Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 51: Ngày thứ 51 muốn làm cá mặn
Tiết Phóng Ly: “… Tay.”

Giang Quyện còn lâu mới buông tha cho hắn: “Ta không buông, ngài nói rõ ràng trước đi đã.”

Bị người ta véo mặt, đối với Tiết Phóng Ly là một loại kinh nghiệm chưa từng có, dù sao thì trước đây cũng không có một ai dám lớn gan như vậy trước mặt hắn, trừ phi là kẻ đó không muốn mạng.

Tiết Phóng Ly mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Giang Quyện, Giang Quyện lại không hề sợ hãi, thậm chí cậu còn rất hiểu ý mà hỏi hắn: “Vương gia, phải cho ngài một chút thời gian để ngài ngẫm lại xem nên ngụy biện như thế nào hả?”

Giang Quyện cũng không ngốc. Ngọc bội đó là chủ tử thưởng cho, nếu không phải cậu thì đương nhiên chỉ có thể là Vương gia, vừa rồi cậu không đề cập tới, chỉ đơn giản là vì cậu chán ghét An Bình Hầu mà thôi, hơn nữa cũng thuận tiện cho Vương gia chút thể diện, bây giờ An Bình Hầu đi rồi nên Giang Quyện lập tức không nhịn nữa.

Tiết Phóng Ly hỏi cậu: “Không vui à?”

Giang Quyện chậm rãi nói: “Ngài đoán xem.”

Vẻ mặt Tiết Phóng Ly bình thản, đặt tay lên tay Giang Quyện: “Chỉ là một khối ngọc bội thôi, trong khố phòng có nhiều lắm, nếu như em muốn thì cứ tự mình đi lấy một cái mà chơi.”

Mấu chốt cũng không phải là cậu có ngọc bội để chơi hay không, Giang Quyện nhấn mạnh với hắn: “Vương gia, ngài còn đánh trống lảng.”

Thấy cậu cứ canh cánh trong lòng, hắn trầm mặc vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Việc này, bổn vương cũng không biết.”

“Ngày đó, bổn vương giao ngọc bội cho Cao Đức, bảo ông ta thu vào khố phòng, khi ấy em cũng ở đó mà, em quên rồi sao?”

Giang Quyện nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy, cậu nói: “Ừm, ta có ở đó. Nhưng mà…”

Tiết Phóng Ly thản nhiên nói: “Sau đó bổn vương thưởng cho ông ta, bảo ông ta tự mình đến khố phòng chọn một chứ, có lẽ là ông ta đã chọn khối ngọc bội này.”

Giang Quyện liếc hắn một cái, không nói lời nào, hình như là đã bị thuyết phục một chút. Tiết Phóng Ly kéo tay Giang Quyện xuống, thành khẩn nói: “Là lỗi của bổn vương. Ông ta chỉ nói là cầm một khối ngọc bội, bổn vương cũng không hỏi nhiều, cũng không nhớ tới còn có một khối ngọc bội như vậy, lại càng không biết ông ta đã lập tức sang tay lại cho người khác.”

Nhưng thật ra, những lời này của Tiết Phóng Ly, từ đầu đến cuối đều là lừa gạt Giang Quyện, không có lấy một câu nói thật.

Cao quản sự là loại người gì, Tiết Phóng Ly rất hiểu rõ, cũng chính là bởi vì ông ta háo sắc nên Tiết Phóng Ly mới thưởng ngọc bội cho Cao quản sự. Hắn cũng biết chưa được hai ngày là khối ngọc bội ấy sẽ xuất hiện ở Hồng Tụ Các, dù sao thì khối ngọc bội này cũng thật sự rất chướng mắt… vì nó là tín vật của An Bình Hầu và Giang Quyện.

Tiết Phóng Ly vốn tưởng rằng phải mất một thời gian thì mới bị An Bình Hầu nhìn thấy, không ngờ hôm nay lại đúng lúc đụng phải.

