Chú Cá Mặn Này Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 55: Ngày thứ 55 muốn làm cá mặn
Giang Quyện rơi vào im lặng.

Không bao lâu sau, công công dẫn một người tới, Giang Quyện nhìn Giang Niệm rồi lại cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Tiết Phù Oanh thấy vậy lại hiểu nhầm, mỉm cười hỏi Giang Quyện: “Muốn ăn cua sao?”

Giang Quyện “a” một tiếng, lúc này mới chú ý đến trước mặt mình đang có một chiếc lồng hấp, bên trong có vài con cua đỏ, được hấp đỏ au.

Giang Quyện cũng khá thích ăn cua, chỉ là lúc ăn quá phiền phức, lúc cậu đang định lắc đầu thì đích thân Tiết Phù Oanh đã chọn cho cậu một con cua: “Nếm thử xem.”

“Đây là cua xanh, ăn tháng tư vừa tầm ngon, thịt cua ngọt mềm, nước rất thơm.”

Giang Quyện cũng khá động lòng, chỉ là nhìn tới nhìn lui thật sự quá lười động tay vào, sự lười biếng thắng cơn thèm, cậu chỉ cầm đũa chọc vài cái rồi lại ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ từ nãy đến giờ Tô Phỉ Nguyệt vẫn luôn nhìn cậu, Tô Phỉ Nguyệt hỏi: “Sao lại không ăn?”

Giang Quyện: “Không…”

Nói là không muốn ăn thì không hay lắm, nói lười không ăn cũng không hay, nghĩ tới nghĩ lui Giang Quyện trịnh trọng trả lời: “Không biết ăn ạ.”

Đúng lúc đó Giang Niệm đi tới, cậu ta nhìn con cua trong bát của Giang Quyện, khóe miệng nhếch lên.

Quả nhiên là từ quê lên.

Đúng là mất mặt.

Gần như Tô Phỉ Nguyệt và Tiết Phù Oanh không thể lường tới câu trả lời như vậy, hai người ngơ ngác một lúc, mãi cho đến khi một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa tới, cầm lấy con cua trong bát của Giang Quyện. Giang Quyện vội vàng nói: “Vương gia, cua có tính hàn, ngài không thể ăn nhiều.”

Tiết Phóng Ly chậm rãi lấy kéo ra, đáp lại mà không ngẩng đầu: “Ta biết rồi.”

Tô Phỉ Nguyệt và Tiết Phù Oanh quay sang nhìn nhau, hai người mỗi người lấy một con cua từ trong lồng hấp ra.

Nhất thời trên bàn không ai nói gì, Giang Niệm bước lên phía trước, quỳ xuống hành lễ theo đúng quy tắc: “Giang Niệm bái kiến Trưởng Công chúa, Phò mã, Ly Vương và Ly Vương phi.”

Cậu ta nói xong, không gian vẫn yên lặng.

Giang Niệm quỳ bên cạnh, từ đầu đến cuối không ai đáp lời, càng không có ai cho cậu ta đứng dậy, vì bị Trưởng Công chúa mắng trước khi vào yến tiệc nên Giang Niệm không dám tự ý ngẩng đầu lên, nhưng cậu ta cũng không hề cảm thấy bất ngờ với tình huống này.

Trưởng Công chúa và Phò mã có lẽ muốn lạnh nhạt, không quan tâm tới cậu ta.

Vì dù sao hai người bọn họ cũng nhắm trúng Giang Quyện hơn, nhưng hiện giờ Hầu gia lại tự mình hủy hôn ước, rồi lại vào cung xin Bệ hạ ban hôn, việc Trưởng Công chúa và Phò mã tức giận với cậu ta cũng là bình thường.

Thực tế thì không mình một mình Giang Niệm nghĩ như vậy.

Giang Quyện cũng cảm thấy Trưởng Công chúa và Phò mã đang làm vậy để dằn mặt thụ chính, dù sao bọn họ cũng là phe phản diện căm ghét thụ chính.

