Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 46: Ngày thứ 46 muốn làm cá mặn
Tiết Phóng Ly: “...”

Bất ngờ không kịp phòng bị.

Mối hôn sự này, ban đầu hắn thật sự cảm thấy không cần thiết lắm, ba mũi tên ấy cũng chính là “Tam tiễn định càn khôn”, xui rủi làm sao lại bắn phải Giang Quyện.

Giang Quyện thâm sâu hỏi: “Vương gia, sao ngài không nói gì?”

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly không đổi: “Bổn vương thật sự có ý đó.”

Giang Quyện: “?”

Cậu kinh ngạc nói: “Vương gia, lúc đó ngài nói ngài nhắm sai, còn xin lỗi rất thành khẩn, ta cũng tin luôn.”

Tiết Phóng Ly: “Bổn vương có bệnh tật khó trị quấn thân, không muốn làm lỡ dở em.”

“Trong kinh vốn đã có rất nhiều lời đồn về bổn vương, nào là tính tình bạo ngược, thủ đoạn ngoan độc. Em vừa xuống kiệu đã bị bắn ba mũi tên, vốn tưởng rằng sau khi bị như thế, lúc ta hỏi ý em cho em rời đi, dù em có nhiều băn khoăn hơn nữa cũng sẽ không chọn ở lại Vương phủ, nhưng...”

Giang Quyện tin lí do thoái thác này, thậm chí còn giao tay mình cho hắn không chút do dự nào.

“Xin lỗi.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt, vẻ mặt áy náy không thôi.

Tướng mạo hắn trời sinh đã đẹp đẽ, môi hồng răng trắng, khi ở cạnh Giang Quyện, hắn lại cố ý thu lại lệ khí toàn thân, chỉ tỏ ra dịu dàng dễ gần, giờ khắc này lại bày ra vẻ mặt áy náy, quả thật khiến người khác không nỡ trách cứ gì cả.

Giang Quyện: “...”

Nói như vậy, Vương gia hù dọa cậu cũng là vì nghĩ cho cậu.

Nhưng lúc đó cậu thật sự đã bị Vương gia dọa.

Giang Quyện có hơi mềm lòng, Tiết Phóng Ly thấy thế, đôi môi đỏ sẫm hơi nhếch lên, hắn dịu dàng nói: “Nếu em thật sự để ý, vậy em cũng bắn cho bổn vương mấy tên đi, đòi lại hết những sợ hãi đã phải chịu, thế nào?”

Dừng một lát, Tiết Phóng Ly lời lẽ thành khẩn nói: “Em có bệnh tim, không được tức giận, bổn vương thế nào cũng được, chỉ cần em không trằn trọc về chuyện này nữa là được.”

Giang Quyện nhìn hắn một cái: “Nhưng mà ta không biết bắn tên.”

Tiết Phóng Ly nói: “Bổn vương dạy em.”

Giang Quyện lắc đầu: “Ta không muốn học.”

Tiết Phóng Ly lại nói: “Vậy để Lão Lục bắn giúp em nhé?”

Giang Quyện vừa nghe thế thì liền lắc đầu mạnh hơn: “Không được.”

Cậu đang lo lắng chuyện gì, Tiết Phóng Ly hoàn toàn có thể đoán được.

… Tiết Tòng Quân chơi bời lêu lổng, cả ngày chỉ biết ăn chơi phóng túng, kỹ năng bắn tên không tốt, đến cả bia ngắm bắn cũng bắn không trúng, tài nghệ không giống người thường như thế, biết đâu lại bắn trúng người thật.

Suy nghĩ một chốc, Tiết Phóng Ly lại nói ra một cái tên nữa: “Tưởng Khinh Lương?”

Tưởng Khinh Lương tập võ từ nhỏ, kỹ thuật bắn tên tốt thì có tốt, nhưng Giang Quyện vẫn không đồng ý: “Cũng không được.”

Sao cũng không được, Tiết Phóng Ly nhìn cậu, nhưng không mất kiên nhẫn chút nào, hắn chỉ nhẹ giọng hỏi: “Vậy em nói xem phải làm thế nào mới được đây?”

Giang Quyện cụp mi, nghĩ ngợi một lát, khó có lúc cậu cáu kỉnh: “Ta muốn yên lặng một lúc.”

