Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 40: Ngày thứ 40 muốn làm cá mặn
Giang Quyện bối rối.

Những người khác cũng bối rối.

Chỉ có Tiết Phóng Ly, người vốn dĩ thờ ơ lại như nhận ra điều gì đó, bước tới với thái độ khá là hằn học mà kéo Giang Quyện qua.

Hắn lạnh lùng nói: "Hắn là Vương phi của bổn vương, không phải là Nhị công tử."

Dương Liễu Sinh bật thốt lên: "Vậy Nhị công tử đâu?"

Bằng hữu đi cùng bèn dùng cùi chỏ đụng hắn ta một cái, khẽ hất cằm thấp giọng nói: "Nhị công tử ở đây."

Dương Liễu Sinh: "?"

Hắn ta quay đầu nhìn lại, chính là cái người vừa mới nói hắn ta quá lời khi nãy. Lần này, Dương Liễu Sinh cũng trở nên bối rối.

“Không phải Nhị công tử là mỹ nhân đệ nhất kinh thành sao?” Dương Liễu Sinh kinh ngạc hỏi: “Hắn mà là mỹ nhân gì chứ?”

Dù người có chậm hiểu đến mức nào thì có lẽ cũng hiểu tình hình bây giờ là gì, chưa kể Giang Niệm vốn là người suy nghĩ nhiều, vừa nghe xong thì cơ mặt cũng thoáng vặn vẹo lại.

Cái tên Dương Liễu Sinh này lại coi Giang Quyện là cậu ta!

Lúc nãy hắn ta khen nhiều như vậy, tất cả đều là khen Giang Quyện chứ không phải khen Nhị công tử này!

Giang Niệm đã bị làm nhục một lần rồi, hành vi của Dương Liễu Sinh lúc này càng khiến cậu ta càng tức giận thêm. Thế nhưng trước ánh mắt soi xét của mọi người, cậu ta không được thể phát tiết được, bởi vì cậu ta là Nhị công tử ôn nhu điềm đạm của phủ Thượng thư.

Giang Niệm siết chặt tay, chậm rãi cười nói: "Đúng là ta… không thể so với đệ đệ của mình được."

Mỗi một chữ Giang Niệm đều phải nghiến chặt răng, dốc hết sức mới có thể nói ra được. Cậu ta không cam tâm, cậu ta oán hận. Thế nhưng cậu ta lại không thể bộc lộ ra dù chỉ một chút, cậu ta không thể để hình tượng mà mình cực công xây dựng bị hủy hoại trong phút chốc.

Nghe Giang Niệm nói những lời này, Dương Liễu Sinh hùa theo nói: "Làm người quý nhất là biết tự lượng sức mình, Nhị công tử cũng biết cái danh xưng đệ nhất mỹ nhân này của mình là hữu danh vô thực, sao các ngươi còn muốn ăn theo tên tuổi của hắn vậy chứ?"

Dương Liễu Sinh này, không chỉ có cái miệng cay nghiệt mà tính cách còn vô cùng ngay thẳng, nếu không thì bằng hữu của hắn ta cũng không cần phải luôn miệng nhắc nhở chỉ lo hắn ta sẽ đắc tội Giang Niệm. Kết quả là dù cho có nhắc nhở nhiều hơn đi nữa, hắn ta cũng đã đắc tội người ta nặng lắm rồi.

Bằng hữu lại đánh hắn ta phát nữa, thấp giọng nói: "Ngươi bớt nói một tí đi."

Những lời hắn ta vừa nói ra giống như giọt nước tràn ly, dù bây giờ người này có nói ít lại thì mấy lời ban nãy cũng đã tuôn ra hết rồi, cảnh tượng bây giờ thật vô cùng xấu hổ.

Giang Niệm giận đến mức ngón tay run lên, cậu ta ghim, ghim đậm trong tim đến suýt chết, thế nhưng vẫn phải nở nụ cười nhẹ như mây như gió: "Dương tiên sinh nói đúng lắm. Trước đó Giang Niệm đã nói rồi, mỹ nhân đệ nhất kinh thành phải là một người khác. Còn ta… là do được khen quá lên thôi.”

