Chúc Mừng Ngài Đã Thoát Chết Thành Công

Chương 56
Mạc Dịch tiến lên phía trước vài bước, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang khép hờ.

Ánh nến yếu ớt không xua tan được bóng tối trong căn phòng cũ nát bụi bặm, ngọn lửa chập chờn hắt bóng của cái bàn vặn vẹo lên bức tường mấp mô thành đủ hình đủ dạng. Giống như yêu ma quỷ quái còn đang sống, có thể hoá thành đủ loại hình thù kỳ dị.

Mùi máu tươi nồng nặc trong phòng đã hoàn toàn biến mất, không còn chút vết tích nào.

Mùi bụi bặm, mục nát cùng âm u lại một lần nữa chiếm cứ mọi giác quan, chúng trộn lẫn với mùi máu tươi đã nhạt đến mức gần như không thể nhận ra, giống như một hòn đá đè nặng trong lòng người ta.

Mặt đất mấp mô chỗ cửa cũng đã sạch sẽ, không có một vệt máu nào.

Ánh mắt Mạc Dịch chuyển sang phía người chơi bị thương, lúc trước được sắp xếp đặt lên ghế.

Người kia đã chết.

Hai gò má lúc trước vẫn còn nở nang giờ đã xẹp xuống, đôi môi tuyệt vọng mở to để lộ khoang miệng cùng đầu lưỡi khô khốc vì mất nước. Đôi mắt lồi ra, ngơ ngác nhìn lên trần nhà như thể trước khi chết vẫn không thể hiểu tại sao mình lại mất mạng.

Ánh mắt Mạc Dịch chậm rãi di chuyển xuống dưới, nhìn vào cái chân bị thương của anh ta.

Giữa những mảnh quần rách nát có một vết thương trắng bệch, bên ngoài là da thịt bị lật ra, ở giữa là xương cốt trắng ởn, nhìn mà phát hoảng. Nhưng điều đáng sợ, kỳ quái hơn chính là: trên vết thương không có một tí tơ máu nào hết.

Sàn nhà bên dưới ghế cũng sạch sẽ quá đà.

Trong một số phó bản, căn cứ theo tình huống cụ thể khác nhau, xác chết có khả năng sẽ tự động biến mất… thế nhưng mỗi vết máu trong đó lại giống như một vết bẩn hoặc một cái huy hiệu mà ở nguyên vị trí của mình. Dù thi thể có bị hệ thống lấy đi thì vết máu cũng sẽ lưu lại.

Mà lần này thì ngược lại: thi thể vẫn còn nguyên nhưng tất cả vết máu đều biến mất.

Ngay cả dấu tay đẫm máu in trên cửa gỗ khi người chơi trước bước vào cũng không còn nữa.

Vết máu bên ngoài căn phòng có thể giải thích là do thấm xuống đất hoặc bị cây chết hấp thụ hết, nhưng trên sàn gỗ mà cũng biến mất không còn bóng dáng thì lại là chuyện cực kỳ quỷ dị, không thể giải thích được.

Dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt Mạc Dịch càng có vẻ nhợt nhạt hơn. Đôi môi mỏng mím chặt, tái nhợt không có một tí huyết sắc nào.

… Cứ như bị căn phòng này hút sạch huyết dịch trong người.

Đúng lúc này, Sương Mù đột nhiên tiến lên một bước, không báo trước một câu.

Khoảng cách giữa hai người chớp mắt đã bị rút ngắn, hơi thở trong trẻo lạnh như băng lập tức bao lấy Mạc Dịch, giống như rừng tùng sau cơn mưa bị sương mù bao phủ.

Giọng cậu bị ép xuống rất thấp, gần như đang là thì thầm bên tai:

“Anh không cần lo về phó bản này đâu.”

Làm như không hiểu được ý tứ trong lời nói của cậu, Mạc Dịch sửng sốt rồi bất ngờ quay đầu nhìn về phía đối phương.

… Không cần phải lo lắng? Là có ý gì?

