Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

8. Chuyện cũ của cảnh sát Lục Tử Ninh
23

Trạng thái khiếp sợ và sự bi thương khó có thể gọi tên đọng lại với nhau, dương như âm thanh tiếp theo cũng bị đọng lại.

Tôi siết chặt nắm tay.

Lục Tử Ninh bỏ chén trà trong tay xuống, nói: “Tôi không biết nói như vậy anh có thể dễ chịu hơn một chút hay không. Diệp Tiểu Bạch, bác sĩ Uông sẽ không chạy thoát các chế tài của pháp luật được.”

Tôi nói: “Nói dễ hơn làm.”

Cô ấy nói: “Tôi sẽ dẫn anh đến cục cảnh sát để thành lập vụ án một lần nữa, tôi làm nhân chứng của anh. Hơn nữa…”

Cô ấy cúi đầu xuống và nói: “Một cảnh sát suýt nữa thì bị giết…Cảnh sát sẽ coi trọng vụ án này.”

Tôi nói: “Nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy.”

Cô ấy nói: “Ít nhất, anh nên thử một lần.”

Tôi tự giễu cười một tiếng, nói: “Số lần tôi đã thử còn ít sao?”

Lục Tử Ninh im lặng.

Nhưng cô ấy lại đột nhiên vươn tay và đánh vào sau gáy tôi, lớn tiếng nói: “Này, tỉnh lại đi, khí thế anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi của anh đã đi đâu vậy!”

Cô ấy nhéo hai lỗ tai của tôi, dùng sức lay rồi mắng tôi: “Đạo lí khi cứu người khác thì rất nhiều, đến lượt bản thân mình thì đến gà anh cũng không thiến được. Tôi phải bóp chết anh.”

Tôi ăn đau xin tha vài tiếng, bị cô ấy lắc đến thất điên bát đảo nghỉ một chút mới hồi phục lại tinh thần.

Cô ấy nói: “Có thể nói chuyện bình thường được chưa?”

Tôi xua xua tay, nói: “Có thể, cô lắc tôi đã đủ tỉnh táo lại rồi.”

Đúng vậy, Lục Tử Ninh nói không sai, hiện còn chưa phải thời điểm tự trách mình.

Tôi sửa sang lại những manh mối của vụ án trong đầu mình, thủ pháp giết người của bác sĩ Uông, những người bị hại may mắn sống sót cùng với chứng cứ bác sĩ Uông ngược đãi Văn Văn.

Ngay cả khi bằng chứng đến tay cảnh sát, nó vẫn có thể được xác lập.

Muốn bác sĩ Uông phải trả giá đại giới vì chuyện giết hại Văn Văn thì còn khuyết thiếu một điểm mấu chốt nữa.

Động cơ.

Bác sĩ Uông cao siêu ở chỗ, thủ đoạn giết người của hắn ta không thể chứng thực được. Lục Tử Ninh tin, cảnh sát sẽ không tin. Cho dù cảnh sát biết luật vẫn phạm luật mà kiện ra tòa thì thẩm phán cũng sẽ không tin.

Nhưng hắn ta không phải không có sơ hở. Lục Tử Ninh nói với tôi rồi, cho dù thủ đoạn phạm tội khó có thể kiểm chứng được thì lời khai và những chứng cứ hiện đang có tạo thành một chuỗi bằng chứng logic và nhất quán. Kết luận duy nhất mà cảnh sát rút ra được từ những chứng cứ này sẽ có thể được làm bằng chứng để kết tội hắn ta.

Nói cách khác sơ hở duy nhất của bác sĩ Uông là lời khai của hắn ta.

Tôi nói: “Nếu bác sĩ Uông không nhận tội thì sao?”

Cô ấy nói: “Muốn lấy được bằng chứng, chúng tôi còn có rất nhiều biện pháp. Cảnh sát không đơn giản như anh tưởng tượng đâu.”

Tôi nói: “Trước đó tôi có thể tự đến nhà hắn ta một chuyến được không?”

Cô ấy lại tự rót cho mình một ly trà và cầm trong tay.

Cô ấy nói: “Vì sao hôm nay anh lại mang theo dao?”

Chà, cuối cùng vẫn không thoát nổi đôi mắt của cô ấy.

Tôi sờ sờ mũi, dứt khoát thẳng thắn thành khẩn nói: “Tôi muốn đi cắt cổ hắn ta.”

