Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

13. Đánh cược mạng sống
34

Điếu thuốc là giữa ngón tay bác sĩ Uông đang cháy.

Hắn ta nói: "Cậu không chịu làm học sinh của tôi, lại nghe được động cơ giết người của tôi".

Hắn ta nói: "Nếu cứ để cậu đi như vậy... Sẽ rất phiền phức".

Hắn ta giơ ngón tay cái lên, chậm rãi dí xuống đầu điếu thuốc lá, điếu thuốc kia bị đứt làm đôi.

Cảm giác đè nén.

Tâm trạng hơi lo lắng.

Không, đây chỉ là hiệu quả của ám thị tâm lý.

Tôi nhớ lại dáng vẻ nói chuyện của hắn ta, còn cả những thứ mờ ám kia. Nụ cười làm ra vẻ quái dị, dí điếu thuốc lá...

Hắn ta chỉ đang thử công kích phòng tuyết tâm lý của tôi mà thôi. Còn lâu hắn ta mới tự tin được như vẻ bề ngoài.

Tôi ép chính mình tỉnh táo lại.

Tôi nói: "Lục Tử Ninh sắp đến rồi. Thời gian ngắn như vậy, anh dùng cái gì giết tôi?"

Hắn ta nói: "Tôi cũng đâu nói muốn giết người".

Hắn liếc nhìn ra ngoài cửa, nói: "Chỉ có điều bọn họ sẽ lưu lại một chút hạt giống cho người cậu".

Tôi nhìn mắt hắn ta.

Hắn ta đang nói láo, ánh mắt của hắn ta, rõ ràng là muốn giết tôi.

Nói hạt giống cái gì.

E là vừa ra khỏi chiếc cửa này, năm người kia sẽ phát động mưu sát cấp độ sáu với tôi.

Bác sĩ Uông lấy một cây bút máy màu đen ra, viết từng nét từng nét lên trên giấy, giống như đang luyện chữ.

Hắn ta cúi đầu viết chữ, tự nói: "Mưa vẫn đang rơi, Diệp tiên sinh, cứ để chúng ta nói chuyện một lúc đi".

Tại sao hắn ta lại cứ cố chấp giữ tôi lại như vậy?

Tôi thử sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình.

Hắn ta muốn lưu giữ tôi lại, không rõ động cơ không rõ.

Ra ngoài, chính là mưu sát sáu cấp độ.

Mặc dù tôi đi thật thì thứ tôi đổi lại được cũng chỉ là tay không mà về. Bất cứ lúc nào hắn ta cũng có thể tới sân bay, trốn sang Thụy Điển.

Dù tôi có đi thật, thì đổi lại cũng chỉ là ra về tay trắng.

Bỏ lỡ đêm nay, thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Bác sĩ Uông nói cho tôi biết, hắn ta muốn làm một bài kiểm tra.

Hắn ta nói: Đã từng nghĩ tới tại sao mưu sát sáu cấp độ, lại cứ phải thông qua sáu người chưa?

Tôi nói: Tiện cho anh thoát tội.

Hắn ta nói: Đây chỉ là một trong số các lý do đó. Mặt khác, nếu một chọi một, sự đề phòng trong lòng người sẽ bị phóng to lên càng tăng lên, nếu muốn dựa vào ám thị tâm lý để khiến đối phương tự sát, khả năng thành công rất nhỏ thì gần như không có khả năng thành công. Còn sáu người mà nói, mới có thể bảo đảm thành công.

Ngòi bút máy soàn soạt trên giấy.

Hắn ta nói: "Tôi muốn thử một lần, mặt đối mặt, khiến anh tự sát".

Hắn ta nói: "Thời gian rất ngắn, trước khi Lục Tử Ninh tới".

Tôi nói: "Vậy anh dùng cái gì để cược?"

Tôi nói: "Chip* đâu?"

(*) Chip là một dụng cụ đánh bạc sử dụng trong các sòng bài, thường được sử dụng trong các sòng bạc để chơi trò chơi may rủi như poker, blackjack, roulette, ... Nó có hình dáng tương tự như đồng tiền nhưng dày hơn dùng để đặt cược thay cho việc đặt cược trực tiếp tiền hoặc đá quý vì các lý do an ninh.

Hắn ta nói: "Tôi thua rồi, tôi sẽ nhận tội với cảnh sát".

Tôi nói: "Anh sẽ nhận tội dễ dàng vậy sao?"

Hắn ta không nói gì, chăm chú viết chữ.

Một lúc lâu sau, hắn ta ngẩng đầu lên, nói: "Đánh cược một lần?"

Tôi gật đầu, nói: "Đánh cược một lần".

35

Trong phòng làm việc, tôi và bác sĩ Uông ngồi đối diện nhau.

Hắn ta đặt bút xuống, im lặng rất lâu.

Cuối cùng hắn ta cũng há mở miệng, nhưng câu đầu tiên hắn ta nói lại là: "Có muốn uống chút rượu vang hay không?"