An Bình Hầu lại nói: "Dương tiên sinh, ngươi được ngợi ca là Đan Thanh Thánh Thủ, sao lại không phân biệt nổi đẹp xấu vậy?"

"Vẻ đẹp bề ngoài chính là kiểu nhìn một hai lần thì rung động lòng người, nhưng nhìn nhiều lần quá thì cũng chỉ có như vậy thôi. Chỉ có vẻ đẹp bên trong mới là thứ tồn tại lâu dài. Theo góc nhìn của bổn hầu thì Dương tiên sinh, ngươi cũng chỉ là hạng người dung tục chỉ biết mê đắm lớp vỏ bọc bên ngoài, không biết rằng nét đẹp mỹ nhân không nằm ở vẻ ngoài."

Ý của hắn ta là cho dù Giang Quyện có xinh đẹp đến đâu cũng không thể so sánh với Giang Niệm, không nhìn ra được vẻ đẹp của Giang Niệm thì chính là hạng người dung tục.

Dương Liễu Sinh suy tư một chút, nói: "Hầu gia, kẻ thường này có một câu hỏi, không biết có nên nói hay không."

An Bình Hầu mỉm cười nói: "Ngươi nói đi."

Dương Liễu Sinh khéo léo nói: "Có phải… mắt của ngươi có vấn đề rồi không?”

"Đã bao lâu rồi chưa đi gặp thầy lang thế?"

An Bình Hầu dám coi thường Dương Liễu Sinh hắn ta là người có khiếu thẩm mỹ thấp kém, hắn ta lại ngầm ám chỉ người kia mù. Cả hai không cùng một tiếng nói, An Bình Hầu phất tay áo không tiếp tục để ý đến người kia nữa, Dương Liễu Sinh lại tranh thủ chút thời gian đánh giá Giang Niệm.

Vẫn là rất tầm thường, chẳng có gì đặc biệt cả.

Nếu như chưa từng gặp thiếu niên kia, hắn ta còn có thể cố gắng mà suy xét về cái danh xưng mỹ nhân đệ nhất kinh thành này để cẩn thận xem thử xem người này có chỗ nào có thể được coi là mỹ nhân. Nhưng bây giờ đã gặp được vầng trăng sáng, ai lại còn quan tâm một con đom đóm nhỏ làm gì?

Ánh sáng của đom đóm sao có thể so với ánh sáng của vầng trăng!

Dương Liễu Sinh không còn nhìn Giang Niệm nữa, mà lại hỏi Giang Quyện: "Vương phi, kẻ thường dân này có thể vẽ cho người một bức tranh không?"

Giang Quyện: "..."

Xảy ra chuyện gì vậy.

Cậu cảm giác như vừa mới ngủ một giấc, rồi sao tình hình lại trở nên không được tốt rồi.

Giang Quyện vẫn còn chìm trong trạng thái ngây ngốc, Tiết Phóng Ly đã thay cậu trả lời: "Không được."

Suy nghĩ một chút, Giang Quyện thành khẩn nói: "Ngươi vẽ cho huynh ấy đi, ca ca của ta… Nhị công tử, huynh ấy thật sự đáng để cho ngươi vẽ."

Dương Liễu Sinh làm mặt chân thành nói: "Nhị công tử là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, nhưng Vương phi lại là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Giữa hai người, ta càng muốn vẽ Vương phi hơn."

Giang Quyện hoàn toàn xuất phát từ lòng tốt, muốn đẩy tình huống trở về như cũ, nhưng vào tai Giang Niệm thì mọi chuyện lại không như thế nữa rồi.

Cậu ta tự cảm thấy nhục nhã.

Cậu ta cần cái sự thương hại này lắm chắc!

Giang Niệm cảm thấy máu như dồn hết lên não, hoa mắt chóng mặt, dùng sức nắm lấy tay vịn của ghế, bàn tay vốn đã loang lổ vết máu bây giờ lại bị móng tay bấm ra thêm nhiều vết hơn.

Thảm hại.

Thảm hại đến cùng cực.

Từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ cảm thấy thảm hại như vậy.

