Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 52: Ngày thứ 52 muốn làm cá mặn
Tâm tình của Ly Vương phi hiện tại vô cùng không tốt.

Giang Quyện nằm sấp trên bàn, mái tóc lõa xõa như suối, cậu đang chuyên tâm tức giận, Lan Đình cầm lược gỗ chải tóc từng chút một cho cậu. Giang Quyện lẩm bẩm: “Lại nói dối, Vương gia lại nói dối.”

Cậu đột nhiên quay đầu, buồn bực hỏi: “Lan Đình, ta dễ lừa gạt vậy sao?”

Lan Đình hoảng sợ, lược còn chưa kịp thu lại, nếu không phải nàng phản ứng đủ nhanh thì thiếu chút nữa đã giật ra vài sợi tóc đen của cậu rồi, nàng bất đắc dĩ nói: “Công tử, ngài cẩn thận chút đi, lát nữa kéo phải tóc thì ngài lại đau đến không chịu nổi rồi khóc thêm một hồi nữa, nô tỳ không thể dỗ ngài được đâu.”

Giang Quyện vừa nghe vậy xong lại càng buồn bực hơn: “Ta nào có mít ướt như vậy.”

Lan Đình: “…”

Nàng há miệng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn phối hợp nói: “Được rồi, công tử không mít ướt.”

Dừng một lát, Lan Đình quan sát Giang Quyện vài lần. Khuôn mặt của thiếu niên cực kỳ đẹp, như trăng như tuyết, đẹp đến như mộng như ảo, nói cách khách chính là kiểu không vướng khói lửa nhân gian.

Tiên tử trên Dao Trì, sao có thể hiểu được cái hiểm cái ác của nhân gian đây?

Lan Đình cười cười, uyển chuyển nói: “Trời sinh công tử đơn thuần, lại còn cực kỳ tin tưởng Vương gia, cho nên…”

Giang Quyện giải thích: “Ta chỉ cảm thấy là mọi người nên giữ niềm tin với nhau.”

Lan Đình lắc đầu, đang muốn nói gì thì cửa phòng chợt bị gõ, nàng vội vàng buông lược xuống rồi bước nhanh đi qua.

Cửa vừa mở ra, Lan Đình thấy rõ người tới thì giật mình một chút, vội vàng quay đầu lại nói: “Công tử, Vương gia tới rồi.”

Giang Quyện cũng không thèm quay đầu lại: “Bảo hắn về đi.”

Lan Đình đương nhiên không dám nói chuyện với Tiết Phóng Ly như vậy, nàng ta khó xử nói: “Vương gia…”

“Không sao.”

Giọng nói của nam nhân bình thản, không có bất kỳ sự không hài lòng nào.

Lan Đình trộm mắt đánh giá, toàn thân Vương gia tràn đầy hơi nước, tóc vẫn còn nhỏ vài giọt nước, trông như thể vừa biết Giang Quyện rời đi là đã lập tức đuổi theo vậy.

Khoảng thời gian Lan Đình ở phủ Ly Vương này cũng kết thân được với mấy tỷ tỷ, sự tích về vị Ly Vương này, Lan Đình đã nghe không ít từ trong miệng của các nàng, lúc này nàng ta mới giật mình nhận ra nhận thức của công tử nhà bọn họ đối với Vương gia đã sai lệch đến mức thái quá như thế nào.

Nhưng thái quá như thế nào đi chăng nữa thì Vương gia đối xử với công tử nhà mình vẫn rất tốt, Lan Đình tất nhiên sẽ không nhiều lời, huống chi nàng cũng nhìn ra được, ở trước mặt công tử, cho dù tính tình Vương gia có bạo ngược ra sao thì cũng không thể hiện ra được một chút xíu nào.

Lại chẳng thế à, công tử tức giận là Vương gia tới đây ngay.

Lan Đình cười trộm vài cái, quay đầu lại nhìn thì thấy Giang Quyện vẫn còn nằm sấp trên bàn. Chỗ cậu ngồi là đưa lưng về phía Lan Đình, trước mặt là một cái cửa sổ, ánh lửa trong phòng yếu ớt, bóng dáng được rọi xuống cũng lay động nhẹ nhàng.

Giang Quyện không nhúc nhích, tựa như không thèm để ý đến người khác, cho đến khi nam nhân đăm chiêu mở miệng.