“Hửm?”

“Vương gia, ta đang giận ngài, ngài tránh xa ta trước đã.”

“...”

Tiết Phóng Ly nhìn cậu mấy cái, ngoài miệng Giang Quyện nói là tức giận, nhưng lại không có dáng vẻ như đang tức giận, hắn cười nhẹ, sau đó liền đồng ý với cậu: “Được, bổn vương đợi em bớt giận.”

Hắn quay người đi ra ngoài, Giang Quyện cũng không quay đầu nhìn, cậu chỉ cúi đầu uống nước ô mai của mình, khi đặt cốc xuống, đúng lúc bắt gặp ánh nhìn của Cố Phổ Vọng.

“Ngươi...”

Cố Phổ Vọng hơi nhíu mày, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, vẻ mặt cậu ta hơi quỷ dị hỏi Giang Quyện: “Người vừa mới nói chuyện với ngươi là Ly Vương sao?”

Chuyện này cũng không có gì cần phải giấu, Giang Quyện gật đầu: “Ừm, là Vương gia.”

Cố Phổ Vọng: “...”

Giang Quyện khó hiểu hỏi cậu ta: “Sao thế?”

Cố Phổ Vọng từ từ lắc đầu, nói: “Không sao hết, ta chỉ nghĩ, có lẽ ta vẫn chưa tỉnh ngủ.”

Ly Vương đại danh đại đỉnh, ấy thế mà lại nói “bổn vương có bệnh tật khó trị quấn thân, không muốn làm lỡ dở ngươi”, “bổn vương sao cũng được”, thậm chí còn dùng thái độ rất thành khẩn xin lỗi Giang Quyện, tính tình tốt đến mức như đã bị đoạt xác.

Sao nghĩ thế nào cũng thấy giống cậu ta còn chưa tỉnh ngủ vậy?

Cố Phổ Vọng nói với Giang Quyện: “Ngươi nhéo ta một cái đi.”

Giang Quyện: “?”

Giang Quyện mù tịt chẳng hiểu gì nên đương nhiên không nhéo thật, vừa lúc Tưởng Khinh Lương lén lút bò lên bờ, lúc này tới đây gọi người, Cố Phổ Vọng nâng tay hung hăng nhéo một cái lên người hắn ta.

“Đau đau...!”

“Cố Phổ Vọng, ngươi làm gì thế hả!”

Tưởng Khinh Lương nhảy cao ba thước, rống lên thật to, to đến mức tất cả mọi người đều nhìn sang, Cố Phổ Vọng nhìn nhìn hắn ta, thở dài nói: “Không phải đang mơ.”

Tưởng Khinh Lương: “?”

Hắn ta tức giận mắng: “Họ Cố kia, ngươi bị điên phải không!”

Cố Phổ Vọng không để ý tới hắn nữa, Tưởng Khinh Lương mắng xong vẫn chưa hết giận, hắn ta nói: “Hoạt động một chút đi, đừng nghỉ ngơi nữa, đi bắn tên.”

Cố Phổ Vọng nghe vậy mới sửa sang lại áo mũ, chậm rì rì đứng dậy, trước khi đi, Tưởng Khinh Lương còn hỏi Giang Quyện: “Vương phi đi xem không?”

Cố Phổ Vọng: “Hắn không đi đâu.”

Giang Quyện: “Ừ, ta không đi.”

Giang Quyện và Cố Phổ Vọng nhìn nhau, hai con cá mặn trao đổi ánh mắt luyến tiếc lẫn nhau thêm lần nữa.

Có thể nằm, tại sao còn phải đứng dậy?

Tưởng Khinh Lương: “?”

Hắn ta nhìn nhìn Giang Quyện, rồi lại ngó ngó Cố Phổ Vọng, không hiểu sao lại cảm thấy hai người này rất hợp nhau, thậm chí có thể nói là ăn ý, vì để thể hiện mình không quá lạc đàn, Tưởng Khinh Lương chỉ đành buông tha suy nghĩ muốn kéo Giang Quyện đi cùng, hắn ta chỉ “Ồ” một tiếng.