Không ai liên tiếng, Giang Niệm cứ quỳ như vậy, khuôn mặt không lộ ra chút khó chịu nào, thái độ vô cùng khiêm tốn, một lòng nghĩ cách để Trưởng Công chùa và Phò mã bớt ác cảm về mình.

Không biết sau đó bao lâu, Giang Niệm quỳ đến mức hai chân hơi tê thì mới nghe thấy trên ghế có người nói chuyện.

“Bóc xong rồi, ăn đi.”

Tiết Phù Oanh đẩy một chiếc đĩa nhỏ về phía Giang Quyện, vỏ tôm đã được bà mở ra, cắt nhỏ, bên trong lớp vỏ đỏ đó là phần thịt cua màu vàng đầy đặn.

Cùng lúc đó, Tô Phỉ Nguyệt đưa con cua trên tay đã xử lý xong cho Giang Quyện, y nhìn chiếc đĩa Tiết Phù Oanh đẩy tới, mỉm cười nói với Giang Quyện: “Một con là ăn, hai con cũng là ăn, nếu chưa từng ăn thì ăn thêm một con nữa đi.”

Giang Quyện: “?”

Cậu nhìn Tô Phỉ Nguyệt và Tiết Phù Oanh, rồi lại cúi đầu nhìn con cua đã bóc xong, cảm thấy mơ màng.

Vậy là không phải bọn họ đang cố tình lạnh nhạt với thụ chính?

Chỉ là vì bóc cua cho cậu nên mới không để ý tới thụ chính thôi?

Giang Quyện: “...”

Nếu cậu mà bị ghi thù thì đúng là oan uổng.

Nhưng ăn cua có người bóc vỏ hộ đúng là rất vui.

Giang Quyện cắn đũa, tâm trạng vô cùng phức tạp, nhưng khuôn mặt lại tự nhiên bị ai véo, cậu bị ép phải bỏ đũa ra, có người thuận thế đút cho cậu một miếng thịt cua.

Giang Quyện cắn mấy miếng, thịt cua đúng là tươi ngon, cậu không cần quay đầu cũng biết là Vương gia đang đút cho mình, dù sao Vương gia cũng rất hào hứng với việc đút cho cậu ăn.

Đương nhiên cũng chính là Tiết Phóng Ly. Cậu nhìn con cua mà Tiết Phù Oanh và Tô Phỉ Nguyệt đã bóc xong cho Giang Quyện, lặng lẽ rời sang một bên rồi mới đút cho Giang Quyện phần thịt cua ở con cua mình đã bóc.

Cua thật sự rất ngon, lại có người bóc vỏ đút cho mình ăn, Giang Quyện phản kháng được hai giây rồi thoải mái hưởng thụ.

Bị ghi thù thì bị ghi thù thôi, tôn trọng đồ ăn vẫn là quan trọng nhất.

Lúc này Giang Niệm cũng phản ứng lại được.

Giang Quyện nói không biết ăn cua, Phò mã và Trưởng Công chúa không hề coi thường, thậm chí còn tự tay lột vỏ cho Giang Quyện để cậu nếm thử mùi vị.

Tại sao bọn họ lại đối xử tốt với Giang Quyện như vậy?

Chuyện hôn ước cũng thế, so với cậu ta thì bọn họ càng nhìn trúng Giang Quyện hơn, đến bây giờ vẫn là như vậy. Cậu ta quỳ lâu như vậy mà Trưởng Công chúa và Phò mã cũng không cho cậu ta đứng lên, chỉ vì bọn họ đang lột vỏ cua nên quên mất cậu ta.

Rốt cuộc cậu ta có điểm gì không bằng Giang Quyện?

Giang Quyện dựa vào đâu mà được yêu quý như vậy?

Chuyện hôn ước Giang Niệm đã từng hỏi Giang Thượng thư, cho dù cậu ta đã biết nguyên nhân nhưng thái độ của Trưởng Công chúa và Phò mã đối với Giang Quyện vẫn khiến Giang Niệm vô cùng đố kỵ, từ đầu tới cuối cậu ta đều cho rằng Giang Quyện không xứng.