“Không muốn gặp sao?” Giọng điệu Tiết Phóng Ly tiếc nuối: “Vậy bổn vương đi trước, đợi em nguôi giận thì bổn vương lại tìm em vậy.”

Giang Quyện: “???”

Tại sao lại có người quá đáng như vậy chứ?

Giang Quyện không nhịn được nữa, cậu tức giận quay đầu lại, nhưng cuối cùng lại đối diện với một đôi mắt tràn đầy ý cười. Tiết Phóng Ly đang ung dung nhìn cậu, nói là muốn đi nhưng lại không có ý định rời đi.

Thân thể Giang Quyện cứng đờ, lúc này mới ý thức được cái gì đó.

Đáng ghét, cậu lại bị lừa nữa rồi.

Vương gia thật sự quá xảo quyệt.

“Sao lại tức giận như vậy?” Tiết Phóng Ly khẽ cười nói.

Giang Quyện vốn đã tức giận, mà giờ Vương gia còn như vậy nên cậu lại càng thêm giận, cậu quay đầu lại, hạ quyết tâm dù hắn có nói cái gì cũng không thèm để ý tới, giơ tay che lỗ tai lại.

Tiết Phóng Ly nhìn mà buồn cười, khóe môi lại nhếch thêm vài phần, vậy là bỗng chốc không ai nói chuyện với ai.

Sau khi do dự một chút, Lan Đình nhẹ giọng nói: “Vương gia…”

Người đang bịt tai giờ lại nói chuyện, Giang Quyện hô lên về phía nàng ta: “Lan Đình, ngươi đừng nói chuyện với hắn, hắn sẽ lừa gạt ngươi đó.”

Tiết Phóng Ly nghe vậy thì cũng không cảm thấy cậu ngỗ nghịch, chỉ cười cười nhìn Giang Quyện.

Chỉ cần tức giận là đồ đạc không được chia với hắn, lời nói cũng không được nói với hắn, thật sự rất là đáng ghét.

Tiết Phóng Ly liếc Giang Quyện một cái rồi nhấc chân lên, hắn cũng không đi vào phòng mà là đi ra ngoài.

Một giây sau, cửa sổ bị người kéo ra từ bên ngoài, hai tay Giang Quyện cũng bị nắm lấy, nhẹ nhàng đè xuống từ bên tai cậu.

“Bổn vương đến đón em về.”

Giang Quyện muốn giật tay về, có điều thoạt nhìn Tiết Phóng Ly như không dùng nhiều sức, nhưng cậu có làm thế nào đi chăng nữa cũng không cách nào thoát khỏi gông xiềng. Giang Quyện liếc hắn một cái, bực bội nói: “Không về.”

Tiết Phóng Ly: “Tại sao thế?”

Giang Quyện: “Nhìn thấy ngài là ta tức giận.”

Tiết Phóng Ly chậm rãi nói: “Không sao cả. Ngày thường em đều nằm sấp trong ngực bổn vương, ngủ cũng không nhìn thấy bổn vương.”

Giang Quyện: “…”

“Ta không muốn.” Giang Quyện chậm rãi nói: “Tối nay ta sẽ ngủ ở đây.”

“Cũng được.” Sắc mặt Tiết Phóng Ly không chút thay đổi: “Vậy đêm nay bổn vương ngủ ở đây với em.”

Giang Quyện: “?”

Cậu khó tin hỏi: “Cũng được cái gì mà cũng được? Không được. Không cho ngài ngủ với ta, ta không đồng ý, đêm nay ngài ngủ một mình đi, ta sẽ không ngủ với ngài đâu.”

Tiết Phóng Ly nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Nếu bổn vương ngủ một mình, bệnh cũ tái phát thì làm thế nào đây?”

Giang Quyện sửng sốt, đúng là cậu đã quên mất chuyện như vậy, lập tức bắt đầu do dự. Tiết Phóng Ly thấy vậy thì khóe môi khẽ nhếch lên vài phần.

“Thôi.” Tiết Phóng Ly hạ mi mắt: “Nếu em thật sự không muốn nhìn thấy bổn vương thì đêm nay bổn vương sẽ ngủ một mình vậy.”

“Đã lâu rồi bổn vương không ho ra máu nữa, ở một mình, chắc là cũng không có gì đáng ngại đâu.”

