Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 38: Ngày thứ 38 muốn làm cá mặn
Cả ngày hôm nay, Giang Quyện cứ mở miệng ra là kêu khó chịu, nhưng chỉ có lúc này là cậu đang thật sự khó chịu.

Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm cậu rất lâu, hắn nhếch khóe mắt lên, mặt không chút biểu cảm nhìn sang Uông tổng quản.

Uông tổng quản cũng không ngờ phản ứng của Giang Quyện lại đến mức độ này, ông nắm chặt hai bàn tay lại không dám lên tiếng.

''Vương gia, ngài không cần nhìn ông ấy.'' Giang Quyện nói: ''Ngài cứ nói thật đi.''

Tiết Phóng Ly cười cười, đáp: ''Không phải ngươi đã biết hết rồi sao.''

Vẻ mặt Giang Quyện có hơi thất vọng: ''Nhưng ta muốn nghe ngài nói.''

Tiết Phóng Ly lạnh nhạt nói: ''Có chừng ấy thôi, không còn gì để nói nữa.''

Không, chắc chắn không chỉ có vậy.

Những gì Uông tổng quản biết chỉ là một góc hồ bé tẹo teo, còn rất nhiều chuyện đằng sau hắn chưa cho ai biết.

''Có gì mà khó chịu?''

Giọng nói Tiết Phóng Ly có chút tản mạn: ''Đã nói với ngươi biết bao nhiêu lần rồi, bổn vương không để ý tới những chuyện đó.''

Giang Quyện ngơ ngẩn nhìn hắn: ''Vương gia, sao bà ta lại đối xử với ngài như vậy?''

Tại sao ư?

Nữ nhân đó trong ký ức của hắn rất ít khi bình tĩnh ôn hòa, rất ít khi đối xử dịu dàng với hắn, duy chỉ có một lần, nữ nhân đó ôm hắn vào lòng, cười hiền từ và nói: ''Phóng Ly của ta, Phóng Ly mà ta đã mang thai mười tháng mới sinh ra được, hóa ra đã lớn chừng này rồi.''

''Bức thư này là bí mật giữa con và nương, không ai được nói ra hoặc nhắc đến, được không?''

''Nhất định, nhất định đừng nói cho phụ hoàng con biết.''

''Nhưng đó là phu quân của nương mà. Ông ấy tới rồi, ông ấy muốn đưa nương đi...''

Tiết Phóng Ly khép hai mắt lại, bình tĩnh nói: ''Bà ấy hận bổn vương.''

Giang Quyện còn định nói gì đó thì đã trông thấy thị nữ được cử đi lấy tranh quay trở về, nàng ta cung kính nói: ''Vương gia, nô tỳ đã mang tranh tới rồi.''

Tiết Phóng Ly gật đầu, lại có thêm vài thị nữ nữa tiến lên, đồng loạt mở những bức tranh đã được cuộn gọn lại ra, tổng cộng có tám bức, và có đến bảy bức trong số đó là tranh vẽ nữ nhân.

Chắc là cùng một người nhỉ?

Giang Quyện cố gắng nhận diện người trong tranh, vải tơ dệt tranh bị ướt, bị sâu mọt nhiều, hỏng hóc nghiêm trọng, chỉ có thể nhìn ra các đường nét, nhưng cho dù như vậy cũng không giấu được vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nữ nhân kia.

Bà ta là...

''Vương gia, bà ấy là mẫu phi của ngài sao?''

Cuối cùng Giang Quyện cũng phản ứng lại.

Chẳng trách Hoằng Hưng Đế lại cho người tới lấy tranh.

Chẳng trách lúc cậu càn quấy nhất định muốn xem Vương gia lại từ chối.

Giang Quyện chỉ muốn Vương gia mở lòng, bèn hỏi Uông tổng quản xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng hình như cậu lại vô tình chọc trúng vết thương đã hóa thành sẹo trong lòng Vương gia rồi.

''Vương gia...''

Giang Quyện vô cùng áy náy, còn Tiết Phóng Ly lại thờ ơ hỏi cậu: ''Không xem nữa à?''

Giang Quyện mở miệng nhưng lại chẳng biết nên nói gì mới phải, cuối cùng đành lắc đầu, Tiết Phóng Ly lại vứt mấy cuộn tranh sang cho Uông tổng quản, lạnh lùng nói: ''Mang về cho phụ hoàng.''

Uông tổng quản kinh ngạc xen lẫn vui mừng: ''Vâng.''

Ông ngừng lại một lát rồi nhắc nhở: ''Vương gia, vậy còn một bức tranh nữa thì sao?''

