Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 41: Ngày thứ 41 muốn làm cá mặn
"Chết cái gì?"

Tiết Phóng Ly ngữ khí lãnh đạm, Giang Quyện lại không thể nói cho hắn biết tình huống, không thể làm gì khác hơn là ám muội nói: "Ta cảm thấy ta không sống không được quá lâu nữa đâu."

Tiết Phóng Ly nhíu mày lại: "Lại không được khỏe à?"

Giang Quyện gật gù, Tiết Phóng Ly khựng lại, vốn dĩ muốn gạt tay Giang Quyện ra, nhưng cuối cùng vẫn để cậu nắm ống tay áo của mình.

Lên xe ngựa, một đường không nói gì.

Khoảng thời gian yên tĩnh như thế này, trước kia không phải là không có, chỉ có điều phần lớn là khi đó Giang Quyện đang ngủ. Còn những lúc không ngủ thì cậu lại cùng Vương gia xé đông xé tây, nhưng bây giờ Giang Quyện lại chẳng có chút tâm trạng nào cả.

Vốn dĩ định cẩn thận làm người, làm một con cá mặn vui vẻ, kết quả trong lúc vô tình cậu lại đắc tội với cả công chính lẫn thụ chính luôn rồi.

Đặc biệt là thụ chính. Lần nào cũng là Giang Quyện ngủ say tít chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, tới lúc tỉnh lại thì đã nhảy lên mặt thụ chính rồi.

Thật oan ức, cậu thật sự rất oan ức.

Nghĩ tới đây, Giang Quyện bi thương nói: "Vương gia, ta muốn đổi tên, về sau ta sẽ tên là Giang Bất Quyện.”

Người như tên, vừa lười biếng lại vừa ù lì, một khi đã ngủ thì không thể đánh thức. Thật sự không thể nào ngủ thêm nữa, cũng không thể nào tiếp tục lôi kéo thêm sự thù hận nữa.

Giang Quyện nghĩ nhiều đến thất thần, không hề phát hiện ra Tiết Phóng Ly vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, lại càng không chú ý tới ánh mắt của đối phương.

Âm u, nham hiểm.

Hắn đang không vui.

Không vui khi Giang Quyện cho phép người ta vẽ tranh.

Lại càng không vui khi Giang Quyện nói mình không sống được bao lâu nữa.

Tâm trạng u ám trong đáy lòng bắt đầu dâng lên, Tiết Phóng Ly rất ghét cảm giác không thể nắm bắt được tình hình thế này.

Từ lâu hắn đã biết thiếu niên này không sống được quá lâu.

Thiếu niên có cho người ta vẽ tranh hay không thì cũng không phải là vấn đề.

Nhưng trong thâm tâm hắn, những dục vọng và bất mãn ấy chưa bao giờ ngừng bủa vây lấy hắn.

Không muốn cho thiếu niên nhìn người khác, càng không muốn cậu được người khác nhìn kỹ.

Trong mắt thiếu niên chỉ nên có duy nhất một người là hắn. Hắn muốn thiếu niên toàn tâm toàn ý, chăm chú mà nghiêm túc nhìn một mình hắn.

Tiết Phóng Ly nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Thiếu niên không còn sống được bao lâu, còn so đo với cậu làm gì nữa chứ?

Là do dục vọng của hắn quá sâu quá nặng, cũng do hắn khát vọng quá nhiều, cũng do hắn…

Không có cách nào kiềm chế.

Về đến Vương phủ, Giang Quyện trở về sân viện của mình.

Ở trên đường, cậu đã thề son sắt là sẽ không ngủ nữa. Kết quả vừa về đến nơi, chỉ mới một lúc cậu lại ngồi phịch ở trên giường, lại một lần nữa bị cơn lười biếng đánh bại.

Lúc Cao quản sự tới, Giang Quyện đang nghịch một xâu ngọc Cửu Liên Hoàn, đây là món đồ mà Lan Đình đã lôi ra từ trong mấy rương quà lễ để cho cậu giết thời gian.

"Vương phi."

Cao quản sự bưng một bát thuốc, cười híp mắt nói: "Người nên uống thuốc rồi."

Giang Quyện: "?"

Lúc này cậu chợt nhớ tới cảm giác kinh khủng khi bị thuốc đông y chi phối, bèn chậm chạp nói: "Uống thuốc gì chứ, ta rất khỏe, không cần uống thuốc."

“Là mấy liều thuốc bổ mà thái y trong cung kê cho ngài.” Cao quản sự nói: “Phòng bếp vừa nấu xong, người nên uống nhanh khi còn nóng."

"Ngươi để đấy đi." Giang Quyện muốn buông nó ra: "Nóng lắm, tí nữa ta uống."