Tưởng Khinh Lương: “Không đi thì không đi, huynh đợi một lát, lát nữa ta sẽ thắng Thu Lộ Bạch về cho huynh, đây là rượu ngon đó.”

Giang Quyện: “... Cảm ơn?”

Tưởng Khinh Lương cũng đã đi cùng Cố Phổ Vọng, chỉ có một mình Giang Quyện ngồi yên tại chỗ, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, quay đầu nhìn xung quanh, xe ngựa của Vương phủ đang dừng ở nơi cách đó không xa, cậu không nhìn thấy bóng dáng Vương gia đâu, đoán chừng là Vương gia đang ngồi trong xe ngựa.

Bây giờ Vương gia đang làm gì không biết?

Người đuổi hắn đi là cậu, người tò mò không biết hắn đang làm gì cũng là cậu, nghĩ đi nghĩ lại, Giang Quyện nói với Hạ công công: “Công công, ngươi có thể đi tặng ước ô mai giùm ta được không?”

Hạ công công là tâm phúc của Tiết Tòng Quân, ông ấy biết thân phận của Giang Quyện, đương nhiên là vội vàng đồng ý với cậu: “Không có gì, Vương phi, nô tài đi đưa ngay.”

“Vậy ngươi...”

Giang Quyện nhỏ giọng dặn dò ông ấy vài câu gì đó, Hạ công công kinh ngạc hỏi lại: “Làm thế thật ạ?”

Giang Quyện gật đầu: “Ừm, làm thế đi.”

Trên mặt Hạ công công lộ ra vẻ khó xử, nhưng vẫn gian nan nói: “... Vâng, nô tài đi làm ngay.”



Trong xe ngựa.

Thị vệ thấp giọng nói: “Vương gia, nông phu kia khai báo rồi.”

Tiết Phóng Ly không thèm ngẩng đầu, hỏi: “Đã nói gì?”

Thị vệ lấy ra một thứ, nói: “Hắn nói... người sai khiến hắn ta trộm sói ở sạp bán hàng rong không nói ra thân phận của mình, chỉ gặp nhau hai lần, người đó đều đeo mặt nạ, không nhìn thấy mặt, sau khi chuyện thành công, người kia còn thưởng cho hắn ta một miếng ngọc bội.”

Vừa dứt lời, thị vệ liền cung kính dâng miếng ngọc bội lên, Tiết Phóng Ly lười biếng nhận lấy, sau khi cẩn thận nhìn kỹ, hắn như cười như không nói: “Đại ca kia của ta đúng là không có đầu óc gì đáng nói, nhưng cũng chưa tới nỗi không có đầu óc.”

“Cốp” một tiếng, hắn ném ngọc bội xuống bàn, ngọc Dương Chi thượng hạng trắng nõn nhẵn nhụi, bên góc phải có khắc một chữ, chính là chữ “Hoa” trong tên Tiết Triêu Hoa của Đại hoàng tử.

Thị vệ cúi đầu không nói, Tiết Phóng Ly cũng như có điều suy tư.

Chuyện lang huyết đâu đâu cũng lộ ra điểm kỳ quái, nhưng lại không điều tra được gì.

Mỗi khi có manh mối, không được bao lâu sau, người có liên quan không phải bị hại thì là tự sát, hôm nay mất nhiều thời giờ như vậy, dự định tiết lộ tin tức ra trước, vốn định dụ rắn ra khỏi hang, kết quả đối phương như cảm nhận được gì nên không phái người hành động nữa.

Nghĩ như thế, Tiết Phóng Ly thản nhiên nói: “Tiếp tục điều tra.”

Còn về phần miếng ngọc bội này...

Xem ra cho dù thế nào, hắn cũng phải bớt chút thời gian tới phủ đại ca hắn ngồi tâm sự một lát.

Tiết Phóng Ly khẽ híp mắt lại, vẻ mặt lười biếng uể oải nói: “Lui xuống đi.”

Thị vệ hành lễ, vừa mới vén rèm lên đã nghe thấy giọng the thé của Hạ công công: “Đây là xe ngựa của Vương phủ đúng không? Vương phi dặn nô tài tới đưa nước ô mai.”

Tiết Phóng Ly hơi nhướng mày, mở mắt ra.

