Phóng Ly cúi xuống nhìn đánh giá cậu một lúc, Giang Quyện hiếu kỳ hỏi: ''Sao vậy?''

Tiết Phóng Ly như có tâm tư: ''Không có gì.''

Giang Quyện ''ừm'' một tiếng, cậu cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, cậu bất ngờ quay sang hỏi Tiết Phóng Ly: ''Vương gia, sao ngài lại ghét đồ ăn như vậy?''

Tiết Phóng Ly khựng người lại, hắn nhớ ra gì đó, cười cười hờ hững đáp: ''Có lẽ do ăn no rồi.''

Mi mắt Giang Quyện khẽ rung, cậu ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng vẻ cảm thương, như thể cậu hiểu rất rõ những đau khổ cũng như những sự cay độc đằng sau nỗi khổ đó của hắn vậy.

Giang Quyện dịu dàng nắm lấy bàn tay đang đặt lên eo mình: ''Vương gia, ngài đang nói dối.''

Rồi cậu lại nói rất chậm rãi: ''Vương gia, ta thấy hơi khó chịu.''

Chương kế tiếp