Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 47: Ngày thứ 47 muốn làm cá mặn
Đầu ngón tay vừa ướt át vừa mềm mại.

Lông mi Giang Quyện dập dờn như cánh bướm, sau khi say, tư duy của cậu hơi trì trệ, nhưng nơi tay mình đang xoa có nhan sắc xinh đẹp đến mức gần như diễm lệ, theo bản năng cậu vẫn sờ thêm mấy cái.

“... Muốn uống.”

Phản ứng chậm mất nửa nhịp, một lát lâu sau, Giang Quyện mới hoảng hốt trả lời, cậu từ từ dựa lại gần Tiết Phóng Ly.

Mùi thuốc ngọt ngào thanh mát, mùi hoa quế thơm hòa quyện cùng nhau, giờ khắc này, mùi hương trên người Giang Quyện ngọt ngào hết nấc, giống như cắn một cái, cả da cả thịt đều ngọt ngào, nhưng cậu lại hồn nhiên không biết, vẫn còn nhớ thương một giọt rượu kia.

Muốn uống thì tự tới, Giang Quyện mơ màng nhìn giọt rượu trên môi Tiết Phóng Ly, yếu ớt đè bả vai hắn xuống, rồi lại tự dâng mình lên.

Chóp mũi đụng vào nhau, bốn mắt nhìn nhau.

Đến cả hô hấp của hai người cũng quấn quýt vào nhau.

Rượu có mát lạnh hơn nữa, cũng không sánh bằng sự ngọt ngào của thiếu niên trong lòng.

Tiết Phóng Ly nhìn nhìn cậu, đôi môi đỏ sậm hơi nhếch lên, hắn cười cực kỳ mê hoặc, giọng nói lả lướt mê người: “Muốn uống, sao còn chưa chịu lấy.”

Giang Quyện nâng tay, ngón tay màu hồng phấn lại sờ lên môi Tiết Phóng Ly lần nữa, sau khi sờ vài cái, cậu mới chậm rãi nói: “Được.”

Một giây sau, Giang Quyện thu tay lại, cậu rũ mi, thè lưỡi lưỡi liếm đầu ngón tay mình.

Cậu đang liếm rượu dính trên đầu ngón tay mình.

Sợ cậu ngã xuống, từ đầu tới cuối Tiết Phóng Ly đều ôm cậu trong ngực, cũng vô cùng kiên nhẫn chờ đợi con mồi của mình mắc câu, nhưng thấy tình cảnh này, hắn bỗng chốc siết chặt vòng eo mảnh khảnh kia.

Giang Quyện cúi đầu liếm rất nghiêm túc, căn bản không biết vẻ mặt đối phương đã trở nên đáng sợ thế nào, thậm chí có thể nói là nguy hiểm, cậu chỉ cảm thấy mình bị siết thật đau, hoang mang hỏi: “Vương gia, ngài đang làm gì vậy?”

Lại bày ra dáng vẻ ngây thơ vô tội.

Lại bày ra thần thái ngây ngô.

Tiết Phóng Ly không nói không rằng nhìn cậu chằm chằm, Giang Quyện không nghe thấy câu trả lời, cậu lại nhẹ nhàng liếm ngón tay mình tiếp, màu môi cậu rất nhạt, nhưng đầu lưỡi lại đỏ đến kinh người, trên tay dính nước ẩm ướt, bóng loáng sáng ngời.

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly hơi âm u, chút lý trí cuối cùng cũng đã sụp đổ, Tiết Phóng Ly đang muốn bóp cằm cậu thì Giang Quyện đã nói: “Vương gia, ngài cũng muốn uống sao?”

“Cho ngài nếm thêm một miếng này.”

Nói xong, Giang Quyện giơ tay tới bên môi Tiết Phóng Ly, hào phóng chia sẻ cho hắn.

Cậu tự đưa mình tới cửa, Tiết Phóng Ly đương nhiên sẽ không từ chối, chỉ là cơ hội này quá trùng hợp, vừa lúc Tiết Phóng Ly không muốn kìm nén nữa, vừa lúc hắn không muốn quan tâm có dọa đến người ta hay không nữa.