Cô ấy nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh giết người, tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”

Tôi nói: “Không, lần này sẽ không.”

Cô ấy nói: “Không được.”

Tôi nói: “Không phải cô nói sẽ tin tưởng tôi sao?”

Cô ấy nói: “Tôi tin tưởng anh nhưng tôi không hy vọng người bị nhận hình phạt sẽ là anh, anh cảm thấy thấy giết người là làm chuyện chính nghĩa sao? Bên cạnh đó, anh có biết như thế nào là lấy được lời khai một cách hợp pháp không? Nếu cách lấy lời khai không chuẩn thì tất cả những lời thú tội của nghi phạm đều uổng phí.”

Tôi nói: “Cho nên tôi mới muốn mời cô đi với tôi.”

Cô ấy khó hiểu.

Tôi nói: “Chuộc tội. Tôi đã nói rồi không phải sao, tôi cho cô một phương thức khác để chuộc tội. Cô hãy đi cùng tôi đến gặp bác sĩ Uông. Nếu tôi có hành vi quá khích gì, cô hãy ngăn cản tôi. Giúp tôi lấy được lời khai hợp pháp là sự chuộc tội của cô.”

Cô ấy nói: “Nhưng mà…”

Tôi nói: “Tôi chỉ muốn thử một lần cuối cùng và bắt hắn ta nhận tội ở trước mặt tôi.”

Cô ấy do dự mà quấn chặt thảm lông, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà không phù hợp điều lệ của cục cảnh sát, cố tình phạm luật…

Tôi đứng lên, nhặt chiếc kẹp tóc màu lam trên bàn và nhẹ nhàng bẻ nó ra.

Cô ấy ngồi trên sô pha mờ mịt nhìn tôi.

Tôi cúi người xuống đeo kẹp tóc lên cho cô ấy.

Tôi nói: “A, là do tôi dồn ép cô.”

Ngoài cửa sổ hoàng hôn như lửa rơi xuống những đám mây, ánh mặt trời lặn chiếu vào phòng khách làm cho đồ nội thất trong nhà trở nên bóng loáng.

Lục Tử Ninh vuốt kẹp tóc trên đầu và liếc tôi bằng một ánh mắt phức tạp.

24.

Màn đêm rơi xuống thành phố này.

Đèn đường sáng lên.

Tôi và Lục Tử Ninh đi trên phố.

Vừa rồi ở tiểu khu của cô ấy, cô ấy bước đến chỗ đậu xe lấy chìa khóa ra, nhưng lại vỗ nhẹ vào đầu mình ai nha một tiếng: Rất tiếc, xe của tôi đang dừng ở dưới lầu nhà bác sĩ Uông.

Tôi nói: “Không nhìn ra cô cũng sẽ lái xe?”

Cô ấy ngượng ngùng nói: “Thật ra tôi mới lấy được bằng lái tuần này.”

Tôi nói: “Tôi cảm thấy may mắn khi cô dừng xe ở chỗ đó…”

Cô ấy trừng tôi một cái, nói: “Đáng ghét.”

Từ đây đến nhà bác sĩ Uông còn xa, tôi gọi điện thoại đến phòng khám tâm lý và xác nhận hắn ta còn đang ở đó. Đầu bên kia điện thoại là trợ lý của bác sĩ Uông, tôi giả dạng thành khách hàng và sau đó đặt lịch hẹn hắn ta.

Lục Tử Ninh cũng gọi điện thoại nhưng là gọi cho sở cảnh sát. Vụ án các nạn nhân nữ liên tục nhảy lầu đã có tiến triển mới. Một chút nữa cô ấy sẽ đi cùng một người nhà nạn nhân qua đó, cũng chính là tôi đang ở bên cạnh cô ấy.

Cô ấy cúp điện thoại rồi nói: “Thật ra tôi còn lo lắng rằng khi tới đó hắn ta sẽ dùng ám chỉ tâm lý…..”

Tôi nói: “Tôi sẽ cứu cô.”

Cô ấy nói: “Tôi lo lắng cho anh.”

Tôi nói: “Hắn ta không biết quá khứ của tôi.”

Cô ấy nói: “Tôi cũng không biết, đó là điều khiến tôi lo lắng.”