Hắn đi tới bên kệ sách, nở nụ cười tự giễu: "Quên đi, đồ uống tôi cho cậu, một hớp cậu cũng không uống".

Trong giá sách đặt từng chồng sách vở, phần lớn là về phương diện tâm lý học. Trên tầng cao nhất có một bình rượu đỏ. Tôi ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy ở đằng sau bình rượu đó có hai khung ảnh, một cái có màu sắc rực rỡ, một cái là màu đen trắng.

Hắn ta lấy một cái xuống.

Bên trong là bức ảnh của Văn Văn.

Văn Văn còn nhỏ, ôm mèo, ngồi trên đu quay, cười rất vui vẻ.

Hắn ta ma sát mặt kính bằng ngón tay, nói: "Cô ấy rất thích mèo".

Đúng vậy, Văn Văn rất thích mèo, lúc cô ấy ở bên tôi cùng một chỗ với tôi, cô ấy đã nhắc đến chuyện nuôi mèo.

Thậm chí còn chia sẻ với tôi, lúc cô ấy làm việc đã gặp con mèo đáng yêu nào. Dòng suy nghĩ của tôi bỗng ngừng lại, cô ấy rất thích mèo, nhưng cô ấy lại chưa từng nhắc rằng khi còn nhỏ cô ấy có nuôi mèo.

Hắn ta nói: "Con mèo đó là quà sinh nhật bảy tuổi của cô ấy. Ngày hôm sau, con mèo đó đã chết ở trước mặt cô ấy".

Tôi nói: "Do anh làm".

Hắn gật đầu, nói: "Yêu cái gì thì sẽ mất đi cái đó. Ngoài mèo ra còn có rất nhiều thứ khác nữa. Tôi cho rằng ám thị tâm lý như vậy, có thể ngăn cô ấy đi yêu người khác. Kết quả cô ấy vẫn yêu cậu — rốt cuộc cậu đã dùng ám chỉ tâm lý gì vậy?"

Tôi nở một nụ cười mỉa mai, nói: "Chúng tôi chỉ hẹn hò bình thường thôi".

Hắn ta nói: "Những thay đổi ngầm trong khi hẹn hò kia không phải ám thị tâm lý sao. Diệp tiên sinh, đừng tự lừa dối mình nữa. Thậm chí cậu còn giống quỷ, đáng sợ hơn cả hơn tôi. Cậu biến cô ấy từ một thiên sứ thành một con người ích kỷ. Không hề quan tâm đến những đứa bé kia, chỉ muốn ích kỷ sống tiếp... Cậu là người đã hủy hoại cô ấy một cách triệt để".

Hắn ta như một diễn giả, cất lên những ngôn luận xấu xí.

Tôi nói: "Nếu như anh cho rằng như vậy có thể ép tôi tự sát, anh sai rồi".

Hắn ta dừng màn diễn thuyết của mình lại: "Vậy hãy để chúng ta nói một ít chuyện thực tế đi".

Hắn tháo khung ảnh ra, lấy một tờ giấy nhăn nheo từ sau khung ảnh.

Đây là ghi chép sảy thai của Văn Văn.

Hắn ta nói: "Mỗi lần cô ấy mang thai, tôi sẽ không nhịn được mà đánh."

Tôi nổi điên lên.

Hắn ta nói: "Buồn cười không? Cô ấy thà rằng sảy thai vì tôi, cũng không chịu sinh một đứa bé cho cậu".

Tộ nói: "Không cần đứa trẻ là quyết định của cả tôi và cô ấy".

Hắn ta nói: "Vậy sao".

Hắn ta nói: "Cậu nên nhìn vẻ mặt sau khi sảy thai của cô ấy. Lúc đó, cô ấy thật sự coi mình là một người mẹ".

Tôi không cảm nhận được bất kỳ sự tuyệt vọng nào, mà ngược lại thứ cảm xúc tên là tức giận sôi trào dưới đáy lòng.

Hắn ta nói: "Tôi nhớ có một lần, cô ấy làm sảy một đứa bé đã thành hình, đó là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy gào khóc".

Cú đấm nặng nề của tôi hạ xuống mặt bàn.

Hắn ta nói: "Vẫn cảm thấy tiếc nuối, không thể tận mắt nhìn thấy cô ấy chết".

Hắn ta nói: "Đây vốn là hình ảnh thuộc về tôi".

Hắn ta nói: "Lúc cô ấy chết nhất định rất đẹp".

Hắn ta lải nhải liên miên, miêu tả những nỗi tuyệt vọng mà Văn Văn từng phải trải qua.

Giam cầm, làm nhục.

Đánh đập, sảy thai.

Từng nắm đấm của tôi hạ xuống mặt bàn, trong lúc không ý thức được, eo bàn tay đã nứt toác, máu bắn ra ngoài. Nhưng tôi không cảm giác được bất kỳ sự đau đớn nào, tiếng ong ong vang vang lên trong đầu.