Thế này thì trùng hợp quá rồi, Giang Quyện nghi ngờ hỏi: “Là thật sao?”

Tiết Phóng Ly gật đầu: “Ừm.”

Giang Quyện vẫn cứ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại nghĩ mọi người nên duy trì sự tin tưởng với nhau, vậy là cậu vẫn nói: “… Được rồi.”

Tiết Phóng Ly: “Hồi phủ nhé?”

Giang Quyện: “Ừm.”

Giang Quyện gật gật đầu, đi được vài bước thì thấy nơi đài kỹ viện, bởi vì biến cố vừa rồi mà các nữ tử đều đồng loạt quỳ xuống, mà nữ tử múa dẫn đầu bị làm khó dễ cũng cúi đầu, đang khóc nức nở nhìn ngọc bội bị ném nát, vươn tay ra ý muốn ghép nó lại.

Ngoc bội cũng không phải do trộm được, vậy mà lại bị người ta đập nát, nạn nhân duy nhất của hôm chỉ có mỗi nàng ta, hơn nữa còn là một hồi tai bay vạ gió. Vừa nghĩ lại, Giang Quyện đã chậm rãi nhíu mày.

Cậu bất động nên Tiết Phóng Ly cũng dừng bước, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”

Giang Quyện thở dài: “Nàng ấy thật xui xẻo.”

Tiết Phóng Ly hạ mi mắt, quan sát Giang Quyện một lát, thấy hàng lông mày của thiếu niên đã khẽ nhíu lại, sắc mặt thương cảm không thôi.

Dáng vẻ này của cậu, Tiết Phóng Ly không thể không quen thuộc hơn. Chỉ là người ngày xưa được Giang Quyện nhìn chăm chú như vậy là hắn, người được Giang Quyện xót thương cũng là hắn, mà hắn cũng hưởng thụ hết những điều ấy.

Tiết Phóng Ly nhíu mày khẽ đến mức không để ai nhận ra, hắn không muốn chia sẻ tất cả mọi thứ về Giang Quyện với người khác, hắn thờ ơ hỏi: “Tiểu bồ tát lại động lòng trắc ẩn đấy à?”

Giang Quyện nhìn hắn, phản bác lại: “Ngài đừng gọi ta như vậy, nghe kỳ quá.”

Tiết Phóng Ly nở nụ cười khẽ, đổi lại cách hỏi khác: “Muốn giúp nàng ta hả?”

Lúc này Giang Quyện mới thành thật gật đầu, cậu do dự nói: “Muốn giúp nàng ấy, nhưng mà…”

Cậu vẫn chưa nghĩ ra giúp như thế nào. Ngọc bội thì có thể sửa lại, nhưng chẳng qua là sửa lại cho nguyên vẹn thôi, vì đã vỡ vụn một lần rồi nên cũng không còn đáng giá nữa. Còn nếu tặng nàng ta một cái khác, việc này cũng không phải là không thể, nhưng mà…

“Ngọc bội không phải là do ta ném vỡ, ta có thể tặng nàng một khối, nhưng lại giống như là giúp Hầu gia bồi thường lại một khối vậy, như vậy thì ta lại không muốn.”

Giang Quyện rất rối rắm, tựa như xin giúp đỡ mà nhìn Tiết Phóng Ly, ánh mắt tràn đầy tin tưởng. Tiết Phóng Ly cũng nhìn cậu, trong chốc lát, những bất mãn vừa rồi ở trong lòng đã tan biến thành tro bụi, hắn chậm rãi cười cười.

“Vậy thì giúp nàng ta đi.” Tiết Phóng Ly nói với vẻ mặt vui vẻ: “Ai đập vỡ ngọc bội thì để cho kẻ đó bồi thường.”

Dứt lời, Tiết Phóng Ly đến gần nữ tử kia, thì thầm vài câu với nàng ta rồi giao cho nàng ta một khối lệnh bài, lúc này hắn mới trở lại bên cạnh Giang Quyện, liếc mắt nhìn cậu một cái, ý bảo cậu đi theo mình: “Đi thôi.”

