Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

5. Chứng cứ bị che giấu
16

Sáng chủ nhật, ánh mặt trời rọi vào ban công.

Lục Tử Ninh vén mái tóc trước trán tôi ra, cô ấy ngập ngừng nói: “Đây là…năng lực mà anh nói à?”

Tôi gật đầu, tay châm một điếu thuốc.

Cô ấy xua tay, nói: “Chờ đã chờ đã, điều này cũng quá phi khoa học rồi. Không phải loại bệnh biến đổi thật sao?

Quả đúng là như vậy, cô ấy không tin.

Tôi mỉm cười, không nói gì cả. Rít một hơi thuốc, chầm chậm nhả khói ra.

Cô ấy đứng bên cạnh, túm lấy tai, miệng lẩm bẩm mấy lời đại loại như: Không thể tưởng tượng nổi, thật khó tin, anh nên đi khám mắt đi…

Đột nhiên, cô ấy như vừa hạ quyết tâm gì, vươn tay ra trước mặt tôi, nói: “Đưa thuốc cho tôi”.

Tôi vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy cô ấy hít một hơi thật sâu, lau miệng, nói với tôi: “Bắt đầu điều tra thôi”.

Vừa nói, khói thuốc vừa phả ra từ lỗ mũi của cô ấy, như một động cơ mạnh mẽ vậy.

Thực ra cách thức điều tra rất đơn giản, tôi nhìn những bức ảnh kia bằng mắt trái, so sánh khẩu hình của bác sĩ Uông và Văn Văn bằng miệng, Lục Tử Ninh thì phiên dịch ngôn ngữ môi ở bên cạnh.

Cô ấy mới chỉ tự học trong một tuần, chưa tính là thành thạo, nên vẫn phải cầm theo sách, lâu lâu lại bảo tôi tạm ngừng, rồi mở sách đối chiếu.

Hơn bốn năm bức ảnh, phần lớn toàn là bác sĩ Uông đang nói chuyện.

Đôi khi là hắn ta xách tai Văn Văn, Văn Văn bị đau. Hắn ta nói: “Cha mẹ mày không cần mày, vì mày vô dụng, mày chẳng làm nổi cái gì ra hồn. Nếu không phải tao thì ai sẽ nuôi mày sống chứ?”

Hoặc là ra một vài mệnh lệnh rất mâu thuẫn cho cô ấy, bảo cô ấy ăn cắp đồ của những đứa trẻ khác. Không đồng ý thì đánh, trộm về rồi cũng đánh. Vừa đánh đập, vừa mắng chửi, chặt đứt tay cô ấy.

Cô ấy từng nghĩ tới việc cầu cứu, tìm dì ở trại mồ côi, cũng chính là bác gái bán rau ở ngoài tiểu khu bọn tôi bây giờ. Văn Văn nắm chặt góc áo của dì ấy, muốn mở mồm nói, nhưng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng truyền tới từ sau lưng: “Văn Văn, con đang làm gì vậy?”

Cô ấy vùi đầu vào trong quần áo của dì, run lẩy bẩy. Dì ôm lấy cô ấy, vỗ về cô ấy: “Đừng sợ, viện trưởng tới rồi”. Bế cô ấy lên, thả vào lòng bác sĩ Uông.

Đêm hôm ấy, hắn ta đánh rất mạnh tay, rồi lại bôi thuốc cho cô ấy. Miệng vết thương dính phải rượu sẽ rất xót, rất đau. Nhưng Văn Văn biết đó là thứ tốt, cô ấy giơ tay, ngón tay quẹt vài giọt rượu bị chảy xuống, tự bôi lên cánh tay mình. Ánh mắt cẩn thận từng li từng tí, như rất trân quý.

Có một hôm, sẩm tối, hắn ta hoảng hốt gõ cửa nhà kho, nói với cô ấy: “Văn Văn, cha mẹ con trở về rồi. Văn Văn vui mừng chạy ra, bên ngoài trống không. Cô ấy gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, cha mẹ ở đâu?”. Tóc của cô ấy bị túm lấy, bác sĩ Uông kề sát bên tai, thì thầm: “Lừa mày đó”.

Mùa hè mười bảy tuổi, bóng cây lay động. Cô ấy định ra đi, quên hết những chuyện đã qua.

Hắn ta không ngăn cản: “Em đi rồi, tôi sẽ đổi một mục tiêu khác. Hoặc là em ở lại, đợi khi lớn hơn rồi thì làm vợ của tôi”.

Cô ấy run rẩy cả người, dọa sẽ kiện hắn ta.

Hắn ta cười dịu dàng, nói: “Em quên rồi à, tôi là bác sĩ tâm lý. Những thứ em ký tuần trước là giấy chứng nhận tâm thần của em. Bọn họ sẽ chẳng tin lời em đâu, chỉ nghĩ em bị điên thôi”.

