Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 100
Trong thang máy chật chội, khép kín là một vùng tối tăm, không khí nặng nề ép chặt không gian eo hẹp, cảm giác hít thở không thông và ngột ngạt trầm trọng quấn lấy như hình với bóng.

Mạc Dịch gần như có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đang đập của mình cộng hưởng giữa vách thành chung quanh, bóng tối áp lực trói chặt quanh người làm anh cảm thấy hô hấp cũng có hơi khó khăn.

Thang máy lại đột nhiên sụp xuống phía dưới tiếp!

Quanh thang máy phát ra tiếng nổ ầm vang, âm thanh chấn động như đang suy kiệt vang vọng trong không gian nhỏ hẹp, tựa như giây tiếp theo sẽ lập tức đứt đoạn.

Lúc này Mạc Dịch đang đứng ở một góc ngoặt của thang máy, tấm lưng bị mồ hôi dính ướt áp chặt lên phần tường cong lạnh băng, bàn tay đỡ trên vách kim loại của thang máy, bởi vì dùng sức mà xương ngón tay hơi hơi trắng bệch.

Thang máy lại ngừng chuyển động lần nữa.

Mạc Dịch hít sâu mấy hơi, vô cùng cẩn thận hoạt động bước chân, đi dọc theo thang máy tới cạnh cửa.

Anh để sát hai mắt của mình vào giữa khe hở ở cửa thang máy, xuyên qua khe hẹp kia nhìn ra bên ngoài…

Một thanh sắt đen nhỏ che ngang tầm nhìn nhỏ hẹp, Mạc Dịch chớp chớp mắt, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, đây hẳn là tầng hai dưới lòng đất.

Ánh sáng ở chỗ này dồi dào hơn nhiều so với tầng ba, ánh đèn mờ trên mặt đất phản chiếu thành một sợi dây nhỏ, có hơi chói mắt.

Mạc Dịch đã biết khá rõ ràng vị trí của thang máy hiện tại, giờ phút này chắc là nó đang ngừng ở dưới tầng hai, thang máy kẹt giữa lưng chừng mặt đất, với thị giác của anh thì vừa lúc có thể nhìn thấy một nửa phần của tầng hai.

Trước mắt cũng là một cái hành lang thật dài y hệt, ánh đèn lạnh băng chiếu rọi trên mặt đất trống rỗng, không hề giống với vẻ hỗn loạn của tầng trước, mà trông nó trống trải sạch sẽ, tuy phía xa hành lang có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng chỗ phân khúc ở nơi xa.

… Tầng này lớn hơn tầng vừa nãy rất nhiều.

Mạc Dịch híp mắt lại, như đang có gì suy tư, trong mắt xuất hiện cảm xúc suy nghĩ sâu xa.

Thang máy lại lần nữa bắt đầu rung động dữ dội một chút, đường mặt đất trong tầm mắt cũng bỗng run lên theo, đi thẳng lên phía trên.

Hô hấp của Mạc Dịch rối loạn, bàn tay ấn cửa thang máy lại tăng thêm vài phần sức lực, cửa kim loại lạnh băng đưa đến cơn lạnh thấu xương vào ngón tay bị thương của anh, rét lạnh và đau đớn giống như một đôi song sinh quấn quýt lẫn nhau, tác động mạnh vào thần kinh anh.

Bóng tối dày đặc bao phủ thang máy chật hẹp, vách kim loại bốn phía dường như sắp ép chặt lại đây, sau đó thong thả đưa vào đây một luồng không khí cuối cùng.

Ngay lúc này, giữa một khoảng tối tăm sau lưng truyền đến tiếng cào rất nhỏ.

Cả người Mạc Dịch chấn động, một tia run rẩy chậm rãi bò lên trên dọc theo sống lưng của anh.

Thang máy khép kín phóng đại tiếng cào rất nhỏ kia lên, truyền đến khắp giữa cả cái thang máy, bản kim loại dưới bàn tay dường như cũng có thể cảm nhận được cơn chấn động loáng thoáng kia, nghe vào làm cho da đầu người ta tê rần.

Giống như là… Có thứ gì đo muốn xuyên qua vách kim loại thang máy hơi mỏng kim mà chui thẳng vào bên trong.

Mạc Dịch nhíu chặt đôi mày.

… Không thể tiếp tục chờ đợi nữa, vách thang máy này sợ là không chống được bao lâu.

Tiếng cào trong bóng đêm càng thêm vang dội, ma sát với vách thang máy bằng kim loại tạo ra âm thanh sắc nhọn chói tai, khiến lưng anh run lên.

Anh nhanh chóng đưa ra quyết định, nhét đầu ngón tay của mình vào giữa khe hở hẹp cửa thang máy, sau đó chầm chậm kéo ra hai bên.

Tiếng máy móc ma sát khó chịu vang lên bên tai, sắc nhọn và cao vút đâm vào màng tai, làm cho Mạc Dịch hơi đau đầu.