Giang Quyện: “…”

Khoảng thời gian này, quả thật là Vương gia đã không ho ra máu nữa, nhưng loại chuyện này cũng không nói chắc chắn được, đã lâu rồi bệnh của Vương gia không tái phát, nhưng cũng không thể đảm bảo rằng đêm nay chắc chắn không có việc gì.

Tức giận thì tức giận, mà Giang Quyện lo lắng cũng là sự thật, cậu nhíu mày, do dự không thôi.

Tiếp tục “nghiệp vụ” ngủ cùng hắn cũng không phải là không thể, nhưng mà cậu vẫn còn tức giận.

Nhưng nếu từ chối ngủ cùng, vậy lỡ như Vương gia ngủ một mình rồi phát bệnh thì làm sao bây giờ?

Cậu muốn thủ tiết, cũng đã từng không ít lần tự tưởng tượng tới viễn cảnh sau khi Vương gia qua đời thì mình sẽ vui vẻ như thế nào. Nhưng điều kiện tiên quyết là Vương gia tự mình không chống đỡ nổi nữa, chứ không phải bởi vì sơ sẩy mà chết.

Giang Quyện lâm vào trầm tư, dầm dề mãi mới nói: “Ta…”

Thái độ của cậu rõ ràng là đã mềm đi không ít, Tiết Phóng Ly thấy vậy thì có chút sung sướng, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào, chỉ là dịu dàng nói: “Em không cần lo lắng cho bổn vương, đêm nay em ở một mình đi, cũng có thể yên tĩnh một chút.”

Giang Quyện: “?”

Yên tĩnh?

Cậu bỗng nhiên nhớ lại hai ngày trước, Vương gia thừa nhận trong ngày bọn họ thành hôn, hắn đã cố ý bắn tên với mình, cũng cố ý làm cho mấy mũi tên khó khăn lắm mới có thể lướt qua mình, khiến cho Giang Quyện sợ đến sặc.

Giang Quyện chậm rãi ngẩng đầu.

“Rầm” một tiếng, cậu hất tay Tiết Phóng Ly ra, nhanh chóng đóng cửa sổ rồi khóa lại, hận mới cộng thêm hận cũ, Giang Quyện liên tiếp bị lừa gạt như thế, tất nhiên sẽ không có dịch vụ ngủ cùng gì nữa đâu.

Tiết Phóng Ly: “…”

Hắn nhìn cửa sổ khép lại, hàng lông mày khẽ động, hơi bất ngờ vì sao Giang Quyện lại không bị mình dụ.

Nhưng rất nhanh sau đó, Tiết Phóng Ly đã ý thức được vấn đề, hắn khẽ chậc một tiếng, vẻ mặt tiếc nuối không thôi.

… Đêm nay thật sự không ôm được người rồi.

Hiểu rõ đạo lý chín quá hóa nẫu, Tiết Phóng Ly định trở về Lương Phong viện, chỉ là còn chưa đi được vài bước thì một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cửa bị mở ra, Lan Đình đuổi theo.

“Vương gia.”

Tiết Phóng Ly dừng bước, dáng vẻ lạnh nhạt nhấc mắt lên.

Hắn đến vội vàng, cả người vẫn còn dính hơi nước, mái tóc đen hơi ướt, đôi môi màu đỏ thẫm, nhan sắc đẹp đẽ đến cực điểm. Giờ phút này Giang Quyện không có ở đây, hắn cũng không có ý kiềm nén hơi thở tàn độc trên người nữa, cứ như vậy nhìn lại trong bóng đêm, mang đến cảm giác âm u chán ghét.

Lan Đình run rẩy, chỉ cảm thấy Vương gia vừa rồi và Vương gia trước mặt như hai người khác nhau, nàng cũng không dám nhìn nhiều, vội vàng cúi đầu rồi nhỏ giọng nói: “Công tử… công tử bảo đêm nay Vương gia đừng quên tìm một người canh giữ ở bên cạnh, kẻo lại thật sự ho ra máu.”

Tiết Phóng Ly cười lơ đãng: “Bổn vương biết rồi.”

Dù có tức giận với hắn thế nào đi nữa thì vẫn lo lắng cho hắn.

Nhưng chút lo lắng này thì làm sao mà đủ đây?