Đang tức giận còn sai người đem nước ô mai cho hắn, đây là tức giận kiểu gì vậy?

Cứng miệng bao nhiêu thì dễ mềm lòng bấy nhiêu.

Tiết Phóng Ly cười cười, hắn liếc thị vệ, thị vệ hiểu ý gật đầu, đang muốn nhận nước ô mai giúp hắn thì lại nghe công công nói: “Vương phi nói, buổi sáng các vị đại nhân giữ xe cực khổ, nước ô mai này là đặc biệt đưa đến cho mọi người uống.”

Thị vệ dừng một lát, vô thức hỏi: “Vương gia thì sao?”

Hạ công công đè thấp giọng, nói: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi.”

Ông ấy vẻ mặt đau khổ, lặp lại lời lúc nãy Giang Quyện đã nói một lần: “Không có phần của Vương gia. Vương phi nói chỉ cho các vị đại nhân uống thôi, không được chia cho Vương gia miếng nào.”

Thị vệ: “...”

Tiết Phóng Ly: “...”

Dù Hạ công công có đè giọng thấp tới đâu, những thứ nên nghe đều đã được những người nên nghe ghe rõ mồn một. Hạ công công nói xong liền muốn rời đi, kết quả là vẫn bị gọi lại: “Công công dừng bước.”

Giọng nam lả lướt, nghe rất êm tai, nhưng nghe vào tai Hạ công công, ông ấy chỉ cảm thấy như đang đòi mạng, chân ông ấy mềm nhũn, lập tức quỳ sụp xuống đất, luống cuống hỏi: “Vương, Vương gia, ngài có gì dặn dò?”

“Nếu ngài cũng khát nước, nô tài lại lấy cho ngài một phần nước ô mai được không?”

Tiết Phóng Ly: “Không cần, chuyển vài lời giúp bổn vương là được.”

Hạ công công: “Dạ? Lời gì?”

Tiết Phóng Ly thản nhiên phun ra mấy chữ: “Hỏi Vương phi xem Vương phi đã hết giận chưa. Nếu còn chưa, một lát nữa bổn vương lại hỏi lại.”

Hạ công công: “?”

Bảo sao Vương phi lại không đưa nước ô mai cho Vương gia.

Thì ra là đang giận dỗi với Vương gia.

Nhưng vấn đề là...

Đây chính là Ly Vương đó! Chính là Ly Vương tính tình tàn bạo, một lời không hợp liền giết người kia đó!

Ly Vương lại yêu chiều Ly Vương phi đến thế?

Hạ công công vẻ mặt hoang mang đứng dậy, ông ấy thật sự đang rất hoang mang nên không nghe thấy câu sau đó, sau khi nói xong câu này, Tiết Phóng Ly lại thản nhiên nói:

“Mang nước ô mai vào đây.”

Hạ công công đã nói rõ là mang đến cho thị vệ uống, một miếng cũng không được chia cho Vương gia, Tiết Phóng Ly không những ngoảnh mặt làm ngơ mà còn hết sức thản nhiên nói với thị vệ: “Nếu các ngươi khát nước, đằng trước có khe suối đấy, tự đi uống đi.”

Vừa dứt lời, hắn đã rót cho mình một cốc nước ô mai thật đầy, cúi đầu uống vài hớp, sau đó mới không nhanh không chậm vén rèm lên, Hạ công công đang nói gì đó với Giang Quyện, Giang Quyện ngẩng đầu nhìn sang đây.

Tiết Phóng Ly và cậu bốn mắt nhìn nhau, đôi môi đỏ thẫm hơi nhếch lên, nhưng Giang Quyện lại thong thả lắc đầu.

… Còn đang giận, ngài ở đó một mình đi.

Tiết Phóng Ly: “...”



Không bao lâu sau, cuộc thi bắn cung đã phân thắng bại, quả nhiên là Tưởng Khinh Lương thắng được Thu Lộ Bạch, hắn ta cầm một vò rượu đi tới, Giang Quyện cũng không bất ngờ chút nào.

Tưởng Khinh Lương vốn xuất thân từ võ tướng thế gia, tập võ từ nhỏ, lại có thiên phú bắn cung, đến cả phụ thân của hắn ta - Phiêu Kỵ Đại tướng quân cũng tự thẹn mình không bằng con, trong tương lai không xa nữa, hắn sẽ tham gia quân ngũ, còn lấy được đầu của kẻ địch trong trăm vạn quân.