Chỉ thấy đôi mắt xám khói của Sương Mù hơi nheo lại, dưới ánh đèn, đường cong lưu loát nửa bên mặt có vẻ hơi lạnh lùng. Đôi môi mỏng nhếch thành một vòng cung nhàn nhạt:

“Phó bản trước tôi dùng thân phận người chơi tiến vào, làm ảnh hưởng đến tiến trình của trò chơi nên độ khó mới bị tăng mạnh.”

Sương Mù dùng đôi mắt sáng tỏ của mình nhìn thẳng vào anh, thấp giọng cười:

“Còn lần này tôi không dùng bất kỳ thân phận gì để tiến vào, với lại… nếu không phải anh đã từng hút máu của tôi thì cũng chẳng có cách nào nhìn thấy tôi đâu.”

Đầu lông mày Mạc Dịch hơi cứng lại.

Phó bản lần này là nửa đóng nửa mở, không cần người chơi dùng tay mở cửa kiến trúc đưa Sương Mù vào bên trong.

Cái này đồng nghĩa với việc cậu lách luật để tham gia vào trò chơi, thế nên sự có mặt của cậu sẽ không làm độ khó của phó bản bị nâng cao.

Mạc Dịch mím môi, không mày khẽ nhíu lại, tạo thành nếp nhăn mờ mờ trên trán. Anh kín đáo nhìn một lượt khắp căn phòng, thấy không có ai để ý đến chỗ hai người đứng liền hạ thấp giọng, nói:

"Cho nên, sở dĩ cậu kêu tôi không cần lo lắng quá là vì. . . độ khó của trò chơi sẽ không tăng lên vì cậu hả?”

Không ngờ là Sương Mù lại lắc đầu.

Ánh mắt cậu hơi dịu lại, khóe môi cong lên nở nụ cười nhàn nhạt:

“Phó bản thử thách thành viên nhập hội là bản mở rộng dành cho tất cả những người đã phát hiện ra nó ở thế giới thực, đồng thời nó cũng là nơi để người chơi cày đạo cụ.”

Mạc Dịch cụp mắt, yên lặng suy nghĩ, ngón tay vô thức vuốt ve đốt ngón tay nhô ra của mình.

Xương cốt cứng rắn được lớp da thịt hơi mỏng bao phủ, làn da nhợt nhạt do lâu ngày không tiếp xúc với ánh trời bỗng nhiễm lên sắc đỏ nhàn nhạt.

Ánh mắt của Sương Mù dừng lại trên tay anh một lúc, sau đó lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, tiếp tục nói:

“Từ lúc anh tham gia trò chơi, độ khó của các phó bản không thấp, thậm chí có thể nói là… rất cao. Còn những người chơi khác thì tuy có không ít kinh nghiệm nhưng đa số phó bản từng tham gia đều là cấp C hoặc cấp B.”

Cho nên… ý cậu là…

Phó bản tưởng chừng như không thể vượt qua trong mắt những người chơi khác, thật ra cũng không đáng sợ lắm, đúng không?

… Thế tại sao tự nhiên Sương Mù lại nhớ đến rồi nhắc nhở anh?

Mạc Dịch hơi sửng sốt.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo dường như anh đã hiểu ra.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi thái độ đặc biệt căng thẳng của Giang Nguyên Nhu, Mạc Dịch đã cảnh giác quá đà với độ khó của phó bản kiểm tra tư cách hội viên. Thế nên từ khi bước chân vào phó bản đến nay, thần kinh vẫn luôn ở trong trạng căng thẳng cực độ.

Mà trạng thái căng thẳng không hề có ý nghĩa tích cực này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến phán đoán cùng khả năng trinh sát của anh. Khiến anh cứ lo trước lo sau, lo được lo mất.

Vốn cho rằng bản thân đã giấu diếm cảm xúc rất tốt, không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện ra.

Trên môi Mạc Dịch nở nụ cười rất nhạt, đôi mắt đen nhánh cũng nhiễm lên tình cảm ấm áp chân thật. Khuôn mặt cũng dịu dàng hơn một chút, chân tâm thật ý nói:

“Cảm ơn cậu nhé.”

… Nói cho cùng thì kiểu quanh co lòng vòng an ủi người khác thế này đúng là hiếm khi thấy.