Chuyện hôm nay, chẳng bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp kinh thành. Tên đệ đệ tốt này của cậu ta lại có thể đặt cậu ta vào trong tình cảnh thế này.

Trước kia đúng là đã coi thường nó rồi!

Giang Niệm thở dốc.

Bầu không khí ngượng ngùng vẫn chưa tan biến được bao nhiêu, Hoằng Hưng Đế không thể không ra mặt mà đổi chủ đề: "Dương Liễu Sinh, trẫm gọi ngươi tới đây là vì nghe nói ngươi rất am hiểu về phục chế tranh cổ, có thể giúp trẫm phục chế mấy bức không?"

Dương Liễu Sinh: "Có thể thì có thể, chỉ là…"

Hoằng Hưng đế: "Chỉ là gì?"

Dương Liễu Sinh liếc mắt nhìn Giang Quyện, lại nói lần nữa: "Bệ hạ, phục chế tác phẩm hội họa khá là tiêu hao tinh lực, kẻ thường dân này đi đường mệt mỏi mới đến được kinh thành, còn chưa kịp thở một hơi, chưa chắc đã phát huy được hết khả năng của mình. Trừ phi..."

Giang Quyện bỗng dưng có linh cảm chẳng lành.

Đúng như dự đoán, ngay lập tức, Dương Liễu Sinh lại nói: "Trừ phi Vương phi cho phép kẻ thường dân này vẽ tranh, như vậy mới vực dậy được tinh thần.”

Hoằng Hưng Đế: "…"

Giang Quyện: "…"

Người này khá là vô lại, Hoằng Hưng Đế nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười. Ông nhìn về phía Giang Quyện hỏi dò ý của cậu, Giang Quyện còn chưa kịp nói gì, Tiết Phóng Ly đã lần thứ hai lạnh nhạt mở miệng.

"Không được."

Dương Liễu Sinh liên tục dây dưa, Tiết Phóng Ly lúc này vô cùng thiếu kiên nhẫn. Hắn nắm lấy tay Giang Quyện muốn dẫn cậu đi, Giang Quyện lại đột nhiên nhớ tới cái gì bèn cam chịu nói: "Vương gia, để hắn vẽ đi."

Tiết Phóng Ly nhìn cậu với vẻ mặt u ám khó hiểu.

Giang Quyện không phát hiện ra, đang muốn rút tay về thì lại lập tức bị nắm chặt.

Cậu mờ mịt ngẩng đầu: "Vương gia?"

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: "Có gì hay mà vẽ?"

Giang Quyện cũng không muốn để Dương Liễu Sinh vẽ, nhưng cậu lại có chuyện nhờ vả Dương Liễu Sinh nên không thể làm gì khác hơn là khẽ lắc đầu: "Vương Gia, ngài mau buông tay đi."

Tiết Phóng Ly không hề buông lỏng tay, trái lại còn dùng sức nắm mạnh hơn. Hắn rũ mắt nhìn xuống Giang Quyện, hàm ý không rõ mà nói: "Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?"

Hắn nói chưa dứt lời, Giang Quyện đã lập tức cắt đứt mộng tưởng: "Ta không phải, ta không có, ngài đừng nói bừa."

Tiết Phóng Ly nhìn cậu hồi lâu, giọng nói lạnh nhạt cất lên: "Bổn vương cũng chẳng thấy ngươi đẹp."

Quan tâm đẹp không làm cái gì, tay đã bị nắm đến nỗi đau nhức luôn rồi đây. Giang Quyện rút tay ra, nhưng thể nào rút nổi, đành nói: "Vương gia, ngài đừng nắm nữa, đau quá."

Thiếu niên nhẹ rũ đôi mi, gương mặt thanh tú, Tiết Phóng Ly nhìn một chút, chỉ cảm thấy chán ghét, cơn giận dữ đang tuôn ra không thể kiểm soát.

… Sao lại có nhiều người để ý cậu như thế chứ?

Nếu bẻ gãy cánh, nhốt vào trong lồng tre, dù có đẹp đến mức nào thì cũng chỉ có một mình hắn độc hưởng thôi.