Tôi nói: “Yên tâm đi, tôi là một người bình thường. Việc mà tôi làm mỗi ngày là sáng đi chiều về, ngẫu nhiên sẽ tăng ca suốt đêm và còn không có hy vọng thăng chức. Nghiêm túc mà nói, giới hạn tuyệt vọng của tôi là bỏ việc về quê làm ruộng.”

Cô ấy cười một chút, nói: “Thật ra anh cũng rất lạc quan.”

Tôi nói: “Đúng vậy. Nếu Văn Văn không xảy ra chuyện…”

Chúng tôi nhất thời lâm vào yên tĩnh.

Tôi xoa xoa tóc và trò chuyện với Lục Tử Ninh về vụ án này.

Tôi nói: “Cô có bao giờ nghĩ tới nhân viên của hắn ta biết thủ đoạn giết người của hắn ta không? Bọn họ hợp tác tốt đến mức có thể làm như không biết một chút gì cả.”

Lục Tử Ninh lắc đầu, nói: “Tôi có khuynh hướng nghĩ rằng bọn họ chỉ là đồng bọn không hiểu rõ lẫn nhau.”

Tôi nói: “Kiên quyết cho rằng không có tội sao.”

Lục Tử Ninh nói: “Tôi đã từng trải qua rồi.”

Lục Tử Ninh nói ra những chuyện xảy nha ngoài ý muốn như muốn báo cho tôi một chuyện gì đó.

Lục Tử Ninh bắt đầu kể lại những chuyện khi cô ấy còn rất nhỏ.

Mười năm trước, ba của cô ấy đã hy sinh vì làm nhiệm vụ và trở thành anh hùng của sở cảnh sát.

Mười năm sau, cô ấy vâng theo di nguyện của ba thi đậu trường cảnh sát. Các chú, các bác trong đội cảnh sát đều giúp đỡ cô ấy và đưa cô ấy trở thành một thành viên của đội cảnh sát.

Mùa đông năm năm trước, thành phố đã cùng nhau xảy ra rất nhiều vụ án mất tích.

Khi đó cô ấy tập trung vào một kẻ tình nghi, thật ra cô ấy cũng không có bằng chứng gì, đơn giản vì kẻ tình nghi có khuôn mặt rất giống người đã giết cha mình.

Đó là một nhóm tội phạm hoạt động mạnh vào mười năm trước tên là “Ma mâu”, sau đó phần lớn thành viên tổ chức đó đều bị cảnh sát bắt giữ. Ba của cô ấy bị hung thủ dùng vũ khí sắc bén cứa đứt khí quản trong lần hành động bắt giữ đó.

Mười năm, tên hung thủ đó vẫn đang lẩn trốn.

Cô ấy dùng quyền hạn của mình để thu thập tin tức bao gồm hành tung, thân phận, nhật ký phạm tội...Khi các manh mối được tập trung lại với nhau, cô ấy có được một kết luận bất lực.

Tên hung thủ kia không phải kẻ cô ấy đang nghi ngờ.

Hồ sơ của kẻ đó rất sạch, thân phận cũng hợp pháp.

Lục Tử Ninh không cam lòng, cô ấy hoài nghi tên kia giả tạo thân phận. Chỉ cần, chỉ cần chứng minh tên đó bắt cóc cô gái kia là Lục Tử Ninh có thể sử dụng nguồn tài nguyên của cảnh sát để tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng về tên đó.

Trong một buổi tối, Lục Tử Ninh nói dối mình có mệnh lệnh của cấp trên và mang đội xông vào nhà tên đó.

Quả nhiên những người bị mất tích đều ở dưới tầng hầm ngầm nhà tên đó.

Khi Lục Tử Ninh mang toàn bộ đội lục soát nhà ở và tìm được tầng hầm ngầm thì con tin và kẻ đó đều đã chết hết.

Pháp y giữ nguyên hiện trường tử vong. Tội phạm cảm thấy việc trốn đi là vô vọng vì vậy trước khi cảnh sát tới tầng hầm ngầm, kẻ đó đã cắt đứt cổ con tim và tự tử theo.

Ở tầng ngầm đó, Lục Tử Ninh tìm được bằng chứng giả tạo thân phận của kẻ đó.

Đúng vậy, kẻ đó chính là hung thủ giết hại ba Lục Tử Ninh vào năm xưa.

