Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 99
Cửa thang máy chầm chậm mở ra.

Trái tim trong lồng ngực của Mạc Dịch bất an đập thình thịch, anh căng hết cơ bắp cả người theo bản năng, yên lặng chờ đợi…

Ánh sáng mờ hơi vàng xuyên qua khe cửa dần mở rộng chiếu rọi ra, làm cho dấu vết tối mờ loang lổ trên cửa thang máy bằng sắt dần dần trở nên rõ ràng lên.

Đôi mắt đã quen với bóng tối trong hành lang của Mạc Dịch bị ánh sáng đột nhiên rọi tới trước mắt làm cho hơi đau đớn một chút, không nhịn được mà hơi nheo mắt lại.

Xuyên qua một lông mi dính máu tươi đã gần khô, tầm mắt là màu vàng nhạt xen lẫn đỏ chói, dưới sự choáng váng do ánh đèn chợt sáng lên mang đến làm nó tựa như bức họa trừu tượng xiên cong, khiến cho dưới đáy lòng anh không khỏi dâng lên một loại cảm giác không chân thật.

Mạc Dịch chớp chớp mắt, tập trung lại nhìn vào trong thang máy.

Thang máy trống không, không có bất kỳ cái gì cả.

Không có vết máu đỏ tươi chói mắt, không có thi thể cong quẹo khủng bố, cũng không có sinh vật ghê tởm nháy mắt lao ra khi thang máy vừa mở…

Đây chỉ là một thang máy nhỏ hẹp bình thường mà thôi.

Anh không dám thả lỏng, cẩn thận bước về phía trước một bước, rồi đứng yên ngay mép bờ thang máy, sau đó thò người ra nhìn lên phía trên thang máy…

Đỉnh bằng kim loại trông có vẻ khá cổ, vết rỉ sắt lấm tấm sáng lên dưới ánh đèn bên cạnh, hết thảy đều bình thường làm cho người ta không thể tin được vào hai mắt của mình.

Mạc Dịch chậm rãi thở phào một hơi, suy nghĩ có hơi phức tạp, trong lòng nhất thời không biết nên cảm thấy may mắn hay là thất vọng.

Anh nhét thẻ từ đã quét rồi vào trong túi của mình, sau đó cất bước đi vào thang máy.

Không giống cơn lạnh băng gần như âm độ ở ngoài hành lang, nhiệt độ trong thang máy vô cùng bình thường, làm cho làn da mướt mồ hôi vì đau đớn mà trở nên lạnh lẽo của Mạc Dịch cảm nhận được một chút ấm áp.

Ngay khi anh bước vào trong thang máy, cửa thang máy bằng kim loại kia liền phát ra âm thanh ma sát thô cứng và trầm thấp, sau đó khép lại sau lưng anh, làm cho nơi này hoàn toàn trở thành cái hộp sắt nhỏ hẹp kín không chỗ hở.

Mạc Dịch xoay người nhìn phía trong cửa thang máy, không khỏi hơi hơi sửng sốt.

Anh thấy bàn phím vốn nên có nút số kia lại không hề có gì ở đó cả, chỉ là một bản kim loại trống trơn, dưới ánh sáng vàng mờ lóe ánh sáng nhạt, mà ở trên màn hình còn hiển thị một con số:

-3

Ánh mắt Mạc Dịch dừng ở trên con số rõ ràng kia, nhíu nhíu mày… vậy là, chắc bây giờ anh đang ở tầng ba dưới mặt đất.

Bảo sao toàn bộ hành lang đều không có cửa sổ.

Ngay thời điểm anh ngẩn người, thì con số -3 chia nhánh hiện lên một mũi tên hướng lên nho nhỏ, sau đó cả thang máy bỗng chấn động, âm thanh máy móc khởi động và tiếng ma sát thanh trượt vang lên trong không gian kín nhỏ hẹp.

Thang máy bắt đầu chuyển động.

