Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

15. Song hành lần cuối - 2
38

Làm thế nào để khiến một người tuyệt vọng?

Không phải dùng lời nói dối.

Câu chuyện xa lạ nhưng nghe rất thật, người hiểu được cũng sẽ coi bản thân như một nhân vật quần chúng trong đó.

Chỉ có hồi ức của một người, sẽ khiến người đó tin tưởng hoàn toàn.

Bác sĩ Uông dựa theo định lí đó, giữ một đầu thanh bì lại, trong tay cầm một cái ná cao su không có dây thun.

Đứng ở dưới một gốc cây lớn.

Dưới tán cây, sau lưng hắn ta là bóng dáng của một chàng trai.

Hắn ta gọi chàng trai ấy là anh Khiếu.

Anh ta để hắn ta gọi mình là Khiếu Tiều.

Một ngày nọ, anh trai xâm hại hắn ta, còn để lại một câu: "Dám nói ra ngoài, thì tao sẽ giết mày."

Nhưng mọi chuyện vẫn bại lộ, hắn ta bị vu oan giá hoạ thành người chủ động dụ dỗ, vậy nên bị cười nhạo, bị ném đá.

Cha là người đàn ông bạo lực, ngược đãi mẹ hắn ta, cầm tiền trong nhà đi cờ bạc. Cha mẹ cãi nhau mỗi ngày, cũng là cho anh trai một cơ hội, mỗi ngày bóng dáng xâm hại hắn ta luôn như hình với bóng.

Buổi kiện tụng nhàm chán dài dằng dặc, cuối cùng phán quyết cha mẹ của bọn họ ở riêng. Tuy cha vẫn không chịu đồng ý nhưng vẫn bị cưỡng chế chấp hành. Anh trai đi theo cha, hắn ta theo mẹ.

Nhưng cơn ác mộng vẫn chưa chấm dứt.

Mẹ ở ngoài..., cảnh tượng đó bị hắn ta bắt gặp, hắn ta thét lên một tiếng, lại bị mẹ tát một cái mà ngây ngốc.

Bà ta nói: "Cút ra ngoài."

Từ đó về sau, hắn ta thường xuyên bị đuổi ra khỏi căn nhà này, mẹ ở trong nhà rên rỉ, hắn ta thì lang thang ngoài đường.

Cho đến một ngày, hắn ta đi lang thang trên đường thì bắt gặp anh trai.

Hắn ta nói với anh trai rằng mẹ của bọn họ ở bên ngoài...

Anh trai lại bảo hắn ta không cần lo lắng.

Nhưng khi hắn ta gặp lại mẹ thì bà ta đã là một thi thể. Cha xông vào trong nhà, xảy ra cãi vã, cuộc cãi vã dần mất kiểm soát, người đàn ông lạ lẫm kia trốn thoát, cha dùng dao chém chết mẹ.

Cha bị bắt đi.

Hắn ta sững sờ hỏi: "Tại sao lại thành ra như vậy?"

Anh trai nói: "Đều tại em hết đấy."

Đột nhiên anh trai quay đầu lại, nở một nụ cười quỷ quái.

Anh trai nói: "Cuối cùng em cũng không rời xa anh."

___

Đứng ở ngoài câu chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, bác sĩ Uông tra tấn Văn Văn chỉ là muốn trút những đau đớn mình đã phải chịu lên người cô ấy thôi.

Cái gì mà ác quỷ và thiên sứ, căm hận thế giới ghê tởm này.

Anh cũng chỉ là một tên bạo lực tức cười mà thôi.

Mưa phùn văng vào phòng, trên bệ cửa sổ vương đầy nước mưa.

Tôi yên tĩnh nhìn bác sĩ Uông chăm chú, hắn ta mở lớn miệng hô hấp, giống như là muốn ép bản thân tỉnh táo lại.

Nhưng cái bóng phía sau đã bán đứng hắn ta.

Tôi nói: "Tóc dài, mặc quần ống loe, mang kính râm."