Tổng cộng có bảy bức tranh, vẫn còn một bức chưa mở, thị nữ nghe xong liền đáp: ''Uông tổng quản, bức tranh này hư hỏng nặng nề, nô tỳ sợ mở ra sẽ rách vụn mất, cho nên vẫn chưa có mở.''

Uông tổng quản hồ nghi hỏi lại: ''Vương gia, bức tranh này, ngài định giữ lại hay là nô tài sẽ mang cả đi?"

Bàn tay trắng trẻo duỗi ra, đầu ngón tay chạm vào cuộn tranh, Tiết Phóng Ly vuốt ve nó vài cái rồi thờ ơ nói: ''Bức tranh này không phải bà ấy, giữ lại đi.''

Uông tổng quản đáp một tiếng: ''Vâng.''

Giang Quyện cúi đầu nhìn, không nhịn được mà hỏi hắn: ''Vương gia, bức tranh này vẽ ai vậy?''

Tiết Phóng Ly mỉm cười: ''Bổn vương cũng không nhớ rõ nữa.''

Không nhớ? Không nhớ thì sao hắn lại biết người bên trong không phải Ngu mỹ nhân?

Nếu Vương gia đã giữ bức tranh này lại thì chắc hẳn nó phải có ý nghĩa gì đó phải không?

Chỉ tiếc là bức tranh đã bị hư hại nặng nề.

Giang Quyện suy nghĩ đến mất cả hồn, còn không nhận ra Uông tổng quản đi lui ra từ lúc nào, mãi tới khi cằm bị ai đó kéo lên, Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn cậu, nói: ''Đi dạo không?''

Giang Quyện do dự một lát, rồi lại lắc đầu: ''Thôi.''

Trước đó cậu muốn đi dạo là bởi vì tò mò không biết cung điện nơi Tiết Phóng Ly từng sống hồi trước, nhưng Vương gia lại có hồi ức chẳng mấy tốt đẹp, trở lại chốn cũ, có lẽ cũng khiến hắn bị giày vò rất nhiều.

Làm sao để hết buồn, chỉ có đi ngủ. Một khi tâm trạng Giang Quyện không được tốt là cậu sẽ đi ngủ tới khi trời tối mịt, cậu cảm thấy giờ Vương gia cũng nên nghỉ ngơi rồi.

''Vương gia, ngài đi ngủ không?''

''Ngươi buồn ngủ à?''

Kỳ thực Giang Quyện cũng không buồn ngủ đến mức đó, có điều cậu nhớ tới chuyện Vương gia khá thích ôm mình đi ngủ, bèn gật đầu: ''Ừm.''

Cậu chậm rãi nói: ''Ta không thích cái giường đó, Vương gia, ngài ôm ta ngủ được không?''

Giang Quyện cảm thấy mình thật có lỗi, luôn canh cánh chuyện mình lỡ đụng phải vết thương lòng của Tiết Phóng Ly, cậu không biết phải làm thế nào, chỉ đành lấy thân làm gối ngủ cho người kia, để hắn ôm mình ngủ cả một đêm.

Tiết Phóng Ly khẽ nhướng mày, đương nhiên hắn biết cậu đang chủ động muốn bù đắp cho mình, vốn dĩ hắn định nói gì đó nhưng rồi cuối cùng lại thôi.

Quá khứ kia của hắn, hiện giờ chỉ có ý nghĩa duy nhất là để bắt nạt cậu thiếu niên, để cậu đau lòng, để cậu thương xót, nhưng hắn lại sợ cậu thiếu niên đau lòng quá độ, đến lúc đó dỗ dành cũng phiền.

Chỉ cần thiếu niên không khóc, tất cả những áy náy, sự chủ động của cậu, Tiết Phóng Ly đều nhận hết, hắn cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng.

''Được thôi.''

Một lát sau, Tiết Phóng Ly bèn mở miệng, hắn ôm ấy người trong lòng mình, mỉm cười hạnh phúc.

Cùng lúc này, Uông tổng quản cũng đem những cuộn tranh quay trở lại Dưỡng Tâm điện.

Nói thật thì ông không trông mong nhiều vào chuyến đi lần này, mấy năm nay, ai cũng thấy rõ rốt cuộc trong lòng Vương gia hận Ngu mỹ nhân tới nhường nào.

''Bệ hạ! Bệ hạ!''

Uông tổng quản mừng rõ chạy vào nội điện, vừa định dâng tranh lên thì lại phát hiện ra nội điện còn có một người nữa, ông định thần nhìn lại bèn vội vàng hành lễ: ''Nô tài thỉnh an Đại Hoàng tử.''