Cảm giác mất trọng lực đột ngột xuất hiện làm cho thân hình Mạc Dịch không kìm được mà nghiêng ngả, anh duỗi tay đỡ lấy vách thang máy bên cạnh theo bản năng, nhưng không ngờ lại đụng phải vết thương trên tay mình nên làm anh đau đến mức hít sâu một hơi.

Đau đớn lúc nãy anh cố tình quên đi giống như đỉa đeo bám không ngừng, giống như con rắn với cơ thể lạnh băng dính nhớp đang xoắn chặt lấy thần kinh, sau đó không chút lưu tình siết chặt thân thể, mang theo cảm giác đau đớn bò dọc khắp xương tủy.

Mạc Dịch đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra khắp người, anh cắn chặt răng, cố nhấc mí mắt lên trong một mảng mồ hôi đầm đìa, nhìn về màn hình trắng đen bên cạnh cửa thang máy.

Trên đó vẫn hiển thị số -3 như cũ, nhưng tam giác nhỏ hướng lên ở bên cạnh lại nhấp nháy liên tục.

Thang máy dưới người có hơi chấn động và âm thanh máy móc vận hành nhắc nhở anh… Thang máy đang đi lên trên.

Mạc Dịch ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới gợi ý lúc mới bắt đầu trò chơi:

“Trên tức là dưới.”

Rất nhiều thắc mắc nhanh chóng xuất hiện trong đầu Mạc Dịch, tràn ngập suy nghĩ của anh:

Có liên quan đến hướng của thang máy ư?

Nếu như có liên quan… Vậy chẳng lẽ ý là, bây giờ anh cũng không phải là đang đi lên, mà là đang đi sâu xuống dưới bệnh viện tâm thần sao?

Mạc Dịch nhìn chằm chằm tam giác nhỏ đi lên đang nhấp nháy trên màn hình kia, lông mày nhíu chặt lại.

… Tiếc là hiện tại manh mối vẫn quá ít, hoàn toàn không thể nào đưa ra phán đoán.

Anh hít sâu một hơi, đè nén thắc mắc dưới đáy lòng của mình xuống, sau đó dùng bàn tay vẫn còn lành lặn kéo ba lô sau lưng, khó khăn kéo khóa ra…

Vết máu bị khô cạn phủ lấy ngón tay lạnh băng sờ soạng trong ba lô chốc lát, rất nhanh sau đó liền tìm được đồ vật mà anh cần.

Anh lại ngẩng đầu nhìn nhìn con số trên màn hình, số -3 kia vẫn không hề thay đổi, thứ chuyển động chỉ có hình tam giác nho nhỏ kia... Hình như còn phải một lúc lâu nữa mới có thể tới tầng khác.

Mạc Dịch hít sâu một hơi, dứt khoát gập chân ngồi thẳng lên mặt đất luôn, sau đó lấy đồ vật trong ba lô mà mình tìm được ra sắp thành hàng trên sàn nhà.

Sau khi tới tầng -2 rồi thì chỉ có thể gặp được tình cảnh càng hung hiểm hơn, với trạng thái ngón tay của anh bây giờ thì chỉ e là rất khó để đối phó.

Chi bằng hiện tại cứ ở trong thang máy chuẩn bị trước xong xuôi hết, chờ sau khi ra ngoài cũng dễ để hành động tiếp.

Mạc Dịch nâng tay trái bị thương của mình lên, dưới ánh đèn vàng mờ trong thang máy, anh cẩn thận đánh giá bàn tay của mình.

Ngón tay bị bẻ gãy mềm oặt rũ xuống với một hình dạng kỳ lạ, giữa khớp xương chỉ có một lớp da thịt hơi mỏng, xương cốt tinh tế cứng rắn chọc vào làn da mềm mại, tựa như giây tiếp theo sẽ lộ ra khỏi miệng vết thương.