Chỉ là...

Cậu quá mít ướt, cũng quá khó dỗ dành.

Ý nghĩ điên cuồng, đen tối vừa nổi lên đã ngay lập tức bị kiềm lại, Tiết Phóng Ly không chút cảm xúc nhìn Giang Quyện, cuối cùng buông tay cậu ra.

Giang Quyện cũng không có suy nghĩ nhiều, hắn vừa buông lỏng tay thì cậu đã lập tức rụt trở về chỗ cũ, sau đó nói với Dương Liễu Sinh: "Ta cho ngươi vẽ, có điều ngươi cũng phải đồng ý với ta một chuyện."

Chuyện gì Dương Liễu Sinh cũng không thèm hỏi, lập tức vui mừng khôn xiết nói: "Được, Vương phi cứ việc nói!"

Chỉ cần Giang Quyện đồng ý vẽ thì việc gì hắn ta cũng đáp ứng được, Dương Liễu Sinh cũng đã suy nghĩ về chủ đề để vẽ rồi, hắn ta muốn vẽ một bức “Hải đường say giấc ngày xuân”. Dương Liễu Sinh sốt ruột cáo lui với Hoằng Hưng Đế, sau đó vội vã lôi kéo Giang Quyện đi làm mẫu vẽ, chỉ lo cậu sẽ đổi ý.

Dương Liễu Sinh: "Vương phi, vẽ bức “'Hải đường say giấc ngày xuân” được không? Vương phi chỉ cần, chỉ cần…"

Bằng hữu của hắn ta cúi đầu, môi khẽ mấp máy nói: "Ngươi không muốn sống nữa à? Chẳng lẽ không nhìn thấy ánh mắt của Vương gia sao, chỉ hận không thể xẻ thịt lột da ngươi kia kìa."

Dương Liễu Sinh thật sự không hề để ý người khác, nghe vậy mới ngẩng đầu lên. Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm của Tiết Phóng Ly, tim hắn ta nhảy lên một cái, gì mà hận không thể xẻ thịt lột da hắn ta chứ, rõ ràng là xẻ thịt lột da xong còn muốn bỏ từng miếng từng miếng vào trong nồi nữa.

Đáng sợ, thật là đáng sợ.

Dương Liễu Sinh rùng mình một cái, không dám nghĩ đến “'Hải đường say giấc ngày xuân” nữa, bèn kinh hãi nói: "Vương phi muốn thế nào cũng được."

Dương Liễu Sinh nhanh chóng hạ bút, chẳng bao lâu đã đại công cáo thành. Mà lúc hắn ta ngẩng đầu lên thì màn che trên đỉnh đầu thiếu niên cũng đã rơi xuống, lụa mỏng che lấp đi khuôn mặt nên có nhìn thêm cũng không thấy rõ được.

Dương Liễu Sinh: "…"

Vị Vương gia này, rốt cuộc là Ly Vương, hay là Giấm Vương vậy?

Nhìn nhiều tí cũng không cho, đúng là hẹp hòi mà.

Giang Quyện cũng theo bản năng ngẩng đầu lên, kết quả là còn chưa kịp thấy rõ gì cả đã bị kéo dậy.

Cậu đang muốn nói gì đó, lại bỗng thấy Giang Niệm ở cách đó không xa, ánh mắt vô cùng căm hận khiến cơ thể Giang Quyện hơi choáng, mãi mới bắt được ống tay áo của Tiết Phóng Ly.

"... Vương gia."

Tiết Phóng Ly liếc nhìn thị vệ một chút, có vẻ như hắn đã ra lệnh gì đó, lúc này mới hững hờ hạ tầm mắt xuống, nhưng Giang Quyện không hề để ý đến hắn.

Ánh mắt của Giang Niệm khiến cậu càng nghĩ càng sợ, thoáng nhớ lại nội dung cuốn truyện sau khi An Bình Hầu đoạt quyền, Giang Quyện lẩm bẩm nói: "Vương gia, ta sắp chết rồi."

"Có lẽ ta không thể nào lo ma chay cho ngài được rồi."

Chương kế tiếp