Hắn ta lừa tôi.

Mục đích của hắn ta hoàn toàn không phải khiến tôi tuyệt vọng.

Hắn ta chỉ muốn tôi phẫn nộ.

Từ lúc bắt đầu, tôi đã dùng sự phòng bị của mình vào sai chỗ.

Tối cắn răng, nói: "Tại sao phải nói những thứ này".

Hắn ta nói: "Muốn để cậu hận tôi".

Tôi nói: "Tại sao".

Hắn ta nói: "Trước khi trả lời vấn đề này, nói cho tôi biết, cậu muốn cái gì trước đã?"

Tôi nhìn chòng chọc vào hắn ta, nói: "Đưa anh vào ngục giam".

Hắn ta nói: "Dựa vào cái gì?"

Tôi nói: "Thủ đoạn giết người của anh, động cơ giết người, thời gian giết người…"

Hắn ta nói: "Ở đâu?"

Tôi sững sờ.

Hắn ta nói: "Căn cứ chính xác để tôi bị định tội, ở đâu?"

Tôi vô ý thức sờ điện thoại di động, trong mục ghi âm, không có bất cứ thứ gì.

Sự thù hận hắn ta tạo ra cho tôi đã khiến tôi từ bỏ việc lén ghi âm, mà chỉ phẫn nộ vô ích.

Tôi cố gắng muốn bắt lấy sơ hở trong lời nói, tôi nói: "Anh rất có tự tin, nhưng anh vẫn sắp xếp một kẻ thế mạng".

Hắn ta nói: "Chênh lệch về thời gian".

Hắn ta nói: "Vào lúc ấy, tôi cho rằng Lục Tử Ninh đã chết".

Hắn ta nói: "Cái chết của một người cảnh sát là chuyện quá mức nguy hiểm với tôi... Tôi là một người không thích mạo hiểm".

Tôi nói: "Rõ ràng anh biết điểm này, còn chọn xuống tay với cô ấy".

Hắn ta cười: "Thật ra cậu còn hiểu rõ hơn tôi. Có những lúc, Lục Tử Ninh, rất giống cô ấy".

Hắn ta nói: "Nếu cậu không thể đưa tôi vào tù, thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ ra tay với cô ấy".

Tôi siết chặt nắm đấm, nhưng chỉ đành bất lực ngồi đó.

Mãi đến tận khi tôi nhìn thấy một chén nước được đặt ở trước mặt tôi.

Đó là chén nước bác sĩ Uông đã uống, hắn ta lại miết đi miết lại miệng chén mấy lần bằng ngón tay.

Thứ được đặt trước mặt tôi cùng với chén nước, là tàn thuốc hắn ta đã hút.

Hắn ta đi tới bên cạnh tôi, cầm cây bút máy kia trong tay.

Trong ánh mắt của hắn ta lộ ra sự chân thành chưa từng có.

Hắn ta nói: "Cậu có thể lấy được một chứng cứ khác".

Hắn ta nói: "Ở sân bay, tôi không có trong danh sách đăng ký".

Hắn ta nói: "Trên đường tôi trở về, có người đi đường thấy hành tung của tôi".

Hắn ta nói: "Nước tôi từng uống, khói trong phòng làm việc, có DNA của tôi".

Hắn nói: "Những thứ này, chính là bằng chứng về sự hiện diện của tôi".

Hắn ta không nhanh không chậm ấn lên nắp bút, tiếng ghi âm truyền ra từ trong bút, là âm thanh của hắn ta và tôi. Bắt đầu từ câu mưa vẫn đang rơi của hắn ta, đến khi hắn ta đặt cây bút xuống trước mặt tôi thì kết thúc.

Tôi đã lờ mờ đoán được thứ mà hắn ta chuẩn bị nói.

Điều đáng sợ là, tôi lại sinh ra sự chờ mong với việc này.

Hắn ta đưa tay ra, chuyển tờ giấy ở trên bàn tới, tôi nhìn thấy trên mặt giấy viết: Tôi đã biết cuộc nói chuyện của mình sẽ bị ghi âm, sẽ phụ trách nội dung trong đoạn ghi âm.

Nơi ký tên, là tên của hắn: Uông Á Tiều.

Hắn ta nói: "Trong đoạn ghi âm là động cơ giết người của tôi, khai báo rất rõ ràng".

Hắn ta ra hiệu cho tôi thu những vật chứng này lại, thậm chí còn tự tay nhét bút máy vào trong túi áo của tôi, sau khi làm xong những việc này, hắn ta vỗ vai tôi.

Hắn ta nói: "Phía cảnh sát sẽ phỏng dựng lại được phương thức gây án, còn chứng minh được động cơ gây án tại hiện trường".

Hắn ta nói: "Chỉ cần cậu chết, chứng cứ sẽ có hiệu lực".

Hắn ta nói: "Vậy cậu nghĩ kỹ chưa?"
Chương kế tiếp