Làn da của anh vốn là kiểu trắng nõn rất dễ để lại dấu, từ khớp xương ngón tay cái đến mu bàn tay lan tràn một màu xanh đen đỏ tím sẫm, trên làn da tái nhợt gần như trong suốt trông mà rợn người.

Mí mắt Mạc Dịch hơi cụp xuống, dưới hàng lông mi dài là đôi mắt sâu đen, tròng đen trong trẻo phản chiếu ảnh ngược của cảnh tượng trước mắt.

… Vừa rồi khi đang ở trong phòng kia, trước khi hành động anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi.

Bẻ gãy ngón tay cái của mình không phải là lựa chọn duy nhất, nhưng lại là an toàn nhất.

Trong ba lô của anh có đạo cụ có thể giải quyết được trường hợp lúc ấy, nhưng anh cũng không định sử dụng, dù sao thì trong phó bản, thời gian hồi phục để có thể sử dụng lại đạo cụ quá dài, mà hiện giờ phó bản này chỉ vừa mới bắt đầu, nếu lúc này sử dụng hết rồi thì về sau, một khi gặp được tình huống càng nguy cấp hơn thì sẽ bó tay không có biện pháp.

Huống chi… Mạc Dịch vẫn có chút lo lắng với cái debuff* ngẫu nhiên kia.

(*Debuff: Trạng thái hay hiệu ứng bất lợi cho người chơi)

Anh đã từng nói với Giang Nguyên Nhu về vấn đề này, ngay thời điểm Giang Nguyên Nhu còn chưa biết sử dụng đạo cụ sẽ có tác dụng phụ đã từng sử dụng một lần, khi ấy vận may của cô khá tốt nên tác dụng phụ chỉ là dị ứng phấn hoa mà thôi, nhưng một người chơi khác cùng phó bản với cô, debuff ngẫu nhiên là bị mù.

… Trong một phó bản hung hiểm tràn ngập nguy cơ tứ phía như thế mà bị mù thì gần như chẳng khác gì bị phán tử hình.

Cho nên, nếu chưa đến thời khắc nguy cơ không thể không dùng thì Mạc Dịch cũng không định sử dụng đạo cụ.

Hơn nữa… Khi ở trong phó bản thứ hai, Văn Thần đã nắn xương lại cho Mạc Dịch một lần, cho nên sau khi phó bản thứ hai kết thúc, anh đã dành thời gian đi tra xét tài liệu y học, tuy rằng không có quá nhiều kinh nghiệm thực tế, nhưng ít nhất cũng không phải là hoàn toàn không nắm chắc.

Anh có thể cố gắng ngay lúc bẻ xương không làm bản thân bị thương, cũng có phần nắm chắc nhất định rằng sẽ nắn được xương về lại, khống chế phạm vi bị thương trong mức có thể chịu được, an toàn hơn so với việc đánh cược sinh mệnh với tác dụng phụ khi sử dụng đạo cụ nhiều.

Mạc Dịch hít một hơi thật sâu, sau đó dùng bàn tay còn lành lặn kia chậm rãi sờ soạng phần xương không bằng phẳng dưới phần da thịt hơi mỏng kia, đau đớn dữ dội theo đó ập tới, tuy vẻ mặt của anh không có thay đổi gì, nhưng sắc mặt lại trắng hơn mấy phần.

Anh ngẩng đầu nhìn lên ánh đèn trên trần nhà, ánh sáng vàng mờ chiếm lấy con ngươi anh, anh cắn chặt răng…

Sau đó ngón tay bẻ mạnh một cái!

Một tiếng vang “Rắc” vang lên trong thang máy kín kẽ, khớp xương bị lệch nháy mắt được đẩy trở về, âm thanh xương cốt ma sát rõ ràng khiến người ta nghe mà ê răng.