Đương nhiên, tương lai có lừng lẫy hơn nữa thì bây giờ Tưởng Khinh Lương cũng vẫn chỉ là một tay mơ ngây thơ chưa hiểu sự đời, suốt ngày tụ tập đàn đúm với Tiết Tòng Quân, cả thế giới không cách nào yên bình nổi.

Tưởng Khinh Lương kích động nói: “Quyện ca, huynh mau nếm thử Thu Lộ Bạch đi.”

Tiết Tòng Quân trợn mắt nhìn hắn ta: “Quyện ca cái đầu ngươi, ngươi phải gọi là Vương phi!”

Tưởng Khinh Lương: “Sao ngươi không gọi Vương phi đi?”

Tiết Tòng Quân: “Ta và Quyện ca là quan hệ gì cơ chứ, ngươi với Quyện ca có quan hệ gì?”

Hai người chơi với nhau, một người rất để tâm tới thắng bại, một người lại ngây thơ không chịu nổi, nói chưa được mấy câu đã nhào vào đấm nhau, Giang Quyện một lời khó nói hết nhìn nhìn hai người bọn họ, cậu chỉ cảm thấy ồn chết đi được.

Hiển nhiên Cố Phổ Vọng đã sớm quen với cảnh này, cậu ta bình tĩnh đẩy cho cậu một ly rượu: “Thử đi.”

Giang Quyện chưa từng uống rượu, giờ cũng rất tò mò Thu Lộ Bạch ra sao, cậu cúi đầu ngửi thử vài cái, chỉ cảm thấy hương thơm thanh khiết, lại có chút ngọt ngào.

Cố Phổ Vọng giới thiệu: “Thu Lộ Bạch là rượu dùng sương sớm để nhưỡng. Vò Thu Lộ Bạch này là dùng sương sớm ngưng tụ trên cánh hoa quế vào tiết Kim Thu, tích cóp năm năm mới nhưỡng ra được một vò nhỏ này đây.”

Nghe có vẻ quy trình nhưỡng rượu này rất phiền phức, Giang Quyện uống thử một ngụm nhỏ, cẩn thận thưởng thức mùi vị của nó.

Thật sự có hương thơm và vị ngọt ngào của hoa quế, nhưng vị ngọt này không gắt, nó là vị ngọt khiến người ta bồi hồi không thôi, cộng với sương sớm vốn đã thanh khiết, uống xuống bụng vô cùng sung sướng.

Giang Quyện chưa từng uống loại rượu nào ngon thế này, cậu nhịn không được lại rót thêm cho mình vài ly nữa, Cố Phổ Vọng thấy cậu uống vui vẻ như thế thì cũng không cản cậu, vậy nên đợi đến khi Tiết Tòng Quân và Tưởng Khinh Lương cãi nhau xong, Giang Quyện đã uống say bí tỉ rồi.

Tiết Tòng Quân quay đầu, lập tức sợ hãi nhảy phốc lên: “Huynh ấy sao thế?”

Cố Phổ Vọng nhìn Giang Quyện một cái: “Uống say rồi.”

Tiết Tòng Quân hỏi: “Say rồi? Say rồi sao? Mới một chút thôi mà, huynh ấy đã uống bao nhiêu vậy?”

Cố Phổ Vọng hếch cằm, tỏ vẻ hắn nhìn đi, Tiết Tòng Quân nhìn sang, Giang Quyện đã không uống rượu bằng ly rượu nữa, mà cậu bê nguyên vò rượu uống luôn, vậy nên rốt cuộc Giang Quyện đã uống bao nhiêu, chỉ có một mình cậu biết.

Tiết Tòng Quân: “...”

Đầu hắn như muốn phình ra, chỉ sợ sẽ bị Ngũ ca của mình gây phiền phức nữa nên vội vàng cướp vò rượu trong lòng Giang Quyện, Giang Quyện say thì say nhưng vẫn biết bảo vệ đồ của mình, cậu ôm vò rượu thật chặt, bất mãn ngẩng đầu lên.