Giang Quyện chỉ dựa hơi ngoại tổ phụ của mình, ngoại tổ phụ may mắn nên mới cứu được Phò mã một mạng.

Giang Niệm hít sâu vào một hơi để bản thân bình tĩnh lại, cùng lúc đó, Tô Phỉ Nguyệt mới nhớ ra đã cho người gọi Giang Niệm tới, y nhìn sang: “Ngươi là Nhị công tử của Phủ Thượng thư?”

Giang Niệm: “Gia phụ Giang Hữu.”

Tô Phỉ Nguyệt ừm một tiếng, Tiết Phù Oanh cũng liếc mắt nhìn sang, sau đó liền kinh ngạc nói: “Sao lại là ngươi chứ?”

Tim Giang Niệm giật thót, quả nhiên câu tiếp theo của Tiết Phù Oanh là: “Bổn cung nhớ ra ngươi rồi. Ngươi chính là người nhìn đông nhìn tây lúc đang hành lễ, không hiểu quy tắc.”’

Tô Phỉ Nguyệt mỉm cười, làm như không bất ngờ lắm: “Chiếu Thời nói hắn ta lương thiện hòa ái, ôn hòa, đoan chính. Ta nghe xong liền nghĩ có thể lương thiện hòa ái, ôn hòa đoan chính tới đâu thì cũng chỉ ở vẻ bên ngoài, hóa ra đúng là như vậy.”

Những lời này của Phò mã không chút che giấu ác ý trong đó, Giang Niệm nghe xong vốn định biện bạch, nhưng nghĩ đến việc Phò mã và Trưởng Công chúa vốn dĩ đã không thích mình nên cuối cùng cũng không nói gì, cố gắng chịu đựng.

Nhưng đây đúng thực là đầu tiên Giang Niệm bị người khác đánh giá như vậy, nói cậu ta không quan tâm là không thể.

Nếu không phải bọn họ nuôi dưỡng An Bình Hầu nên người, không phải An Bình Hầu vô cùng tôn trọng bọn họ…

Giang Niệm cố kiềm chế sự bất mãn, chậm rãi nói: “Phò mã nói đúng. Đúng là Giang Niệm còn rất nhiều điểm làm vẫn chưa tốt, chưa thể nói là đối xử với mọi người lương thiện hòa nhã, ôn hòa đoan chính.”

Tô Phỉ Nguyệt nghe xong gật đầu: “Ngươi cũng nhận thấy là mình có nhiều nơi còn làm chưa tốt? Xem ra ngươi cũng đã tự xem lại mình, những điểm chưa tốt đó là những điểm gì? Nói ra ta nghe thử.”

Giang Niệm ngẩn người, cậu ta nói mình không tốt cũng chỉ là nói khiêm tốn như vậy thôi. Cậu ta tự nhận rằng dù có rất nhiều chuyện cậu ta làm không xuất phát từ tận tâm câu ta, cậu ta làm cũng không toàn thiện toàn mỹ, nhưng cũng đủ để không bới móc ra sai sót gì.

Nhưng Phò mã đã hỏi như vậy, Giang Niệm đành trả lời: “Lễ học chưa thông ạ.”

“Học chưa thông.” Tô Phỉ Nguyệt lặp lại lần nữa, cười ha ha rồi nói: “Chỉ là học chưa thông thôi sao?”

“Ta thấy ngươi căn bản không hiểu lễ nghĩa!”

Tô Phỉ Nguyệt đột nhiên làm khó: “Chuyện hôn nhân là do phụ mẫu quyết định, mai mối giúp lời, nhưng ngươi và Chiếu Thời lại tự định việc chung thân, đây cũng là do ngươi học lễ chưa thông sao?”

Giang Niệm đã lường trước đến việc Phò mã sẽ chất vấn như vậy. Cậu ta lấy lại bình tĩnh, khẽ đáp lại: “Vốn dĩ ta và Hầu gia cũng định nói cho các vị tiền bối, chỉ là lúc đó Phò mã và Trưởng Công chúa không có ở trong kinh, ta và Hầu gia lại… lại không thể kiềm chế được tình cảm của mình.”