Tiết Phóng Ly nắm lấy cổ tay Giang Quyện, như cười như không nói: “Rốt cuộc là em không hiểu thật, hay là đang giả ngốc với bổn vương?”

“Bổn vương bảo em tự tới, không phải bảo em dùng ngón tay.”

Giang Quyện chớp chớp mắt, không hiểu hắn đang nói gì, Tiết Phóng Ly thấy thế thì cúi đầu cắn ngón tay Giang Quyện, cắn ngón tay cậu hơi mạnh như đang trừng phạt.

Thật sự là cả da thịt đều được tẩm vị ngọt.

Ngon hơn Thu Lộ Bạch, cũng khiến người say mê hơn Thu Lộ Bạch.

Hắn cắn không mạnh lắm, nhưng Giang Quyện vẫn đau đến mức nhăn chặt mày, cậu hối hận vì đã chia sẻ niềm vui của mình với người này, cậu muốn rụt tay lại, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt hơn, căn bản không rụt lại được, cậu chỉ có thể nhỏ giọng oán giận.

“... Đau quá, ngài không được cắn ta.”

Ngày thường cậu cũng làm nũng trong vô thức, càng đừng nói đều giờ khắc này cậu đã say bất tỉnh nhân sự, giọng nói không những mềm mại, mà ánh mắt còn mềm hơn, còn hơi tủi thân nữa.

Giang Quyện: “Ta cũng đã cho ngài uống Thu Lộ Bạch rồi mà.”

Tiết Phóng Ly: “Không đủ.”

Hắn nhìn Giang Quyện, không chỉ cắn đầu ngón tay xinh đẹp kia, mà còn nhẹ nhàng liếm nó.

Cảm giác không giống với khi mình tự liếm ngón tay, rất nóng, cũng rất ngứa, Giang Quyện khẽ cong ngón tay lại, nhưng cũng chẳng ăn thua gì, đầu ngón tay bị ngậm giữa răng môi, ẩm ướt không thôi.

“Rất ngọt.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn Giang Quyện, chậm rãi thốt ra hai chữ đầy tính ám chỉ.

Giang Quyện cũng từng nếm vị rượu trên ngón tay mình, cậu lắc đầu nói: “Không ngọt, nhạt lắm.”

Tiết Phóng Ly cười nhẹ: “Ngọt.”

Bọn họ hai người nói hai chuyện khác nhau, Giang Quyện nghe nhưng không phản ứng lại, chỉ đành hoang mang nhìn chằm chằm ngón tay đang bị cắn của mình.

Hình như thật sự rất ngọt, ngón tay bị người khác ngậm trong miệng, lại bị liếm qua liếm lại, bị cắn nhẹ, Giang Quyện chìm trong mơ hồ, cậu quên cả giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn thuận theo và để mặc người ta muốn làm gì làm.

Thật lâu sau, cánh tay này rốt cuộc cũng được thả ra, Tiết Phóng Ly không bắt nạt cậu nữa, hắn ôm người vào lòng mình, Giang Quyện ngoan ngoan dựa lên bả vai hắn, nhưng lại cúi đầu, không ngừng nhìn ngón tay ướt đẫm của mình.

“Còn đau à?”

Tiết Phóng Ly ung dung hỏi, Giang Quyện không nói gì, cậu vẫn cúi đầu nhìn, sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của Tiết Phóng Ly, cậu không hề báo trước, ngậm ngón tay đó vào trong miệng mình.

“Không ngọt.”

Cậu nâng mắt, men say khiến khuôn mặt Giang Quyện đỏ bừng, lông mi chớp động không ngừng, bày ra vẻ đẹp kinh hồn động phách, cũng cực kỳ mê người.

Ý thức được mình đã bị lừa, Giang Quyện hơi nhíu mày: “Không ngọt chút nào hết, ngài nói dối.”

Đối mặt với chỉ trích như vậy, Tiết Phóng Ly không đáp trả ngay, hắn chỉ ung dung nhìn ngắm cậu thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: “Có lẽ là đã bị bổn vương liếm sạch rồi.”

“Lần sau, bổn vương sẽ nhớ chừa lại cho em một chút.”

“Được thôi.”

