Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

9. Người bị thôi miên chịu tội thay
25

Tòa nhà, đang đi lên, tầng thứ năm.

Phía sau cửa sổ chính là bác sĩ Uông.

Lục Tử Ninh và tôi đứng dưới tòa nhà.

Tôi nói với Lục Tử Ninh: “Đi thôi.”

Điện thoại của Lục Tử Ninh đổ chuông.

Cô ấy nhấc máy, đột ngột ra hiệu cho tôi đợi. Cô ấy đi tới đi lui tại chỗ, giọng nói ở đầu dây bên kia không rõ ràng, tôi chỉ nghe thấy giọng cô ấy: “Có thể cho tôi thêm một chút thời gian được không? ……Không thể nào! ...... Đối phương nói gì? ... Rõ ràng là không có!”

Giọng nam đầu dây bên kia đột nhiên tăng âm lượng, tôi mơ hồ nghe thấy hai chữ: Cơ hội.

Cơ hội?

Thật lâu sau, Lục Tử Ninh cúp điện thoại.

Cô ấy nói: "Có một người phụ nữ đã đầu thú.”

Tôi nói: “Như thế nào?”

Cô ấy nói: “Bà ta tự nhận mình là hung thủ vụ án nhảy lầu liên hoàn.”

Gió tối thổi từ những ngôi nhà cao tầng tới, rít lên từng đám mây xa.

Lục Tử Ninh đảo mắt qua lại, không dám nhìn tôi.

Cô ấy nói: “Thật xin lỗi, cấp trên yêu cầu tôi phải quay về một chuyến.”

Tôi nhìn lên, trên tầng năm của tòa nhà mơ hồ có một bóng người đúng bên cạnh cửa sổ.

Bác sĩ Uông.

Lạ thật, khoảng cách xa như vậy.

Tôi lại thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta nhẹ nhàng và bình thản.

Và cả biểu cảm châm biếm ẩn dưới chiếc mặt nạ bình thường này.

Tôi nói: “Cô biết rất rõ rằng người phụ nữ kia chỉ là một kẻ chịu tội thay.”

Cô ấy nói: “Đừng như vậy, hãy nghe tôi nói…”

Tôi ngắt lời cô ấy nói: “Người gọi đến là một trong số các chú của cô phải không?”

Cô ấy dừng lại nói: “Đúng vậy.”

Tôi nói: “Được rồi, đừng lãng phí cơ hội này để lật ngược vụ án.”

Lục Tử Ninh không nói lời nào, đột nhiên quay đầu rời đi.

Tôi nhìn cô ấy bước đi.

Cô ấy đột ngột quay lại lần nữa và sải bước về phía tôi, cắn răng.

Cô ấy đến bên tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, nói liên hoàn như pháo nổ: “Anh nghĩ tôi không muốn bắt kẻ sát nhân sao? Tôi không biết người kia chỉ là kẻ chịu tội thay sao?”

Cô ấy nói: "Tôi đã sớm lập hồ sơ vụ mưu sát sáu cấp độ, chỉ là vẫn luôn không thể nào lập án mà thôi. Bây giờ cô ta đã giải thích được hết tất cả các phương pháp tâm lý ám chỉ giết người. Anh nói cơ hội xoay ngược gì? Đây là cơ hội lập án của mưu sát sáu cấp độ!”

Tôi nói trống không: “Nhưng kẻ sát nhân không phải là cô ta.”

Cô ấy tiến đến nhéo tai tôi, sốt ruột nói: “Anh hiểu không? Bằng chứng trong tay chúng ta đều chỉ ra là bác sĩ Uông, nếu tôi không quay lại, cô ta mới biến thành kẻ sát nhân. Anh đã nghĩ qua chưa? Có lẽ cô ta đã bị thôi miên, tin rằng mình là kẻ giết người.”

Tay cô không có chút lực nào, khẽ nhéo.