Cao quản sự lắc đầu một cái: "Không được, Vương gia lệnh cho nô tài phải nhìn ngài uống xong mới được."

Giang Quyện: "…"

Cậu cúi đầu nhìn, còn chưa uống mà đã cảm thấy tê hết cả da đầu. Cao quản sự thấy thế lại nhớ tới gì đó rồi nhanh chóng lấy ra một cái túi nhỏ, nói: "Tí nữa thì quên mất, Vương gia còn bảo nô tài chuẩn bị kẹo mứt."

Chuẩn bị đầy đủ đến như vậy nhưng Giang Quyện vẫn không muốn uống. Cậu ăn viên kẹo mứt, hỏi Cao quản sự: "Vương gia đang làm gì?"

Cao quản sự: "Vương gia ngài ấy…"

Từ lúc trở về phủ, trông Vương gia chẳng có chút tâm trạng gì, gương mặt đều bày ra một vẻ u ám. Cao quản sự đã quen với trạng thái thất thường đó của hắn nên thấy không sao hết, chỉ cần cẩn thận không để chọc tới hắn là được.

"Vương gia đang nghỉ ngơi."

Giang Quyện "Ừm" một tiếng, lại nói: "Ngươi giúp ta lấy một thứ, ta sẽ uống thuốc."

Cao quản sự: "Thứ gì?"

Giang Quyện nhỏ giọng nói một câu, Cao quản sự chần chừ nói: "Việc này trước tiên phải hỏi ý Vương gia."

Giang Quyện gật đầu, "Được, ngươi đi hỏi hắn đi."

Cao quản sự vội vàng trở về Lương Phong viện. Tiết Phóng Ly nghe tiếng động, ngón tay gõ nhẹ mấy lần, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Vương phi uống thuốc chưa?"

Cao quản sự ấp úng đáp: "Vương phi vẫn chưa uống."

Tiết Phóng Ly liếc nhìn ông ta một cái, biểu hiện lạnh nhạt: "Thuốc chưa uống, ngươi trở về làm cái gì?"

Cao quản sự không biết làm gì đành nói rõ sự thật: "Vương phi nói uống thuốc cũng được, nhưng ngài ấy muốn tranh của Vương gia."

Đang gõ ngón tay xuống mặt bàn, Tiết Phóng Ly cau mày nói: "Tranh của bổn vương?"

Cao quản sự gật đầu: "Vương phi nói, lúc Vương gia quay về có mang theo một tranh, ngài ấy muốn bức tranh này."

Tiết Phóng Ly ngẩn ra.

Ở Trọng Hoa điện, hắn lấy đi tám bức tranh. Có bảy bức ném cho Uông tổng quản để đưa cho Hoằng Hưng Đế, còn mình chỉ giữ lại một bức này, nó đã bị phá hủy nghiêm trọng đến mức không thể mở ra được nữa rồi.

Chẳng biết còn muốn làm cái gì nữa.

"Vương phi muốn bức tranh này làm cái gì?"

"Chuyện này… Vương phi chưa nói."

Cao quản sự lắc đầu một cái, cũng không hiểu lắm. Tiết Phóng Ly cũng không tiếp tục mở miệng, mí mắt rũ xuống, vẻ mặt đăm chiêu.

Trong căn phòng yên tĩnh, Cao quản sự do dự nói: "Vương gia, nếu không được thì để nô tài về bẩm báo Vương phi."

Tiết Phóng Ly chẳng ừ hử gì, chỉ mở ra một bức tranh chân dung.

Chỉ với vài nét bút, người trong tranh đã có cả hình dáng lẫn tinh thần.

Dưới bóng hoa hải đường, người thiếu niên ngồi trên sạp giường nhỏ, mái tóc dài xõa trên vai với vài cánh hoa rơi xuống bên trên.

Lòng bàn tay chậm rãi vuốt nhẹ xuống, Tiết Phóng Ly biết nếu bỏ chỗ tóc trên vai xuống sẽ lộ ra một nốt ruồi son trên cổ của thiếu niên, so với màu sắc của hoa hải đường thì càng đậm hơn.

Dương Liễu Sinh, không hổ danh là Đan Thanh Thánh Thu.

Nếu hắn ta không nhanh tay lấy đi, bức vẽ này mà được truyền ra ngoài…

Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ.

Khiêu khích bao nhiêu ánh mắt thèm muốn.

Cơn hằn học lại dâng lên, bức tranh cũng bị hắn nắm đến mức nhăn nheo, vẻ mặt Tiết Phóng Ly lạnh đến mức kinh người. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói: "Bức tranh đó, đưa cho Vương phi đi."