Giang Quyện rất dễ dụ đồng ý với hắn, dường như đã tiếp thu lý do của hắn rồi.

Nhưng trên thực tế, rốt cuộc Tiết Phóng Ly đã nói gì Giang Quyện cũng không nghe thấy, cũng không lý giải được, cả người cậu thật sự đang rất mơ màng, cũng rất buồn ngủ, Thu Lộ Bạch đã bị uống sạch, ngón tay mình cũng không ngọt, Giang Quyện cọ cọ trong lòng hắn, khẽ khàng khép mắt lại.

Từ đầu đến cuối đều không chút đề phòng.

Tiết Phóng Ly thấy thế thì sửa lại đầu tóc đang tán loạn giúp Giang Quyện, hắn thờ ơ nói, giống như đang nói với Giang Quyện, cũng giống như đang nói với chính mình.

“Để xem bổn vương còn có thể chờ em bao lâu nữa.”

Giang Quyện ngủ không biết trời trăng gì.

Gần như vừa nhắm mắt lại là cậu đã ngủ say ngay, chỉ có lông mi là còn khẽ khàng lay động, cuối cùng cũng im lặng.

Cảnh trong mơ cũng rất ngọt ngào.



Thừa Đức điện.

Đại hoàng tử Tiết Triêu Hoa đang ngồi ngay ngắn bên bàn cờ, đánh cờ với một người, Trương công công yên lặng không một tiếng động đi vào, thấp giọng nói bên tai hắn ta vài câu, Tiết Triêu Hoa nghe xong, lông mày nhíu chặt.

“Biết rồi.”

Hắn ta gật đầu, áp chế sự phiền muộn trong lòng, Tiết Triêu Hoa không bình tĩnh đánh cờ được nữa, quân cờ đang cầm trong tay nặng nề rơi xuống, người đánh cờ cùng hắn ta ngẩng đầu lên, An Bình Hầu hỏi: “Điện hạ, sao thế?”

Tiết Triêu Hoa thở dài: “Còn không phải là chuyện của Hình bộ Thị lang Lý đại nhân đấy sao.”

Mấy ngày trước, con trai Lý Minh của Lý Thị lang xúc phạm Ly Vương phi trong nhà sách, theo pháp lệnh, những kẻ dĩ hạ phạm thượng đương nhiên nên bị trảm, nhưng chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng nhỏ thật, Lý Thị lang lại là chi thứ của bên nhà ngoại của Tiết Triêu Hoa, về tình về lý, hắn ta đều nên cầu xin giúp.

Trên thực tế, Tiết Triêu Hoa cũng đã thử rồi, chỉ là lần trước cầu kiến Hoằng Hưng Đế không chọn đúng thời cơ, Hoằng Hưng Đế còn đang suy tư nên thưởng cho Lão Ngũ thế nào, hắn ta mà nói ra, chắc chắn không giải quyết được gì, vậy nên mới tạm thời không đề cập tới.

Hoằng Hưng Đế tính tình rộng rãi, ngày thường cũng không câu nệ lễ nghi, chỉ duy nhất ở phương diện chính sự, từ trước đến giờ ông đều không cho phép hậu cung nhúng tay, mẫu phi của hắn ta - Mai Quý phi đang nóng hết cả ruột nhưng cũng không thể tự cầu xin, vì vậy một ngày phải cho người tới Thừa Đức điện này của hắn thúc giục bốn năm lần.

Tiết Triêu Hoa thở dài: “Phụ hoàng vô cùng dung túng Lão Ngũ, nếu chuyện này không liên quan gì tới hắn thì ta cũng không cần phải suy nghĩ lâu như vậy.”

Quan hệ giữa hắn ta và An Bình Hầu rất tốt, phụ mẫu của An Bình Hầu đều mất mết, được Hoằng Hưng đế đồng cảm, để hắn ta và Đại hoàng tử cùng đọc sách ở Đại Bản Đường, hai người tuổi tác tương đương, cộng thêm An Bình Hầu tính tình trầm ổn, học giỏi có tiếng, Tiết Triêu Hoa cũng có ý muốn lôi kéo nên qua lại thân thiết, những chuyện này, hắn ta đều không giấu An Bình Hầu.