Cô hạ giọng: “Tôi không muốn làm anh thất vọng và tôi cũng không muốn ai bị oan.”

Cô ấy buông tay ra.

Tôi chạm vào dái tai của mình.

Trên thực tế, tôi hiểu những gì Lục Tử Ninh nói và tôi cũng không giả vờ tức giận.

Chỉ là không cam lòng.

Cô ấy nói: “Diệp Tiểu Bạch, tôi biết anh không cam lòng.”

Cô ấy nói: “Bước đi của hắn ta thực sự khiến chúng ta mất cảnh giác. Nhưng đừng quên hắn ta càng bố trí người chịu tội thay thì càng dễ bị nghi ngờ phạm tội chủ quan trong vụ án nhảy lầu hàng loạt. Để tìm ra mối quan hệ giữa kẻ thế mạng và hắn ta, bước tiếp theo là lập án để điều tra hắn ta.”

Cô ấy nói: “Hãy cho tôi một chút thời gian.”

Tôi nhìn vào mắt cô ấy và nói: “Sĩ quan Lục, cô có thể hứa với tôi không?”

Cô ấy nói: “Có thể.”

Cô ấy lại quay đầu, nói nhỏ: “Anh phải đợi tôi.”

Tôi không hiểu.

Cô ấy thở dài nói: “Ý tôi là, anh không được đến gặp hắn ta nếu không có sự cho phép của tôi.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ấy đã chỉ vào mũi tôi và nói: “Cẩn thận tôi kiện anh vì tội cản trở người thi hành công vụ.”

Tôi gật đầu nói: “Ừm, việc công xử theo phép công.”

26

Không biết tại sao mà về đến nhà, tôi bắt đầu nhức đầu, mắt trái cũng vậy, như có vô số con kiến ​​đang gặm nhấm dây thần kinh.

Lục Tử Ninh vội vàng trở lại đồn cảnh sát, cô ấy yêu cầu tôi đợi ít nhất hai ngày. Việc thẩm vấn và điều tra đều mất rất nhiều thời gian. Hai ngày đã là cực hạn.

Tôi cũng không thể tắt máy. Với tư cách là nhân chứng chính, Lục Tử Ninh sẽ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.

Thỉnh thoảng, tôi sẽ nhận được tin nhắn của Lục Tử Ninh, tất cả đều chỉ là vài câu ngắn gọn. Nhưng thông tin mang lại rất toàn diện:

Người phụ nữ đến đầu thú là bác gái bán đồ ăn, bà khẳng định rằng mình dùng ám thị tâm lý để giết người. Tuy nhiên, dưới sự thẩm vấn hoàn toàn không nói rõ lý do đầu thú.

Trong căn hộ, tôi mở tủ lạnh, lấy mấy viên đá ra, bọc vào khăn rồi chườm vào hốc mắt. Hơi lạnh xâm chiếm khiến tôi kêu lên một tiếng, bất giác run người.

Con mèo đi đến cửa sổ sát đất, ngồi xổm xuống, kêu meo meo không rõ ý nghĩa. Tôi bước đến ngồi bên cạnh xoa đầu nó và để nó tựa vào cánh tay tôi.

Tôi thầm phân tích tiến độ hiện tại:

Bác gái một mực chắc chắn rằng mình đã giết người. Nhìn như hết đường xoay xở nhưng trên thực tế thôi miên thường không tồn tại được lâu, muốn để bà nói ra mình đã bị bác sĩ Uông sai khiến chỉ là vấn đề thời gian.. Ngoài ra, với sự hướng dẫn của cảnh sát, thời gian sẽ càng ngày càng rút ngắn lại.

Sau đó là lập án.

Cảnh sát sẽ bắt đầu từ động cơ của việc bác sĩ Uông cử người đầu thú. Hắn ta cử người thế tội nên gần như xác nhận nghi ngờ rằng mình có liên quan đến vụ án.