Cả người Mạc Dịch không tự chủ được mà run rẩy, lặng thinh thở hổn hển dồn dập, tựa như một con cá mất nước gần chết hít lấy hít để không khí khô lạnh, cứ như làm thế là sẽ có thể giảm bớt một ít đau đớn vậy.

Anh hoà hoãn lại, sau đó cúi đầu nhìn về bàn tay của mình.

Phần xương bị gãy trên tay đã trở lại bình thường, màu xanh đen ghê người trên mu bàn càng sẫm hơn, bây giờ phía trên còn xuất hiện một lớp màu đỏ mỏng.

Mạc Dịch thử giật giật ngón tay.

Một trận đau đớn xuyên tim đánh úp lại, nhưng mà cũng may là ít nhất vẫn còn có thể cử động được.

Anh hơi run rẩy, thở hổn hển một hơi, vươn tay cầm lấy những thứ vừa rồi trải ra trên mặt đất, sau đó động tác thành thạo xử lý miệng vết thương của mình.

Lần này anh không chọn dùng thứ gì đó cố định lại đốt ngón tay bị trật khớp của mình, dù sao phó bản cũng vừa mới bắt đầu chưa được lâu, nếu lúc này tay trái anh không có cách nào để cử động thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn với hành động của anh sau này.

Mạc Dịch dùng ngón tay phải linh hoạt quấn băng vải vòng qua lòng bàn tay, sau đó thắt lại một nút sau tay, dùng hàm răng cắn một bên băng vải, dồn sức kéo chặt, thành công băng bó kín mít nơi tay mình bị thương.

Anh dùng mu bàn tay xoa xoa lớp mồ hôi mịn trên trán mình, sau đó bất ngờ chạm vào một chút đau đớn nóng rát.

Lúc này Mạc Dịch mới nhớ tới, trán của mình cũng bị thương.

Anh dùng một chút băng gạc còn thừa thấm chút cồn để khử trùng miệng vết thương trên trán, sau đó lau qua loa vết máu dính trên đôi mắt của mình. Sau khi xác định tầm mắt của mình không còn gì trở ngại nữa thì nhặt mấy đồ vật trên mặt đất nhét hết vào ba lô.

Sau khi xử lý hết thảy đều xong xuôi, Mạc Dịch đưa mắt lên nhìn thoáng qua màn hình bên cạnh cửa thang máy.

Con số trên đó vẫn dừng lại ở -3, hình tam giác nho nhỏ đi lên kia vẫn cứ nhấp nháy đều đều, lại qua thêm vài phút, con số trên đó đột nhiên thay đổi:

-2

Trong lòng Mạc Dịch hơi giật mình, không biết là cảm giác gì đột nhiên ập vào trong đầu, nhưng còn chưa để anh phản ứng lại thì chỉ cảm thấy thang máy dưới thân bỗng run lên bần bật!

Anh đỡ lấy vách thang máy lạnh băng theo bản năng, ổn định cơ thể của mình.

Âm thanh trượt vốn dĩ trơn tru đột nhiên trở nên bén nhọn chói tai! Tiếng dừng lại của máy móc vang lên tiếng ầm thật lớn, toàn bộ thang máy lại đột nhiên sụp xuống phía dưới!

Sau lưng Mạc Dịch đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ánh đèn trên đỉnh đầu bỗng tối mờ lại, sắc vàng nhạt trong thang máy lập loè.

Thang máy không còn bất cứ chuyển động gì nữa, hình như là ngừng ở giữa không trung.

Trong thang máy chặt kín trở nên u tối.

Mạc Dịch ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào màn hình, dù là con số con số hay là tam giác trên đó đều không còn nhấp nháy nữa, cứ như bị đóng băng lại.

Bên tai anh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của mình, cùng với tiếng vang chói tai của thanh trượt khi đứt khi nối.

Đúng lúc này, ánh đèn trong thang máy chớp nháy, sau đó chợt tắt lịm…

Tất cả đều chìm vào trong bóng tối.

Chương kế tiếp