……

Kích hoạt mắt trái mất khoảng ba phút, vì vậy tôi bắt buộc phải tiếp tục hun nó bằng khói thuốc.

Hai mắt đã mờ đi.

Lục Tử Ninh đưa cho tôi một tờ khăn giấy, nói: “Chỉ còn lại một bức ảnh cuối cùng, muốn tiếp tục không?”

Tôi lắc đầu, nói: “Đến cực hạn rồi, để nó nghỉ một lát đi”.

Lục Tử Ninh cúi đầu, xem những ghi chép trong cuốn sổ tay, im lặng hồi lâu.

Rất lâu sau đó, cô ấy nói: “Anh thật sự…nhìn thấy được mấy thứ này?”

Tôi nói: “Phải”.

Cô ấy nói: “Nếu chứng cứ xác thực, dù đã qua thời gian truy tố, nhưng chúng ta vẫn có thể nộp đơn điều tra trại trẻ mồ côi của hắn ta, ngăn chặn tội ác lạm dụng trẻ em của hắn ta. Nhưng…”

Tôi nói: “Mấu chốt chính là cái này, liên hệ giữa quá khứ và mưu sát sáu cấp độ”.

Tôi cầm bút lên, viết sơ qua lời của năm người kia, và những gì Văn Văn đã từng trải qua trong quá khứ.

Tôi biết có một khả năng đủ để chứng minh bác sĩ Uông cố ý giết người.

Đó chính là hắn ta lợi dụng bóng ma thời thơ ấu của Văn Văn.

Dẫn dắt năm người kia đánh thức nỗi tuyệt vọng ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng Văn Văn.

Tôi phát hiện ra rằng, thậm chí không cần phải cố ý tìm kiếm, cũng có thể đối chất* từng lời nói của năm người kia và những gì bác sĩ Uông đã làm trong quá khứ với nhau.

(*) Đối chất là hoạt động điều tra có thể được tiến hành khi có mâu thuẫn trong lời khai giữa hai hay nhiều người để xác định sự thật ( (Điều 189, Bộ luật hình sự 2015).

Trong suốt thời thơ ấu, bác sĩ Uông đã nhiều lần nói với cô ấy rằng: Mất cha mẹ là do sự vô dụng của cô ấy.

Vì thế cấp trên đe dọa cô ấy, không đạt hiệu suất, thì sẽ bị sa thải.

Bàn Tử cho rằng cô ấy lừa gạt, người bạn thân càng bôi càng đen.

Bởi vì không có tài cán gì, cho nên mất hết tất cả.

Bác sĩ Uông ép cô ấy đi trộm, lại đánh đập mắng chửi cô ấy là đồ ăn trộm.

Năm mười bảy tuổi đó, cô ấy bị lừa phải ký giấy chẩn đoán bệnh tâm thần, cho dù có khai báo, cũng sẽ không có ai tin.

Thế là hiến luyện viên thể hình hiểu lầm cô ấy ăn cắp, chửi ầm lên.

Không thể nào chứng minh mình vô tội.

Và, dì bán rau.

Tôi nghĩ rằng trước kia tôi có lẽ đã tính sai một chút, thứ kích thích Văn Văn không phải là câu nói: Trong tiểu khu có ăn trộm.

Mà là câu: Viện trưởng rất nhớ cháu.

Giống như năm đó bác gái tự tay bế cô, bế cô vào vòng tay của viện trưởng.

Cuối cùng những lời này hội tụ vào bên tai của Văn Văn, bọn họ nói cho cô ấy biết rằng: Cô đã mất hết tất cả, không người nào thèm tin lời khai của cô, cuối cùng cô cũng chỉ có thể quay về bên cạnh viện trưởng Uông.

Thế là cô ấy đã khóa lại cửa sổ sát đất, giống như khi con bé, uổng công rải đầy đinh ghim ở bên người.

Điều khác biệt chính là, lần này cô ấy quyết định không ở lại.

Cô ấy đứng ở trên lan can ở ban công, dang tay.

Cho tới lúc tôi chạy đến một cách vội vàng.

Trong căn hộ, Lục Tử Ninh nghe tôi giải thích, không lên tiếng.

Tôi nói: Hiện tại, chỉ còn lại hai điều đáng ngờ, tại sao Văn Văn lại hỏi cái đề toán kia, và mưu sát sáu cấp độ cũng chỉ có năm người.

Tôi nghĩ đáp án nhất định đang ở trong bức ảnh cuối cùng đó.

Tôi kích hoạt mắt trái một lần nữa, cơn đau nhói truyền đạt vào trong đầu, tôi không quan tâm, nhìn cái bức ảnh kia.