An Bình Hầu nghe thế thì vẻ mặt hơi cứng đờ.

Chuyện của Lý Minh, ngày đó hắn cũng có mặt tại hiện trường, còn về phần hắn ta ăn nói xúc phạm Ly Vương phi, còn khiến An Bình Hầu mất hết mặt mũi, nhưng nếu truy cứu đến cùng, tội của Lý Minh thật sự không tới mức chết.

Nghĩ như thế, An Bình Hầu nhắc nhở: “Điện hạ, Lý Minh tự làm tự chịu.”

Tiết Triêu Hoa cười khổ nói: “Ta cũng nghĩ thế, nhưng Lão Ngũ kia chính là một...”

Hắn ta mấp máy môi, không tiếng động thốt ra hai chữ “tên điên”, Tiết Triêu Hoa nói: “Một khi hắn không vừa lòng, ai biết lại phát điên thế nào nữa.”

An Bình Hầu im lặng một lát, sau đó lắc đầu nói: “Điện hạ đã từng nghĩ, có lẽ có thể tìm Ly Vương phi cầu tình chưa.”

Nhắc đến Giang Quyện, tâm trạng An Bình Hầu phức tạp không thôi.

Từ đầu tới cuối hắn ta đều không thể hiểu được vì sao Giang Quyện chỉ mới gả vào phủ Ly Vương mấy ngày ngắn ngủi đã hệt như thoát thai hoán cốt, không những không còn tự ti và lầm lì như trước, thậm chí đến cả tình cảm dành cho hắn ta cũng không còn tung tích nữa.

Cậu ta thật sự từng yêu mình sao?

An Bình Hầu không khỏi nảy sinh nghi vấn như vậy.

Từ sau lần gặp nhau ở nhà sách, trong Bách Hoa Viên, An Bình Hầu đứng từ xa nhìn thấy Giang Quyện một lần nữa, chỉ là lần đó, Giang Quyện được Ly Vương ôm trong lòng, ngoan ngoãn đến mức khiến trong lòng An Bình Hầu dâng nên cảm giác tiếc nuối khó hiểu.

Nếu hắn ta không từ hôn, vậy giờ khắc này, người ôm Giang Quyện có phải là hắn ta không?

Tuy chìm đắm trong suy nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt An Bình Hầu không biểu hiện mảy may, nhưng Tiết Triêu Hoa được hắn ta nhắc nhở giật mình tỉnh ngộ: “Có lý lắm, Hầu gia, ngươi nói có lý lắm, nói không chừng có thể thành công thật đó!”

“Tìm phụ hoàng, phụ hoàng hạ chỉ vốn là để Lão Ngũ hết giận, vậy không bằng tìm Ly Vương phi nói giúp, ta thấy Lão Ngũ đối xử với Vương phi rất...”

Tiết Triêu Hoa cũng nghĩ đến chuyện ngày đó, chẳng qua là An Bình Hầu chỉ nhìn thấy Giang Quyện trong Bách Hoa Viên, không hề nhìn thấy ngay cả khi đang trong cung mà Tiết Phóng Ly cũng phải bế người lên xe ngựa cho được, Tiết Triêu Hoa cảm khái nói: “Lão Ngũ điên thì điên, nhưng đối với Vương phi kia vẫn hết mực yêu chiều.”

Hết mực yêu chiều?

Ly Vương trời sinh tính tình tàn nhẫn như vậy, thế mà lại hiểu cách yêu chiều một người?

An Bình Hầu cười lạnh một tiếng, nhưng trong lòng vẫn buồn bực không nói nên lời, mà Tiết Triêu Hoa được hắn ta nhắc nhở, giờ đã có chủ ý: “Ta sẽ lập tức cho người chuẩn bị một chút, buổi tối mời Lão Ngũ và vị Ly Vương phi kia tới chơi, nghĩ biện pháp đả động Lão Ngũ, cầu xin Vương phi hắn nói giúp.”

Nói xong, Tiết Triêu Hoa lại nhớ tới gì đó, hắn ta lắc đầu: “Vẫn không được.”