"Khóe miệng có một nốt ruồi... Đó là anh trai của anh à?"

Hắn ta nói: "Sao cậu biết được?"

Tôi nói: "Anh ta ở ngay trong người anh."

Hắn ta nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì..."

Hắn ta không biết tôi đã nhìn thấy cái gì.

Nhưng tôi đã chú ý thấy, trong những tấm hình kia có một hiện tượng thú vị.

Trong vô thức, hắn ta sẽ bắt chước vài hành động nhỏ của anh trai hắn ta.

Bị xâm hại khiến hắn ta đau khổ. Vì tìm lý do hợp lí cho sự đau đớn kia, hắn ta biến bản thân thành một kẻ bạo lực gia đình.

Vậy nên học theo anh trai hắn ta, ngón tay gõ lên mặt bàn, ra vẻ nhíu mày suy tư. Thong thả nói ra mấy chữ, gương mặt ôn hoà đầy hung hăng...

Nhưng hắn ta đang mâu thuẫn, anh ta vẫn luôn ở trong thân xác này, vết thương trong hắn ta chưa từng giảm bớt. Sau khi cha mẹ qua đời, thậm chí hắn ta còn có ý định chấm dứt mọi chuyện, nếu không thì hắn ta không thể nào đẩy hết trách nhiệm lên người anh trai hắn ta.

Biết được hắn ta phải rời đi, cái chết của hắn ta cũng thuận theo tự nhiên mà tới.

Bác sĩ Uông bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Hắn ta nói: "Lục Tử Ninh đang ở ngay dưới lầu."

Tôi nói: "Ừm, tôi sẽ chấp nhận xét xử và phán quyết, không kháng án."

Hắn ta như ngừng thở.

Giống như điều hắn ta đã làm rất nhiều lần. Đầu tiên, đánh vỡ bức tường tâm lý của hắn ta.

Sau đó đưa hắn ta vào mê cung.

Nói cho hắn ta biết, trong cơ thể anh có anh trai của anh đấy.

Đúng vậy, người đàn ông ấy ở ngay trong thân thể của anh.

Quên rồi à, tất cả đau khổ đều do anh ta mà ra.

Tôi kể lại thảm kịch của cha mẹ của hắn ta, rồi nói về những tra tấn và sỉ nhục hắn ta phải chịu khi còn nhỏ.

Không phải ai khác, tất cả đều do người đàn ông kia hãm hại.

Vậy anh còn nghi ngờ điều gì chứ?

Nếu không có anh ta thì anh vẫn là đứa con ngoan của cha mẹ.

Nếu không có anh ta thì cũng sẽ không xảy ra thảm kịch. Sẽ không bị mẹ vứt bỏ, mẹ sẽ không bị cha chém chết.

Giết chết anh ta đi.

Anh ta chỉ ở trong cơ thể anh mà thôi, giết chết anh ta, thầy cô và phụ huynh sẽ không hay biết gì.

Bác sĩ Uông bị mắc kẹt trong mê cung, hắn ta sững sờ nói: "Giết chết anh ta rồi thì làm thế nào nữa?"

Tôi nói: "Anh có thể có được một cuộc sống mới."

Đây chính là lối ra tôi chuẩn bị cho anh.

Tôi nhìn thấy gương mặt hắn ta có chút mong chờ, rồi lại do dự, giãy dụa ở ngay đó.

Mà cái bóng ở sau lưng hắn ta nói cho tôi biết cũng đã đủ rồi. Lúc tôi gợi ý cho hắn ta, tôi nhìn thấy có hai đường trắng, đồng thời xuất hiện trên người hắn ta và anh trai hắn, hai đường trắng hợp lại làm một, nối liền hai người họ.

Tôi đi đến trước cửa phòng làm việc, kéo cửa ra.

Tôi dừng lại một chút, quay đầu lại, nói: "Lúc không suy nghĩ ra thì tính toán chút đi."

Cửa lớn nhẹ nhàng khép lại.
Chương kế tiếp