Không được ngửi mùi hương của thiếu niên, không có cách nào ôm thiếu niên vào lòng, chỉ một chút lo lắng này vĩnh viễn không thể nào lấp đầy dục vọng của hắn.

Phải nghĩ ra cách để mau chóng dỗ dành mới được.

Khóc đã khó dỗ rồi, giờ tức giận với hắn thì lại càng khó dỗ hơn.

Tiết Phóng Ly như có điều suy nghĩ mà hạ mi mắt.



Ngày hôm sau.

Trong những nỗi đau không thể chịu được của cuộc sống, ngủ muộn dậy sớm chắc chắn sẽ được đề cử rất nhiều lần.

Lúc Giang Quyện bị kéo lên, cả người cậu hoảng hốt, Lan Đình cho cậu uống mấy ngụm nước, bấy giờ mới miễn cưỡng tỉnh táo một chút, cậu hỏi: “Vừa rồi ngươi nói là ai tới cơ?”

Lan Đình: “Là người trong phủ Công chúa ạ.”

Bên ngoài truyền đến tiếng mưa tí tách, Giang Quyện lại hỏi: “Vương gia đâu?”

Lan Đình trả lời: “Quản sự nói Vương gia đã đi ra ngoài từ sớm, vẫn chưa trở về, cho nên ngài phải đi gặp khách.”

Trời mưa mà còn phải đi ra ngoài, loại thời tiết này chỉ thích hợp năm ì trên giường thôi.

Giang Quyện lười biếng ngã nằm về phía sau, không muốn làm việc một chút nào, Lan Đình kéo cậu dậy, buồn cười không thôi nói: “Công tử, về rồi ngủ sau cũng được mà.”

Trở về ngủ tiếp, vậy thì cũng phải về rồi mới có thể ngủ, bây giờ Giang Quyện còn chưa kịp ngủ, cậu tức giận uể oải nói: “Sáng sớm thế này, mưa còn to như vậy, Vương gia đi đâu vậy hả?”

Lan Đình cũng không biết, nàng lắc đầu nói: “Nô tỳ không hỏi, lát nữa công tử có thể hỏi quản sự một chút.”

Giang Quyện “Ồ” một tiếng rồi mới lưu luyến đứng dậy khỏi giường, chuẩn bị xong xuổi để gặp người rồi cậu mới đi ra ngoài.

“Lão nô ra mắt Vương phi.”

Người tới là một thái giám, hắn ta cười ha hả nói: “Lúc Vương phi và Vương gia thành hôn, chủ tử của chúng ta lại đúng lúc không ở trong kinh, cho nên lần này thiết yến, đặc biệt sai lão nô đến Vương phủ đưa thiếp mời.”

Cao quản sự nhận lấy thiếp mời rồi chuyển cho Giang Quyện, công công kia lại nói: “Yến hội dự kiến vào ba ngày sau, kiểu gì Vương phi và Vương gia cũng phải tới đó nha, chủ tử nghe nói Vương gia và Vương phi đã thành hôn mà đêm hôm qua nhắc tới tận hơn nửa đêm.”

Giang Quyện đã quá mệt mỏi, có chút choáng váng nên cũng không nhìn kỹ thiếp mời, cậu thuận miệng nói: “Ừ, được rồi, sẽ đi.”

Công công cười cười, thiếp mời đưa xong rồi thì hắn ta cũng không cần ở lại lâu nữa, lập tức cung kính xin lui, Cao quản sự tiễn người một đường.

Gặp mặt chấm dứt, Giang Quyện buông thiếp mời xuống, chỉ muốn trở về ngủ bù, nhưng mà cậu còn chưa đi được mấy bước thì Cao quản sự đã chạy về.

“Vương phi!”

Trên tay ông ta cầm cái gì đó, thấy Giang Quyện thì vội vàng đưa cho cậu, quản sự nói: “Vương phi, ngài mau nếm thử cái bánh đậu tía này đi.”

Giang Quyện cũng không nghĩ nhiều, Cao quản sự đưa, cậu lập tức nhận lấy. Bánh vẫn còn nóng, Giang Quyện cúi đầu ngửi ngửi, hương thơm tràn đầy hoa cỏ, cậu cắn lấy một miếng.

Thơm quá.

