Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 56: Ngày thứ 56 muốn làm cá mặn
Giang Quyện suy nghĩ thật lâu.

Vương gia cũng có cuộc sống của mình.

Vương gia muốn qua lại với thụ chính thì qua lại, hắn muốn kết bái huynh đệ với An Bình Hầu cũng không có vấn đề, đó đều là xã giao bình thường của Vương gia.

Cậu không nên canh cánh trong lòng, mà nên rộng lượng một chút mới phải.

Cậu là một con cá mặn bao dung, chưa bao giờ ghi thù, cũng không ấu trĩ và trẻ con như Lục Hoàng tử và Tưởng Khinh Lương, giành nhau cái chức tốt nhất thiên hạ.

Giang Quyện miễn cưỡng tự dỗ mình, đột nhiên có một bàn tay khớp xương rõ ràng bưng ly rượu đưa cho cậu, giọng nam nhân lả lướt.

“Rượu hoa quế, nếm thử xem?”

Giang Quyện lắc đầu: "Ta không uống.”

Tiết Phóng Ly: “Ngọt, em thích.”

Còn lâu Giang Quyện mới thừa nhận: "Ta không thích đồ ngọt, rượu ngọt cũng không thích.”

Tiết Phóng Ly nhướng mày, rũ mắt nhìn cậu.

Giang Quyện cũng mặc kệ hắn, nói không uống rượu hoa quế là không uống, đẩy bàn tay cố chấp cầm rượu của Tiết Phóng Ly ra, há miệng cắn đầu đũa, dường như đang tự hỏi nên ăn cái gì.

Trên thực tế, Giang Quyện không có chút khẩu vị nào, thậm chí ngay cả cua cũng cảm thấy không thơm nữa.

Làn mi cậu khẽ rũ xuống, yên tĩnh đến lạ thường, từ đầu đến cuối Tiết Phóng Ly đều chỉ nhìn Giang Quyện, đương nhiên cũng phát hiện manh mối. Nhưng hắn không nói gì cả, càng không vạch trần lời nói dối sứt sẹo của cậu, chỉ dùng giọng điệu như thường nói: “Ừm, em không thích, là bổn vương thích. Nếm một ngụm thôi.”

Tiết Phóng Ly nói xong lại đưa tay lên.

Giang Quyện ngồi trong lòng hắn, một tay Tiết Phóng Ly ôm eo cậu, một tay vòng qua đút rượu hoa quế cho cậu.

Mùi hương thơm ngọt của hoa quế bay tới, Giang Quyện hơi do dự, vẫn lắc đầu. Tiết Phóng Ly nhìn ra được sự do dự của cậu nên vẫn không rút tay về, còn nắm cằm Giang Quyện, dỗ cậu uống: "Mùi vị khá giống Thu Lộ Bạch đấy.”

Cho dù là Thu Lộ Bạch thì bây giờ Giang Quyện cũng không uống. Chén rượu được đưa tới, Giang Quyện lại giơ tay đẩy ra, kết quả trong lúc vô tình lại tát trúng mặt Tiết Phóng Ly. ‘Chát’ một tiếng, giống như tát hắn một bạt tai vậy.

Giang Quyện chớp chớp mắt, ngơ ngẩn, ngón tay hơi cuộn lại, cũng không biết có nên rút về hay không, trong lòng cũng hoảng sợ.

“Vương gia...”

Động tĩnh không lớn, nhưng tiếng tát tay kia vẫn thu hút ánh mắt của Tiết Phù Oanh và Tô Phỉ Nguyệt. Giang Quyện vẫn ngây ra, còn hai người kia thì lại kinh hãi.

Tạm thời không nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng đứa cháu trai này của bọn họ tính tình không được tốt lắm, bị người ta tát một cái, chuyện… chuyện này,…

Nhìn thế nào cũng thấy Giang Quyện sẽ gặp nguy hiểm.

Làm trưởng bối, Tiết Phù Oanh cũng không chắc Tiết Phóng Ly có thể cho mình chút mặt mũi hay không, nhưng bà vẫn cười tủm tỉm hòa giải: “Quyện Quyện à, cho dù Phóng Ly đối xử tốt với con thì con cũng không thể như vậy được, mau xin lỗi nó đi.”

“Vương gia, ta...”

Giang Quyện cũng tự thấy chột dạ, cậu vừa líu ríu mở miệng, cổ tay đã bị nắm lấy.

“Phóng Ly!”

“Ly Vương điện hạ!”

Hành động của Tiết Phóng Ly làm cho Tiết Phù Oanh và Tô Phỉ Nguyệt chợt lạnh lòng, hai người đồng loạt lên tiếng, sợ hắn sẽ cứ như vậy bẻ gãy tay Giang Quyện, nhưng giây tiếp theo, chuyện ngoài dự đoán lại xảy ra.