Đại Hoàng tử Tiết Triêu Hoa mỉm cười, hỏi Uông tổng quản: ''Công công định mang vật gì tới cho phụ hoàng mà mặt mày hớn hở vậy?''

Hoằng Hưng Đế vốn đang cúi đầu thưởng trà, nghe xong bèn ngẩng đầu lên, động tác có hơi mạnh, làm cho nước trà rớt xuống người, nhưng ông vẫn điềm nhiên như không có gì: ''Mang tới rồi à?''

Uông tổng quản cười hì hì đáp: ''Hồi bẩm Bệ hạ, lấy được rồi, cũng may nhờ có Vương phi.''

Vương phi?

Đồ của Lão Ngũ?

Tiết Triêu Hoa chợt tắt ngúm nụ cười, chỉ cảm thấy vô cùng xui xẻo.

Sao lại là tên điên đó?

Ngón tay của Hoằng Hưng Đế run rẩy, giọng nói trở nên gấp gáp: ''Mau, mau trình lên cho trẫm xem.''

Uông tổng quản theo lệnh tiến lên phía trước, sau đó cẩn thận mở từng cuộn tranh ra.

Vải tơ qua bao nhiêu năm, do không được bảo quản thích đáng mà trở nên khô sạn, mặt tranh vừa bạc vừa giòn, còn bị hoen ố, sâu mọt nhiều, gương mặt nữ nhân trở nên mơ hồ không rõ, duy chỉ có phong thái tao nhã là vẫn y như năm đó.

Hoằng Hưng Đế không kiềm lòng được bèn đưa tay lên vuốt ve, Uông tổng quản vội nhắc nhở: ''Bệ hạ, bức tranh đã hư hại nặng nề, người phải nhẹ nhàng một chút.''

Nghe ông nhắc vậy, động tác của Hoằng Hưng Đế có hơi khựng lại, cuối cùng vẫn là không nỡ sờ lên mặt tranh, chỉ nhìn người trong tranh bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng.

Thấy vẻ mặt khi nhìn người trong tranh của ông, kể cả Tiết Triêu Hoa không nhìn cũng đoán được chắc chắn người đó là ai.

Ngu mỹ nhân, chắc chắn là bà ta.

Là mẫu phi của Lão Ngũ.

Tiết Triêu Hoa thầm hừ lạnh trong lòng.

Lần này hắn ta tới đây là vì chuyện của Lý Thị lang, ông ta nhờ hắn ta tới cầu xin Hoàng thượng tha tội cho đứa con phạm tội đại bất kính của mình.

Lý Thị lang là họ hàng bên mẫu tộc của Tiết Triêu Hoa, cộng thêm trước giờ hắn ta vẫn luôn không ưa gì Tiết Phóng Ly, chỉ cần Tiết Phóng Ly đau khổ là hắn ta lại cảm thấy vui sướng. Xét về tình về lý, Tiết Triêu Hoa đều phải tới cầu xin Hoằng Hưng Đế.

Suy nghĩ một lát, Tiết Triêu Hoa bèn nói: ''Phụ hoàng, nhi thần nghe nói vị cao nhân nổi tiếng am hiểu sử sách Dương Liễu Sinh đã vào kinh tối qua. Hắn ta không chỉ vẽ đẹp mà kiến thức về sử sách cũng vô cùng uyên bác, lại còn giỏi sửa chữa đồ cổ. Vừa hay ngày mai nhi thần có hẹn cùng dạo tiết Thanh Minh ở Bách Hoa Viên, nghe nói Dương Liễu Sinh cũng ở đó, hay là để nhi thần mang bức tranh này tới đó. Nếu hắn ta sửa được thì sửa, còn không thì vẽ lại một bức giống y hệt cũng được?''

Sửa cũng được, vẽ lại cũng được, chỉ cần có thể nhìn rõ người trong tranh hơn một chút là được.

Hoằng Hưng Đế từ tốn đáp: ''Cũng được.''

Ngừng một lát, nghĩ lại hình như cũng lâu rồi mình chưa xuất cung, Hoằng Hưng Đế lại nói: ''Ngày mai trẫm đi cùng con.''

Hai cha con họ lâu rồi không bồi đắp tình cảm, Tiết Triêu Hoa nghe xong bèn không giấu nổi vui mừng mà nói: ''Phụ hoàng cũng đi ư? Vậy để nhi thần sai người đóng cửa Bách Hoa Viên, ngày mai chỉ cho phép...''