Giang Quyện quay đầu lại nhìn nữ tử kia, quả thật nàng ta đã nín khóc và đang nở nụ cười, cậu đuổi theo tò mò hỏi: “Vương gia, ngài nói gì với nàng ấy thế?”

Tiết Phóng Ly liếc cậu một cái, đưa tay đảo qua mặt Giang Quyện, thờ ơ nói: “Qua mấy ngày nữa là em sẽ biết thôi.”

Lại còn vòng vo tam quốc. Giang Quyện đẩy vài cái, nhưng cũng không đẩy tay Tiết Phóng Ly ra. Mà như vậy thì cũng thôi đi, hắn lại còn học theo cách vừa rồi của Giang Quyện, nhéo lấy mặt của cậu.

Giang Quyện rầu rĩ nói: “… Vương gia, ngài buông tay ra đi.”

Tiết Phóng Ly không chỉ không buông mà còn nhéo thêm vài cái, sau đó ung dung nhận xét: “Véo cũng thích tay đấy.”

Giang Quyện: “Vậy ngài có muốn ta nói lời cảm ơn không?”

Tiết Phóng Ly: “Khách khí như thế thì chẳng bằng em để bổn vương nhéo thêm vài cái nữa.”

Giang Quyện chân thành nói: “Vương gia, ngài có thể tự nhéo mình mà, cảm giác cũng không kém đâu, thật đó.”

Tiết Phóng Ly uể oải nói: “Vậy à?”

Hắn nhếch đôi môi đỏ thẫm lên, giọng nói vừa trầm thấp lại êm tai: “Nhưng vi phu lại thích xúc cảm của phu nhân hơn cơ.”

Giang Quyện: “???”

Giang Quyện: “…”

Bị xưng hô “phu nhân” làm cho kinh hãi, Giang Quyện im lặng một hồi lâu rồi mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, cậu yếu ớt nói: “Vương gia, lòng trả thù của ngài thật sự rất mạnh.”

Mới nhéo mặt Vương gia một cái mà Vương gia đã muốn nhéo ngược trở lại, không cẩn thận gọi hắn một tiếng phu quân, giờ hắn cũng dùng một tiếng phu nhân để trả lại, Giang Quyện chậm rãi nói: “Ngài không thể rộng lượng một chút sao?”

Tiết Phóng Ly nhìn về phía Giang Quyện, cười như không cười mà hỏi: “Bổn vương đối đãi với em còn chưa đủ rộng lượng à?”

Giang Quyện lắc đầu nói: “Rộng lượng chỗ nào chứ?”

Tiết Phóng Ly ngược lại cũng không nói gì, chỉ cười khẽ một tiếng rồi nói: “Tham lam.”

Được chiều mà kiêu còn không biết, lại còn oán giận hắn không đủ rộng lượng.

Thật sự là chiều đến hư rồi.

Trở về Vương phủ, Cao quản sự đang chờ ở bên ngoài.

“Vương gia, Vương phi.”

Ông ta cung kính gọi một tiếng, sau khi xe ngựa dừng lại, rèm cửa được vén lên, Giang Quyện lại bị Tiết Phóng Ly bế xuống xe ngựa, cậu để tay lên vai Tiết Phóng Ly nhìn Cao quản sự, như nhớ ra cái gì đó mà nói với ông ta: “Quản sự, ngươi…”

“Đi lên phía trước chiếu đèn.”

Tiết Phóng Ly không mặn không nhạt mà phân phó một câu, Cao quản sự cười với Giang Quyện một cái rồi cầm đèn lồng chạy về phía trước vài bước, Giang Quyện cũng không nghĩ nhiều, nói tiếp với ông ta: “Quản sự, chuyện là…”

“Có chuyện gì thì về rồi nói sau.”