Các vụ mưu sát sáu cấp độ đã được ghi nhận từ lâu. Đến nỗi bằng chứng phụ, lời khai của nhân chứng, và lời khai từ các nhân viên của hắn ta cũng sẽ là một phần trong đó.

Ngay cả khi bác sĩ Uông không chịu thú nhận.

Hắn ta vẫn sẽ bị buộc tội cố ý giết người.

Có một cơn gió thổi qua đại sảnh, mang theo không khí ẩm mốc.

Trời sắp mưa.

Tôi nghe tiếng gió thổi qua chuông, tạo ra âm thanh leng keng.

Con mèo đứng dậy, nhìn quanh một lượt, lắc mông rồi lẳng lặng bỏ đi. Tôi nhìn nó với vẻ nghi ngờ.

Một lúc sau, nó quay lại với một bức ảnh trong miệng, nó đặt bức ảnh đó vào chân tôi và kêu lên.

Như thể đang đặt câu hỏi người trong bức ảnh ấy đang ở đâu.

Đó là ảnh chụp của Văn Văn.

Tôi gần như quên mất, đã một tháng kể từ cái chết của Văn Văn.

Đôi mắt tôi bỗng ngứa ngáy khó chịu. Trong thoáng chốc, tôi không thể phân biệt được đó là đá tan hay thứ gì khác.

Tôi biết, đó không phải là nỗi buồn, mà là sự chua xót khi cuối cùng cũng có thể trả thù.

Sau đó, tâm trạng của tôi dần bình tĩnh trở lại nhưng đầu tôi vẫn đau và nhãn cầu như sắp nổ tung.

Tôi vào phòng tắm để chấm nước đá và lấy khăn lau mắt.

Mắt trái tôi vẫn ngứa ran, trong khăn vẫn còn một ít đá vụn, tôi không phát hiện nên cứ như vậy qua loa lấy khăn lau vào mắt.

Tôi thầm nguyền rủa sự xui xẻo này. Trong giây phút tôi vô tình ngẩng đầu lên, thoáng thấy mình trong gương.

Dưới sự kích thích kép của viên đá vụn và không khí mát lạnh, bất tri bất giác, bên mắt trái kia lại bị kích hoạt, con ngươi đen chậm rãi lan tràn.

Tôi dừng tất cả động tác lại.

Trong gương, sau lưng tôi, có sáu bóng người.

27

Tôi lau gương.

Sáu bóng người.

Thư ký của bác sĩ Uông, hai cô lễ tân, một chú bảo vệ và một cô bán rau.

Cùng với, Lục Tử Ninh.

Nhưng tôi không thể hiểu được, giờ phút này tôi không hề thấy tuyệt vọng.

Đồng tử giãn ra một nửa rồi dừng lại, tôi thấy những chuyển động mơ hồ của chúng.

Tôi châm điếu thuốc, làn khói che mờ đôi mắt trái, nhưng khi soi gương, động tác ban đầu của bóng người đột nhiên dừng lại và trở về trạng thái bất động, vạch trắng vẫn nối liền với tôi.

Lần này, hút thuốc không có tác dụng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi gọi điện thoại cho Lục Tử Ninh, giọng nói đầu dây bên kia rất ồn ào, Lục Tử Ninh nói với tôi rằng phía cô ấy mọi chuyện vẫn ổn, cuộc thẩm vấn diễn ra suôn sẻ.

Cô ấy hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tôi do dự một chút, cũng không nhắc tới trong số bóng người có cô ấy, chỉ nói là đã thấy bóng người.

Đầu dây bên kia hình như rất ồn ào, cô ấy bảo tôi đợi rồi tôi nghe thấy tiếng cửa mở.

Cô ấy chạy ra ngoài nói với tôi: “Tôi không nghe rõ, anh nói anh nhìn thấy gì?”

Tôi nói: “Bóng người, ở trên người tôi.”

Cô ấy nói: “Đừng xúc động. tôi sẽ đến ngay bây giờ!”