“Hay cho câu không thể kiềm chế được tình cảm của mình.” Tô Phỉ Nguyệt nói: “Ta chỉ hỏi ngươi ba câu thôi.”

“Giang Quyện là thế nào với ngươi?”

“... Đệ đệ.”

“Chiếu Thời và nó lại có quan hệ gì?”

Lông mi Giang Niệm động đậy, cậu ta giải thích: “Phò mã, khi Hầu gia định tình với Giang Niệm đã hứa sẽ hủy bỏ hôn ước nên Giang Niệm mới đồng ý.”

Tô Phỉ Nguyệt không làm gì, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Hứa là sẽ hủy bỏ hôn ước. Nghĩa là ngươi biết rõ rằng hai người bọn nó có hôn ước với nhau.”

Giang Niệm sững sờ, bất đắc dĩ gật đầu: “Giang Niệm biết rõ nhưng…”

Tô Phỉ Nguyệt không hề nghe cậu ta giải thích: “Câu hỏi thứ ba. Ngươi biết rõ đệ đệ ngươi là Giang Quyện và Chiếu Thời có hôn ước, Chiếu Thời có tình cảm với ngươi mà ngươi không biết tránh né đi sao?”

Giang Niệm cố nở nụ cười: “Giang Niệm cũng có tránh né, nhưng cho dù Giang Niệm có tránh né thế nào thì dù sao cũng đã quen biết với Hầu gia nhiều năm như vậy, cũng không thể tuyệt tình quá mức. Hầu gia và Giang Niệm đã được định sẵn sẽ không thể ở bên nhau, nhưng suy cho cùng vẫn là bằng hữu.”

Tô Phỉ Nguyệt gằn từng chữ: “Có né tránh sao? Cách né tránh của ngươi là hôm nay cùng hắn chèo thuyền du ngoạn trên hồ, ngày mai lại mời hắn đi dạo tiết Thanh Minh? Chiếu Thời nói giữa hai ngươi là do nó một mực bám riết, tất cả mọi tội lỗi đều là do nó, nhưng ta thấy có vẻ không phải.”

“Nó không bỏ được ý xấu trong lòng, còn ngươi thì cũng cố tình quyến rũ!”

Tô Phỉ Nguyệt không giữ cho cậu ta chút mặt mũi nào, cứ thế nói thẳng toẹt hết tất cả mọi thứ.

Thực ra về chuyện của ba người An Bình Hầu, Giang Quyện và Giang Niệm, Giang Niệm cũng luôn nói với mình như vậy.

Trước đây cậu ta cũng đã từng né tránh, lúc trước khi An Bình Hầu tới mời, không phải lần nào cậu ta cũng đi, chỉ là từ chối quá nhiều, An Bình Hầu chán chường buồn bã, Giang Niệm quan tâm đến tâm trạng của người bằng hữu này nên đành mời lại hắn ta một lần.

Cậu ta cũng không muốn, chỉ là cậu ta không muốn nhìn thấy An Bình Hầu mặt mày ủ rũ, cau có.

Còn về Giang Quyện và hôn ước giữa Giang Quyện và An Bình Hầu, An Bình Hầu động lòng với cậu ta và cũng đã hứa sẽ từ hôn với Giang Quyện. Cậu ta không làm gì sai, cũng không làm bất cứ hành động gì vượt qua quy tắc.

Nhưng hôm nay, tất cả những lý do vững chắc đó bị Phò mã vạch trần không chút nể mặt, câu nói “cố tình quyến rũ” được nói ra, Giang Niệm chỉ cảm thấy như một cái bạt tay giáng thẳng vào mặt.

“Con người lương thiện, ôn hòa đoan chính.” Tô Phỉ Nguyệt nhắc lại hai câu An Bình Hầu dùng để hình dung về Giang Niệm: “Tâm địa ngươi không ngay thẳng như thế mà cũng xứng sao?”

Từ đầu đến cuối, Tô Phỉ Nguyệt không hề nói ra một lời tục tĩu nào, nhưng Giang Niệm nghe thấy thì từng câu từng chữ đều sắc như dao, đâm thẳng vào người cậu ta.