Sắc mặt Tiết Phóng Ly không chút thay đổi, lại cắt ngang lời Giang Quyện một lần nữa, Giang Quyện kỳ quái hỏi: “Tại sao phải về rồi mới nói cơ?”

Tiết Phóng Ly làm như không để ý đến câu hỏi kia: “Em muốn nói cái gì cùng ông ta?”

Giang Quyện nhỏ giọng trả lời: “Hoa nương kia không phải là người tình của quản sự sao? Hôm nay nàng phải chịu một trận tai bay vạ gió như vậy, quản sự không đi an ủi nàng ấy một chút ư?”

Tiết Phóng Ly: “…”

Là hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Trầm mặc một lát, Tiết Phóng Ly nở nụ cười, vẻ mặt dịu dàng nói: “Hiện tại nói với ông ta thì chỉ khiến ông ta thêm bận lòng mà thôi. Đợi sau này khi người tình của ông ta được đưa trở về rồi thì bổn vương sẽ nói với ông ta, sau đó ông ta cũng có thể trực tiếp đi tìm người.”

Nghe cũng hợp lý, Giang Quyện “Ồ” một tiếng, không nói gì thêm, còn Tiết Phóng Ly thì lại nhìn Giang Quyện vài lần rồi chậm rãi nói: “Em thật sự rất tốt bụng.”

Giang Quyện buồn bực nói: “Vương gia, mỗi lần ngài nói ta như vậy đều giống như đang cười nhạo ta vậy.”

Tiết Phóng Ly ung dung hỏi: “Sao lại nghĩ như vậy?”

Giang Quyện lầm bầm: “Không biết tại sao nữa, nhưng dù sao thì ta cũng cảm thấy như vậy.”

Tiết Phóng Ly cười một tiếng, giọng điệu thản nhiên nói: “Bổn vương tất nhiên sẽ không chê cười em, em càng tốt bụng thì bổn vương lại càng vui mừng, dù sao thì…”

Có thể phân phát nhiều nhân từ cho hắn hơn nữa.

Hắn cầu còn không được.

Đến Lương Phong viện, Giang Quyện được đặt lên giường, Tiết Phóng Ly cũng không quay đầu lại mà phân phó cho Cao quản sự: “Bổn vương mang về một đầu bếp, đi sắp xếp cho hắn đi.”

Cao quản sự đáp: “Vâng thưa Vương gia.”

Giang Quyện không để ở trong lòng, mà sau khi Cao quản sự rời đi thì Tiết Phóng Ly cũng đứng dậy đi tắm rửa. Giang Quyện lấy Cửu Liên Hoàn ra chơi tiếp, nhưng mà còn chưa chơi được mấy cái thì đã người vừa rồi đã đi nay lại xuất hiện trở lại.

“Vương phi.”

Cao quản sự chột dạ hạ thấp giọng nói: “Ngài muốn nói gì với nô tài ạ?”

Ông ta đã hầu hạ Tiết Phóng Ly nhiều năm nên đương nhiên hiểu được nhiều lần cắt ngang vừa rồi của Tiết Phóng Ly chính là vì không muốn Giang Quyện nói chuyện với ông ta.

Nếu như đặt vào trước kia, Cao quản sự tất nhiên sẽ thành thật mà tránh người đi, không để Giang Quyện bắt được, chẳng qua là bây giờ không giống ngày xưa nữa rồi, một đoạn thời gian như vậy, Cao quản sự xem như cũng đã hiểu rõ.

… Vương gia đối với Vương phi là muốn gì được nấy, ngay cả Vương gia cũng phải dỗ dành Vương phi, chứ huống chi là đám tôi tớ như bọn họ.

Vương phi có chuyện muốn nói với ông ta, vậy tất nhiên là ông ta phải nghe cho thật tốt rồi.

Phải nghe thật kỹ sau lưng Vương gia.

Vương gia nói từ từ nói với quản sự sau, để ông ta đỡ phải bận lòng, thế nên Giang Quyện lập tức hỏi: “Chuyện của ngươi đã làm xong chưa?”