Tôi ngăn cô ấy lại. Bây giờ tâm trạng tôi rất tốt, hoàn toàn không có ý định tự tử.

Lục Tử Ninh hỏi tôi về vụ việc, tôi kể cho cô ấy nghe về sự tiếp xúc với viên đá và sự kích thích của cái lạnh. Đầu máy bên kia vang lên tiếng lật trang, cô ấy mở cuốn sổ đang mang theo.

Cô ấy nói: “Tôi đã nghiên cứu mắt trái của anh ... Tôi không biết nếu nói như vậy có phù hợp không, các quy tắc hoạt động của mắt trái anh.

Tôi nói: “Không phải lúc trước cô không tin sao?”

Cô ấy nói: “Anh có khó chịu không?”

Tôi lắc đầu.

Cô ấy nói: “Nhớ không? Ban đầu anh chỉ có thể nhìn thấy bóng người trên bức ảnh, sau đó khi bị dao kéo cắt, anh có thể nhìn thấy hình bóng người trước mặt. Vì vậy, có thể hiểu theo cách này, mỗi khi mắt trái của anh bị tổn thương mạnh, tầm nhìn của anh sẽ được mở rộng, không còn giới hạn trong ảnh chụp nữa.”

Tôi nói: “Bị tổn thương mạnh là gì?”

Cô ấy nói: “Tôi tự nói đại một danh từ. Dao cắt, thủy tinh đập vào mắt, kể cả vết xước do vụn đá như bây giờ. Cũng như vậy, hút thuốc và đắp đá là những tổn thương mềm.”

Tôi nói: “Vì vậy, chức năng của tổn thương mềm là…”

Cô ấy nói: “Tăng cường sự rõ ràng. Để anh thấy được sự tuyệt vọng xuất hiện như thế nào.”

Tôi nói: “Nhưng tôi đâu có tuyệt vọng …”

Cô ấy nói: “Anh thử nghĩ xem, trước đây anh bị thương mạnh ở mắt trái, luôn cách một lúc sau anh mới gây ra tổn thương mềm cho mình. Duy chỉ lần này, đắp đá làm trầy da mắt trái anh, vừa gây ra tổn thương cứng lẫn tổn thương mềm.”

Tôi cũng lờ mờ nhận ra rằng cái này giống như hai cái công tắc, bấm lần lượt hay bấm cùng lúc thì chức năng cũng khác.

Cô ấy nói: “Vì vậy, tôi đoán ... anh phải lấy đá để làm xước mắt trái của anh thêm một lần nữa.”

Tôi ậm ừ, rồi phản ứng lại và nói: “Đây là kiểu phỏng đoán gì vậy?”

Cô ấy nói: “Nếu anh không nhìn thấy rõ bóng người đó đang làm gì, thì mọi thứ anh nghĩ cũng chỉ là đoán mò.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng người, Lục Tử Ninh đáp lại, cô ấy yêu cầu tôi thông báo cho cô ấy kịp thời khi có phát hiện mới, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Tôi cười nhạt, nhìn vào gương.

Cơn đau bên mắt trái đã thuyên giảm nhiều, bóng người cũng dần mờ đi.

Lục Tử Ninh cũng vậy.

Cô ấy đứng sau những người đó, môi khẽ hé mở, như muốn nói điều gì đó với tôi, bóng dáng mờ ảo đến trong suốt.

Một cảm giác bất an khó chịu cứ lởn vởn trong lòng tôi.

Trong bồn rửa, đá viên đã sớm tan thành đá vụn, tôi cho một ít nước máy vào, đá vụn nổi lên. Tôi hít sâu một hơi, mở mắt và dúi đầu xuống nước. Vụn đá dính vào mắt, cảm giác đau nhói và mát lạnh xuyên qua sau đầu.

Một tiếng nổ bên tai, tôi ngẩng đầu lên.

Đồng tử mắt trái loang ra như mực.

Bóng người chuyển động.
Chương kế tiếp