Tiết Phóng Ly nắm chặt cổ tay Giang Quyện, mặt không biểu tình kéo đến gần, cúi đầu nhìn mấy lần, Tiết Phóng Ly chỉ hỏi Giang Quyện: “Có đau không?”

Giang Quyện chớp mắt, nhận ra hắn đang hỏi tay mình có đau hay không, bèn lắc đầu nói: "Không đau.”

Cậu nói không đau, nhưng Tiết Phóng Ly vẫn thuận thế nắm lấy ngón tay Giang Quyện, lúc có lúc không xoa cho cậu, sau đó cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”

Tiết Phù Oanh: “...”

Tô Phỉ Nguyệt: “...”

Còn có thể sao nữa?

Sợ hắn bẻ gãy tay Giang Quyện ngay tại chỗ chứ sao, kết quả hắn bị tát, lại hỏi tay Giang Quyện có đau không.

Chuyện, chuyện này…

Nghĩ sao cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi?

Người này là Tiết Phóng Ly hàng thật đấy à? Có khi nào đã bị đoạt xác rồi không?

Không ai trả lời, Tiết Phóng Ly ngước mắt lên: "Cô cô, cô trượng?”

Tiết Phù Oanh và Tô Phỉ Nguyệt liếc nhau, Tiết Phù Oanh cố tỏ ra là mình ổn, nói: “Không có gì. Lúc nãy ngươi sầm mặt, bổn cung nhớ đến Quyện Quyện có bệnh tim, không chịu nổi hoảng sợ, còn định nhắc nhở ngươi đấy thôi.”

Tiết Phóng Ly nhéo nhéo ngón tay Giang Quyện, cười xùy: "Sợ bổn vương ức hiếp em ấy đúng không?”

Hắn bình tĩnh nói: “Sao bổn vương dám ức hiếp em ấy chứ, trước giờ chỉ có em ấy ức hiếp bổn vương thôi.”

Tiết Phóng Ly nói xong lại rũ mắt, dịu dàng hỏi Giang Quyện: “Lại đang tức giận chuyện gì?”

“Bổn vương lại làm gì chọc em giận rồi?”

Giang Quyện mạnh miệng nói: “Ta không giận.”

Tiết Phóng Ly cười như không cười hỏi cậu: “Là bổn vương thích ăn đồ ngọt, cũng là bổn vương thích Thu Lộ Bạch, được chưa?”

Giang Quyện: “...”

Cậu suy tư vài giây, vậy mà lại không biết trả lời thế nào, vì vậy Giang Quyện lựa chọn giật tay lại, ngang ngược nói: “Tóm lại là không giận.”

Kết quả vừa mới nói xong, ống tay áo của Giang Quyện lại quẹt phải chén rượu, ‘Xoảng’ một tiếng, ly rượu rơi xuống đất vỡ ra, rượu văng tung toé bắn lên người Giang Quyện.

Giang Quyện lắc lắc ống tay áo, tâm trạng càng không tốt, lẩm bẩm: “... Sao mình xui xẻo vậy chứ?”

Tiết Phù Oanh thấy thế, vội vàng thu hồi ánh mắt ngạc nhiên, nói với Giang Quyện: “Đừng để bị lạnh, mau đi lau rửa, thay xiêm y sạch sẽ rồi hẵng trở lại.”

Bà nói xong liền đánh mắt về phía Tôn công công hầu hạ mình nhiều năm, Tôn công công nhanh chóng đi tới, cung kính nói: “Vương phi, mau đi theo lão nô ạ.”

Vốn dĩ tâm trạng của Giang Quyện đã không tốt, cũng đã dạy dỗ Giang Niệm xong, Tiết Phóng Ly cũng không định ở lại lâu, hắn lạnh nhạt nói: “Không cần đâu, em ấy và bổn vương hồi Vương phủ.”

Giang Quyện nghe hắn nói không cần, đột nhiên lại muốn phản nghịch, cậu chậm rãi nói: “Nhưng mà khó chịu lắm, ta muốn thay y phục trước.”

Tiết Phóng Ly ngước mắt, cười như không cười nhìn Giang Quyện.

Giang Quyện hùng hồn nói ngang: "Trên người dính rượu hoa quế rít quá, ta khó chịu.”

Ngừng một lát, Giang Quyện còn chụp mũ hắn: "Đều tại ngài cả đấy.”