Cao quản sự cười ha ha nói: “Xong hết rồi, đương nhiên là xong hết rồi.”

Giang Quyện do dự một chút, kể đại khái lại chuyện hôm nay ở Thừa Đức điện, sau đó nói với Cao quản sự rằng: “Ngọc bội bị đập nát, hình như nàng ấy đau lòng lắm.”

Cao quản sự sửng sốt, không ngờ Giang Quyện lại nói với ông ta những lời này, lập tức vội vàng nói: “Có Vương phi nhọc lòng nói cho, nô tài được rảnh rỗi thì sẽ lập tức đi thăm nàng.”

Sợ Cao quản sự quá lo lắng nên Giang Quyện lại nói thêm: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng đâu, Vương gia nói sẽ giúp nàng rồi.”

Ngày thường Vương gia cũng không có lòng tốt như vậy, làm sao hắn có thể ra tay được cơ chứ. Cao quản sự dùng ngón chân nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện này không thể không liên quan đến Vương phi, trong lòng ông ta có chút cảm kích, cười tủm tỉm chờ câu sau của Giang Quyện.

Nhưng chờ mãi chờ mãi mà Giang Quyện cũng không mở miệng nói thêm, cậu chỉ cúi đầu chuyên tâm chơi Cửu Liên Hoàn của mình, quản sự chờ vài giây, nhịn không được mà hỏi: “Vương phi, ngài không còn chuyện gì khác sao?”

Giang Quyện mờ mịt nói: “Hả? Còn gì nữa?”

Vương phi muốn nói chuyện với ông ta, Vương gia lại liên tục cắt ngang, nhìn thế nào đi nữa cũng giống như Vương gia đang có chuyện gạt Vương phi vậy, không phải chỉ đơn giản là Vương phi muốn nhắc nhở rằng hôm nay Hồng Ngọc phải chịu oan ức.

Cao quản sự gãi gãi đầu, uyển chuyển nhắc nhở: “Vương phi, trừ chuyện đó ra, có phải ngài có chuyện gì muốn hỏi nô tài không?”

Giang Quyện lắc đầu: “Không có.”

Cao quản sự nhìn cậu vài lần, cứ luôn cảm thấy Giang Quyện trông như còn mờ mịt hơn cả mình, trong lòng Cao quản sự chỉ cảm thấy kỳ quái, âm thầm suy nghĩ xem liệu có phải ông ta đoán sai rồi hay không, nhưng mà dáng vẻ ấy của Vương gia lại quá quen thuộc.

… Mỗi lần hắn lừa gạt Vương phi đều là một dáng vẻ thần thái tỉnh như ruồi, mặt không đổi sắc như vậy.

Vương phi nói không có, Cao quản sự cũng không tiện nói thêm nữa. Thật ra ông ta cũng đã nghĩ tới, Vương gia lừa gạt Vương phi, cho dù Vương phi có thật sự hỏi tới đi nữa thì ông ta cũng không tiện vạch trần, lại còn phải phối hợp với Vương gia để đối phó qua. Cao quản sự thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta thuận miệng nói: “Lúc Vương gia ném ngọc bội cho nô tài thì nô tài cũng đã suy nghĩ, không biết liệu để cho Hầu gia nhìn thấy thì có phải không tốt lắm hay không, chẳng qua là…”

Độ trong suốt quá tốt, có của hời mà không chiếm thì chính là con rùa rụt cổ.

Giang Quyện nghe ra được điểm mấu chốt, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên: “Vương gia ném cho ngươi sao?”

Cao quản sự ý thức được có gì đó bất thường, do dự hỏi:”Vương phi, có chuyện gì vậy?”

Giang Quyện suy tư mất mấy giây, không yên lòng mà quay Cửu Liên Hoàn: "Sao ngươi không bảo ngài ấy cho ngươi một khối ngọc bội nữa?”

