Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

14. Song hành lần cuối - 1
36

Có vài khoảnh khắc tôi đã quên mất mình đang ở đâu. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại một loại khả năng.

Chỉ cần tôi chết, chứng cứ sẽ có hiệu lực.

Cơn gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, mang theo hơi lạnh táp thẳng vào mặt tôi.

Dưới tầng truyền đến tiếng hét đứt quãng.

Lục Tử Ninh tới rồi, cô ấy ở dưới tầng khản cổ mà hét lên: “Diệp Tiểu Bạch, con mẹ nó đồ khốn nạn nhà anh”.

Tôi đã lấy lại được chút lý trí.

Tôi nói: “Xem ra tôi thắng rồi”.

Bác sĩ Uông mỉm cười, nói: “Đúng thế, chỉ cần cô ấy có thể sống sót để đến văn phòng này”.

Súc sinh!

Tôi cầm điện thoại, tắt chế độ máy bay, dùng tốc độ nhanh nhất gọi cho Lục Tử Ninh.

Ở đầu bên kia, cô ấy đang lớn tiếng mắng chửi.

Tôi nói: “Hắn ta không sao”.

Bác sĩ Uông cũng đáp một tiếng, nói: “Cảnh sát Lục, tôi ổn lắm“.

Lục Tử Ninh định đi lên.

Tôi nói: “Ở dưới tầng đợi tôi”.

Cô ấy nói: “Không được”.

Tôi nói: “Cô đã đồng ý sẽ tin tưởng tôi”.

Cô ấy nói: “Nhưng…”

Tôi nói: “Tôi xin cô đấy”.

Giọng nói gần như van xin.

Lục Tử Ninh sững sờ, cuối cùng cũng đồng ý.

Bác sĩ Uông quan sát tôi, như đang quan sát một con mồi.

Hắn ta đưa tôi vào một mê cung.

Lui, hắn thoát tội.

Chờ, Lục Tử Ninh chết.

Lối ra duy nhất do hắn sắp đặt, đường cùng là tôi chết.

Tôi không nghĩ ra được còn đường nào để đi.

Mà hắn thì vẫn truy đuổi không tha.

Cô ấy sẽ sớm mất kiên nhẫn, lên đây tìm tôi. Bác sĩ Uông từ tốn nói.

Tôi hít thở thật sâu, buộc mình phải suy nghĩ.

Tôi nói: “Tôi chết rồi, anh cũng sẽ nghĩ cách thoát tội phải không?”.

Hắn ta không phản bác.

Hắn ta nói: “Nói không nghĩ thì là nói dối. Nhưng chứng cứ trong tay cậu, tôi có vùng vẫy cũng vô dụng”.

Tôi nói: “Anh là một người ưa mạo hiểm”.

Hắn ta nói: “Ai biết được? Chắc do có kỳ phục địch thủ, khiến cho ham muốn của tôi lớn hơn chăng”.

Hắn ta dừng lại, rồi đột nhiên nhướng mắt lên: “Cậu từng yêu Văn Văn chưa?”

Đùa gì vậy.

Tôi nói: “Tôi vẫn luôn yêu cô ấy…”

Hắn ta nói: “Lúc nào?”

Tôi ngẩn người, thời gian là vấn đề mà tôi chưa từng nghĩ tới. Trước giờ Văn Văn cũng không hỏi, tôi yêu cô ấy từ khi nào nhỉ.

Bất giác, lại nhớ tới buổi chiều lần đầu tiên gặp cô ấy.

Chiều hôm ấy tuyết rơi rất dày, cô ấy bước ra khỏi đình nghỉ chân.

Trời lạnh buốt, cô ấy ôm lấy chính mình, hà hơi vào lòng bàn tay.

Cô ấy ngẩng đầu, đất trời là một mảng trắng xóa.

Cô ấy ngắm nhìn áng mây trên bầu trời kia, cúi đầu gọi một tiếng, mẹ ơi.

Tôi đứng sau lưng cô ấy, cầm nắm cơm âm ấm trên tay, đáy lòng trào dâng ý nghĩ cô ấy cần được bảo vệ.

Bắt đầu từ khi tôi quyết định phải bảo vệ cô ấy, tôi đã biết, tôi yêu cô ấy rồi.

Bác sĩ Uông nói: “Cô ấy đã chết rồi”.

Nháy mắt, tuyết dày, đình nghỉ, tất cả đều biến mất.

Tôi sững sờ đứng trước mặt hắn ta, chỉ còn đêm đen và mưa tí tách tạt vào trong phòng.

Khóe miệng bác sĩ Uông nhếch lên, nói: "Chết trong tuyệt vọng".

Bùm.

Trong đầu như có một quả bóng bay bị chọc thủng.

Thứ bị nổ tung bay ra, là mảnh vụn của những ngày tháng ở bên Văn Văn, đó là những ngày nào gì nhỉ.

Ánh nắng hắt vào trong phòng ngủ, cô ấy ngập ngừng hỏi tôi có thể nuôi mèo không.

Đèn tuýp nhấp nháy hai lần, đèn phòng khách sáng lên.

Cô ấy ngồi bên cửa sổ sát đất đã khóa chặt, yên tĩnh ngắm nhìn mây mù lượn quanh ngoài ban công.