Bánh đậu tía có mùi thơm, ăn vào cũng rất thơm, là hương vị mà Giang Quyện thích, nhân bánh mềm mềm ngọt ngọt, vỏ bên ngoài giòn tan ngon miệng, Giang Quyện lập tức thích nó: “Ngon quá.”

Dứt lời, cậu lại vô thức nói: “Quản sự, là do đầu bếp tối hôm qua mang về đã làm ra sao?”

Cao quản sự do dự nỏi: “… Có lẽ vậy.”

Đúng là đúng, mà không là không, Cao quản sự nói có lẽ khiến Giang Quyện cảm thấy kỳ quái, nhìn ông ta thêm vài lần, cậu còn muốn hỏi tiếp, Lan Đình liếc mắt một cái đã lập tức nhận ra: “Đây không phải là bánh đậu tía của Đào Tô Ký sao?”

Giang Quyện chớp chớp mắt: “Đào Tô Ký ư?”

Lan Đình “Vâng” một tiếng rồi nói: “Đầu bếp của Đào Tô Ký trước kia từng là ngự trù trong cung, chuyên làm một ít đồ ăn vặt cho Tiên đế, sau đó Tiên đế băng hà thì ông ta cũng rời cung, mở ra Đào Tô Ký này.

“Nô tỳ cũng mới nghe nói bánh đậu tía này, hằng năm, chỉ vào tháng tư thì mới có ăn. Nhân bánh là hoa đậu tía còn vương sương sớm, nước dùng chính là tuyết tập trung trên hoa mai. Mỗi ngày đều phải xếp hàng từ sớm, nếu không thì chắc chắn sẽ không mua được.

Giang Quyện “À” một tiếng: “Vậy bánh đậu tía này…”

Sáng sớm nay Vương gia đã đội mưa đi ra ngoài, chẳng lẽ là vì mua cái bánh đậu tía này cho cậu sao?

Giang Quyện cúi đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi Cao quản sự: “Là Vương gia mua cho ta à?”

Cao quản sự muốn nói lại thôi, ông ta nhìn Giang Quyện, đang muốn nói gì đó thì lại ngậm miệng lại, tựa như có điều cố kỵ, Giang Quyện nhịn không được mà hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Haiz, Vương phi, là Vương gia không cho nói, không phải nô tài không muốn nói đâu.”

Cao quản sự thở dài, ngoài miệng nói Vương gia không cho nói, nhưng lời này vừa nói ra thì việc bánh đậu tía từ đâu mà ra cũng rất rõ ràng rồi.

Thật đúng là Vương gia đặc biệt mua cho cậu.

Giang Quyện chớp chớp mắt, nhẹ nhàng ngắt bánh đậu tía một chút, bánh này vẫn còn nóng, vỏ bên ngoài giòn tan, không bị ướt chút nào, có lẽ là được Vương gia bảo vệ trong ngực mà mang về.

Giang Quyện có chút cảm động, lòng cũng mềm nhũn không ít, cậu chậm rãi hỏi: “Vậy Vương gia đâu rồi?”

“Vương gia ngài ấy…”

Cao quản sự lại bắt đầu ấp úng lần nữa.

Ông ta nhìn Giang Quyện một cái, có chút chột dạ, nhưng mà cái chột dạ này cũng chỉ được duy trì trong thời gian rất ngắn ngủi, bởi vì một giây sau, Cao quản sự đã lập tức mặt mày ủ rũ nói với Giang Quyện: “Vương phi, Vương gia cũng không cho nô tài lắm mồm, để ngài đỡ phải lo lắng, nhưng nô tài nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này vẫn phải nói một tiếng với ngài.”

“Tối hôm qua cả đêm Vương gia không ngủ, rồi còn hỏi nô tài Vương phi tức giận đến kiên quyết như vậy thì nên dỗ dành ra làm sao, nô tài lập tức đưa ra chủ ý, bảo ngài ấy đi cùng ngài mua bánh đậu tía này, nhưng mà…”

Cao quản sự than thở: “Thời tiết hôm nay không tốt. Lúc Vương gia ra cửa lại chính là lúc mà mưa lớn nhất, cũng không biết có phải ngài ấy bị cảm lạnh hay không mà khi Vương gia trở về thì lại bắt đầu ho ra máu.”

Chương kế tiếp