Da dẻ Giang Quyện vốn đã trắng, một chút màu khác cũng giấu không được, ngày thường sạch sẽ xuất trần như tiên trên trời, giờ khắc này trên mặt lại đỏ hồng, ánh mắt cũng mông lung như đang phủ một tầng hơi nước mênh mông, giờ cậu chỉ cần liếc người khác một cái, tim người ta cũng phải run lên liên hồi.

Tiết Tòng Quân cứng đờ, Tưởng Khinh Lương và Cố Phổ Vọng cũng đều sửng sốt, nhưng một giây sau, có một bàn tay ôm ngang eo Giang Quyện rồi bế cậu lên, mặt cậu cũng bị ấn vào lòng người đó.

Quần áo màu đen vàng, vẻ mặt lạnh lùng.

Tiết Tòng Quân giật bắn mình: “Ngũ, Ngũ ca...”

Giang Quyện không ngừng cựa quậy trong lòng mình, Tiết Phóng Ly không rảnh đâu để ý hắn ta, hắn chỉ lạnh lùng liếc Tiết Tòng Quân một cái, so với việc để Giang Quyện uống say, chuyện khiến hắn không vui hơn cả là do bọn họ đã thấy dáng vẻ khi say của Giang Quyện.

Tiết Phóng Ly ném lại một câu “Hôm khác sẽ tính sổ với đệ” rồi liền bế Giang Quyện đi, Tiết Tòng Quân hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh, khóc không ra nước mắt: “Thôi xong đời ta rồi.”

Nhưng không lâu sau, Tiết Tòng Quân đã bất giác phản ứng lại, hắn lớn giọng quát: “Chuyện này liên quan gì đến ta? Quyện ca uống rượu... rượu là do Tưởng Khinh Lương ngươi thắng mà có. Quyện ca uống nhiều như vậy mà Cố Phổ Vọng ngươi cũng không ngăn hắn lại, liên quan gì đến ta? Tại sao lại muốn tìm ta tính sổ?”

Tưởng Khinh Lương và Cố Phổ Vọng nhìn nhau một cái, không hẹn mà cũng giả vờ như không nghe thấy gì, Cố Phổ Vọng uống rượu, cảm khái không thôi: “Vương phi quả thật có thể xứng danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.”

Tưởng Khinh Lương đồng cảm sâu sắc: “Đúng thế, thật đẹp.”

May mà là Ly Vương phi.

Sinh ra với khuôn mặt như thế, thật sự rất chọc người mơ ước.

Cũng chỉ có mình Ly Vương mới có khả năng bảo vệ cậu.

Sau khi cảm khái xong, Tưởng Khinh Lương cầm ly rượu, động tác bỗng dưng ngừng lại, hắn ta lớn giọng nói: “Thu Lộ Bạch đâu? Thu Lộ Bạch ta mới thắng được đâu? Ta còn chưa uống được miếng nào mà.”

Cố Phổ Vọng nuốt chút Thu Lộ Bạch cuối cùng, cậu ta ung dung nói: “Vương phi cầm đi luôn rồi.”

Tưởng Khinh Lương: “...”

Hắn ta từ từ ngoái đầu, trừng Cố Phổ Vọng.

Tiết Tòng Quân sẽ bị Ngũ ca hắn ta xử lý, Tưởng Khinh Lương thi đấu nửa ngày mà một miếng rượu cũng không được uống, chỉ có mình Cố Phổ Vọng không làm gì mà cái gì cũng có phần, rượu cũng được uống thỏa, Tưởng Khinh Lương nhanh chóng phản chiến, hợp lực cùng Tiết Tòng Quân tấn công cậu ta: “Tiên sư nhà nó, sao ngươi luôn là cá lọt lưới vậy!”

Nếu Giang Quyện có ở đây, cậu sẽ trả lời câu hỏi này, đây chính là kỹ năng đặc thù của cá mặn.

Nhưng bây giờ, Giang Quyện đang không ngừng cựa quậy trong lòng Tiết Phóng Ly.

Sau khi lên xe ngựa, Tiết Phóng Ly thả lỏng cánh tay đang kiềm chặt cậu ra, Giang Quyện ngẩng đầu, mơ mơ màng màng nhìn hắn thật lâu, sau đó mới nhận ra là Tiết Phóng Ly, cậu nói chậm rì rì: “Vương gia, ta vẫn đang giận ngài đó, ngài đi ra đi.”