Tiết Phù Oanh nhìn bọn họ, do dự có nên lên tiếng hay không, nhưng lại bị Tô Phỉ Nguyệt nhẹ nhàng đè tay lại. Tiết Phù Oanh nghiêng đầu nhìn qua, Tô Phỉ Nguyệt cười nhìn bà lắc đầu, ý bảo cứ xem tiếp thôi, nên Tiết Phù Oanh không nói nữa.

“Là bổn vương quẹt rơi chén rượu?”

“Không phải.”

“Nhưng mà ngài đặt ly rượu ở đó, còn nhất quyết hỏi ta tức giận chuyện gì.” Giang Quyện không hề chột dạ chút nào: "Không trách ngài thì trách ai? Trách ta sao?”

Ngoài miệng thì nói không tức giận, nhưng khóe mắt đuôi mày thiếu niên lại tràn ngập vẻ bực bội, cậu không phải chỉ lên án mà thậm chí còn có ý xả giận, Tiết Phóng Ly nhìn cậu hồi lâu, nở nụ cười sâu xa.

“Vậy cứ coi như là lỗi của bổn vương đi.”

Nhưng Giang Quyện vẫn không chịu buông tha hắn: "Cái gì mà coi như, vốn dĩ là lỗi của ngài.”

Tiết Phóng Ly rất biết nghe lời, nói: “Phải, là lỗi của bổn vương.”

Giang Quyện thành công khiến Vương gia nhận sai, cuối cùng tâm trạng cũng tốt hơn một chút, mới rũ lòng từ bi, tha cho Tiết Phóng Ly, để Tôn công công dẫn cậu đi tắm.

Còn Tiết Phù Oanh nhìn thấy cảnh này lại ngạc nhiên không ngớt, Giang Quyện đi một lúc lâu, Tiết Phù Oanh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được: "Phóng Ly, Quyện Quyện nói ngươi tốt với nó, thì ra là tốt tới mức độ này.”

“Từ giờ bổn cung và Phò mã cũng coi như có thể ăn nói với phía ngoại công của nó rồi.”

Trước kia Giang Quyện nói sống rất tốt, Tiết Phù Oanh và Tô Phỉ Nguyệt vốn không tin, nhưng trải qua nhiều chuyện nãy giờ, hai người không thể không tin được nữa. Nếu để Tiết Phù Oanh miêu tả thì bà chỉ nghĩ được một câu.

… Cậy sủng mà kiêu.

Tiết Phù Oanh vỗ tay thở dài: “Bổn cung cũng không ngờ, Phóng Ly à, vậy mà ngươi cũng sợ vợ.”

Cháu trai này của ba đường đường là Ly Vương, tính tình lại bạo ngược, nắm quyền sinh sát trong tay, vậy mà lúc trở về trong phủ, đối với Vương phi yếu đuối mong manh của mình cũng chỉ có thể nhận phần sai.

Tiết Phù Oanh hết sức vui mừng, Tiết Phóng Ly cũng không có gì không vui, chỉ lười biếng nói: “Bổn vương đã nói rồi, bổn vương nào dám ức hiếp em ấy.”

Yếu ớt lắm, cũng khó dỗ vô cùng.

Hắn không muốn tìm phiền toái cho mình đâu.

Trong phủ Trưởng Công chúa có đào một suối nước nóng, Giang Quyện ngâm vào lập tức thoải mái đến không muốn cử động, cho nên đợi cậu tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y mới xong, thời gian cũng không còn sớm nữa.

Tôn công công chờ bên ngoài, cung kính nói: “Vương phi, Vương gia đang chờ ngài ở hoa viên.”

Giang Quyện ‘Ồ’ lên một tiếng, vốn sau khi quậy Vương gia một phen, trong lòng cậu đã dễ chịu hơn rồi, nhưng ngâm suối nước nóng xong lại thấy hơi khó chịu.

Tôn công công cầm một ngọn đèn đi trước dẫn đường, Giang Quyện mang tâm sự nặng nề đi theo ông ta, chưa đi được mấy bước, cậu đã dừng lại, không nhịn được thở dài.

Tôn công công quay đầu lại, mỉm cười hỏi: “Vương phi, sao vậy?”

Giang Quyện sâu kín hỏi ông ta: “Ông nói xem...”

“Có một chuyện ta rất tò mò, muốn biết rõ ràng, nhưng mà chuyện kia lại có vẻ chỉ là một chuyện nhỏ, hỏi ra rất kỳ lạ, ta có nên hỏi hay không đây?”

Tôn công công ngẩn ra, ông ta đắn đo một lúc, rồi nói với Giang Quyện: “Vương phi thân phận tôn quý, cho dù là chuyện gì, chỉ cần lọt vào mắt ngài thì sẽ không xem như việc nhỏ, đương nhiên là ngài nên biết rõ ràng.”