Đầu tiên là bác sĩ Uông đưa Văn Văn vào góc tối không có ai, nói chuyện với Văn Văn.

Tôi nhìn khẩu hình.

Lục Tử Ninh dịch ở bên cạnh: Mấy năm nay chỉ nhắm vào em là có lý do.

Tôi ngừng thở, đáp án có lẽ đã đến rất gần.

Bác sĩ Uông lại nói thêm một câu, rất ngắn gọn, tôi nhìn khẩu hình.

Lục Tử Ninh sửng sốt một chút.

Tôi nói: Sao vậy, rất khó dịch ư?

Lục Tử Ninh lấy lại tinh thần, nói: Khẩu hình, khẩu hình là tôi yêu em.

Tôi gật gật đầu.

Trong bức ảnh, Văn Văn nói ra câu trả lời của cô.

Tôi nhìn khẩu hình một cách cẩn thận tỉ mỉ.

Lục Tử Ninh ở bên cạnh tôi, im lặng một lúc:

Thật xin lỗi, tôi đã có người yêu.

Bóng cây chuyển động, Văn Văn ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kiên định nói với bác sĩ Uông.

Hình ảnh chấm dứt.

Đầu rất đau, con mắt giống như là muốn rớt ra khỏi hốc mắt.

Tôi che mắt trái.

Không đúng, tại sao, tại sao manh mối lại đứt đoạn một lần nữa. Đề toán, mưu sát sáu cấp độ, cũng chỉ có năm người. Rốt cuộc là xuất hiện sai sót ở chỗ nào.

Một lúc lâu sau, tôi bình tĩnh trở lại.

Lục Tử Ninh đang ngồi im lặng, vẻ mặt giống như có chút mất mát.

Tôi nói: Sao vậy.

Cô ấy lộ ra vẻ lúng túng, nói: Không có, không có gì.

Tôi cầm tờ giấy lên, vẽ lại hình ảnh vừa mới nhìn thấy một cách vội vàng, thử nhiều lần nhưng vẫn không tìm thấy mối quan hệ tương ứng.

Tôi nói: Không sao… Năm điểm ở phía trên, có thể chứng minh hắn ta là hung thủ.

Lục Tử Ninh ngắt lời tôi, cô ấy nói: Đây chỉ là giả định có tội.

Tôi cầm tờ giấy, chỉ cho cô ấy xem, nói: Thật sự giết người bằng mấy câu nói rất khó, nhưng hắn ta lợi dụng bóng ma tuổi thơ của Văn Văn. Đây đều là những lời mà hắn ta đã nói với Văn Văn vào năm đó, cô xem, đều tương ứng…

Cô ấy im lặng.

Tôi bóp mép giấy.

Tôi nói: Không phải cô đã nói sẽ tin tưởng tôi sao?

Cô ấy nói: Cảnh sát muốn có bằng chứng thực tế. Diệp Tiểu Bạch, tôi không thể chỉ bởi vì mấy câu của anh đã đi đánh giá một người có tội. Anh phải biết rằng những lời nói trên tờ giấy này, còn không có hiệu quả bằng lời khai của chính hắn ta.

Tôi cúi đầu xuống, thanh âm gần như là cầu xin:《Phúc Âm Giăng》chương 9, câu 25. Hắn ta có phải là tội phạm hay không, tôi không biết. Nhưng lúc trước tôi bị mù, bây giờ đã nhìn thấy được.

Lục Tử Ninh thất vọng lắc đầu: Thật sự xin lỗi, tôi là một người không có đức tin.

Tôi ngẩn người, một lúc lâu sau, mới nói: Cô đi đi, đừng có để ý đến tôi.

17

Lục Tử Ninh không có mang những tư liệu về môi ngữ đó đi .

Sau khi Lục Tử Ninh rời đi, tôi rửa sạch một quả táo, ngồi ở trong phòng khách gặm, lật xem những tờ giấy đó.

Có lẽ còn có khả năng khác.

Có lẽ Lục Tử Ninh đã phiên dịch sai bức ảnh cuối cùng kia.

Có lẽ tôi có thể phát hiện sơ hở khác, tìm ra liên hệ càng chính xác hơn.

Có lẽ không có nhiều có lẽ như vậy.

Tôi thật là dễ quên, dễ dàng như vậy đã quên mất lập trường của Lục Tử Ninh.

Cô ấy là một cảnh sát, mọi thứ đều phải dựa vào bằng chứng xác thực.

Tôi lật tài liệu về khẩu hình miệng, muốn in sâu tất cả nội dung trong đó vào đầu mình. Nhưng tôi dịch lại khẩu hình miệng một lần nữa, kết quả dịch vẫn giống như cô ấy, không sai chút nào.

Tôi đặt tài liệu xuống, xoa xoa thái dương, nằm lăn ra sàn trải đầy những bức ảnh.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, mắt trái của tôi có thể làm được gì?