Cao quản sự sững sờ, trong lòng biết bức tranh kia có lẽ cũng không bình thường. Dù sao Vương gia cũng luôn đáp ứng những mong muốn của Vương phi. Vậy nên Vương gia im lặng lâu như vậy chứng tỏ bức tranh kia đối với hắn mà nói hẳn là vô cùng đặc biệt, chỉ có điều dù đặc biệt đến mức nào…

Cũng không sánh bằng địa vị của Vương phi trong lòng hắn.

Cao quản sự vừa muốn lên tiếng trả lời lại nghe có tiếng thị vệ cầu kiến, vẻ mặt hoảng loạn nói: "Vương gia…"

"Chén thuốc mà quản sự vừa mang đến đã bị Vương phi hất ra ngoài cửa sổ rồi."

Tiết Phóng Ly: "…"

Cao quản sự: "…"

Đây chính là nguyên nhân mà Vương phi muốn bức tranh?

Muốn dụ Cao quản sự ra ngoài để đổ thuốc đi?

Sau cả nửa buổi nghẹn họng không nói gì, Cao quản sự hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, bức tranh này của ngài, có còn đưa cho Vương phi nữa không?"

Tiết Phóng Ly cười một tiếng, hắn hiển nhiên cũng nhận ra được, nhưng vẫn lười biếng nói: "Đưa cho Vương phi đi."

Cao quản sự gật đầu, đi chưa được mấy bước lại nghe thấy Tiết Phóng Ly nói: "Để ý kĩ một chút, Vương phi sợ đắng."

Dù có phải nhìn chằm chằm đi chăng nữa thì cũng phải để cho Vương phi tự mình đồng ý uống, Cao quản sự bày ra vẻ mặt đau khổ hỏi: "Vương gia, nếu Vương phi thực sự không chịu uống, nô tài phải làm thế nào bây giờ?"

"Gọi ngài đến sao?"

Tiết Phóng Ly hờ hững nói: "Nói sau đi."

Hắn còn đang cãi nhau với cậu.

Không lâu sau, Cao quản sự bưng đến một cái hộp nhỏ, giả vờ là hộp đựng bức tranh.

"Vương phi, bức vẽ người muốn đây."

Giang Quyện cũng đưa cho ông ta xem cái bát trống không, dáng vẻ rất cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Thuốc ta uống cạn sạch rồi."

Cao quản sự: "…"

Ông ta khéo léo trả lời: "Vương phi, chắc ngài không biết mỗi một nơi trong Vương phủ đều có thị vệ canh gác, lần sau ngài không cần dùng thuốc tưới hoa nữa đâu."

Sự lúng túng bây giờ lại chuyển sang về phía Giang Quyện.

Cậu rơi vào trầm tư.

Chuyện bức tranh, Giang Quyện giao cho Lan Đình. Lan Đình nhận lấy cái hộp rồi đi ra ngoài, lại bỗng nhớ tới điều gì đó bèn quay đầu lại hỏi Giang Quyện: "Công tử, hôm nay công tử có đi xem pháo hoa không.”

Giang Quyện hỏi nàng: "Pháo hoa gì?"

Cao quản sự cũng biết việc này, tiện thể nói: "Hôm nay Bệ hạ du ngoạn công viên khá thoải mái, nghĩ rằng niềm vui không nên tận hưởng một mình liền sai người bắn pháo hoa vào buổi tối."

Còn có pháo hoa nữa, Giang Quyện cảm động rồi.

Thuốc đổ đi một bát thì có thể nấu thêm một bát, Cao quản sự đi quan sát nhà bếp nấu thuốc. Giang Quyện nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm Vương gia muốn hắn cùng đi xem pháo hoa với mình.

Giang Quyện không biết đường nên đi mãi vẫn chưa đến Lương Phong viện, cũng may trên đường đều có nha hoàn, Giang Quyện hỏi đường nên rất nhanh đã tới nơi.

"Vương gia."

Giang Quyện gõ cửa, một lúc lâu sau bên trong mới có động tĩnh, tiếng nói lạnh nhạt của nam nhân truyền đến: "Có chuyện gì?"

Cậu đẩy cửa vào, hào hứng nói: "Vương gia, đi xem pháo hoa đi."

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, thiếu niên vẻ mặt vui mừng hớn hở, ánh mắt sáng lấp lánh rất khó khiến người ta nói lời từ chối.

Trên thực tế, cho dù xuất phát từ nguyên nhân nào, hắn cũng hiếm khi từ chối bất cứ yêu cầu gì của thiếu niên này.

"Uống thuốc của ngươi chưa?"

Không có câu trả lời nào được đưa ra, Tiết Phóng Ly chỉ hỏi một câu như vậy.