''Không cần.'' Hoằng Hưng Đế nói: ''Trẫm chỉ tới xem một lát, không cần phải khoa trương quá.''

Tiết Triêu Hoa định khuyên nhủ thì lại nghe Hoằng Hưng Đế quay ra dặn dò Uông tổng quản: ''Ngày mai cho gọi cả Lão Ngũ và Vương phi của nó tới.''

Uông tổng quản lập tức tuân lệnh: ''Vâng, thưa Bệ hạ.''

Tiết Triêu Hoa: ''...''

Vốn dĩ hắn ta tưởng chuyến đi này chỉ có hai cha con hắn ta, giờ lại có thêm Tiết Phóng Ly đi cùng. Tiết Triêu Hoa nhất thời sầm mặt lại, chỉ cảm thấy đen đủi.

Hoằng Hưng Đế không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ gì, có điều vừa nhắc tới Giang Quyện, ông lại nhớ ra chuyện đã đồng ý ban thưởng, bèn cười nói: ''Lão Ngũ đã mang tranh tới cho trẫm, vậy mà trẫm lại quên không thưởng cho nó.''

Ông quay sang hỏi Uông tổng quản: ''Ngươi nói xem, trẫm nên thưởng gì cho nó đây?''

Uông tổng quản suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng đáp: ''Bệ hạ, Vương gia không đặc biệt thích thứ gì, nhưng lại khá xem trọng Vương phi, hay là đợi tới mai xem thử Vương phi có thích cái gì không?''

''Cũng được.''

Hoằng Hưng Đế gật đầu, ông khá thích Giang Quyện, ấn tượng lần đầu gặp cậu cũng không tệ, lần này cũng cảm thấy khá hứng thú, nghĩ lại hành động lúc đó của Giang Quyện trong nội điện, ông không khỏi lắc đầu cười cười: ''Lão Ngũ xem trọng y cũng có cái lý của nó.''

Uông tổng quản cảm khái: ''Vương phi quả thật là một người rất thú vị.''

Nói xong, Hoằng Hưng Đế mới nhớ ra gì đó, ông quay lại hỏi Tiết Triêu Hoa: ''Lão Đại, con tới tìm trẫm là có chuyện gì?''

Tiết Triêu Hoa cứng đờ cả người, hắn ta không có ngốc, đương nhiên biết giờ không phải lúc thích hợp để cầu xin cho Lý Thị lang, phụ hoàng hắn ta đang nhắc dở tới chuyện ban thưởng, thế nên hắn ta chỉ đành miễn cưỡng vừa cười vừa nói: ''Không có chuyện gì, con chỉ tới thăm phụ hoàng thôi.''

Hoằng Hưng Đế gật đầu: ''Con có lòng rồi.''

Sáng sớm hôm sau.

Giang Quyện đang mơ mơ màng màng thì đột nhiên bị đánh thức bởi tiếng nói chuyện.

''Vương gia, Bệ hạ định dạo tiết Thanh Minh trong Bách Hoa Viên, muốn mời cả ngài và Vương phi đi cùng.''

Uông tổng quản nói rất khẽ, nói xong bèn ngẩng đầu lên nhìn.

Trên chiếc giường gỗ đỏ, tấm mành màu tím nhạt còn đang buông xuống, từng tầng lụa mỏng không cách nào che được cảnh tượng bên trong, dáng vẻ thiếu niên mơ hồ không rõ đang nằm phục trên người một nam nhân khác, tóc cậu dài xõa xuống bả vai, trên thắt lưng còn có một bàn tay đang ôm lấy.

Trắng trẻo, gầy nhỏ, giống như duỗi tay ra là có thể ôm hết được bờ eo mảnh khảnh đó, hay nói đúng hơn là bàn tay ấy đã ôm chặt lấy rồi.

Tư thế gần gũi này của hai người họ đương nhiên khiến Uông tổng quản hiểu lầm, ông ta vội vàng cúi xuống, chỉ sợ thấy cái không nên thấy, sau đó bèn nói tiếp: ''Bệ hạ và Đại Hoàng tử đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn đợi ngài và Vương phi nữa thôi.''

Giang Quyện hơi cựa mình, Tiết Phóng Ly rủ mắt nhìn xuống, cậu vẫn chưa mở mắt mà chỉ uể oải nói: ''Vương gia, sao thế?''

Tiết Phóng Ly: ''Dạo tiết Thanh Minh.''

Giang Quyện: ''?''

