Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

4. Thước phim không âm thanh
14

Công việc của Lục Tử Ninh rất bận rộn nhưng cuối tuần cô ấy vẫn sẽ đến căn hộ của tôi để cùng nhau nghiên cứu manh mối.

Cô ấy mang theo một túi trà lớn, pha một ấm.

Tôi thấy hơi quen mắt, cô ấy nói: “Bàn Tử tặng cho tôi đó.”

Tôi xoa trán. Dạo này tôi toàn nghi thần nghi quỷ.

Cô ấy nói: “Gần đây trông anh u ám thế?”

Tôi nói: “Chắc do không được nghỉ ngơi tốt.”

Cô ấy nói: “Ấy, đừng cử động.”

Cô ấy vén mớ tóc rối bù trên trán tôi lên, nhìn chằm chằm vào mắt trái của tôi.

Cô ấy nói: “Lạ thật...”

Tôi sợ hãi.

Cô ấy nói: “Mắt trái của anh xuất hiện nhiều tơ máu quá.”

Tôi né tránh cô ấy, nói: “Tôi đã nói là không được nghỉ ngơi tốt mà.”

Cô ấy nói: “Tôi đi cùng anh đến bệnh viện khám.”

Tôi nói: “Ngày mai sẽ hết thôi.”

Lúc này, con mèo của tôi nhảy lên bàn, giẫm lên túi giấy rồi một xấp ảnh trượt ra khỏi đó. Tôi thở phào, bế mèo lên rồi lấy thức ăn cho nó.

Lục Tử Ninh xem những bức ảnh, nói ở sau lưng tôi: “Hồi nhỏ Văn Văn dễ thương ghê.”

Tôi không nói gì.

Thật ra, tôi rất biết ơn Lục Tử Ninh, cô ấy sẵn sàng giúp tôi điều tra. Nhưng tôi không biết nếu tôi nói thật với cô ấy về mắt trái của mình, cô ấy có cho nó là bằng chứng không hay sẽ nghi ngờ tôi bị bệnh hoang tưởng rồi đề nghị tôi đi khám bác sĩ tâm lý.

Ngay cả khi cô ấy tin tôi, liệu cấp trên của cô ấy có tin lời cô ấy nói không?

Bây giờ cô ấy là người có công quyền* duy nhất mà tôi hiểu rõ, tôi không muốn đánh mất cô ấy dễ dàng như vậy.

(*)Trong những ngữ cảnh nhất định, công quyền được hiểu đồng nghĩa với quyền lực nhà nước. Lục Tử Ninh là cảnh sát, có thể xem là người có công quyền.

Lục Tử Ninh mang đến một số tư liệu liên quan đến sáu độ phân cách.

Cô ấy cầm tư liệu lên, tấm tắc: “Cũng có lý lắm.”

Tôi nói: “Hả?”

Cô ấy nói: “Tôi không thích xã giao mà trong danh bạ điện thoại đã có hơn hai trăm cái tên. Càng đừng nói là mũ sáu, mũ ba, chỉ cần thông qua ba người tôi đã có thể quen biết tám triệu người. Thành phố của chúng ta cũng chỉ có tám triệu người thôi.”

Tôi nói: “Điều này là không đúng, phải xem xét đến tỷ lệ trùng bạn bè. Mũ sáu chính là vì giảm ảnh hưởng của tỉ lệ trùng lặp.”

Cô ấy ồ một tiếng, cầm bút lên, cắn móng tay rồi ghi chú vào sổ.

Tôi nhớ lúc cô ấy thẩm vấn bác sĩ Uông, cô ấy không có thói quen cắn móng tay. Xem ra bây giờ cô ấy đang khá buông lỏng rồi.

Tôi vỗ trán.

Mối nghi ngờ lớn nhất bây giờ là bác sĩ Uông đã dùng cách gì để giết chết Văn Văn.

Tôi nói với Lục Tử Ninh: “Cô đã bao giờ nghĩ sáu độ phân cách còn có cách dùng khác chưa?

Cô ấy mơ mơ hồ hồ.

Tôi nói: Sử dụng sáu người để khóa vị trí của tội phạm bỏ trốn.

Mắt cô ấy sáng lên, nói: “Ý kiến ​​hay.”

Sau đó cô ấy lại khựng lại: “Thực ra chỉ là tìm ra nguồn gốc của sự việc thôi mà, cảnh sát đã biết từ đâu rồi, chuyện bình thường mà.

Tôi nói: Sự lợi hại của sáu độ phân cách là bản thân nó không có gì nổi bật. Nói cách khác, nếu sáu độ phân cách được sử dụng để giết người thì sao? Các phương thức phạm tội đều không có cảm giác tồn tại hoặc thậm chí là không có bằng chứng. Ví dụ, những lời công kích Văn Văn của năm người đó.

Cô ấy do dự một hồi rồi nói: “Không phải chứ... Có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát, chưa kể con người cũng không có yếu ớt như vậy.

Ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng không thể không thừa nhận, Lục Tử Ninh đã nói rất đúng. Ngay cả khi cái gọi là mưu sát sáu độ phân cách xảy ra thì tôi cũng không thể dựa vào nhiều yếu tố không thể kiểm soát đó để chứng minh bác sĩ Uông có ý định mưu sát.

Luật sư của hắn ta chỉ cần nói một câu: Mời anh chứng minh bác sĩ Uông có ý đồ riêng khi tư vấn tâm lý năm người kia.

Là đã có thể khiến tôi ngậm miệng không nói nên lời.

Tôi vỗ trán.

Lục Tử Ninh không đành lòng, nói: "Chúng ta đã đi đến được bước này. Nếu anh còn có manh mối khác thì hãy lấy ra đi, dù cho việc anh có được nó là hợp pháp hay không hợp pháp tôi vẫn sẽ tin tưởng anh.”

Tôi im lặng, nhớ đến bức ảnh, những thước phim tôi xem đều không có âm thanh.

Còn manh mối về bác sĩ Uông, nếu có bỏ sót thứ gì thì đó chỉ có thể là những thước phim đó. Những thước phim không âm thanh làm tôi không thể biết được ngoại trừ lạm dụng tình dục, hắn ta còn làm gì Văn Văn nữa.

Dù là giày vò, tôi vẫn phải điều tra sâu hơn nữa.

Tôi hỏi Lục Tử Ninh: “Cô có biết đọc khẩu hình miệng không?”

Cô ấy gãi đầu: “Ờ...không.”

Tôi cười khổ.

Cô ấy đứng dậy, vỗ đùi, giơ nắm đấm rồi nói: "Không phải chỉ là khẩu hình miệng thôi sao? Một tuần, cho tôi một tuần, tôi có thể học được.”

Tôi nói: “Vậy tôi sẽ chờ cô, cảnh sát Lục.”

Cô ấy dọn đồ rồi ra ngoài lối đi đeo giày.

Khi mở cửa, cô ấy quay lưng về phía tôi nói: "Diệp Tiểu Bạch, đừng giấu diếm tôi lần nữa."

Không rõ nguyên nhân nhưng cô ấy có vẻ hơi giận.

15

Lúc không có Lục Tử Ninh tôi thường ngồi trong nhà một mình, nhìn ra ánh đèn của hàng nghìn gia đình ngoài ban công.

Không làm gì cả, chỉ ngồi đó.

Ôm mèo vào lòng, vuốt lông rồi lắng nghe tiếng rên nhỏ của nó.

Đôi khi sẽ có gió đêm thổi vào, chạm vào trêu chọc chiếc chuông treo trên cửa sổ sát đất. Khi cảm nhận sự mát mẻ tôi mới biết mùa hè sắp đến rồi.

Thực ra lúc trước tôi và Văn Văn đã ước hẹn mùa hè sẽ cùng nhau đi du lịch.

Thật đáng tiếc.

Lâu dần, tôi có thêm một thói quen là xem những bức ảnh đó. Châm điếu thuốc, ngậm trong miệng và dùng mắt trái đen nhánh nhìn nó.

Cơ thể gầy gò của cô ấy bị kéo bị ném, gần như có thể nghe được tiếng đánh đập, tiếng va chạm.

Cô ấy nghiến chặt răng, không phát ra tiếng.

Tôi ngây người vươn tay, muốn ôm cô ấy vào lòng.

Nhưng tôi không thể cắt đứt những sợi chỉ trắng đó, cũng không thể bảo vệ cô ấy, tôi chỉ có thể nhìn cô ấy chịu đựng sự tuyệt vọng ở thế giới thực.

Bức cuối cùng trong đống ảnh đó là bức tôi nhìn nhiều nhất.

Cô ấy mặc quần áo mùa đông, đứng dưới gốc cây cổ thụ phủ đầy tuyết.

Ở trong góc không có người qua lại, cô ấy bị đánh đến cong lưng khụy gối.

Hắn ta nói với cô ấy mấy câu, cô ấy lắc đầu, ánh mắt kiên định nói gì đó.

Hắn ta dừng tay.

Sau đó, cô ấy rời khỏi cây cổ thụ rồi đi vào quán cà phê. Lò sưởi trong quán đang cháy bập bùng, cô ấy hỏi tôi có đồng ý lấy cô ấy không.

Tất nhiên, tôi đồng ý.

Hôm đó ở trong quán cà phê, cô ấy khóc như một đứa trẻ có được cuộc sống mới.

Nhưng cuối cùng, cuộc sống mới của cô ấy cũng đã bị kẻ sát nhân hủy hoại.

Tôi nhìn những bức ảnh đó, tự nhủ trong lòng: “Văn Văn, anh sẽ bắt kẻ đó phải trả giá đắt.”
Chương kế tiếp