Sương Mù thấy thế thì hơi giật mình, ánh mắt lấp lóe. Đầu cậu đột nhiên xoay một vòng lớn, có vẻ mất tự nhiên, hắng giọng nói:

"Khụ... có gì đâu."

Lúc này Vu Nhiễm cũng bước ra từ căn phòng bên cạnh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Mạc Dịch đứng ở lối vào hành lang.

"... Mạc Dịch?"

Cô kinh ngạc nhíu mày, mở miệng gọi đối phương lại: "Anh ra ngoài rồi à?"

Mạc Dịch hơi ngẩn người, thuận theo âm thanh nhìn về phía Vu Nhiễm.

Chỉ nghe cô có vẻ lo lắng hỏi:

“Anh không gặp chuyện gì nguy hiểm trong đó đấy chứ?”

Mạc Dịch mỉm cười, vừa lịch sự vừa nghiêm túc gật đầu với cô: "Cám ơn chị đã quan tâm, tôi không sao."

Vu Nhiễm đi lại gần thêm mấy bước, nhưng còn chưa đến kịp đến bên cạnh Mạc Dịch thì tự nhiên lại thấy cơ thể lạnh lẽo bất thường. Tuy không biết cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy nó rất nguy hiểm.

Tuy không truy hỏi đến cùng nhưng Vu Nhiễm vẫn vô thức dừng lại.

Cô nhìn theo tầm mắt vừa rồi của Mạc Dịch thì thấy thi thể của người chơi bị thương lúc nãy.

Vu Nhiễm giật mình, không khỏi hít một hơi khí lạnh, nhất thời không khống chế được âm lượng, có chút khó khăn hỏi:

“Anh ta, anh ta chết rồi à? Sao lại thế? Tôi hoàn toàn không nghe thấy tí động tĩnh nào!”

Ánh mắt Mạc Dịch hơi trầm xuống, chậm rãi gật đầu, tiếp lời đối phương:

“Ừ, hẳn là chết do mất máu quá nhiều.”

Lúc này Vu Nhiễm đã tỉnh lại từ trong khiếp sợ. Cô nhìn chằm chằm vào thi thể của người kia, cũng chú ý đến việc vết thương trên đó không bình thường. Vu Nhiễm nhíu mày hỏi: “Thế chỗ máu kia?”

“Đúng thế, biến mất rồi.”

Mạc Dịch gật đầu, sắc mặt nặng nề nói:

“Xem ra sau này chúng ta nhất định phải cẩn thận, đừng để bị thương.”

Vu Nhiễm hiểu ý anh.

Một khi bị thương, rất có thể họ sẽ chịu chung số phận với người chơi kia: bị phó bản này hút máu đến chết.

Cô hít một hơi thật sâu, ép buộc bản thân phải rời mắt khỏi cái xác, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi:

“Đúng rồi, cậu có tìm được manh mối gì ở trong hành lang không?”

Mạc Dịch miêu tả ngắn gọn cảnh tượng ở trong căn bếp cuối hành lang, sau đó thuận lại bản hoàn chỉnh của bài đồng dao thứ 3 cho cô nghe.

Theo lời Mạc Dịch kể, lông mày Vu Nhiễm cũng từ từ nhíu chặt lại, cô thì thầm: “Còn có bài đồng dao thứ ba à…?”

Bài đồng dao này có vẻ không trắng trợn bằng hai bài trước, nhưng không hiểu tại sao nó lại khiến người ta cứ cảm thấy bứt rứt không yên.

… Chẳng bằng nói: trong hoàn cảnh này mà lại xuất hiện một bài đồng dao có vẻ thân thiện thì… sẽ càng có vẻ quỷ dị hơn.

Sắc mặt Mạc Dịch hơi trầm xuống: "Với lại, tôi nghĩ... có thể đây vẫn chưa phải là bài cuối cùng đâu."

Phó bản lần này không giống mấy cái anh đã trải qua lúc trước, hình như nó được xây dựng trên nền tảng của các bài đồng dao chứ không phải từ những kiến trúc thật sự tồn tại.