Cậu ta vốn tưởng rằng chiêu trò này sẽ không bị ai phát hiện ra, nhưng không ngờ lại bị người khác nhìn thấu như vậy, để cậu ta ê chề ngay ở nơi đông người.

“Quyến rũ vị hôn phu của đệ đệ, Giang Thượng thư nuôi được một đứa con quý báu quá!”

Tô Phỉ Nguyệt nói: “Trong phủ Thượng thư, phụ thân ngươi thiên vị, không dạy dỗ ngươi cẩn thận, bây giờ đành phải để một người ngoài như ta ra mặt dạy dỗ một phen. Ngươi cướp vị hôn phu của đệ đệ mình như vậy, ngươi đã từng xin lỗi nó chưa?”

“Nghĩ cũng biết là ngươi chưa từng xin lỗi. Nếu đã như vậy, chọn ngày không bằng gặp ngày, gặp ngày không bằng hôm nay, chi bằng hôm nay ngươi xin lỗi luôn đi.”

Xin lỗi?

Giang Niệm nghe xong, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu, ngả nghiêng muốn ngã.

Làm sao cậu ta có thể xin lỗi chứ?

Cậu ta không thể xin lỗi.

Nếu xin lỗi thì không phải là thừa nhận bản thân mình biết rõ An Bình Hầu và Giang Quyện có hôn ước, nhưng không những không tránh né mà còn dùng danh nghĩa bạn bè để qua lại, thậm chí…. cố tình quyến rũ ư.

Giang Niệm muốn gục ngã, còn Giang Quyện - người bị cướp vị hôn phu, hiện giờ đang được Vương gia bón cho ăn cũng bị nghẹn, Phò mã nói sẽ cho cậu một lời giải thích nhưng không ngờ lại là một lời giải thích như vậy.

Tiết Phóng Ly từ đầu đến cuối hoàn toàn nhắm mắt làm ngơ với chuyện này, dù sao đối với hắn, hắn cũng thật sự biết ơn vì Bình An Hầu từ hôn, từ đầu đến cuối hắn cũng chỉ ngồi đút thịt cua cho Giang Quyện, không nhìn đi đâu khác lần nào.

Thấy Giang Quyện bị nghẹn, Tiết Phóng Ly giơ tay vỗ nhẹ vài cái, nhàn nhạt nói: “Cũng đâu có ai tranh với em, vội vàng cái gì chứ?”

Giang Quyện đâu có vội, là cậu bị giật mình.

Phò mã nói chuyện rất không nể mặt, tuôn thẳng một tràng sỉ nhục Giang Niệm, lại còn định bắt thụ chính xin lỗi mình, Giang Quyện cảm thấy sau chuyện hôm nay, cậu ít nhất cũng sẽ bị thụ chính ghi thù ba lần.

Nghĩ vậy, thịt cua bỗng trở nên không còn ngon nữa, Giang Quyện không kìm được mà nheo mày lại, vô thức dụi dụi về phía Tiết Phóng Ly,

Tiết Phóng Ly nhìn cậu, từ từ ngẩng đầu lên.

Giang Niệm quỳ trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, giống như không thể chịu nổi thêm bất cứ một sự sỉ vả nào nữa, chỉ một giây sau sẽ lăn đùng ra ngất xỉu.

Vị Nhị công tử của phủ Thượng thư này dã tâm quá lớn, tâm cơ cũng không vừa, nói cho cùng thì cũng chỉ là một chữ, ngu dốt.

Cậu có gì phải sợ chứ?

Mùi thảo dược nhàn nhạt thoảng qua, Tiết Phóng Ly không nhìn Giang Niệm nữa, cúi đầu nhìn xuống thấy thiếu niên đang dựa vào người hắn, bàn tay khẽ nắm lấy cánh tay áo của hắn. Còn Giang Niệm, người đang bị bắt xin lỗi thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Tiết Phóng Ly nhìn vài giây rồi kéo cậu tới, ôm cậu trong lòng.