Dạo tiết Thanh Minh cái gì chứ, có gì đáng để đi, con cá mặn như Giang Quyện vô cùng chán ghét mấy hoạt động ngoài trời này, cậu buồn bực nói: ''Ta không đi dạo đâu, ta chỉ muốn ngủ thôi.''

Tiết Phóng Ly nhàn nhạt nói: ''Ngươi ngủ đi.''

Giang Quyện nói mình ngủ nhiều, đúng là cậu ngủ nhiều thật, hơn nữa còn là một “thiên tài”, cậu không chỉ cảm thấy chưa ngủ đủ mà càng lúc càng ngủ nhiều hơn, Giang Quyện vừa nghe xong bèn vùi mặt vào ngực Tiết Phóng Ly, đang lúc muốn chìm sâu vào giấc ngủ thì đột nhiên cậu lại nhớ ra một tình tiết.

Trong tiểu thuyết, thụ chính có có trải qua một chi tiết liên quan tới đi dạo tiết Thanh Minh.

Văn đoàn sủng ngoại trừ sủng ra thì còn có cả “mary sue”. Tình tiết này chính là lúc thụ chính đi dạo tiết Thanh Minh, kết quả là chạm mặt vị Dương Liễu Sinh - một cao nhân về sử sách. Vị này vô cùng đẹp, lại còn thích vẽ mỹ nhân, cho nên vừa gặp được thụ chính liền ngỏ ý muốn vẽ cậu ta, thế là sau đó thị chính không chỉ trở thành mỹ nhân nổi tiếng trong kinh thành mà cả thiên hạ ai ai cũng biết đến cậu ta.

Người vui là thụ chính, mà Giang Quyện còn lâu mới thèm bén mảng tới “sân nhà” của cậu ta.

Nghĩ ngợi chán chê, dần dần ý thức của Giang Quyện trở nên mơ hồ, cậu lại chìm vào mộng đẹp một lần nữa.

''Vương gia, ngài và Vương phi không đi dạo tiết Thanh Minh sao?''

Mấy lời Tiết Phóng Ly dỗ dành Giang Quyện, Uông tổng quản đều nghe thấy hết rồi, ông ta ngập ngừng nói: ''Dù sao Bệ hạ cũng có ý tốt mà.''

Quả thực Tiết Phóng Ly chẳng có chút hứng thú nào, có điều Bách Hoa Viên cũng tiện đường về Vương phủ, đi một chuyến cũng không vấn đề gì, thế là hắn bèn thờ ơ đáp: ''Đi thôi.''

''Vậy còn Vương phi... Cứ để ngài ấy nghỉ ngơi ở đây sao?''

''Ừm.''

Uông tổng quản tưởng ý của hắn là muốn để Vương phi nghỉ ngơi trong cung, bèn kêu thị nữ tới dặn dò: ''Nhớ phải để ý tới Vương phi một lát, nếu như ngài ấy...''

Tiết Phóng Ly liếc ông ta: ''Vương phi cũng đi.''

Uông tổng quản: ''?''

Ông ta ngẩn người, ngay lập tức ông ta liền hiểu ra ý của Tiết Phóng Ly chính là để Giang Quyện nghỉ ngơi, nhưng đồng thời vẫn phải đưa cậu cùng đi tới Bách Hoa Viên.

… Đợi người chuẩn bị cho Vương phi xong xuôi, Vương gia bèn bế cậu lên, đi ra khỏi cung rồi ngồi lên xe ngựa.

Từ đầu tới cuối, Vương phi vẫn nằm trong vòng tay Vương gia, ngủ thật ngon, còn hắn thì cứ ôm cậu như vậy suốt cả quãng đường.

Uông tổng quản: ''...''

Vương phi không chịu tỉnh lại, Vương gia bèn ôm cậu đưa đi cùng.

Vương gia, như thế này thì chiều Vương phi quá rồi.

Ông ta đang nghĩ ngợi, Hoằng Hưng Đế cũng nhìn thấy cảnh tượng này suốt cả đường đi, Giang Quyện được Tiết Phóng Ly bế trên tay, không hề có động tĩnh gì, vậy là bèn cau mày, quay ra hỏi Uông tổng quản: ''Vương phi của Lão Ngũ làm sao thế? Bệnh tim lại phát tác dẫn đến hôn mê à?''

Uông tổng quản ngập ngừng mãi, nghĩ tới nghĩ lui ông ta cảm thấy mình vẫn nên giữ chút thể diện cho Giang Quyện: ''Bẩm Bệ hạ, Vương phi thấy trong người có hơi không khỏe.''

Không khỏe đến mức độ này sao? Không có cách nào đánh thức cậu dậy à!

Chương kế tiếp