Tạm ngừng một lát, Tôn công công lại nói: “Người là Vương phi, người muốn làm cái gì cũng có lý, không ai có thể xen vào.”

Giang Quyện chớp mắt, Vương gia cũng từng nói với cậu như vậy.

Giang Quyện suy nghĩ vài giây, quyết định không tra tấn bản thân nữa.

Cậu muốn đi tra tấn Vương gia. Dù sao cũng là do Vương gia nói, bảo cậu phách lối hơn, cái gì làm cậu không vui thì cứ xử lý nó là được, không cần quan tâm cố kỵ gì hết.

Vậy cậu không không khách sáo nữa.

Giang Quyện nghĩ thông, gật đầu, thật lòng nói: “Cám ơn ngươi.”

Tôn công công cười lắc đầu, sau đó lại quay đầu, soi đường phía trước cho Giang Quyện, đưa cậu đến hoa viên.

Trong đình hóng gió, một hàng nha hoàn cầm đèn, nam nhân nhàn nhã ngồi bên cạnh đang cho cá ăn, cá chép quẫy đuôi giành ăn, bọt nước văng tung toé, ‘rào’ một tiếng rồi lại một tiếng.

“Vương gia.”

Giang Quyện gọi hắn, Tiết Phóng Ly cũng không ngẩng đầu, chỉ rải hết quả hạch trong tay xuống, rồi nói: “Hồi phủ nhé?”

“Ngài chờ chút đã, ta có lời muốn nói với ngài.”

Tiết Phóng Ly nhướn mày, lúc này mới nhìn cậu.

“Ngài...”

Giang Quyện cảm thấy thật khó mở miệng, nghẹn hơn nửa buổi mới phun ra được một chữ.

Tiết Phóng Ly dù bận vẫn ung dung nói: “Hửm? Bổn vương cái gì?”

Giang Quyện cúi đầu: "Thì là...”

Ngoài đình hóng gió, hoa mẫu đơn nở rộ, thậm chí còn có mấy khóm hoa nghiêng mình ló vào, nụ hoa đầu cành cánh xếp tầng tầng lớp lớp, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, Giang Quyện đưa tay ra, tước từng cánh, từng cánh hoa.

“Sao ngài lại lén ta đi gặp ca ca ta?”

Chuyện không hề quan trọng, nhưng Giang Quyện lại rất muốn biết, cậu lấy hết can đảm hỏi ra, từ đầu tới cuối không dám ngẩng đầu, còn hạ độc thủ với hoa mẫu đơn, để giảm bớt sự căng thẳng của mình.

“Ngài nói... ca ca ta nói xấu ta với ngài, ta không biết có chuyện ấy từ khi nào.”

Giọng Giang Quyện rất nhẹ, nhẹ đến nỗi dường như gió thổi qua là sẽ bay mất.

Nhưng Tiết Phóng Ly vẫn nghe thấy.

Mỗi một chữ, hắn đều nghe rõ ràng, mỗi một chữ, cũng đều như cào vào lòng hắn. Trong lòng Tiết Phóng Ly nhận ra điều gì đó, ngơ ngẩn nhìn Giang Quyện, qua một hồi lâu, hắn mới cười nhẹ.

Vốn đã rất ngại rồi mà Vương gia còn cười, Giang Quyện phiền muốn chết: "Ngài cười cái gì thế.”

“Cũng không phải bí mật gì không thể hỏi.”

Tiết Phóng Ly ung dung nói: “Đúng là em có thể hỏi.”

Giang Quyện liếc hắn: "Vậy ngài mau nói đi.”

Tiết Phóng Ly rũ mắt, yên lặng nhìn Giang Quyện, giọng hắn hơi trầm, lại còn mang theo ý làm khó: "Vì sao em hỏi thì bổn vương phải trả lời?”

“Bởi vì...”

Ta là Vương phi của ngài.

Là ngài bảo ta phách lôi hơn.

Lông mi Giang Quyện giật giật, bỗng nhiên có hơi hoảng hốt, những lời này sao cậu có thể nói ra được.

“Hửm?”

Tiết Phóng Ly gặng hỏi: “Sao lại không nói gì?”

Tiết Phóng Ly nói xong đưa tay ra, dịu dàng nâng cằm Giang Quyện, dưới ánh nến lay động, khuôn mặt thiếu niên xinh đẹp động lòng người, Tiết Phóng Ly và cậu nhìn nhau, chậm rãi lên tiếng.

“Em có thể hỏi, bổn vương cũng có thể không nói. Trừ khi...”

Tiết Phóng Ly cười lơ đãng: "Em gọi một tiếng phu quân cho bổn vương nghe thử.”

Chương kế tiếp