Cao quản sự thận trọng trả lời: “Nô tài cảm thấy miếng ngọc đó rất tốt. Vương gia cho gì lấy đó, không chọn.”

Giang Quyện: “…”

Cậu trầm mặc vài giây rồi nhẹ nhàng buông Cửu Liên Hoàn xuống, khẽ nói: “Quả nhiên Vương gia đang lừa ta. Ngài ấy nói khối ngọc bội này là do ngươi tự mình chọn ở trong khố phòng, ngài ấy không biết gì cả.”

Trong lòng Cao quản sự giật thót, thầm nói một tiếng thôi hỏng rồi.

Hình như ông ta đã hố Vương gia một phen rồi.

Không bao lâu sau, Tiết Phóng Ly trở về phòng.

Hắn mặc bộ trường bào màu tối phức tạp, mái tóc đen như mực vẫn đang đẫm nước, trên vai và trên vạt áo đều ướt đẫm một mảnh. Tiết Phóng Ly đẩy cửa đi vào thì phát hiện Giang Quyện không có ở đây, chỉ có Cao quản sự đang nơm nớp lo sợ mà đứng ở một bên, hắn nhấc mí mắt lên hỏi: “Vương phi đâu?”

Cao quản sự chột dạ trả lời: “Đi rồi ạ.”

Tiết Phóng Ly phóng ánh mắt dò hỏi tới, Cao quản sự kiên trì nói: “Vương phi nói ngài lừa ngài ấy, lại còn một lần lừa hai lần, để ngài đêm nay…”

“Tự ngủ một mình ạ.”

Tiết Phóng Ly: “…”

Cao quản sự âm thầm đánh giá hắn vài lần, nuốt nước miếng rồi lại nói: “Vương gia, ngài còn có cái gì cần phân phó không? Nếu như không có thì nô tài cũng nên đi rồi.”

Tiết Phóng Ly cười như không cười mà hỏi ông ta: “Ngươi đi đâu đấy?”

Dù sao thì cũng là chết, “liều mạng yêu thì mới có thể thắng”, vậy là Cao quản sự bèn lấy hết dũng khí nói: “Vương phi bảo nô tài tới gặp hoa nương của mình. Ngài ấy còn nói, còn nói Vương gia rằng nếu như ngài không cho phép nô tài đi, hoặc là trách tội nô tài thì ngài ấy sẽ…”

Tiết Phóng Ly: “Sẽ thế nào?”

Cao quản sự chậm rãi nói: “Ngài ấy sẽ không chỉ để ngài phải ngủ một mình, mà sau này ngài chết, ngài ấy cũng không lo ma chay cho ngài.”

Tiết Phóng Ly: “…”

Một ánh mắt lướt qua Cao quản sự, Tiết Phóng Ly cũng không biết là bị tức cười hay là làm sao mà đôi môi đỏ thẫm khẽ nhếch lên, hơi thở lạnh như băng.

Cảm giác áp bức quá mức mãnh liệt, Cao quản sự quả thực không dám thở mạnh cái nào. Không biết qua bao lâu, Tiết Phóng Ly mới chậm rãi thốt ra hai chữ: “Đi đi.”

Cao quản sự hành lễ rồi vội chạy té khói, chỉ sợ Vương gia đổi ý rồi lại bắt ông ta về thu thập một trận.

Có điều…

Cao quản sự thiếu chút nữa đã cho rằng mình chết chắc rồi!

Người ta có câu dựa cây to thì mát, mà Vương phi đúng là mát quá mát.

Cao quản sự tấm tắc khen ngợi trong lòng, mà ông ta cũng ý thức được một chuyện.

Địa vị của Vương phi đã ngày càng tăng lên, đã nghiễm nhiên trở thành người có tiếng nói nhất trong phủ Ly Vương rồi!

phủ Ly Vương của bọn họ, có khi chẳng mấy mà đổi tên thành Ly Vương phi phủ ngay thôi.

Chương kế tiếp