Kiểu không gian hư cấu thế này, muốn tìm kiếm nhiệm vụ nhánh còn khó hơn nhiều.

Hơn nữa, nó cũng làm cho toàn bộ phó bản trở nên khó mà dự đoán được.

Nếu nó được xây dựng dựa trên các bài đồng dao, vậy thì tất nhiên sẽ không thể chỉ có vài bài như thế.

Vậy... bài đồng dao "Cuộc đời của Solomon Grundy" đóng vai trò gì trong phó bản này?

Những bí ẩn lần lượt xuất hiện, trùm kín trái tim Mạc Dịch, dường như đầu óc anh cũng bị một tầng bóng ma bịt kín.

Đúng lúc này, Vu Nhiễm lại chợt nhớ ra điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Mạc Dịch:

“Đúng rồi, tôi tìm được cái này ở căn phòng bên cạnh.”

Cô vừa nói vừa đưa cho Mạc Dịch một tờ giấy.

Đó là một mảnh giấy ố vàng nhàu nát, bên mép có những vết rách không đều, giống như bị người ta tiện tay xé từ trong một quyển vở nào đó ra. Phía trên còn dính đầy bụi bẩn, dầu mỡ cùng những vệt màu nâu sẫm nhìn như vết tay máu đã khô cứng.

Mạc Dịch giật mình, đưa tay nhận lấy tờ giấy kia.

Ngón tay anh vô thức lướt qua các mép giấy bị xé nham nhở, cảm xúc truyền đến cực kỳ rõ nét, hình như có hơi đau đau.

Nó rất giống với mảnh giấy được ghim trên tường phòng bếp. Cho dù là loại giấy, kích thước hay các dấu vết trên đó đều giống đến kinh người.

Mạc Dịch cụp mắt, đè nén nghi vấn đang trực trào trong lòng xuống, bắt đầu cố hết sức nhận diện nét chữ xiêu vẹo trên đó.

Chữ trên tờ giấy này mờ và xấu hơn tờ giấy trong phòng bếp nhiều, cứ như được viết bởi một người say rượu mất trí, xiêu xiêu vẹo vẹo, không thành câu chữ.

Mạc Dịch nhíu mày, khó khăn lắm đọc được mấy chữ trên đó. Anh lẩm bẩm:

“Don't… cry,my little one?”

[Đừng khóc nữa bé con.]

Sau đó là một vết bẩn rất lớn, chữ viết trên đó gần như đã nhoè nhoẹt hết, không cách nào nhìn rõ được. Phía dưới cùng tờ giấy có mấy chữ tương đối rõ ràng:

“nothing can harm you”

[Chẳng thứ gì có thể làm tổn thương con đâu.]

Xác định hai câu này đã là cực hạn, những câu khác đều bị vết bẩn phủ kín, không thể nào luận ra nổi. Mà hai câu có thể đọc được này cũng không đầu không đuôi, khiến người ta nghĩ mãi không ra.

Mạc Dịch trả lại tờ giấy cho Vu Nhiễm, đồng thời cũng hỏi cô:

"Chị đã tìm nó ở đâu?"

Vu Nhiễm đáp:

“Tôi vừa bước vào phòng thì đã thấy nó bị vo tròn, ném trong gầm giường.”

Mạc Dịch vừa im lặng suy nghĩ vừa theo hướng Vu Nhiễm chỉ, đi đến căn phòng kia.

Vừa bước vào cửa, anh đã bị mùi vị mục nát lạnh lẽo táp thẳng vào mặt, trong này giống như có thứ gì đó để lâu ngày, đã mốc meo hết rồi.

Sự chú ý của Mạc Dịch lập tức bị cái giường thu hút.

Một chiếc mặt nạ đen tuyền, lẳng lặng nằm trên đầu giường.

Phần miệng cong cong đưa dài ra, giống y như mỏ chim. Phần mắt làm bằng thủy tinh đã bám đầy bụi bặm cứ như mắt người đang nhìn chằm chằm về phía cửa ra vào, khiến người ta nhìn vào mà cực kỳ bất an.

Chương kế tiếp