Giang Quyện thành khẩn nói: "… Nói chuyện khác đi."

Xem ra vẫn chưa uống, Tiết Phóng Ly không mặn không nhạt nói: "Uống thuốc đi rồi mới đi xem pháo hoa."

Giang Quyện oán trách nói: "Nhưng mà đắng lắm."

Tiết Phóng Ly: "Có kẹo mứt."

Giang Quyện: "Thế thì vẫn đắng, ta uống không trôi."

"Đừng làm nũng."

Giang Quyện: "?"

Bảo thuốc đắng thì sao lại là làm nũng, Giang Quyện cảm thấy lời nói của Vương gia hết sức vô lý, buồn rầu nói; "Ta không có."

Tiết Phóng Ly liếc nhìn cậu một cái, sau đó nói nhỏ vài câu với nha hoàn. Cũng không lâu lắm, Cao quản sự đã bưng chén thuốc tới, Tiết Phóng Ly hỏi Giang Quyện: "Ngươi muốn tự uống hay là muốn người khác đút ngươi uống."

Giang Quyện khiếp sợ nhìn hắn: "Đút uống á?"

Tiết Phóng Ly khẽ nâng cằm, hai thị vệ tiến lên phía trước, hắn thả mắt nhìn về hướng Giang Quyện: "Chọn đi."

Giang Quyện cảm thấy hối hận vì đã mời Vương gia đi xem pháo hoa. Cậu cứ tự đi là được rồi, làm vậy sẽ không còn phải đối mặt với cái việc uống thuốc khổ sở này.

Tiết Phóng Ly: "Không chọn được à?"

Giang Quyện: "Ta tự uống vậy."

Giang Quyện hít một hơi thật dài, bưng chén thuốc lên. Cậu ngửi thấy cái mùi vị đắng ngắt, lại để xuống nói: "Vương gia, ta không muốn uống."

Cậu sống chết không chịu thừa nhận rằng mình đang làm nũng, vậy giọng điệu mềm mỏng như vậy, không phải làm nũng thì là gì?

Tiết Phóng Ly nhìn về phía Giang Quyện. Hắn vốn có thể đem người ôm vào trong lồng ngực dụ dỗ uống, nhưng hắn lại không muốn như vậy.

Thiếu niên vẫn luôn ngây thơ như vậy.

Thiếu niên vẫn luôn vô tư như vậy.

Sự buồn bực cùng tàn khốc của hắn vừa được khắc chế lại trong phút chốc cuộn trào lên, nhưng từ đầu đến cuối, kẻ đầu sỏ kia vẫn chẳng may may hay biết. Thậm chí cậu còn nhìn hắn với ánh mắt vô tội.

Thật đáng ghét.

Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: "Thế thì để bọn họ đút ngươi uống vậy."

Giang Quyện sững sờ, hai tên thị vệ nghe lệnh, nói với Giang Quyện: "Vương phi, mạo phạm rồi."

Bọn họ đi về hướng Giang Quyện, dù thế nào đi chăng nữa thì Giang Quyện cũng không muốn bị đút thuốc, mất mặt lắm, cậu không ngừng chống cự: "Vương gia…"

Tiết Phóng Ly ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ buông mi mắt xuống, không trả lời câu nào.

Giang Quyện muốn né tránh, kết quả không chú ý dưới chân va trúng cái gì đó đã ngã đến trầy gối.

Lần này, Giang Quyện hoàn toàn im lặng.

Tiết Phóng Ly không muốn xen vào nữa, không muốn tiếp tục nhìn, nhưng tự nhiên lúc này lại quá yên ắng, không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì.

Thiếu niên yếu ớt như thế, sợ vị đắng, làm nũng cũng được, oán trách cũng được, tóm lại sẽ cãi lộn không ngừng chứ không phải yên tĩnh như vậy.

Nhíu mày lại, Tiết Phóng Ly cuối cũng vẫn nhìn sang.

Giang Quyện ngồi dưới đất, trông như bị ngã đau. Cậu cúi đầu kiểm tra đầu gối của mình, không phát ra chút âm thanh nào.

Tiết Phóng Ly hờ hững nhìn hồi lâu.

Sao mới không nhìn một chút thôi đã lại tự làm mình bị thương rồi?

Sao đến cuối cùng cãi nhau xong, hắn lại vô thức là người mềm lòng trước?

Tiết Phóng Ly đứng lên, từng bước từng bước đi về hướng Giang Quyện. Hắn véo cằm cậu, rũ mắt hỏi: "Có phải là chỉ có đặt ngươi lên bàn tọa Phật ngồi thì ngươi mới không tự làm mình ngã không?"

Chương kế tiếp