Vị Ly Vương phi Giang Quyện này, trước khi gả vào phủ Ly Vương vốn đã không thích đi lại, càng không thích giao tiếp với người khác, Tiết Triêu Hoa và cậu không hề quen biết nhau, giờ lại đột nhiên nhờ người ta nói giúp, hình như có hơi đường đột, chỉ có một người, Ly Vương phi tâm trạng tốt có lẽ sẽ có đường cầu xin.

“Hầu gia.” Tiết Triêu Hoa nói: “Ta nghe nói, trước khi Ly Vương phi gả vào Vương phủ còn có một mối tình xưa với ngươi, không thì...”

An Bình Hầu biết hắn ta có ý gì: “Đều là chuyện đã qua rồi.”

Tiết Triêu Hoa không cho là đúng, nói: “Nói thì nói thế, nhưng dù thế nào đi nữa cũng phải còn chút tình cảm chứ.”

“Nhắc mới nhớ, ta cũng từng có một mối tình ngoài cung, đến tận bây giờ vẫn còn giữ trâm cài tóc nàng tặng, lâu lâu còn lấy ra ngắm một phen. Nhớ lại tình cảm ngày xưa, lại nghĩ bây giờ nàng đã là thê tử người ta, trong lòng quyến luyến không thôi, nhưng tiếc rằng khi gặp lại nhau cũng chỉ có thể xem nhau là người lạ, dù sao thì miệng đời cũng khó lường.”

An Bình Hầu nghe thế, sắc mặt hơi đổi, hắn ta đột nhiên nhớ tới một miếng ngọc bội.

Miếng ngọc bội tượng trưng cho hôn ước của hai người, vốn muốn đập vỡ, nhưng lại được Giang Quyện giữ lại.

Giang Quyện giữ ngọc bội lại, có phải cũng như Đại hoàng tử nói, trong lòng vẫn còn vấn vương hắn ta?

Dù trong mắt cậu không có chút tình cảm nào, cũng không muốn ôn lại chuyện cũ cùng mình, có phải cậu đang lo lắng miệng đời đáng sợ không?

Tiết Triêu Hoa không biết suy nghĩ trong lòng An Bình Hầu, hắn ta chỉ nghĩ An Bình Hầu còn băn khoăn về Ly Vương nên liền nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ sắp xếp ổn thỏa, để ngươi và Vương phi ngồi riêng, sẽ không làm liên lụy ngươi đâu.”

An Bình Hầu vốn không nên dính vào chuyện này, từ trước đến giờ hắn ta vẫn rất bo bo giữ mình, nhưng ngày đó ở nhà sách, thái độ của Giang Quyện đối với hắn ta khiến An Bình Hầu cảm thấy như có cục xương chặn ở cổ, cũng vì vậy, có lẽ là vì không cam lòng, cũng có lẽ là vì muốn truy tìm ngọn ngành, rốt cuộc An Bình Hầu vẫn đồng ý lời mời của Tiết Triêu Hoa.

“... Được.”

Tiết Triêu Hoa mừng rỡ vỗ vỗ vai An Bình Hầu, hắn ta nói với Trương công công: “Mau đi chuẩn bị yến tiệc!”

Trương công công đang đứng hầu vội vàng dặn dò hạ nhân, nhưng đi chưa được mấy bước, ông ta lại nhớ tới gì đó, ông ta thỏ thẻ nói: “Điện hạ, thật không khéo, không phải mấy ngày trước ngài đã tặng hết ca cơ và vũ cơ trong phủ rồi sao? Nếu chuẩn bị yến tiệc, không có tiết mục trợ hứng hình như không thích hợp lắm thì phải?”

Có chuyện này thật, xém chút nữa Tiết Triêu Hoa đã quên mất, nhưng mà hắn ta cũng không để tâm lắm, thuận miệng nói: “Không sao, ngươi tới Hồng Tụ Các một chuyến, bảo bà chủ chọn mấy hoa nương ca hát nhảy múa tốt mang đến đây.”

Công công đáp lời: “Vâng thưa điện hạ.”



Lời tác giả:

Vương gia cắn cá say một cái, tiến triển lớn!

Chương kế tiếp