Hô hấp của anh hơi dồn dập, bàn tay dùng sức…

Cửa kim loại thang máy nhanh chóng bị anh tách ra một khe hở đủ cho một người đi qua, ánh đèn u mờ lạnh băng nơi hành lang chiếu vào theo khe cửa chật hẹp, xua tan một chút bóng tối trong thang máy.

Mạc Dịch quay đầu nhìn thoáng ra phía sau theo bản năng, chỉ thấy giữa một khoảng không u tối mờ mịt, trên vách kim loại thang máy cứng rắn xuất hiện một bóng dáng mờ ảo, tựa như có thứ gì đang âm thầm tác động…

Tiếng cào làm cho cả người tê dại càng thêm rõ ràng, giống như được tập trung vây lại từ bốn phương tám hướng, tựa như không chỗ nào mà không có, lại tựa như ngay sát bên tai làm con người ta theo sinh lý mà cảm thấy không ổn.

Trong lòng Mạc Dịch nhảy dựng, hơi thở dồn gấp, dòng máu nóng hổi đập thình thịch trong mạch máu, vọng vào màng tai phát ra tiếng vang ầm trời…

Thời gian không còn nhiều lắm.

Anh vội vàng quay đầu lại, sau đó ném ba lô của mình lên qua khe hở cửa thang máy đang mở rộng vào trong hành lang.

Ba lô căng phồng đập trên mặt đất tạo ra tiếng động rõ ràng, vang vọng giữa hành lang trống rỗng yên tĩnh.

Mạc Dịch không còn kịp suy nghĩ cái gì khác, anh vươn tay đè lên mặt đất vừa lúc ngang với phần ngực của mình, sau đó cánh tay dồn sức, bỗng nhảy vụt lên trên.

Vách thang máy sau lưng phát ra tiếng “răng rắc” giòn vang rõ ràng, giống như là bị đứt gãy, vang lên bên tai Mạc Dịch như sấm sét đánh ngang, tiếng cào lan tràn trong thang máy tối tăm, ẩn tàng sự nặng nề trầm trọng.

Hô hấp của anh hơi bất ổn, cảm giác nguy hiểm nháy mắt nổ tung, cánh tay anh dồn sức áp xuống dưới, hai chân đạp lên vách tường phía trước để trụ, nhanh chóng bò lên trên.

Tai Mạc Dịch lại bị chính tiếng tim đập của mình che phủ, giữa một mảnh tạp âm, tiếng vang thật lớn sau lưng vừa xa xôi vừa mông lung, nhưng sự nhạy bén trời sinh của nhân loại đối với nguy hiểm lại chấn động mạnh trong đầu anh, gõ lên hồi chuông cảnh báo cực to.

Anh cắn chặt răng, cả người lăn qua một vòng.

Miệng vết thương trên tay không cẩn thận bị Mạc Dịch đè dưới thân, làm anh không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp từ yết hầu.

Đau đớn kịch liệt lần nữa làm cho não bộ của anh tỉnh táo lên, anh quay đầu nhìn về phía thang máy mà mình vừa mới bò ra.

Chỉ thấy hai cánh cửa kim loại bị anh dùng lực đã chầm chậm khép lại, đóng khung hộp tối tăm bên trong và bóng đen đang âm thầm tác động lại, dính vào nhau thật chặt và kín kẽ.

Âm thanh ầm vang của máy móc và tiếng thanh trượt lần nữa vang lên, sau đó chẳng được bao lâu lại quay về yên tĩnh.

Mạc Dịch khom lưng trên mặt đất thở hổn hển, cơ thể vì vận động mà nóng lên cũng nhanh chóng lạnh xuống, quần áo mướt mồ hôi dán chặt trên làn da ẩm ướt, bị gió lạnh âm hàn trong hành lang thổi qua, làm nổi lên một lớp da gà.

Trong hành lang trống trải là một khoảng không tĩnh mịch, giống như hang động không gió tràn ngập một loại tử khí lạnh băng âm trầm.

Mạc Dịch chớp chớp mắt, mồ hôi mặn cháy chảy xuống theo chân mày, từ miệng vết thương chưa kết vảy ngay trán đến giác mạc trong đôi mắt nhạy cảm đều là một trận nóng rát đau đớn.

Anh dùng một bàn tay xoa xoa mồ hôi trên mặt, sau đó duỗi tay đỡ lấy vách tường bên cạnh, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất.

Xương cốt trên người và khớp xương trong loạt động tác ma sát tạo ra tiếng vang “răng rắc” khe khẽ, cơ bắp cứng đờ cả người có hơi tê.

Mạc Dịch cử động khớp xương vai cổ của mình một chút, sau đó khẽ giật giật khớp tay trái vừa mới được anh nắn lại, cảm giác đau nhức từ mỗi một khớp xương trong thân thể dâng lên, sau đó chậm rãi truyền lại sâu bên trong đại não.

Anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cũng may, loại đau đớn thế này tạm thời vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được của anh.

Mạc Dịch khom lưng nhặt ba lô trên đất lên, động tác nhẹ nhàng đeo nó lên sau lưng mình, sau đó ngẩng đầu lên.

Thời điểm còn trong thang máy anh vẫn chưa kịp cẩn thận quan sát tầng lầu này, hơn nữa lúc đó tầm mắt hẹp hòi có hạn, không có cách nào thu hết toàn bộ hành lang vào đáy mắt, Mạc Dịch nheo hai mắt lại, cẩn thận đánh giá không gian xa lạ trước mắt.

Trên đỉnh đầu sáng lên ánh đèn mờ nhạt, chiếu rọi hành lang lạnh băng tĩnh mịch trước mắt, trên vách tường dơ bẩn phủ đầy tro bụi, từng mảng tường bong tróc loang lổ chứng tỏ nó đã chịu tác động của thời gian.

Hai bên hành lang là các căn phòng sắp xếp chỉnh tề ngay lối, cửa phòng cũ nát vẫn đóng chặt, dưới ánh đèn có thể thấy rõ được số phòng bệnh.

Mạc Dịch đi đến phòng bệnh gần bên cạnh mình trước, duỗi tay ra đẩy cửa thử.

Không mở được.

Trên cửa phòng là một cửa sổ nho nhỏ ngăn lại bằng các thanh sắt, Mạc Dịch áp sát vào thêm một chút, thông qua cửa sổ kia nhìn vào bên trong phòng.

Trong phòng không có ai.

Trong cánh cửa là một không gian nhỏ hẹp, vách tường loang lổ bị che khuất dưới góc tối của ánh đèn mờ, một chiếc giường nhỏ hẹp áp sát vào tường, ở trên là dây trói bằng da bị mài mòn đến trắng bệch, cùng với ga giường cùng tông màu với căn phòng, tuy ga giường trông có hơi bẩn và cũ kỹ, nhưng trên đó lại không hề có chút nếp nhăn nào, tựa như không hề có bất kỳ ai từng ở đó.

Mạc Dịch hơi nghi ngờ nhíu mày, sau đó lui ra khỏi cánh cửa.

Anh chậm rãi đi về phía trước, vừa cẩn thận thả nhẹ bước chân, vừa nhìn vào trong từng căn phòng.

Trong phòng nào cũng trống rỗng, và cũng đồng thời không mở cửa ra được.

Mạc Dịch đột nhiên dừng bước.

Lúc này, anh đi tới khúc cua thứ nhất, một hành lang khác mở rộng từ đây ra tới bên ngoài, kéo dài thẳng đến khu vực không hề có chút ánh đèn.

Mạc Dịch đứng tại chỗ, hơi vươn người ra nhìn ra ngoài hướng đó, đúng lúc này, anh đột nhiên ngẩn người, ánh mắt dừng trên một vách tường bên cạnh hành lang hơi nghiêng ra.

Chỉ thấy ngay đó được viết hai chữ bằng máu đỏ tươi:

Khu B.

Màu sắc rực rỡ đối lập đâm thẳng vào mắt, có máu tươi nửa đọng lại chảy xuôi theo vách tường, khiến cho hai chữ kia trở nên xiêu vẹo và xấu xí, một mảng đỏ như máu khắc trên vách tường trắng bạch ẩm ướt giống như một vết sẹo thật sâu.

Trong bệnh viện tâm thần phân khu là rất bình thường, các khu sẽ chia các kiểu bệnh nhân khác nhau vào trong những khu khác nhau, để tiện cho việc quản lý và trị liệu.

Vậy thì… những khu còn lại ở chỗ nào?

Mạc Dịch nhìn sâu vào một vùng u tối ngay cuối hành lang, ánh mắt hơi dừng lại ở trên, sau đó liền chậm rãi nhìn sang chỗ khác.

Anh nhíu mày, không biết vì sao mà trong lòng luôn loáng thoáng một cảm giác bất an.

Đúng lúc này, tai anh hình như bắt được tiếng vang gì đó…

Mạc Dịch căng thẳng lên theo bản năng, ánh mắt bắt đầu nghiêm trọng, anh ngừng thở, cẩn thận nhìn hoàn cảnh chung quanh mình.

Thần kinh căng thẳng nhạy cả bắt giữ mỗi một tiếng động trong hành lang, âm thanh lọt vào tai anh dường như đều bị phóng đại đến vô hạn…

Hình như là tiếng nước chảy.

Tí tách, tí tách.

Tiếng nhỏ giọt đều đều và có tiết tấu vọng ra ngoài, tạo ra những dao động nhẹ, xuyên qua hành lang tĩnh mịch truyền vào tai anh một cách rõ ràng.

Tí tách, tí tách.

Chương kế tiếp