Giang Quyện ngẩng đầu nhìn Tiết Phóng Ly, hiếm khi nào cậu không hề giằng co như vậy, Giang Quyện tựa người về sau, không khác gì một con cá chết.

… Không hiểu làm sao mà Giang Quyện luôn cảm thấy Vương gia rất đáng tin, ở trong lòng hắn vô cùng có cảm giác an toàn, nhất là lúc bị thụ chính ghi thù như thế này.

Hai người cùng họ nhưng không cùng một số mệnh, Giang Quyện thì đã an tâm hơn một chút, còn Giang Niệm thì vẫn đang đứng giữa giông bão.

Tô Phỉ Nguyệt hỏi cậu ta: “Nhị công tử, ngươi đã nghe thấy chưa, xin lỗi đệ đệ ngươi đi.”

Giang Niệm siết chặt tay, cậu ta không thể nào xin lỗi được, xin lỗi thì sẽ đồng nghĩa với việc thừa nhận những lời buộc tội đó.

Kiếp trước cậu ta trói buộc bản thân để tuân theo lễ giáo, cuối cùng chết trong sự tù túng, bó buộc đó. Kiếp này dựa vào đâu mà cậu ta lại không được làm theo ý mình?

Ông trời chỉ cho cậu ta một cơ hội lần này, không lẽ không phải là để bù đắp cho cậu ta những tiếc nuối trong kiếp trước sao?

Dựa vào đâu mà cậu ta phải xin lỗi?

Vì sao cậu ta phải xin lỗi?

An Bình Hầu không yêu Giang Quyện, kiên quyết muốn từ hôn với cậu, vì sao lại đổ hết mọi tội lỗi lên người cậu ta?

Nghĩ đến đây, Giang Niệm khép chặt miệng

Cậu ta kháng cự việc xin lỗi nhưng cũng không định cố chấp đối đầu, Giang Niệm từ từ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng bệch, không còn một giọt máu từ từ lăn xuống hai hàng nước mắt, giống như vô cùng ấm ức, mọi chuyện còn vô cùng nhiều ẩn tình.

Chiêu này có tác dụng với An Bình Hầu và một số bằng hữu thân thiết của Giang Niệm, chỉ cần bày ra bộ mặt ẩn nhẫn và ủy khuất này thì lập tức có thể khiến bọn họ làm bất cứ chuyện gì cho cậu ta, nhưng người mà cậu ta đang đối diện là Tô Phỉ Nguyệt, hoàn toàn không quan tâm đến những trò này.

Tô Phỉ Nguyệt nhìn cậu ta, hiểu ra: “Xem ra là ngươi không muốn xin lỗi rồi.”

Giang Niệm lắc đầu, khuôn mặt đầm đìa nước mắt: “Phò mã, Giang Niệm…”

Cậu ta thế nào, Phò mã không hề muốn nghe, cũng không có kiên nhẫn để nghe, nhưng có một người càng không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Tiết Phóng Ly lười biếng lên tiếng: “Nhị công tử, bổn vương khuyên ngươi mau chóng xin lỗi thì hơn.”

Vốn dĩ hắn cũng không muốn nhúng tay, chỉ là người mà hắn đang ôm chỉ cần vừa gặp Giang Niệm đã vô cùng sợ hãi, Tiết Phóng Ly đành phải xen vào.

Có gì mà phải sợ chứ?

Hắn đã nhiều lần nói với thiếu niên rằng không cần phải sợ nhưng thiếu niên vẫn cứ sợ, hắn chỉ có thể ra mặt thay cho cậu.

Tiết Phóng Ly cười như không cười, nói: “Nếu Phò mã không nhắc nhở, bổn vương cũng quên mất là nên bắt ngươi xin lỗi.”

“Bổn vương không quan tâm đến hôn ước của ngươi và Hầu gia, nhưng ngươi ở trước mặt bổn vương nói xấu Vương phi của bổn vương nhiều như vậy thì cũng nên xin lỗi chứ nhỉ?”

Giang Niệm sững sờ, rồi cậu ta lại nghe Tiết Phóng Ly thản nhiên nói tiếp: “Trước đây bổn vương chỉ cảnh cáo ngươi, nhưng hôm nay tự nhiên ta lại muốn tính hết những món nợ cũ với ngươi.”