Trong lòng cô ấy ôm chú mèo sữa nhỏ xíu vừa mới mua về, nhìn thẫn thờ. Ánh mắt của cô ấy như một chú mèo sữa vậy, ngồi trong ngôi nhà mà tỉnh dậy rồi cũng sẽ không mất đi tất cả.

Còn cả khoảng thời gian cuối tuần khó tả kia nữa.

Sáng sớm tôi tỉnh dậy, Văn Văn nằm cạnh vẫn còn đang trong mơ.

Gió thổi tung cánh cửa sổ khép hờ, hạt mưa theo rèm cửa, hắt vào trong ướt đẫm.

Tôi đóng cánh cửa sổ lại, nghe tiếng Văn Văn xoay người ở đằng sau.

Cô ấy nói: "Đừng đóng".

Đó là ngày thứ hai sau khi cô ấy tìm được việc, lương không cao, nhưng đủ nuôi sống bản thân. Tôi vốn không đồng ý, chín giờ sáng đi năm giờ chiều về như tôi quá vất vả, hay là cô ấy có thể ngẩn người ở nhà, mở một shop online, cũng không cần ra ngoài chịu ức hiếp.

Nhưng cô ấy nói với tôi, đó là một dạng tự do.

Hôm ấy, tôi ngồi bên cô ấy, nghe cô ấy nói: "Diệp Tiểu Bạch, cảm ơn anh".

Cảm ơn cái gì?

Đã năm năm, trên người em không có vết thương nữa.

Cô ấy ôm chặt lấy tôi, nói: "Em tự do rồi".

Cô ấy đã không còn là cô gái nhỏ phải đóng chặt cửa mới có cảm giác an toàn nữa rồi.

Vào một ngày rất lâu sau đó, cô ấy khóa chặt cửa sổ sát đất, rắc đầy đinh mũ trên ban công, trở về làm cô gái nhỏ run rẩy kia.

Ngay người chồng mà cô ấy đợi chờ bấy lâu, cũng trở thành người cuối cùng đẩy cô xuống vực sâu.

Tôi không biết, ngày hôm ấy, cô ấy đã trải qua cảm giác tuyệt vọng như thế nào.

Tôi chỉ biết tất cả kết quả là do ai gây ra.

Bao lâu nay, tôi vẫn thắc mắc.

Tại sao phải để tôi chỉ còn mắt trái.

Dường như cho tôi hy vọng.

Song hết thảy những gì tôi thấy, chỉ là tuyệt vọng.

Giờ đây cuối cùng tôi cũng có đáp án.

Những đau khổ mà anh gây ra cho cô ấy.

Tôi sẽ trả lại hết cho anh.

Tôi nắm chặt lấy con dao.

Dao tuốt khỏi vỏ, lưỡi dao cứa qua mắt trái của tôi.

Tôi gắng gượng mở to mắt trái, gió từ bên cửa thổi tới, len vào vết thương.

Sâu trong thần kinh, truyền đến cơn đau dữ dội như tiếng gào thét.

Tôi đứng dậy, máu tươi xuôi theo hốc mắt chầm chậm chảy xuống, gột rửa nhãn cầu đen như mực. Khuôn mặt hoảng hốt của bác sĩ Uông phản chiếu trong mắt trái của tôi.

Hắn ta nói: "Rốt cuộc cậu là ai?"

Tôi nói: "Tôi là chồng của Văn Văn".

Hắn ta nói: "Điều đó không quan trọng".

Tôi ngừng chốc lát rồi nói: "Điều đó rất quan trọng".

37

Bác sĩ Uông lùi tới bên cạnh cửa sổ.

Hắn ta nói: "Không, mắt của cậu cũng chẳng làm gì được".

Phải, hắn ta nói không sai, giờ này phút này, không có một ai sau lưng hắn.

Nhưng tôi đã có được thứ tôi muốn rồi.

Lúc tôi tiếp cận hắn ta, hắn ta không để ý rằng, tôi vẫn luôn quan sát khung ảnh đặt trên tủ sách.

Cuối cùng, dưới một góc độ nào đó, tôi đã nhìn rõ toàn bộ khung ảnh.

Đấy là một tấm ảnh đen trắng.

Còn nhớ hôm ấy, tôi và Lục Tử Ninh ở cô nhi viện, đối diện với những nghi vấn, bác sĩ Uông lại lấy ra hai tờ giấy chứng nhận vô vị từ phòng lưu trữ.

Lúc đó tôi đang nghi ngờ, sao lại là giấy chứng nhận, mà không phải ảnh kết hôn.

Có thể là sự vùng vẫy cuối cùng của Văn Văn, từ chối mặc chiếc váy cưới bất đắc dĩ đó.

Nhưng hắn ta luôn miệng nói mình yêu cô ấy, sao có thể không ghép hồi nhỏ của mình với ảnh của Văn Văn cùng nhau.

Làm thành ảnh kết hôn của họ.

Bác sĩ Uông lần mò tìm di động, muốn gọi điện thoại.

Sau lưng hắn ta, có một bóng người lờ mờ hiện ra.

Không đủ, còn có thể rõ nét hơn nữa.

Một cánh tay xuất hiện trong tầm mắt của bác sĩ Uông, đó là tay tôi, khẽ tắt nguồn điện thoại đi.

Mũi dao chọc vào yết hầu của hắn ta.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Kìa, trời vẫn đang chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi".

Tôi thấy ở sau lưng hắn ta, bóng người dần trở nên rõ nét.
Chương kế tiếp