Nói xong, cậu giơ tay đẩy, nhưng giờ cậu đã say thành thế này rồi, đẩy thế nào hắn cũng chẳng nhúc nhọc, cậu cúi đầu nhìn tay mình.

Thì ra là còn đang ôm một vò rượu nữa.

Là Thu Lộ Bạch, thật ngọt, cậu lại ngẩng đầu lên, nói với Tiết Phóng Ly: “Vương gia, ta trộm rượu của bọn họ cho ngài uống này, ngài nếm thử một chút, ngon lắm đó.”

Nói là cho Vương gia uống, nhưng Giang Quyện vừa ngửi thấy mùi rượu thơm đã nhịn không được uống một hớp nhỏ nữa, rượu tràn ra, thấm ướt đôi môi nhạt màu của cậu, cậu liếm một cái, mà trong lúc vô thức, tóc mai Giang Quyện cũng đã rối tung, nhưng trên người cậu không hề có chút cảm giác chật vật, cả người cậu vừa yếu ớt vừa diễm lệ, thật sự cực kỳ giống một đóa hải đường, còn là một đóa hải đường chỉ cần động một cái sẽ mềm thành nước.

“Vương gia, ngài nếm thử đi.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt nhìn cậu, thật lâu sau, hắn giật lấy vò rượu trong tay Giang Quyện: “Em say rồi.”

Từ trước tới giờ người say chưa bao giờ thừa nhận mình đã say, Giang Quyện lắc đầu: “Ta không say.”

Nói xong, cậu giơ tay giành vò rượu, Tiết Phóng Ly giơ tay cao lên, Giang Quyện với thế nào cũng không tới nên cậu liền đè bả vai hắn lại, cả người mềm nhũn duỗi tay ra với, chủ động nhào vào lòng Tiết Phóng Ly.

Trong mắt Giang Quyện toàn là Thu Lộ Bạch, cũng chỉ có mỗi Thu Lộ Bạch, cậu nhẹ giọng nói: “Vương gia, ta còn muốn uống.”

Tiết Phóng Ly không quá để tâm, nói: “Không phải là để cho bổn vương uống sao?”

Giang Quyện hoang mang nói: “Vậy ngài mau uống đi.”

Tiết Phóng Ly nhìn chằm chằm đôi môi cậu, hầu kết hơi lăn lộn, hắn uống vài ngụm Thu Lộ Bạch, Giang Quyện như nghĩ đến gì đó, cậu lại vội vàng xua tay: “Vương gia, ngài chừa lại cho ta một chút.”

Tiết Phóng Ly nhướng mày, giọng điệu rất chi là tiếc nuối, nói: “Hình như uống hết rồi.”

Giang Quyện “Hả” một tiếng, sau đó mày từ từ nhíu lại: “Uống hết rồi sao?”

Lần này, khi Giang Quyện giành vò rượu, Tiết Phóng Ly thả tay, Giang Quyện lắc lắc mấy cái, thật sự đã uống sạch rồi, cậu thất vọng nói: “Một giọt cũng không có.”

Tiết Phóng Ly cười cười, sau đó hắn bóp cằm Giang Quyện, nâng cằm cậu lên, chậm rãi nói: “Còn một giọt đấy.”

Giang Quyện từ từ trừng mắt: “Ở đâu?”

Tiết Phóng Ly cười cười nhìn cậu, trên đôi môi đỏ sẫm còn dính vài giọt rượu, giọng hắn vừa nhẹ vừa chậm, như đang thấp giọng dụ dỗ cậu: “Tự tìm đi.”

“... Ta tìm không thấy.”

Giang Quyện cầm vò rượu lên lắc qua lắc lại, thật sự không còn một giọt nào hết, cậu chỉ đành hoang mang ngẩng đầu, kết quả là ngón tay đột nhiên bị nắm chặt rồi nâng lên, đặt trên đôi môi đỏ sẫm kia.

Tiết Phóng Ly rũ mắt hỏi cậu: “Muốn uống không?”

“Muốn uống thì tự tới đi.”

Chương kế tiếp