Lục Tử Ninh hỏi tôi: “Rất kỳ quái phải không? Rõ ràng tôi đã suy đoán đúng, rõ ràng trực giác của tôi chuẩn xác như vậy, cứ như ba tôi ở trên trời có linh đang chỉ dẫn tôi vậy. Nhưng một cô gái vốn có cơ hội sống sót lại chết bởi vì tôi.”

Người nhà cô gái kêu rên trước di ảnh.

Lục Tử Ninh đứng ở trong đoàn người nhìn cô gái trong khung ảnh. Cô gái im lặng không nói, Lục Tử Ninh cũng không nói một lời.

Cô ấy biết rằng mình có tội, cô ấy không đi theo trình tự của công lý và cũng mất đi kết quả của công lý.

Cô ấy không lấy bất kỳ cái cớ nào để giải vây cho chính mình bởi vì cô gái trong ảnh vì mình nên mới mất đi mạng sống.

Tên thực tế về sự tuyệt vọng của Lục Tử Ninh tôi cũng đoán được một chút.

Thật ra Lục Tử Ninh phải bị đội cảnh sát nghiêm túc xử lý nhưng các chú, các bác đó đã bảo vệ cô ấy. Các bài bài báo được bên truyền thông chuẩn bị về vụ án cũng bị các chú bác ấy đè ép xuống.

Ở thời khắc đó, cô ấy đã thấy được sự xấu xí của chính mình bởi vì cô ấy vẫn luôn im lặng, không từ chối.

Cảm giác áy náy và sự bất an của lương tâm luôn quay xung quanh cô ấy. Sau khi được bác sĩ Uông cố tình hướng dẫn, nó đã lên men thành sự tuyệt vọng và nói với cô ấy rằng hãy đi chết đi, cái chết của cô là sự chuộc tội tốt nhất.

Lục Tử Ninh đã nói xong chuyện cũ, chúng tôi chìm vào sự im lặng.

Cũng đúng thôi, cả hai quen nhau chưa lâu. Nếu phải lập tức nhìn vào nội tâm cô ấy, tôi luôn có cảm giác nên lảng tránh thì tốt hơn.

Tôi lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá nhưng đã không còn thuốc. Lục Tử Ninh đưa cho tôi một điếu thuốc lá dành cho nữ, tôi tiếp nhận và châm lửa cho cô ấy.

Hai ngón tay của Lục Tử Ninh xoa nắn một lọn tóc, nói: “Thật ra tôi còn lừa gạt anh một việc.”

Tôi hút điếu thuốc trong miệng, hàm hồ nói: “Chuyện gì?”

Cô ấy nói: “Từ sớm tôi đã không còn quyền hạn điều tra án. Bởi vì ảnh hưởng của vụ án kia, về cơ bản tôi chỉ tạm thời giữ được chức trong đội cảnh sát. Lần này, tôi đi điều tra án cùng anh là vì tôi muốn lợi dụng anh.”

Tôi nói: “Làm việc tốt sẽ được phục hồi chức như cũ?”

Cô ấy nói: “Sao anh có thể nghĩ như vậy? Vì tôi có thể nhìn thấy hình bóng của tôi trên người anh, cố chấp, khi đã nhận định kẻ có tội thì cắn chết không bỏ. Tôi muốn anh có thể bắt được kẻ có tội mà mình nhận định và đàng hoàng bắt giữ được kẻ đó. Đó có thể coi là sự đền bù cho tiếc nuối của tôi.”

Tôi cười và nói: “Vậy hai ta tính là đồng loại rồi.”

Cô ấy nói: “Sau khi vụ án của anh kết thúc, tôi sẽ từ chức.”

Tôi nói: “Không muốn làm cảnh sát nữa sao?”

Cô ấy nói: “Không làm nữa, tôi không phải loại người đó. Ý nguyện của ông già thối làm tôi mệt muốn chết.”

Cô ấy duỗi người và ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Tôi cũng muốn yêu đương đàng hoàng một lần.”

Hai bên đường phố, xe cộ tấp nập, đèn điện nhấp nháy. Nhìn bóng dáng của Lục Tử Ninh dưới ánh đèn không hiểu sao tôi cảm thấy mắt rất ngứa.

Chỉ là lần này không có ai xuất hiện.

Lòng tôi rất bình tĩnh.
Chương kế tiếp