“Còn một chuyện mà mỗi khi bổn vương nhớ đến đều cảm thấy kinh tởm. Nhị công tử, Hầu gia có biết thực ra người mà ngươi ái mộ trong lòng chính là….”

“Vương gia!”

Giang Niệm lập tức rơi nước mắt, tim can cũng không ngừng đập thình thịch, bởi vì Tiết Phóng Ly đã đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất, cũng là nơi đau đớn nhất trong đáy lòng của cậu ta.

Chuyện cậu ta ái mộ Ly Vương, bản thân cậu ta không muốn thừa nhận, càng không muốn để người khác biết được, nhất là An Bình Hầu.

Cậu ta không muốn xin lỗi, cũng không cam lòng phải xin lỗi, nhưng cậu ta càng không muốn chuyện này bị công bố cho tất cả mọi người cùng biết, chuyện này khiến cậu cảm thấy nhục nhã hơn cả khi bị Phò mã chỉ thẳng mặt nói rằng cậu ta cố tình quyến rũ An Bình Hầu.

Bởi vì tấm chân tình của cậu ta bị người ta chà đạp không thương tiếc.

Đây là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời của cậu ta, là việc không thể thay đổi cho dù cậu ta sống lại một kiếp nữa, dù ngày hay đêm, mỗi lần nhớ lại chuyện này, cậu ta đều căm hận tới nghiến răng nghiến lợi.

“Ta xin lỗi.”

Giang Niệm nói từng chữ một: “Ta bằng lòng xin lỗi.”

Trong lòng Giang Niệm có ngàn vạn sự không cam tâm và kháng cự, nhưng cậu ta lại không thể không xin lỗi Giang Quyện đang ngồi trên ghế. Cậu ta và An Bình Hầu đã được ban hôn, chuyện này nhất định không thể để xảy ra sai sót gì.

Cho dù Hầu gia có đối xử với cậu ta tốt thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể chấp nhận được việc trong lòng cậu ta có người khác, huống hồ gì cậu ta đã mất bao nhiêu tâm huyết cho việc này, làm sao có thể mất trắng tất cả như vậy.

Cũng chỉ là phải xin lỗi thôi mà, cũng chỉ là một lần xin lỗi thôi.

Nhẫn nhịn một chút là sẽ qua. Nỗi nhục nhã hôm nay, về sau cậu ta sẽ tìm cách đòi lại y nguyên.

Nghĩ đến đây, Giang Quyện hít sâu vào một hơi, nói với Giang Quyện: “Là ta có lỗi với đệ.”

“Đệ và Hầu gia có hôn ước, ta không nên không né tránh Hầu gia, càng không nên đi lại quá nhiều, ta…”

Cậu ta đang xin lỗi Giang Quyện nhưng khuôn mặt lại không có một chút hối lỗi nào, thậm chí khi nhìn Giang Quyện, còn không kiềm chế được sự oán hận hiện ra trên khuôn mặt.

Nỗi oán hận của cậu ta đối với Giang Quyện nhiều đến mức bản thân cậu ta còn không thể khống chế được, cho dù cậu ta có được nhiều thứ hơn Giang Quyện nhưng cậu ta vẫn không kiềm chế được việc đố kỵ với Giang Quyện.

Giống như trong giây phút này.

Cậu ta đố kỵ vì Giang Quyện có người chống lưng.

Cậu ta đố kỵ, thật sự rất đố kỵ.

Nhưng cho dù có đố kỵ đến đâu thì cũng không có tác dụng gì, An Bình Hầu không có mặt ở đây, có lẽ là sau khi nói thật với Phò mã mọi chuyện, hắn ta đang bị trừng phạt, nếu như An Bình Hầu có ở đây thì có lẽ cũng sẽ bảo vệ cậu ta, sẽ nghĩ cách ngăn cản việc này.

Những gì Giang Quyện có, cậu ta cũng có, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy đố kỵ.

Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: “Nếu ngươi còn dùng ánh mắt đó nhìn Vương phi của bổn vương nữa, ngươi có tin bổn vương sẽ móc mắt ngươi ra không?”

Mắt Giang Niệm giật giật, hoảng sợ cúi đầu xuống, trong lòng lạnh như băng.

Tiết Phóng Ly lại nói: “Ngươi thật sự không hiểu lễ nghĩa.”

Nói xong, Tiết Phóng Ly nhìn thị vệ, thị vệ lập tức đi về phía Giang Niệm.

Một giây sau, có người tới tóm tóc Giang Niệm, thậm chí Giang Niệm còn chưa kịp kêu lên thì đã bị ấn mạnh xuống đất, cả người cậu ta ngã rạp ra đất, không còn chút tôn nghiêm nào, da đầu đau nhức nhối.

Khuôn mặt Tiết Phóng Ly không chút cảm xúc: “Tiếp tục xin lỗi.”

Giang Niệm run rẩy mở miệng: “Đệ… a!”

Cậu ta mới nói được một chữ thì da đầu đã bị kéo căng, vành mắt đỏ ửng, nếu những giọt nước mắt trước đây chỉ là giả, thì lần này là đau thật, nước mắt rơi không ngừng.

“Nhị công tử, ngươi đang xin lỗi ai vậy?”

Tiếng nói của người đàn ông vang lên, ngữ khí lạnh lùng, âm u.

Giang Niệm rơi nước mắt: “Đệ…”

Tiết Phóng Ly mỉm cười: “Sai rồi.”

Cậu ta còn chưa nói xong, tên thị vệ không hề mềm lòng hay nhẹ tay, hắn lại ấn Giang Niệm xuống, “bịch” một tiếng, trán của cậu ta đập mạnh xuống đất, đầu Giang Niệm bị đập đến mức hoa mắt chóng mặt, trời đất quay cuồng, quỳ cũng không vững.

“Rốt cuộc là ngươi đang xin lỗi ai?”

Giang Niệm nhận ra gì đó, mấp máy miệng, vội vàng sửa lại: “Vương phi! Đệ ấy là Ly Vương phi! Giang Niệm xin lỗi Ly Vương phi!”

Tiết Phóng Ly cười tiếc nuối: “Hóa ra là ngươi cũng biết à.”

“Tiếp tục.”

Lần này cuối cùng tên thị vệ cũng buông tay ra, không nắm lần đầu của Giang Niệm đập xuống đất nữa, Giang Niệm nằm liệt trên mặt đất, bị hành hạ một hồi như vậy thì cho dù lời xin lỗi của cậu ta không có bao nhiêu tình cảm thật sự, nhưng sự đau đớn của cậu ta là thật, khiến khi cậu ta mở miệng ra lần nữa, lời nói vô cùng thành thật.

Giang Niệm đầu tóc rũ rượi, trên trán đầy là máu, cậu ta quỳ dưới mặt đất, cả người vô cùng thảm hại, ngẩng đầu lên nhìn Giang Quyện đang ngồi trên ghế, khóc không thành tiếng: “... Xin lỗi Vương phi, ta không nên không né tránh Hầu gia, ta không nên nói xấu người.”

“Là lỗi của ta, ta sai rồi…”

“Ta thật sự sai rồi.”

Giang Quyện bần thần nhìn cậu ta.

Tình tiết đi đúng theo nguyên tác, trong buổi yến tiệc thụ chính bị sỉ nhục, nhưng tất cả cũng không hoàn toàn giống hết, bởi vì suy cho cùng thì Phò mã và Trưởng Công chúa đang muốn cho Giang Quyện một lời giải thích, Tiết Phóng Ly cũng chống lưng cho cậu.

Vốn dĩ Giang Quyện nên lo sợ vì ảo tưởng làm cá mặn của mình sẽ bị tan tành, nhưng lúc này trong đầu cậu lại chăm chăm một việc khác.

Thụ chính nói xấu cậu với Vương gia khi nào?

Sao Vương gia lại lén cậu đi gặp thụ chính???

Chương kế tiếp