Nó chỉ có thể nhìn.

Còn lại thì cái gì cũng không làm được.

Đến cùng, tôi vẫn không biết ai đã ban cho tôi mắt trái này.

Là thần? Hay là Văn Văn?

Nhưng tại sao, tôi không thể cứu em, cũng không thể khiến kẻ sát nhân phải trả giá?

Chỉ để gặp em thôi sao?

Tôi muốn làm nhiều thứ hơn cho em.

Căn hộ trống trải, tôi nằm trong đống ảnh chụp, nhẹ nhàng rên rỉ như con thú bị thương.

18

Tôi đã chuẩn bị sẵn một con dao có vỏ.

Buổi chiều mấy ngày sau, tôi đứng trên con đường phồn hoa đông đúc.

Ngẩng đầu nhìn lên, cửa sổ trong suốt tầng mười lăm là phòng tư vấn của bác sĩ Uông.

Tôi đè thấp mũ xuống, đẩy cánh cửa xoay ngoài đại sảnh, ánh mắt vô tình liếc sang bên cạnh.

Hô hấp như đông cứng.

Lục Tử Ninh.

Cô ấy đến để ngăn cản tôi sao?

Không, cô ấy đang ở hướng khác của cánh cửa xoay, có vẻ như cô ấy đang rời khỏi tòa nhà này.

Đôi mắt vô hồn, bước chân loạng choạng, cứ như vậy mà lướt qua tôi, đi ra ngoài.

Tôi bước vào tòa nhà đến trước thang máy, không nhịn được quay đầu nhìn. Cô ấy đi ra ngoài, va phải người đi đường cũng không thèm quan tâm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Thang máy chật cứng người, có người hỏi: "Anh gì ơi, rốt cuộc anh có lên hay không?”

Tôi xua tay, chạy theo gọi cô ấy. Cô ấy không trả lời, lên taxi chạy đi.

Tôi chửi thề một câu rồi vẫy một chiếc taxi đuổi theo cô ấy.

Cô ấy quay về một khu phố, có lẽ là nơi cô ấy sống. Tôi theo sau cô ấy, thấy cô ấy lấy chìa khóa mở cửa rồi đi vào nhà.

Tôi cũng theo vào.

Tôi vỗ vai cô ấy, nói: “Cô không sao chứ?”

Cô ấy bình tĩnh, bình thản liếc nhìn tôi rồi gật đầu.

Cô đun một ấm trà, tự rót cho mình một tách lại không có phần của tôi. Tôi hoang mang ngồi bên cạnh cô ấy.

Cô uống hết tách trà liền đột ngột đứng lên.

Tôi nói: “Lục Tử Ninh...”

Cô ấy bắt đầu cởi hết quần áo.

Tôi vội vàng che mắt lại, sực nhớ ra cửa không đóng liền quay lưng về phía cô ấy, chạy ra đóng cửa.

Tôi không quay đầu lại, nói: “Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?”

Cô ấy không trả lời. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy đi chân trần vào phòng tắm. Cửa phòng tắm khép lại rồi bên trong vang lên tiếng nước chảy từ vòi sen.

Tôi thở phào.

Tôi ngồi trên ghế sofa và chạm vào con dao trên thắt lưng của mình. Bây giờ, tôi đã bình tĩnh hơn một chút. Thật ra, tôi không biết liệu mình có đủ dũng khí để giết người không. Tôi nhìn căn nhà của Lục Tử Ninh, không được rộng lắm nhưng loại có đầy đủ nhà bếp, phòng ngủ, phòng khách...Trên bức tường đối diện với ghế sofa, có một chiếc đồng hồ treo tường hình Hello Kitty.

Có điều khiến tôi hơi đáng xấu hổ là một đống quần áo và đồ lót chưa giặt trên sofa, tôi kiềm chế bản thân không nhìn đến đó nữa. Lại nghĩ đến, bình thường không có bạn đến nhà cô ấy chơi sao? Quần áo lại tùy tý quăng bừa trong phòng khách.

Đồng hồ treo tường vẫn tích tắc, Lục Tử Ninh vào phòng tắm đã lâu, tôi muốn qua đó gõ cửa lại có vẻ không thích hợp. Nhưng tôi thật sự không yên tâm, ho khan mấy tiếng rồi hỏi to: “Cô có ổn không?”

Không có người ai lời.

Tôi gọi: “Lục Tử Ninh? Nếu cô không sao thì lên tiếng đi.”

Chỉ nghe thấy giọng cô ấy vọng ra từ phòng tắm: “1606 bằng mấy?”

Giọng nói không cảm xúc.

Trong phòng khách, kim giây tích tắc nhích từng chút một.

Tóc gáy tôi dựng đứng.
Chương kế tiếp